Mục lục
Truyền Kiếm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Cuối cùng thì ta cũng không cần đuổi theo bóng lưng chàng rồi…”…
Cuồng Đình phân thân ngửa mặt lên trời thét một tiếng thật dài. Trong đôi mắt hắn tràn đầy tơ máu, một đầu tóc đen dài trong gió phấp phới bay, từng sợi…từng sợi… bắt đầu bạc trắng.
“ Nữ nhân này là ai, sao lại khiến hắn đau lòng như vậy? Nếu có một người yêu thương ta như vậy kiếp này ta sống không uổng rồi”, một nữ kiếm nguyên sơ kỳ thì thào nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khóe mắt một giọt nước khẽ tuôn ra…
“a a..tóc Tam Tuyệt Kiếm cũng chuyển bạc rồi..” một gã kiếm giả kinh hô. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một số gã Kiếm Tôn nheo mắt lại :”chẳng lẽ là phân thân sao?”
Cùng lúc đó, một cỗ ma khí kinh thiên bạo phát, một tầng ma khí từ mặt đất đột ngột xông lên chiếm cứ thương khung. Một đoàn mây đen khủng bố ầm ẩm kéo tới kèm theo chớp giật kinh thiên. “Có tu ma giả ở trong thành ngưng tụ ma hồn sao?” tất cả mọi người da đầu run lên, sợ hãi. Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì huyết sát trong không trung ngàn dặm bỗng quay cuồng ngưng tụ như một cơn lốc xoáy mà trung tâm chính là ma vụ khủng bố kia. Bầu trời nhuốm đỏ một màu, mọi người cơ hồ đều dường như nín thở. Trong bầu không khí quỷ dị này bỗng từng chấm trắng nhỏ xíu từ bầu trời rơi xuống.
Tuyết rơi !
Từng bông tuyết phiêu phiêu trong gió…
“ Lão Thiên ! đây là cái gì….”…
Trong tinh không, một viên sao bắng nhỏ nhoi lướt qua bầu trời đột nhiên dừng lại trong nháy mắt. Trên khối thiên thạch có một thân ảnh khoanh chân ngồi, hắn đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt của hắn dường như chất chứa vô tận tang thương mục nát: “ lệ khí xung thiên…ngươi lựa chọn…làm sao?”
Cùng lúc này, xung quanh sát lục phân thân ma khí dày đặc, đã có một tia đọng thành thực chất như một xúc tua cắm vờn quanh thân thể hắn. Nếu có đại năng tu ma giả chứng kiến hắn hiện tại cũng phải hít sâu một hơi, trạng thái này của Mạc Vấn chính là bước đầu tiến nhập cảnh giới cấm kỵ: ma trung ma. Trở thành ma trung ma không có nghĩa là ngay lập tức sẽ là thiên hạ vô định nhưng chỗ đáng sợ chính là hắn sinh ra để giết chóc, tu hành nhanh gấp trăm gấp ngàn lần người bình thường. Thời thượng cổ võ học phát triển hưng thịnh, chỉ vì một gã ma trung ma xuất thế mà chỉ trong vài chục năm các cường giả nối đuôi nhau vẫn lạc. Sau đó nhân tộc đỉnh cao hợp lực đánh chết hắn nhưng cũng vì trận đánh tàn khốc đó lưỡng bại câu thương, võ học theo đó hướng tới suy tàn. Từ đó ma trung ma trở thành cấm kỵ, một gã ra đời thì vạn người truy sát, chưa trưởng thành thì đã diệt vong. Trong truyền thuyết cũng có nói vật cực tất phản, nếu có thể từ ma trung ma phóng ra một bước nữa phản hồi bổn nguyên, lấy lại chính mình không bị sát lục chi phối thì có thể nói là tiên trung chi tiên. Mà trở đạt tới cấm kỵ cảnh giới này phải vượt qua cửu cửu thiên kiếp, thất sắc âm lôi ! khó ! khó vô cùng !
Nói thì dông dài nhưng thực tế chỉ trong giây lát. Lúc này kiếp vân kéo tới đã trải dài tới bán kính vạn trượng, thiên lôi gào thét, huyết sát cùng ma khí dày đặc bao trùm khiến cho linh thức đã không thể nào ly thể. Cảm nhận thiên kiếp không tầm thường, tất cả kiếm tôn biến sắc.
Một gã kiếm tôn lên tiếng:
“ Các vị, ta không thể để thiên kiếp đánh xuống! Huyết Nguyệt sắp hàng lâm, đại trận hư hao chúng ta gánh không nổi”
Các kiếm tôn truyền âm thương thảo vài câu rồi mau chóng quyết định. Cửu Dương Kiếm Tôn hét lớn:
“ Tất cả Kiếm Tôn tập hợp. Còn lại mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, vạn trượng xung quanh không được tới gần “
Không biết ai là người đầu tiên phi ra nhưng tiếp đó phi kiếm bay rợp trời phóng lên, hướng về phía ngoài phạm vi kiếp vân cấp tốc phi hành. Nửa khắc sau, chỉ còn lại các vị kiếm tôn, ngoài sát lục phân thân của Mạc Vấn ra thì Lam cùng Thiên Vũ Hinh coi như là hai vị tôn giả cuối cùng chạy tới, chứng kiến Mạc Vấn bản tôn đang bị trấn áp còn Cuồng Đình phân thân đang ôm lấy thi thể Nguyệt Nhi cả hai người đồng loạt biến sắc. Lam toan bay tới thì một tia thần niệm từ Vũ Hinh truyền âm tới “ đừng vọng động”.
Lúc này Cửu Dương Kiếm tôn lên tiếng:
“ Các vị, kiếp lôi này ta chưa từng chứng kiến. Nhưng trong điển tịch mô tả thì dường như là ma trung chi ma lôi kiếp.” Hắn ngừng lại rồi tiếp: “Từ xưa tới nay, ma trung chi ma là cấm kỵ, xuất hiện ở đâu mọi người đều phải tru diệt. Nay chúng ta nhanh chóng phân ra tìm người này diệt sát”
Lúc này bỗng dưng Càn Thiên Hỏa lên tiếng:
“ Không cần tìm ! Hắn chẳng phải ở đây sao”, vừa nói hắn vừa nhìn về phía phân thân Mạc Vấn. Vô thức cảm giác có người nhìn mình, Cuồng Đình phân thân chầm chậm quay mặt lại nhìn thẳng vào Thiên Hỏa Kiếm Tôn. Bốn mắt chạm nhau, chứng kiến đôi mắt của Mạc Vấn trong tích tắc Lão tổ Càn Gia bỗng vô thức lùi lại, hắn cảm nhận một cỗ lực lượng kỳ lạ khiến cho linh hồn hắn trong nháy mắt run rẩy.
“Hồ ngôn loạn ngữ”, Mạc Thương ngắt lời: “ trên người hắn có ma khí sao?”
“ Ngươi đã từng thấy ai tiến nhập cảnh giới ma trung chi ma sao? Theo ta thấy chính là hắn”, người lên tiếng chính là Càn Thiên Tà, hắn vốn bị Cuồng Đình phân thân chấn lui hai lần làm mất hết mặt mũi, hắn hận không thể lập tức giết chết người trẻ tuổi kia rồi trừu hồn hắn ra ném vào luyện ngục.
Phỉ Bất Văn kiếm tôn bỗng nhiên lên tiếng:
“ Chúng ta có một vị Thiên Sát Kiếm Tôn, ta không thấy hắn ở đây. Có lẽ nào…”
Nghe nhắc tới sát lục phân thân của Mạc Vấn, nhị nữ tim bống nhảy lên.
Đúng lúc này trận bàn trấn áp bản tôn Mạc Vấn vỡ ra. Phần linh kiếm tôn cùng Mạc Thương lão tổ kinh hãi, trận bàn này tuy chỉ là siêu vị tam giai nhưng đã vô hạn tiếp cận tứ giai. Bản thân trận bàn không quá quý giá nhưng hạch tâm là một viên màu xám tinh thạch, viên tinh thạch này không ai hiểu nó là gì cũng chưa từng biết nó từ đâu khai quật mà ra, nó không thể dùng để tu luyện, cũng không thể dùng cho luyện khí, nó chỉ có một tác dụng duy nhất là trấn áp. Viên tinh thạch này vốn là một lão tổ Mạc Gia lấy được từ một bí cảnh, hắn lấy được tinh thạch nhưng vô tình thả ra rồi phong ấn một đại yêu. May mắn thoát trở về gia tộc nhưng hắn chỉ còn lại nửa cái mạng, không lâu sau thì qua đời. Nhiều năm nghiên cứu, cuối cùng Mạc Gia cũng đã thành công tạo ra trận bàn này, không thể công kích, cũng không dụng cho phòng thủ, nhưng uy lực trấn áp vô song được truyền qua tay nhiều đời Mạc Gia gia chủ. Nhiều đại tông môn, gia tộc cũng e ngại Mạc Gia là vì nó. Vậy mà hôm nay bị Mạc Vấn phá vỡ rồi.
Mạc Vấn đứng đó, xung quanh hắn hào quang tứ sắc từ trận bàn tỏa ra từ từ biến mất. Mái tóc bạc tung bay trong gió tuyết, nơi khóe mắt dường như có ngấn lệ nhưng hai mắt của hắn thủy chung vẫn nhắm nghiền.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK