- Con người, ngươi đừng có kiêu ngạo như thế!
Một con Huyền Tước Hồ rít giọng lên tiếng.
- Phải đó, con người, luận về cùng cấp, con người có thể đánh bại chúng ta sao?
- Ngươi đừng cho mình lên làm được chỉ huy liền lên mặt.
Không mấy để tâm đến, Hàn Nguyệt Xuyên lục loại trong người tìm cái thú giới của Hạ Tiểu Ninh đưa cho nàng. Ngươi để ý mọi chuyện trong đây có đúng ba người, không tính Huyệt Dạ cùng Hoắc Bạch Ly. Thì ba người này khó chịu nhìn ma thú xung quanh, cả ba tỏa ra ba loại uy áp khác nhau, nhưng đồng dạng đều áp chế ma thú khiến bọn chúng im lặng.
Ba người này chính là Thanh Long, Tước Hạ Lưu Ly Tế và Mạc Mặc. Đồng tử của Thanh Long là có vấn đề nhất trong ba hài tử khiến ma thú im lặng này, đường thẳng trong mắt của Thanh Long hiện rõ ràng và đậm hơn bao giờ hết. Tước Hạ và Mạc Mặc thì tỏa ra một loại uy áp khác nhau, một bên là đấu khí nhưng kèm theo đấu khí lại còn có một loại khí tức khó hiểu khác nữa. Mạc Mặc lại tỏa ra thiên âm sát khí khiến ma thú kiêng kỵ.
Tìm được thú giới, Hàn Nguyệt Xuyên thả hết ma thú bên trong thú giới ra, khi chúng vừa được thả ra ngay lập tức hướng Hàn Nguyệt Xuyên công kích tới. Vừa mới giương móng vuốt đến gần chỗ của nàng, ngay lập tức, bọn chúng bị một thứ dấu ấn nhỏ ở mỗi chỗ khác nhau trên người kiềm hãm lại.
Có vẻ như dấu ấn đó sẽ khiến cho bọn chúng đau đớn mà dừng tấn công nàng. Sáu con ma thú đau đớn nằm trên mặt đất, Hàn Nguyệt Xuyên nhìn qua những dấu ấn:
- Cấm chế a?
Hắc Long to lớn gầm gừ:
- Con người chết tiệt!
Bỏ lời chửi mắng qua tai, Hàn Nguyệt Xuyên đi thẳng vào vấn đề chính:
- Giúp ta một chút, ta sẽ trả lại các ngươi tự do.
Độc Giáp Mã là ma thú tự cao tự đại, thuần khiết nhất chỉ tiếp xúc với những thiếu nữ đồng trinh, dù Hàn Nguyệt Xuyên có là đồng trinh nhưng nó vẫn rất xa lánh nàng:
- Một kẻ trên người có đầy mùi máu từ linh hồn như ngươi có thể giữ lời sao?
Ánh mắt của nàng khẽ híp lại, nàng từng biết được Độc Giáp Mã có khả năng nhìn thấy những thiếu nữ đồng trinh qua vẻ ngoài, nhưng giờ biết được, nàng đã sai, chúng thấy là linh hồn, mỗi linh hồn có một thứ riêng biệt, những người mà chúng cho là đồng trinh, thuần khiết thiếu nữ chính là những người có linh hồn trong sáng không bị nhiễm tạp chất bụi trần đi.
Còn nàng, chắc nó đã nhìn ra được mùi máu tươi từ linh hồn chưa được gột rửa của nàng, cho dù có được gột rửa cũng chỉ là vô dụng với một linh hồn đã bị nhiễm máu từ quá sớm.
- Ta nói được thì ta làm được. Chỉ cần các ngươi giúp ta làm xong một việc thì trong vòng một tháng ta sẽ tìm người đã đặt cấm chế lên người các ngươi, giúp các ngươi có lại sự tự do.
Lại hướng về phía của Xích Diễm Hồng Sư, hỏi:
- Các ngươi cao nhất chỉ là Quân Chủ cấp bậc?
Xích Diễm Hồng Sư bị câu hỏi của nàng làm cho ngây người, hắn hiện tại là không biết nên gật hay nên lắc đây? Cuối cùng, hắn lắc nhưng rồi lại gật đầu một cách nặng nề.
- Ta phi!
Hắn chỉ vừa mới gật đầu có một cái liền bị Hàn Nguyệt Xuyên quát một tiếng khinh thường:
- Ngươi có biết trong Ngạo Thiên đế quốc người ta tiếp xúc chi mới một nhân vật nho nhỏ đã là Thống Hoàng hay Vương Quyền gì đó rồi, còn các ngươi. Mới có Quân Chủ thì làm ăn được gì? Trừ khi các ngươi có một ma thú đứng đầu có cấp bậc Tông Sư nghe ra còn dễ nói chuyện.
Nàng bất mãn trước quân lực yếu ớt này của ma thú, khiến nàng thất vọng nặng nề. Nghe Huyệt Dạ nói là có một ma thú mạnh thống lĩnh thì nàng liền nghĩ ít nhất nó cũng là ma thú cấp bậc Tông Sư trở lên mới dám ngạo nghễ đi khiêu chiến như thế.
- Đáng lý lúc đầu ma thú lãnh đạo chúng ta đúng thật là cấp Tông Sư. Nhưng là ngài ấy không thể tham chiến được và nhường cho Lam Hỏa Kỳ Lân huyễn thú làm chỉ huy, nếu muốn làm chỉ huy của bọn ta ngươi phải thuyết phục được Lam Hỏa Kỳ Lân, có được sự đồng ý của Xích Diễm Hồng Sư thì ngươi cũng chỉ có đủ tư cách làm chỉ huy của một nhóm nhỏ trong bọn ta, chứ không phải là toàn bộ.
Một con Tử Huyền Ma Lang hừ lạnh lên tiếng.
- Lam Hỏa Kỳ Lân cấp bậc bao nhiêu? Không tính ma thú của ta, ở đây có bao nhiêu ma thú từ cấp bậc Quân Chủ trở lên?
Một con Thất Vĩ Linh Hồ nhảy đến trước mặt của Hàn Nguyệt Xuyên, rồi hóa thành hình người, một nữ nhân yêu mị, thân hình lỗi lõm hết sức vừa mắt, chỗ cồn lồi thì lồi, cần lõm thì liền lõm, đôi mắt sắc bén xếch lên màu hổ phách, mái tóc trắng như tuyết ngọc, môi bạch cười ma mị:
- Tiểu a đầu, cấp bậc của Lam Hỏa Kỳ Lân là Vương Quyền trung kỳ, người mà đáng lẽ phải làm chỉ huy chính là Nhân Diện Ma Chu cấp bậc Tông Sư trung kỳ, ta là bạn của hắn, ngươi có thể gọi ta là Linh Hồ tỷ tỷ, cấp bậc Tông Sư sơ kỳ. Ở đây có ba ma thú cấp bậc Quân Chủ, mười ma thú cấp bậc Đại Địa và năm mươi ma thú cấp bậc Thiên Không, còn lại là ma thú từ Thiên Không trở xuống, khoảng mười vạn đi.
Nhìn nữ nhân yểu điệu trước mặt là ma thú Thất Vi Linh Hồ lại nhớ về Xích Hỏa Tam Vĩ Hồ, nó là cấp bậc Thiên Không đỉnh phong đã có ba đuôi, chẳng lẽ hồ ly mọc thêm đuôi không phân theo cấp bậc?
Những ma thú ở đây đều không thể hóa hình thành người, nhưng Thất Vĩ Linh Hồ lại có thể biến thành người, nàng đây là không biết ở cấp Vương Quyền liền có thể biến thành người hay là cấp Tông Sư mới thành người được đây?
- Các ngươi lên cấp Tông Sư liền có thể biến thành người sao?
Thất Vĩ Linh Hồ gật gật đầu, ngón tay khẽ run đưa lên, sờ trên mặt của Hàn Nguyệt Xuyên, càng sờ lại càng thích, nàng ta ngay lập tức lộ ra bảy cái đuôi của mình:
- Chịu hết nổi rồi a, sao lại có tiểu nữ oa dễ thương thế này a. Tiểu nữ oa, ngươi muốn ăn kẹo không?
Năm hài tử ở phía sau nhìn cảnh tượng này thật không biết nói gì.
Răng rắc.
Trong lúc mọi người lơ là trước sự đùa giỡn của Thất Vĩ Linh Hồ thì ngươi nổi điên nhất là Hàn Nguyệt Xuyên đã chịu không được, chụp lấy cánh tay của nàng vật xuống nền đất, khóa tay và dùng sức bẻ gãy cánh tay đó của nàng ta.
- Nếu biết ta là nữ hài tử thì cũng nên suy nghĩ một chút, tại sao nữ hài tử ta lại giả nam trang làm gì đi.
Bất kỳ kẻ này xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều thất thần run sợ, bọn chúng sợ nhất là Thất Vĩ Linh Hồ tức giận.
- Này, uống đi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Hàn Nguyệt Xuyên đưa một viên đan dược cho Thất Vĩ Linh Hồ. Nhìn thấy viên đan dược, Thất Vĩ Linh Hồn tức giận, mặt nàng là một mảng tối sầm u ám:
- Ta phải giết ngươi.
Thất Vĩ Linh Hồ tức giận liền tỏ ra uy áp đè ép Hàn Nguyệt Xuyên xuống, ở nơi này một thời gian, nàng cũng biết rõ, uy áp là không phải vừa tỏ ra liền đã đè ép người mà là cần một thời gian ngắn để đạt đến đỉnh cao.
Chỉ cần nàng khống chế người đó trước khi tỏ uy áp đạt đến đỉnh cao thì nàng cần phải nhanh hơn tốc độ của uy áp và thực hiện xong điều mình cần làm. Nàng bắt lấy cổ của Thất Vĩ Linh Hồ, bỏ viên đan dược vào miệng của nàng rồi ôm lấy đầu của Thất Vĩ Linh Hồ, truyền viên đang dược xuống cổ họng của Thất Vĩ Linh Hồ.
Những người xung quanh thấy xong cảnh tượng này liền há hóc mồm, uy áp của Thất Vĩ Linh Hồ biến mất một cách kỳ lạ, Hàn Nguyệt Xuyên trong lúc không biết nên đút thuốc vào miệng nàng ta hay dùng cách này thì trực giác nói nàng nên dùng cách này, và...
Uy áp của Thất Vĩ Linh Hồ không chỉ hạ xuống mà còn biến mất, nếu là dùng cách nhét thuốc vào miệng nàng ta thì chắc không thể khiến uy áp biến mất và cũng chưa chắc gì nàng ta sẽ uống xuống viên thuốc này, có khi lại phun ra.
Thất Vĩ Linh Hồ ngã ra phía sau ngất đi vài giây liền bật tỉnh dậy, nhìn thấy Hàn Nguyệt Xuyên nàng ta liền như hóa dại, ôm trầm lấy Hàn Nguyệt Xuyên, nụ cười tà mị trên khuôn mặt lại thêm cong một cách kỳ quái:
- Ngươi giờ là của ta.
Mặc Lâm nhìn chằm chằm vào hai người, ngay lập tức cậu đã phát hiện điều gì đó không ổn, không chỉ có Mặc Lâm mà còn có cả Thanh Long cũng nhìn thấy điều gì đó, cả hai đồng thanh quát:
- Ngươi đã làm gì lão đại?
Thất Vĩ Linh Hồ cười hắc hắc nhìn đám hài tử, nàng khẽ híp mắt cười mê mị đáp:
- Hài từ này, giờ là, của ta. Kể từ bây giờ, đứa trẻ này sẽ là nô lệ của ta, vì nó dám hôn ta.
Một con má thú ở trong bóng tối cười nói:
- Mị lực của Linh Hồ rất cao, bất kỳ ai hôn nàng ta đều sẽ biến thành con rối tình nhân của nàng ta.
Đồng tử của Thanh Long đang giản ra liền biến thành một đường thẳng lại như lúc trước, rít lên những tiếng căm giận:
- Giải cho lão đại. Nhanh!