Lúc trước làm nhiệm vụ do hắn chạy ngược chạy xuôi nên đám Thương Đăng không tìm đến phiền toái là bình thường, thế nhưng hiện tại hắn ở một nơi soát quái được ba bốn tiếng vẫn không ai tìm tới, điều này thật sự rất kỳ quái.
Bây giờ là năm sáu giờ sáng, bọn người Thương Đăng thường hay xuất hiện vào lúc này nhất, mà hắn lại thường ra ngoài luyện cấp trong thời gian này.
Chẳng lẽ Trần Phong cùng đám Thương Đăng lại tạm thời buông tha cho mình?
Diệp Trần không nhịn được suy đoán.
Hắn đoán như vậy cũng không phải không có đạo lý. Diệp Trần hiểu biết không ít với công hội Thương Đăng, bọn này chắc thiếu người để sai khiến, hơn nữa xem ra thực lực cũng không bằng hắn, chắc chắn trong công hội có rất ít kẻ cấp thấp như vậy, chỉ có thể tạm thời tìm ai đó đến đối phó mình.
Những kẻ đã đến Diệp Trần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, trên cơ bản là đến chịu chết, mà những kẻ cùng cấp mà mạnh hơn hắn trong trò chơi lại rất ít, trong khi đó cấp bậc hắn càng ngày càng cao, bọn chúng tạm thời buông tha cũng không phải không có khả năng.
Diệp Trần phán đoán như vậy mà trên thực tế hắn đoán đúng.
Đối với việc Dạ Phong Lưu rút lui khỏi công hội Thương Đăng, hai gã khác đi cùng hắn cũng tỏ vẻ từ chối nhiệm vụ của gã bọn chúng cũng không bị điên mà đi tiếp tục chịu chết như vậy..
Nguyệt Thần Chi Nhãn rơi vào đường cùng, chỉ có thể cùng Đạm Dung bàn bạc lại. Đạm Dung hơi trầm ngâm, đi tìm Trần Phong nói chuyện.
- Không được.
Trần Phong vừa nghe Đạm Dung nói tạm thời buông tha Diệp Trần lập tức quát lên.
Trần huynh, ngươi nghe ta nói đã. Mấy ngày qua đối phó với kẻ này không tính đến cái khác thì riêng tiền mua đạo cụ đã tốn mười vạn kim tệ. Mặc dù tiền chúng ta không quan tâm nhưng hơn mười vạn kim tệ mất đi mà ngay cả chéo áo của hắn chúng ta cũng không chạm vào được. Hắn vẫn sát quái thăng cấp bình thường, không ảnh hưởng một chút nào.
Hơn nữa ta cũng không gạt ngươi, hiện tại cho dù chúng ta có muốn cầm tiền đập cũng không có chỗ đập, dưới tay ta không có ai có thể tiếp tục đối phó hắn, lần trước phái đám người kia đến đều bị diệt sát toàn bộ. Lấy thực lực của hắn mà chúng ta không phái thành viên chính thức của công hội ra tay thì tuyệt đối không có khả năng đối phó.
Hiện tại cấp bậc hắn tăng nhanh như vậy, chiêu mộ người chơi bình thường đối phó hắn cơ hồ không có hiệu quả, trừ phi ngươi lấy danh nghĩa Long Chiến công hội truy nã hắn, bằng không cho dù ngươi có xuất bao nhiêu tiền đi nữa cũng chỉ lãng phí mà thôi. Chi bằng tạm thời thả một thời gian, chờ hắn thăng cấp thì tính sau.
Đạm Dung bình tĩnh nói, ngữ khí khuyên bảo nhưng rõ ràng là bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
- Ngươi khẳng định khi hắn thăng cấp các ngươi có khả năng đối phó?
Trần Phong có chút khó chiu, hồi lâu sau mới quắc mắt hung ác nhìn Đạm Dung hỏi.
- Không thể đảm bảo được, nhưng ta có thể cam đoan nếu ngay cả chúng ta cũng không đối phó được thì trong trò chơi không ai có thể động đến hắn.
Đạm Dung đối mặt với ánh mắt hung ác của Trần Phong cực kỳ bình tĩnh trả lời.
…
Sát quái liên tục, đến sáng Diệp Trần vẫn không phát hiện có người đến quấy rầy hắn luyện cấp.
Rất lâu chưa được thoải mái như vậy, Diệp Trần có chút không quen, bất quá không ai quấy rầy luyện cấp thật sảng khoái. Đến hơn 6h sáng hắn rời giường cùng hai tiểu la lỵ đánh răng rửa mặt rồi tập chạy ở khu sau nhà.
Ở tiểu khu này đã được nửa tháng, qua mấy ngày tập chạy liên tục, Diệp Trần phát hiện tiểu khu này không ít người như hắn tưởng tượng. Chẳng qua tiểu khu này thật sự hơi lớn, thoạt nhìn có chút vắng vẻ.
Mấy ngày này Diệp Trần mang theo hai tiểu la lỵ tập chạy cũng đã biết được không ít người trong tiểu khu.
Đại đa số bọn họ là lão nhân, ngay từ đầu nhìn thấy Diệp Trần mang theo hai tiểu la lỵ chạy bộ thì ánh mắt có chút kì quái, bất quá sau nửa tháng mọi người đều đã quen thuộc.
Gặp bọn họ Diệp Trần đều nhiệt tình chào hỏi, mà mấy lão nhân này đều yêu thích hai tiểu la lỵ, rất muốn ôm các nàng.
Hai tiểu la lỵ lúc đầu có chút kháng cự, bất quá sau khi quen thuộc đều rất nhu thuận kêu gia gia, nãi nãi. Mấy lời này làm các lão nhân nghe xong đều rất yêu thích.
Tiểu Diệp, lúc nào chán ở nhà của Văn gia thì có thể qua bên ta ở, tiền thuê gì gì đó cứ tùy tiện là được.
Trong tiểu khu, trên một bãi cỏ lớn có một đám lão nhân đang luyện tập. Diệp Trần ngay từ đầu không nhìn thấy có người trong tiểu khu, chủ yếu là do các lão nhân này cơ bản là ở đây nên hắn mới không nhìn thấy.
Một lần hắn và Văn lão thái nói chuyện luyện tập Văn lão thái mới nói cho hắn địa điểm này, sau đó Diệp Trần mang theo hai tiểu la lỵ đến đây luyện tập mới gặp được đám người này. Hắn vốn muốn quen biết nhiều người trong tiểu khu nên mới chạy đến đây, lại thêm hai tiểu la lỵ khả ái nên sau vài lần luyện tập Diệp Trần rất nhanh quen thuộc bọn họ.
Hôm nay, một lão nhân họ Hứa hiền lành xoa đầu Tiểu Lan, hòa ái cười nói với Diệp Trần.
- Cảm ơn Hứa gia gia, đến lúc đó cháu sẽ suy nghĩ.
Diệp Trần cười cười, hiện tại hắn ở với Văn lão thái rất thoải mái, trừ khi Văn lão thái bảo hắn rời đi bằng không hắn không có ý định rời khỏi nhà lão.
Hứa lão cũng không nhiều lời, chỉ khẽ cười, tiếp tục cười đùa với hai tiểu la lỵ.
- Các vị gia gia, nãi nãi, chào mọi người, mai gặp lại.
Nghỉ ngơi thoải mái, hai tiểu la lỵ cúi chào đám lão nhân, chạy theo Diệp Trần trở về nhà Văn lão thái.
- Hai tiểu cô nương thật thông minh, nếu trẻ đi một chút thật muốn tự tay nuôi dạy hai nàng.
Nhìn hai tiểu la lỵ xa xa, một lão thái hiền lành có mái tóc hoa râm khen ngợi, niềm vui tràn đầy trong khóe mắt già nua.
- Chính xác, so với mấy đứa tôn tử được dạy dỗ từ nhỏ thì giỏi hơn nhiều lắm.
Một lão nhân khác lộ vẻ mặt tán thưởng.
Ban đầu nhóm người này cảm thấy hai tiểu la lỵ rất đáng yêu, nhưng qua mấy ngày tiếp xúc bọn họ đã thử kiểm tra hai tiểu la lỵ một chút, kết quả làm mọi người kinh hãi.
- Già rôi, hảo hảo mà dưỡng lão đi, nhiều chuyện thêm làm gì, ta cảm thấy để các nàng tự trưởng thành là tốt nhất.
- Hà lão nghe vậy, nhìn nhóm người thở dài nói.
Ha ha, nói thôi mà.
Một đám lão nhân đều cười nói, không hề tiếp tục nói về hai tiểu la lỵ.
…
Ăn xong bữa sáng, Diệp Trần tiếp tục luyện cấp, đến giữ trưa ăn cơm mới Ăn cơm xong lại tiếp tục luyện cấp hai ba giờ, đám Thương Đăng không có xuất hiện quấy rối.
Trong thời gian dài không xuất hiện, từ lúc Thương Đăng bắt đầu đối phó hắn thì chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra, Diệp Trần cảm thấy có lẽ hắn đoán đúng.
Nếu thật sự là như vậy thì dù chỉ là thời gian vài ngày cũng đã không tồi rồi.
Nghĩ đến đây Diệp Trần không nhịn được khoan khoái trong lòng.
Tuy rằng bị đám người Thương Đăng quấn lấy hắn không bị tổn thất gì nhưng tâm trạng không thể sảng khoái được. Nhất là lúc đang làm nhiệm vụ thì bị quấy nhiễu. Như lúc trước khi đánh Bảo thạch Lão thử đã bị bao phiền toái khó chịu.
Thương Đăng công hội không ra mặt tất nhiên là chuyện tốt, nhưng chuyện khiến Diệp Trần không biết nói gì chính là việc Nhất Thế Yêu Nhiêu không biết đi làm gì mà đến giờ ngọ rồi vẫn không thấy
Nàng không Diệp Trần cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục chờ.
- Lão đại, người có rỗi không, cứu mạng.
Lại đợi một giờ, Nhất Thế Yêu Nhiêu không liên lạc hắn mà chính là Pháp Hào gọi đến.
- Làm sao vậy? Không phải đang làm nhiệm vụ sao?
Diệp Trần kỳ quái hỏi.
- Đang làm nhiệm vụ đây, nhưng còn một bước cuối cũng không qua được nên chạy về cầu cứu lão đại.
Pháp Hào đáng thương nói.
- Nói nghe một chút.
Làm nhiệm vụ thế giới có khúc mắc, Diệp Trần cũng không thấy kỳ quái. Giống như hắn hiện tại cũng vướng vấn đề cấp bậc và đội ngũ.
- Còn một bước cuối cùng nữa, chúng ta phải tấn công Pháp sư tháp ở Biên hoang chi cảnh. Trong Pháp sư tháp xuất hiện những pháp sư có cấp bậc và nhân số tương ứng với người chơi, tìm người cấp cao giúp đỡ chính là đi tìm chết, thuê nhiều người giúp cũng không khá hơn. Thật sự không có cách nào đành phải quay về tìm lão Đại.
Pháp Hào buồn bực nói, Pháp sư tháp thật sự làm người ta phát điên.
Biên hoang chi cảnh, Diệp Trần tất nhiên là không lạ lẫm.
Trong trò chơi, hầu như các thành phố lớn đều thông thương lẫn nhau, xung quanh đều có quái vật từ thấp đến cao, đi xuyên qua khu quái vật cao cấp là có thể đến một thành thị khác.
Nhưng Biên hoang chi cảnh lại nằm ở bên ngoài bản đồ các loại thành thị. Trên bản đồ không có thành thị chỉ có quái vật, hơn nữa có một đặc thù là quái vật tại đây không hạn chế cấp bậc lại siêu cấp biến thái, trọng yếu là khi giết chết chúng chưa chắc sẽ kiếm được kinh nghiệm mà nếu có thì sẽ ít đến thảm thương. Ngoại trừ cái này thì bên trong Biên hoang chi cảnh còn có phó bản Pháp sư tháp.
Phó bản không nói đến, bình thường đều che dấu vị trí hơn nữa còn có điều kiện để tiến vào. Mà trong Pháp sư tháp có một nhiệm vụ được gọi là “Nhiệm vụ Pháp sư tháp”. Bình thường trong Pháp sư tháp không xuất hiện NPC, chỉ khi có người chơi tiếp nhận nhiệm vụ thì NPC tương ứng mới xuất hiện trong đó.
Loại nhiệm vụ này tuy không ít nhưng cũng không có nhiều người làm. Diệp Trần tuy chưa tự mình làm nhưng dù sao trên diễn đàn cũng có người nhắc tới hiểu biết đôi chút.
Bất quá nếu nhiệm vụ khác nhau thì những tư liệu này không có giá trị tham khảo.
- Các ngươi cấp bao nhiêu?
Nghe xong Pháp Hào miêu tả, Diệp Trần xác định bọn họ đã gặp được nhiệm vụ Pháp sư tháp nhưng khó hoàn thành.
Người chơi bình thường khi lấy được nhiệm vụ Pháp sư tháp sẽ mời người chơi cấp cao giúp đỡ là có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Tuy rằng như vậy sẽ chỉ đạt được đánh giá thấp, khen thưởng ít đi một chút nhưng đại đa số người chơi không để ý, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đạt được khen thưởng vật phẩm quan trọng là đủ.