• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn người lên bờ cùng nhau đi đến cửa nhà Tần Tinh rồi mới tách ra, Tần Tinh xoay người đi vào sân đã xây được nửa tường viện lên. Tần Ngọc nhìn thấy Lâm Chí quay đầu nhìn theo bóng lưng Tần Tinh, Lâm Chí bắt gặp ánh mắt của Tần Ngọc thì mặt đỏ bừng lên, vội vã đi theo Lâm lão gia trở về.

Tần Ngọc trùng trùng hừ một tiếng, Tần Nguyệt không rõ nguyên do vỗ Tần Ngọc một, "Tiểu tử, đệ hừ gì vậy. . ."

Tần Ngọc không nói chuyện, trái lại tự đi tìm Tần Tinh. Cậu phải nói cho nhị tỷ một chút, đề phòng tiểu tử này. Vừa gầy lại nhát gan, còn dám có ý định với nhị tỷ của mình, hừ.

Các công nhân đều đã tan ca trở về, Tần Tinh đang nhìn tường nhà xây lên, sơ bộ đã thành hình sân hình chữ nhật thì rất vừa lòng, thêm ngày mai nữa là xây tường xong rồi.

Tần Tinh vỗ vỗ tay đi về phía lều.

Tần Ngọc từ phía sau đuổi tới kịp, giữ chặt Tần Tinh, "Nhị tỷ, đệ thấy Lâm Chí mặt đỏ . . ."

Tần Tinh lườm Tần Ngọc một "Mặt đỏ thế nào?" Tần Tinh không có chút cảm giác nào, nàng không hiểu, cũng không muốn biết, mặt đỏ cái gì cũng không có quan hệ gì với nàng.

Tần Ngọc ngượng ngùng sờ sờ mũi, câu nói kế tiếp không nói nữa mà thay đổi đề tài, hỏi Tần Tinh "Nhị tỷ, tỷ nói xem, Lâm gia gia có công phu vì sao không dạy cho Lâm Chí?"

Tần Tinh tuyệt không tò mò chuyện nhà người khác nhưng Tần Ngọc hỏi thì vẫn đáp một câu "Có dạy thì sao?"

Tần Ngọc lắc đầu "Không, đệ đã hỏi qua Lâm Chí, gia gia hắn ta biết công phu, cha cũng biết nhưng không dạy cho huynh đệ hắn ta."

Tần Tinh nghĩ nghĩ, nói "Người bình thường, học công phu có ích lợi gì."

Tần Ngọc chưa kịp hiểu thì Tần Tinh đã đi hỗ trợ bưng thức ăn.

Ngày thứ hai trời vừa tảng sáng, không cần đến Tần Tinh gọi mà mấy tỷ đệ đều tự nhiên thức dậy, nửa tháng nay, mỗi ngày sáng sớm rèn luyện nửa canh giờ đã thành thói quen.

Công nhân nhóm lục tục đến bắt đầu làm việc, mấy tỷ đệ đều tự đi rửa mặt.

Ăn xong điểm tâm, Tần Tinh chào Tần Liễu thị rồi cùng Tần Ngọc vác túi cua chứa đầy cua còn đang giơ nanh múa vuốt đi lên trấn trên.

Vẫn ngồi xe bò của lão Lưu như cũ, trên đường cũng có thêm người lên xe, Tần Ngọc cùng Tần Tinh ngồi ở tận cùng bên trong, Tần Ngọc vén cửa sổ hết nhìn đông tới nhìn tây, Tần Tinh nhắm mắt lại suy nghĩ mấy vấn đề.

Trên xe mấy đại thẩm nói chuyện nhà, tán gẫu đầy hồ hởi.

Xe bò đi trên đường lớn, tốc độ cũng rất nhanh.

"Ôi", xe đột nhiên ngừng lại đột ngột, nghe giọng lão Lưu kêu lên kinh hoàng.

Sau đó có giọng nói nữ nhân mềm mại nhanh nhảu "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta muốn lên xe."

Cùng với hai tiếng nói, người trong xe cùng đổ rạp về đằng trước, toàn bộ ngã chúi về đầu xe, Tần Tinh mở mắt ra trước tiên bảo vệ Tần Ngọc, nghiêng người một, chân ấn xuống sàn xe giữ vững thân thể.

Mọi người trên xe, ngoại trừ hai tỷ đệ Tần Tinh những người khác đều ngã dúi dụi, vội vàng ba chân bốn cẳng đứng lên, còn chưa có bình tĩnh lại thì mành xe đã bị xốc lên, hai thiếu nữ leo lên xe, tóc hơi tán loạn, dáng vẻ có chút chật vật. Một người, nhìn theo ăn mặc trang điểm có lẽ là nha hoàn trên quần áo còn rách mấy chỗ trông rất thảm hại.

Thiếu nữ mặc váy dài lụa vừa lên xe hai tay chắp lại liên tục xin lỗi, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, lao tới hơi vội vàng."

Mọi người vừa thấy là hai thiếu nữ vốn định mắng một hai câu, nhưng nhìn cách ăn mặc không giống như ở nông thôn, sợ là tiểu thư nhà ai lại không dám mắng.

Tần Tinh cũng mặc kệ nhiều như vậy. Vừa nãy bị dừng đột ngột, người thì không có chuyện gì nhưng túi cua bị rớt xuống. Cua trong túi còn sống, rớt xuống bì bò tràn ra sàn xe bò. May là Tần Tinh mắt sáng người nhanh nhẹn, vất vả cùng Tần Ngọc bắt được lại một ít. Nhìn túi cua cực khổ bắt chỉ còn hơn phân nửa, trên xe lại còn nhiều người như vậy, mình cũng ngại để người khác chờ mình xuống xe bắt cua nên lạnh mặt, tức giận nói "Cô nương đây là vội vàng đến mức chạy trối chết sao."

Nha hoàn vừa định mở miệng cãi lại thì đã bị thiếu nữ mặc váy lụa ngăn lại, vẻ mặt cầu xin, khổ sở nói "Cũng không phải là chạy trối chết tới. Xin lỗi cô nương." Nói xong lại chắp tay vái mấy cái rồi mới kéo tiểu nha hoàn ngồi xuống.

Lão Lưu đầu nghe phía sau không ồn ào nữa thì kêu lớn, "Ngồi vững nhé" giơ roi lên, xe lại chạy tiếp.

Mọi người thấy thiếu nữ này cũng không giống cố ý nên lại tiếp tục quay lại tán gẫu.

Tần Ngọc nhìn vào chiếc túi bố dầy chỉ còn lại hơn nửa túi cua, khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt nhìn thoáng qua thiếu nữ mặc váy lụa.

Thiếu nữ nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Tần Ngọc mà còn cười rộ lên, thay đổi vị trí với người bên cạnh, dám chuyển đến đối diện tỷ đệ Tần Tinh, nghiêng đầu đi nhìn túi cua trước mặt Tần Ngọc, Tần Ngọc nhìn thấy người này còn dám nhìn thì tính trẻ con trỗi dậy, buộc miệng túi lại.

Thiếu nữ sửng sốt lại cười rộ lên "Haha, cậu bé, cậu thích ăn cua sao?"

"Ta không phải cậu bé." Tần Ngọc đỏ mặt ngạnh cổ nói.

"Ha ha, thật thú vị, được rồi được rồi, ta không gọi cậu bé là được, cậu đừng nóng giận thế." Thiếu nữ mặc váy lụa cười vui vẻ không ngừng. Nhìn nhìn nói với Tần Tinh "Cô nương chào cô, ta tên Ngọc Thiên."

Tần Tinh thấy người khác tự giới thiệu, mình cũng không tốt không quan tâm đành phải nói "Ta tên Tần Tinh, đây là đệ đệ ta, Tần Ngọc."

Ngọc Thiên nhìn về phía Tần Ngọc "Chào cậu, Tần Ngọc." Nói xong lại chỉ chỉ nha hoàn trang điểm "Đó là Tín nhi cùng lớn lên với ta từ nhỏ."

Tần Tinh thấy ánh mắt Tín nhi, vẻ mặt đề phòng nhìn mình cùng Tần Ngọc thì không để ý, lại nhìn nhìn Ngọc Thiên. Quần áo cách nói năng đều không giống như là người nông dân, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Tín nhi này là nha hoàn của nàng ta, nhưng vẫn chỉ nói cùng mình lớn lên từ nhỏ, điều này làm cho Tần Tinh không bài xích Ngọc Thiên ngay từ đầu.

Tần Ngọc vẫn mất hứng, Tần Tinh cũng không quan tâm Ngọc Thiên, không phải người cùng một thế giới thì Tần Tinh mặc kệ.

Ngọc Thiên lại rất cao hứng, tự nói với Tần Ngọc "Cậu thích ăn cua sao? Nhưng con cua này quá nhỏ, có cơ hội ta sẽ mang cua biển cho cậu ăn, cua biển rất to, cậu thấy chưa?"

Tần Tinh nghe được cua biển thì trong lòng giật giật, phải nhìn Ngọc Thiên nhiều hơn chút. Nàng ta cỡ tuổi mình, người thì cao ráo hơn nhiều, nét mặt xinh xắn sắc sảo, không giống người địa phương.

Tần Ngọc vẫn mất hứng như trước "Cua biển là cái gì?"

"Cua biển chính là con cua sống ngoài biển, so với con cua trong túi của cậu thì to hơn rất nhiều." Ngọc Thiên thấy Tần Ngọc nói chuyện với tự mình, dùng sức khoa tay múa chân vài cái.

"Con cua lớn như vậy sao, cô chỉ ba hoa thôi." Tần Ngọc không mấy tin tưởng.

Ngọc Thiên nóng nảy, "Ta không ba hoa, thật đó. Thực sự lớn như vậy" nói xong lại giơ tay diễn tả.

"Ở đâu chứ? Ta thấy mới tin." Tần Ngọc nghĩ, ta cũng không dễ bị ngươi lừa đâu.

"Ở biển đó, cua biển đương nhiên là ở biển." Ngọc Thiên vội vàng nói

"Biển ư? Biển là cái gì?" Tần Ngọc nghi hoặc nhìn Ngọc Thiên.

"Ồ. . . Biển ư, biển chính là biển đó, nước biển màu xanh lam." Ngọc Thiên bối rối không biết giải thích thế nào.

Tần Tinh thì hiểu, có lẽ Ngọc Thiên này là người ở vùng biển.

Trước đó vài ngày nàng có hỏi kiến thức văn chương với Lưu tiên sinh, thuận tiện mượn mấy quyển sách, đều là sách về triều đại và quốc gia này. Đã đến nơi đây thì luôn phải hiểu biết một ít về nó.

Ở trong sách cho biết dải đất cuối phủ Thanh Châu nằm gần biển. Bên kia biển chính là Thượng Hùng. Nhưng sao người ở xa vậy lại đến nơi thâm sơn cùng cốc này? Tần Tinh hơi nghi hoặc nhưng cũng không hỏi, chuyện không có quan hệ gì với nàng nàng sẽ không quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK