• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tháng này đối với A Khờ mà nói, là khoảng thời gian sinh hoạt khoái hoạt nhất ở trên đời. Mới lúc ban đầu biết mình mang cốt nhục của hắn, Nhược Lan còn cố ý không cho hắn ở gần chung đụng. Nhưng từ chối được lần một, lần hai lại không cản được lần ba. Cuối cùng nàng cũng chắp nhận cùng hắn ăn nằm một chỗ. Ban ngày thì hái long quả chia ra mà ăn, ban đêm thì điên đảo lăn lộn cho tới khi trời sáng mới chịu ôm nhau mà ngủ. Một ngày này, Trần Lâm thấy long quả trên cây còn không có bao nhiêu trái, lại thấy thời hạn ước hẹn của Long Tinh Nguyệt đã tới, nên hắn không chút cố kỵ mà vặt sạch sẽ long quả trên cây. Nhìn hắn ôm một bụng trái cây đem về, Nhược Lan hai mắt trợn trừng mắng:

- Ngươi muốn làm gì? Hôm nay mà ngươi ăn hết số long quả này, thì ta mặc xác ngươi muốn ngủ đâu thì ngủ. Ta không muốn đứa nhỏ trong bụng bị ngươi làm cho hỏng mất.

Nàng nói xong sợ hắn giữ lại nên ngay lập tức tìm chỗ mà chạy đi. Hắn nhìn nàng hốt hoảng như nhìn thấy quỷ, vội vàng la lên thất thanh:

- Này, nàng lại muốn nghĩ đi đâu thế hả? Ta chỉ muốn dùng long quả để tăng thực lực, như vậy mới có thể bảo vệ được mẹ con hai người. Chuyện ta mơ thấy đã kể rõ ràng cho nàng nghe rồi còn gì. Tương lai ta phải cùng người tranh tranh đấu đấu, không mau chóng tăng thực lực thì làm sao lo cho nàng và con. Hiện giờ ta mới đạt tới cao cấp học đồ năm sao, không thể không tiếp tục tăng thực lực nữa a.

Nhìn hắn thiểu não muốn xoay lưng đi, nàng hơi có ý tự trách, mà ngừng lại nói:

- Ngươi nói thật không?

Hắn làm ra điệu bộ chán nản vô cùng:

- Ài, nàng còn không có tin ta, thôi cứ để mặc kệ ta đi!

Nàng hơi chần chừ rồi chạy về phía hắn:

- Ngươi giận ta sao?

- Ta thì dám giận hờn ai? Thôi, nàng cứ để mặc cho ta yên tĩnh một mình đi! Có lẽ ta nên suy nghĩ một chút về chuyện tương lai của mình, nàng có lẽ cũng không nên đi theo ta! Con đường ta đi rất là nguy hiểm, ta không muốn liên lụy đến nàng!

Hắn phất phất tay như có ý xua đuổi nàng rời đi. Nàng nhìn điệu bộ của hắn mà giận đến phát điên:

- A Khờ, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi còn dám bỏ mặc hai mẹ con ta, ta sẽ chết cho ngươi xem!

Hắn nghe nàng nói như vậy bước chân vội ngưng hẳn lại, gấp gáp nói:

- Ngươi... ngươi đừng làm bậy! Ta đứng lại là được chứ gì!

Hắn xoay người vội đi tới ôm nàng trong lòng, miệng nhếch lên cười một cách đầy đắc ý.

- Ngươi... ngươi sau này còn dám bỏ mặc hai mẹ con ta, ta dù có chết cũng không tha ngươi!

Hắn tuy đắc ý trong lòng, nhưng miệng vẫn phân bua nói:

- Nương tử a, ta nào muốn rời bỏ hai mẹ con các nàng, là nàng cho rằng ta không xứng đáng làm trượng phu của nàng, nên ta mới đau lòng nói như vậy thôi!

- Ai, ai nói là ngươi không xứng làm trượng phu của ta đâu? Ta, ta từng là người có chồng, ta còn không sợ ngươi chê ta thì thôi. Đằng này ngươi lại nói ta bỏ mặc ngươi được sao? Chẳng qua là tại ngươi, cái người gì đâu mà đầu óc đen tối, lại nghĩ mấy trò bậy bạ để hành hạ ta, ta làm sao chịu nổi chứ. Ngươi, ngươi lần này đem cả mấy chục trái long quả đem về như vậy. Ngươi ăn hết rồi, muốn làm cho ta chết hay là sao? Còn đứa nhỏ ở trong bụng nữa, lỡ nó bị làm sao thì thế nào?

Nàng hoảng mà nói không được rõ ràng. Hắn càng đắc ý cười to trong bụng. Nhưng mặc lại làm như vẻ hối hận xoa xoa lấy lưng nàng:

- Nương tử, ta sai rồi! Lần này ta nhất định sẽ đền bù cho nàng, xin nàng hãy tin tưởng ở ta!

Hắn nói xong lại xoay người đem nàng đặt ngồi xuống, rồi lấy long qua ra đưa cho nàng:

- Nào, nào lại đây ăn long quả với ta! Nàng xem, nhờ số long quả mà một tháng nay thực lực của ta với nàng đều tăng tiến rất là nhanh. Sau này đứa nhỏ trong bụng nàng sinh ra cũng sẽ rất có khí chất. Biết đâu chùng nó lại là một cái thần thai, vừa xinh đẹp như mẹ nó, lại vừa oai dũng như là ta vậy. Không phải sẽ rất lợi hại hay sao?

Nàng biết là hắn nói chuyện khoác lát, nhưng vẫn vui vẻ cười đến rung động lòng người. A Khờ nhịn không được nên cúi xuống hôn lên môi nàng. Nàng hơi giật mình ý muốn đẩy ra, tay hắn đã luồn qua eo nàng mà siết chặt. Thực lực của nàng cho dù có tăng, cũng chỉ là cái sơ cấp học đồ tám sao, còn lâu mới bằng sức vóc của hắn. Bị hắn hôn đến hơi thở nhộn nhạo, nàng nhìn không được đem tay ngắt lên eo hắn. Hắn không kịp đề phòng nên bị giật mình mà buông ra. Nàng tránh thoát được một hơi thở, mới liếc mắt lườm hắn:

- Hừ, từ nãy giờ là chàng lừa ta sao?

- Không có, ta tuyệt đối không có!

Hắn có tật nên giật mình đưa tay lên thề thốt. Nàng nhìn hắn hốt hoảng như vậy còn không biết tỏng suy nghĩ của hắn hay sao? Nàng nguýt hắn, rồi lại che miệng cười mỉm. Hắn bây giờ mới biếtblaf nàng cố ý lừa hắn, giả bộ tức giận mà lao tới:

- Dám lừa ta, để xem ta trừng trị nàng như thế nào đây!

Bị hắn ôm lại vào ngực, nàng đánh nhẹ lên người hắn, rồi cũng vòng tay ôm choàng lấy hắn:

- A Khờ, sau này nếu như có một ngày ta bị kẻ xấu bắt đi, chàng có chạy đến cứu ta hay không?

Hắn không biết sao nàng lại hỏi hắn như vậy, nhưng cũng tự tin mà đáp:

- Hừ, nàng là thê tử của ta, ai dám đến bắt nàng ta sẽ đập chết kẻ đó!

- Thật sao?

Mắt nàng nhìn hắn rất là chăm chú, hắn không chút do dự gật đầu mà khẳng định:

- Thật!

- Vậy nếu sau này chàng gặp một nữ nhân khác xinh đẹp hơn ta, nàng có vì thiếp không bằng người ta mà bỏ mặc hai mẹ con thiếp một mình hay không?

A Khờ cũng không suy nghĩ quá nhiều, mà thành thật đáp:

- Đương nhiên là không, dù sao nhiều thêm một người thì vẫn vui mà! Ta làm sao lại bỏ vợ của ta được chứ, như thể không phải rất là uổng phí hay sao?

Hắn nói lời này ra, tay lại không chút thành thật sờ lên ngực nàng. Nàng vừa xấu hổ, vừa giận mà mắng:

- Chàng hay lắm! Hóa ra là chàng có ta rồi còn muốn kiếm thêm một nữ nhân khác! Được, vậy thì từ đây chàng cứ đi kiếm cái người đó đi! Ta không cần, một mình ta tự nuôi con của ta cũng được!

- Ách, đây là ý gì? Ta chỉ nói đùa thôi mà! Nương tử, nàng đừng có giận! Ta chỉ nói là lỡ như có nữ nhân khác muốn ta thì ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bắt ta bỏ mặc nàng ta hay sao? Như thế thì thật là có tội với người ta nha!

- Hừ, ngụy biện! Chàng chính là ngụy biện! Hu hu, ta làm sao lại lấy một người hoa tâm như chàng vậy chứ? Hu hu, ta không muốn sống nữa, ta không muốn sống nữa!

- Ách, nàng làm cái gì vậy chứ, ta còn chưa có lấy ai kia mà? Sao lại khóc chứ?

- Hừ, chàng chưa có lấy chứ không phải là không lấy phải không?

Thấy nàng lại muốn khóc lên, hắn vội quá nên đành xua tay nói chắc:

- Không, ta xin thề với trời đất! Nếu như sau này ta mà dám cưới người khác làm vợ, thì ta xin chịu hình phạt...

Hắn còn chưa nói hết câu, tay nàng đã đặt lên miệng hắn mà ngăn lại:

- Được rồi, là ta đùa với chàng đó! Chứ ta biết được tương lai của chàng không phải chỉ bằng mình ta mà có thể giúp được chàng. Nhưng chàng phải hứa với ta, sau này dù cho có thế nào, chàng cũng phải yêu thương ta, chăm sóc ta như những gì chàng đang làm. Nếu không, ta sẽ hận chàng suốt đời, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại chàng nữa!

Hắn bị nàng dọa suýt nữa thì rớt tim ra ngoài, nay nghe mấy lời như vậy tâm liền thở ra. Thật tình không phải là hắn tham hoa háo sắc, nhưng hắn biết được tương lai của mình sẽ liên quan đến rất nhiều nữ nhân. Nếu như sau này hắn gặp các nàng, liệu hắn có thể làm ngơ được không? Đây không phải là háo sắc hay không háo sắc, mà đây là tâm tính của một nam nhân bình thường. Nếu như có một mỹ nhân vì ngươi mà không màn đến sinh tử, ngươi đáp lại nàng có thể thật sự làm ngơ hay sao? A Khờ lần nữa đem nàng ôm chặt, lời nói rất chân thật, tuyệt không có một tia nào giả dối:

- Nhược Lan, ta biết sau này mình không thể nào đáp ứng chỉ cưới một mình nàng làm thê tử. Nhưng ta có thể thề với trời đất, nếu như sau này ta mà phụ nàng thì trời sẽ diệt ta! Ta...

Hắn còn chưa nói hết lời môi nàng đã kê sát miệng hôn lên. Hắn hơi chần chừ một chút, lại đem nàng hôn đến điên đảo. Chẳng có mấy chóc, hai người trên thân đã muốn thoát hết y phục. Nhược Lan hơi thở phả vào trong tai hắn mà thì thầm:

- Chàng biết không, từ lúc gặp nhau dưới góc cây hòe, lòng ta đã nghĩ đến chàng. Sau khi mẹ ta gả ta cho một người khác, tâm ta đã chết từ lâu. Không biết thế nào chúng ta lại gặp nhau như thế này, có phải là ông trời đã thương tin nên đem chàng đến trong giấc mơ này hay không? Nếu đó là mơ, ta xin nguyện cả kiếp này cũng không muốn tỉnh lại. A Khờ, ta yêu chàng!

Tâm nữ nhân tựa sâu như biển, khi những lời nàng thổ lộ ra rồi hai mắt mông lung nhìn hắn, nhìn đến ngây dại. A Khờ nào biết trời trăng mây gió gì nữa, hắn vùi đầu vào trong ngực nàng, muốn đem nàng vĩnh viễn lưu lại trong tim.

- E hèm, hai ngươi các ngươi có thể chậm việc song tu lại một chút được không? Ta đang có chuyện gấp cần câc ngươi đi làm cho ta đây!

Đang lúc sắp đạt đến chỗ quan trọng, lại bị tiếng nói của Long Tinh Nguyệt đánh gãy, A Khờ suýt chút nữa ôm ngực thổ huyết. Mà Nhược Lan thì hốt hoảng ngượng ngùng, nàng đem quần áo mặc vội lên người, rồi nấp ở phía sau lưng A Khờ mà không dám ngó đầu ra. Nhìn bộ điêum của hai ngươi, một cái mắt rồng đang mở to cũng vội xoay đi:

- E hèm, thật tình ta cũng không phải cố ý, chỉ là vật kia đã sắp thành thục rồi, nếu như còn không có lấy đi, ta chỉ sợ là có mấy kẻ đến phiền phức. Hiện tại thực lực của ta cùng lắm chỉ đạt đến thánh cấp, mà ở quanh đây có hai con tiểu xà rất là khó ưa. Suốt một trăm năm này đã có mấy lần đến đây để dò la. Nếu như lần này không có hai người, ta nhất định là cùng bọn họ quyết chiến một phen rồi!

Nghe nàng nhắc đến một chuyện quan trọng, A Khờ tâm tư bất mãn cũng kịp đè xuống:

- Cuối cùng vật đó là vật gì? Ta làm sao có thể lấy được?

Nghe đến đây, Long Tinh Nguyệt từ thân thể dài đến mấy vạn trượng thu nhỏ lại chỉ chừng mười trượng, để lộ ra một cái đầm nước ngũ sắc tỏa ra hương thơm vô cùng kỳ lạ. Mà bên trong đầm nước ngũ sắc ấy vậy mà có một đóa hoa bảy cánh, mỗi cánh lại tỏa ra bảy loại màu sắc khác nhau. Phân biệt thành: vàng - kim, lục - mộc, lam - thủy, đỏ - hỏa, nâu - thổ, tím - lôi, trắng - phong. Không chỉ A Khờ nhìn đến chăm chú không rời được mắt, mà Nhược Lan ở phía sau lưng cũng ngó đầu hiếu kỳ ra nhìn. Long Tinh Nguyệt sau khi từ thân thể vạn trượng thủ nhỏ lại giọng nói cũng suy yếu đi rất nhiều:

- Tiểu tử, bên trong hồ này là ngũ sắc linh dịch, hoa trong hồ là thất tinh linh quả, là một loại thần vật chỉ có duy nhất bảy vạn năm mới có thể kết trái một lần. Hiện tại chỉ còn không đến mấy canh giờ nữa quả này sẽ kết xuống, cánh hoa liền sẽ héo rủ mà tan biến. Ngay khi bảy cánh hoa này rơi xuống, ngươi phải ngay lập tức lội xuống hồ mà hái lấy. Nên nhớ, nước trong hồ này tuy có thể giúp cường thân luyện thể, nhưng cũng có tính ăn mòn rất cao. Ngươi chỉ có nửa canh giờ để hoàn thành việc này, nếu không linh quả sẽ tan ra, tiếp tục bảy vạn năm sau mới lại sinh ra một lần nữa. Chỉ cần có được quả này, thương thế của ta mới có thể hồi phục được. Ngươi làm xong chuyện này, ta đương nhiên sẽ trả cho ngươi một cái giá xứng đáng!

- Vậy ngươi không sợ ta ăn mất linh quả hay sao?

- Thế thì ngươi cứ thử xem!

Ánh mắt long thần như không như có nhìn sang nữ nhân phía sau lưng hắn. A Khờ không phải người ngốc, đương nhiên là biết phân biệt thứ nào là nặng nhẹ:

- Được rồi, lát nữa ta sẽ giúp ngươi!

Đúng lúc này, bên phía không gian phía ngoài đột nhiên vang lên những tiếng âm thanh ầm ầm. Long thần giọng nói nhàn nhạt nói ra:

- Hừ, xem chừng hai người bọn chúng cũng rất biết canh giờ mà đến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK