Trận chiến kết thúc, "Tú hoa châm-111" đã bị tóm, người điều khiển đã tử vong. Còn như số phận của chiếc cơ giáp màu xanh nhạt kia ra sao thì không rõ, tuy nhiên Lưu Phi đoán với tốc độ và kĩ thuật bắn tỉa của người điều khiển "Tú hoa châm-111" kia trong đám thiên thạch loạn lưu đó hắn hoàn toàn có thể thừa dịp để chạy trốn, nhưng trái lại, y vẫn cố thâm nhập sâu vào bên trong vòng vây thì rõ ràng y muốn hỗ trợ cho chiếc cơ giáp màu xanh nhạt kia có cơ hội chạy trốn.
Chiếc cơ giáp màu xanh nhạt kia đã chạy thoát chưa?
Không ai có thể trả lời Lưu Phi vấn đề này, bất quá, Lưu Phi có thể khẳng định, chiếc cơ giáp màu xanh nhạt hẳn đã dính phải những vết thương nghiêm trọng, bởi vào lúc mà khối thiên thạch bất ngờ nổ đã tạo ra các vòng xoáy thiên thạch cuốn chiếc cơ giáp màu xanh nhạt vào bên trong, nó không thể nào không bị thương tổn.
Sự xuất hiện của "Tú hoa châm-111" cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của Lưu Phi, hằng ngày Lưu Phi vẫn như cũ sáng dậy sớm rồi đi làm, giúp đỡ Lý Mãnh hoàn thành công việc, lúc rảnh rỗi thì tận dụng các thiết bị công cụ trong phạm vi có thể làm một vài chuyện cảm thấy hứng thú.
Cơ giáp "Tú hoa châm" đã làm thay đổi Lưu Phi, ít nhất là thời gian điêu khắc của Lưu Phi càng ngày càng giảm, bất giác Lưu Phi bắt đầu chú ý tới các tin tức có liên quan đến các cơ giáp tối tân, chỉ đáng tiếc đại học cơ giáp Trác Nhĩ chỉ là một học phủ chuyên nghiên cứu, tuy rằng cũng có một số các trang thiết bị hiện đại, nhưng chủ yêu vẫn chỉ là sở hữu những thứ căn bản của ngành cơ giáp, cũng không phát triển và suẩn xuất cơ giáp, nên muốn tiếp xúc với những dạng cơ giáp tiên tiến như "Tú hoa châm-111" là một điều không thể.
Lưu Phi vẫn luôn có điểm không hiểu rõ, tại sao một chiếc cơ giáp công nghệ cao như "Tú hoa châm" lại có thể xuất hiện ở trong phòng thực nghiệm cơ giáp, đồng thời kèm theo cả bộ động cơ mini nọ.
Hiểu biết của Lưu Phi về cơ giáp rất rối loạn, do hắn chưa từng được trải qua một hệ thống giáo dục mà hoàn toàn là do bản thân tự mày mò học hỏi, thêm nữa từ trước đến nay Lưu Phi cũng chỉ mới tiếp xúc với cơ giáp qua hai nơi ở trường, tại phòng thực nghiệm quang mạch quang não và phòng thực nghiệm cơ giáp.
Trên thực tế, cả hai phòng thực nghiệm này chỉ là một trong số hàng chục phòng thực nghiệm mà thôi, ví dụ liên quan tới quang mạch và quang não có đến 5 phòng, địa điểm công việc của Lưu Phi chỉ là một trong số đó, các đề tài thực nghiệm chủ yếu là liên quan đến vấn đề kiểm tra quang mạch quang não và các bộ cảm biến.
Mà công việc của Lý Mãnh tại phòng thực nghiệm cơ giáp thì lại chủ yếu nghiên cứu về các bộ phận cơ giới của cơ giáp.
Trong điều kiện ngặt nghèo dó, Lưu Phi thật khó gây dựng cho mình được một hệ thống tri thức hoản chỉnh, và đây cũng là nguyên nhân chủ yếu làm hắn muốn vào đại học, bởi vì chỉ có vào đại học hắn mới có thể đủ tự do ra vào tất cả các phòng thực nghiệm, đương nhiên, điều quan trọng hấp dẫn Lưu Phi nhất vẫn là phòng huấn luyện điều khiển cơ giáp, để được trở thành một chiến đấu sư.
Thực ra, cái Lưu Phi thấy hứng thú không phải là nghiên cứu về cơ giáp, mà chính là điều khiển nó, thời gian dài làm trong phòng thực nghiệm về cơ bản không thể cho hắn có cơ hội được điều khiển một cơ giáp, chứ chưa kể tới việc tiến hành huấn luyện chiến đấu và xạ kích.
Vốn là một học phủ bậc cao sở hữu trên 30.000 sinh viên, đại học cơ giáp Trác Nhĩ có một đội ngũ giáo viên hùng hậu, mọi môn học đều được chăm chút rất tỉ mỉ, bao gồm tất cả các ngành học có liên quan đến cơ giáp.
Thông thường cơ giáp bao gồm cơ cấu thực thi, hệ thống thiết bị, hệ thống theo dõi và hệ thống điều khiển được cấu thành bởi những thiết bị phức tạp.
Khi so sánh thì cơ giáp quân dụng còn phức tạp hơn cơ giáp dân dụng một chút, sự phức tạp nằm ở hệ thống vũ khí.
Có thể nói đơn giản rằng bắt cứ một bộ phận nào trong đó đủ để kéo theo sự liên quan của nhiều ngành học, cơ cấu thực thi là phần quan trọng nhất, được coi là những đốt xương công nghệ cao chịu trách nhiệm thực thi các vận động tự do của cơ giáp, dựa vào kiểu mô hình bố trí các đốt xương và kiểu tọa độ vận động khác nhau mà cơ cấu thực thi của cơ giáp được chia thành kiểu tọa độ góc vuông, kiểu tọa độ hình trụ tròn, kiểu tọa độ điểm cực, và các kiểu tọa độ dạng đốt xương. Xuất phát từ ý đồ nhân cách hóa, các bộ phận quan trọng của cơ giáp sẽ được gọi là nền, gồm lưng eo, cánh tay, cổ tay, bàn tay và bộ phận đảm nhiệm di chuyển.
Đương nhiên có đến 99,9% số sinh viên đều lờ mờ với những thông tin loại này, bất quá những thành phần có liên quan mật thiết đến khâu điều khiển cơ giáp như khoang điều khiển, bộ động cơ, quang não, thanh năng lượng và các thông số cấu hình cơ bản thì bắt buộc sinh viên phải nắm vững.
Nói một cách đơn giản, đại học cơ giáp giống như trường dạy lái xe ở thời Trái đất cổ, điểm khác biệt nằm ở chỗ trường dạy lái ở Trái đất cơ bản chỉ dạy về những quy tắc an toàn và kĩ thuật lái xe, còn ở đại học cơ giáp thì cần phải hiểu được cả những nguyên lý cơ bản của tất cả các loại cơ giáp, thậm chí còn phải biết sửa chữa những trục trặc nhỏ, dù sao một chiếc xe hơi đi dưới mặt đất với một cỗ cơ giáp bay trong vũ trụ rõ ràng là không thể giống nhau được, xe hơi khi gặp chuyện, bỏ của chạy lấy người, hỏng thì đã có xưởng sửa chữa, còn với cơ giáp đang lơ lửng trong vũ trụ mênh mông khi gặp sự cố mà bỏ của chạy lấy người thì chỉ còn có con đường chết!
Để trở thành sinh viên của đại học cơ giáp Trác Nhĩ, ngoại trừ yếu tố chuyên nghiệp ra thì phần lớn sinh viên còn phải học các kỹ thuật điều khiển. Trong thời đại vũ trụ, việc điều khiển cơ giáp đã trở nên đơn giản đến mức không thể tưởng tượng.
Về những kiến thức lý luận cơ bản của cơ giáp, Lưu Phi đều vượt qua phần đông sinh viên, tuy nhiên hắn lại thiếu hụt các kinh nghiệm thực hành trong thực tế.
Khi Lưu Phi mới 5 tuổi, hắn đã tiếp xúc qua với đủ chủng loại các sách báo tạp chí liên quan đến các kiến thức về cơ giáp, theo cùng những năm tháng trưởng thành, dưới sự cưỡng ép của Đầu bàn ủi, Lưu Phi càng phải đọc thêm nhiều tài liệu sách vở có liên quan đến cơ giáp.
Chỉ có điều trong bờ bến mênh mông của tri thức ấy, do hoàn cảnh sống khó khăn ở khu ổ chuột mà hệ thống kiến thức của Lưu Phi đã không được hình thành, chỉ được khoản lý luận, mà khả năng thực tiễn vô cùng thấp. Đối với cơ giáp của 6 tinh vực lớn còn lại hắn cũng chưa từng được biết qua, có thể nói "Tú hoa châm-111" chính là chiếc cơ giáp ngoại lai đầu tiên Lưu Phi được tiếp xúc.
Mà cỗ cơ giáp cận chiến màu đen kia càng khiến cho Lưu Phi được mở rộng tầm mắt.
Điều quan trọng nhất là Lưu Phi hiểu được trên thế giời này còn tồn tại rất nhiều những cơ giáp khác mà hắn không hề biết, chí ít giờ thì hắn cũng loáng thoáng hiểu sơ về cỗ cơ giáp cận chiến màu đen kia, cố gắng khắc sâu những kỹ xảo động tác của chủng loại cơ giáp đó.
Hình ảnh "Tú hoa châm-111" và cỗ cơ giáp cận chiến xuất hiện trên màn hình ba chiều khiến Lưu Phi hiểu ra một điều rằng, trong chiến đấu so với việc sở hữu một cơ giáp tối tân thì việc có được một người điều khiển giỏi càng có tác dụng quan trọng hơn.
Cuộc đối đầu giữa bắn lén tầm xa và chiến đầu tầm gần cũng lần đầu tiên tiến vào nhận thức của Lưu Phi.
Hôm nay Lưu Phi hoàn thành xong công việc từ rất sớm, lần đầu tiên hắn không lưu lại tại trường, bởi vì hôm nay hắn còn một chuyện quan trọng mà hắn chưa làm.
Trong quãng thời gian này, Lưu Phi đều đắm chìm trong đoạn video chiến đấu nọ, đoạn video được hắn bật đi bật lại nhiều lần, mỗi lần xem là mỗi lần có một cảm giác và thu hoạch khác nhau, khả năng xạ kích thần sầu của "Tú hoa châm" và những động tác chuyển hướng quỷ dị của cỗ cơ giáp màu đên làm hắn như mê như say.
Trong hoàn cảnh đó đã hơn một tuần lễ nay, Lưu Phi chưa đến giao hàng cho tượng gỗ họ Trình.
Bức tượng gỗ "Hùng ưng giương cánh" đã hoàn thành xong, hôm nay hẳn là phải giao hàng rồi.
Gói kĩ càng bức tượng, ra khỏi cửa, xuyên qua phố Đọa Lạc, tiến một mạch tới phố đi bộ, dưới những ngọn đèn đêm sáng chói của khu phố đi bộ, người qua kẻ lại nhiều vô kể làm con phố trở nên đầy sức sống.
Lúc Lưu Phi bước đến cửa của tượng gỗ họ Trình, lập tức trợn tròn mắt, chiếc cửa gỗ cổ kính của tượng gỗ họ Trình ấy vậy mà lại đóng, từ tấm kính pha lê có thể nhìn ra được bên trong không có người.
Đã xảy ra chuyện gì ?
Trong trí nhớ của Lưu Phi, chưa bao giờ tượng gỗ họ Trình đóng cửa cả, gió mặc gió mưa kệ mưa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Lưu Phi, cậu đến hả.
Một âm thanh vang lên sau lưng Lưu Phi.
- Ừ
Lưu Phi ngoảnh đầu lại, thì ra là cậu Triệu, một nhân viên của cửa hàng trang phục nằm kế bên, thi thoảng rỗi việc Triệu thường chạy sang tiệm bán tượng này ngồi chơi, nói chuyện phiếm với Thần Thần, cũng gọi là quen biết với Lưu Phi.
- Thần bảo tôi nói lại với cậu, cửa hàng tạm thời sẽ đóng cửa.
Nét mặt Triệu có chút u buồn.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lưu Phi cảm nhận được nét bi ai trong ánh mắt Triệu.
- Trình lão, ông ấy...sức khỏe không được tốt...
- Nằm ở viện nào?
- Tại phòng 27, tầng 43, khoa nội bệnh viện chi nhánh đại học cơ giáp Trác Nhĩ.
...
Bệnh viện chi nhánh nằm bên cạnh đại học cơ giáp Trác Nhĩ, đương nhiên, cái từ "bên cạnh" này nằm trong dấu ngoặc kép, bởi vì diện tích khu đại học chiếm đến gần vạn mẫu, mà diện tích bệnh viện cũng cực kỳ là rộng lớn, giữa hai khu tuy chỉ cách nhau một bức tường nhưng cổng chính lại cách nhau quá xa.
Năm đó trong cuộc chiến tranh cùng đám dị hình, nhờ có bệnh viện này mà đại học cơ giáp Trác Nhĩ mới có thể tồn tại được, bởi khi đó thủ đô của Trác Nhĩ tinh đang nằm trong vòng vây của cuộc chiến, chiến đấu khốc liệt chưa từng có, nhân số thương vong vô cùng nghiêm trọng, do vậy bệnh viện này đã trở thành khu vực trọng điểm được bảo vệ phục vụ việc chữa thương và trị bệnh.
Nghe nói, để bảo vệ nó bên quân đội đã huy động những chiến sĩ cơ giáp tinh nhuệ nhất đồn trú tại đại học cơ giáp Trác Nhĩ, khu ổ chuột nằm bên cạnh khu đại học chính là bãi chiến trường năm xưa.
Tuy rằng Lưu Phi không phải là kẻ am hiểu cách đối nhân xử thế, nhưng dù gì thì Trình lão cũng coi như là một nửa thầy giáo của Lưu Phi, Lưu Phi quyết định đi thăm ông.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bệnh số 27, đây là một buồng bệnh đơn, môi trường tương đối tốt, trong phòng rất yên tĩnh, Trình lão mắt nhắm, nét mặt khoai thai nằm trên gường đang được truyền dịch, có đủ các loại dây dợ thiết bị được kết nối với người ông lão, những ánh sáng lập lòe của đèn báo hiệu các thiết bị làm căn phòng đang yên tĩnh như trở nên có một loại cảm giác khẩn trương đầy áp lực.
Thần Thần tựa vào mép gường, khuôn mặt tiều tụy, đôi má trơn bóng mất đi nét hồng hào trở nên trắng bệch. Sau khi nhìn thấy Lưu Phi đến, Thần Thần đứng dậy, kéo cánh tay Lưu Phi, rón rén bước ra ngoài.
- Sức khỏe Trình lão sao rồi?
Sau khi đóng cửa phòng, Lưu Phi hỏi.
- Gia gia...
Đột nhiên người Thần Thần co rút mạnh, nước mắt cứ thế ròng ròng tuôn ra, hai tay ra sức day day góc áo.
Lưu Phi cũng không tiếp tục gặng hỏi, không nghi ngờ gì nữa, sức khỏe Trình lão vô cùng tệ, nếu không Thần Thần sẽ chẳng thương tâm tuyệt vọng đến vậy.
Hành lang to như thế mà thật là trống trải, vô cùng yên tĩnh. Nhìn những giọt nước mắt của Thần Thần, Lưu Phi cũng không biết nên an ủi ra làm sao, đành lẳng lặng nhìn vào thân hình gầy guộc của thiếu nữ.
- Cảm ơn anh đã đến thăm gia gia.
Rất nhanh chóng, Thần Thần đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
- Ừ
- Gia gia có lời muốn nói với anh.
- Được.
- Chúng ta ở đây đợi ổng.
- Được.
...
Hai người ngồi nghỉ trên chiếc ghế ở hành lang, cả hai rơi vào một khoảng trầm.
Lưu Phi từng trải qua cơn bệnh dữ và sự ra đi của Đầu bàn ủi, nên đương nhiên hiểu cảm xúc trong lòng của Thần Thần, nhưng đối với kẻ ít nói như Lưu Phi, an ủi một con người thật sự không phải là một chuyện quá dễ dàng, do vậy hắn chỉ đành ngồi im, duy trì vẻ trầm mặc.
Thần thần cũng là một cô gái không nhiều lời, hai người đều không nói chuyện, trong hành lang yên tĩnh đến nỗi chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy, bất quá, dường như Thần Thần có điều muốn nói, nhưng mấy lần muốn nói mà lại thôi.
- Tượng gỗ họ Trình phải đóng cửa rồi.
Cuối cùng Thần Thần cũng mở lời.
- Sao vậy?
Lưu Phi sững sờ, tiền học phí của hắn đều là dựa vào gian tiệm nhỏ này a!
- Gia gia, ông....ông ấy....
Thần Thần kìm lại những giọt nước mắt đang muốn tuôn ra.
- Tôi hiểu rồi.
Tâm tình Lưu Phi có chút nặng nề, vừa là do tiền học cũng vừa là vì Trình lão.
- Cửa hàng đã có hơn 300 năm lịch sử, trong chiến loạn rồi di cư, vẫn quyết tâm sinh tồn lưu giữ lại, mà lần này...
Trong lời nói của Thần Thần là một sự mất mát không gì bù đắp được.
- Cô có thể mở lại.
Lưu Phi nói.
- Tôi ?
Thần Thần cười khổ.
- Tôi mà mở thì thà đóng cho xong, chỉ sợ sẽ khiến cho danh tiếng của tượng gỗ họ Trình phải hổ thẹn.
- ...
Lưu Phi há to miệng, không nói được gì. Hắn biết trong phương diện điêu khắc Thần Thần không có thiên phú, nói thẳng ra là chẳng biết gì cả, để nàng kinh doanh cửa tiệm hiển nhiên rất không thực tế.
- Tút...tút...
Một hồi âm báo trong tay Thần Thần vang lên, đó là một máy báo âm.
- Gia gia tỉnh lại rồi.