Chỉ lo chạy trốn, dĩ nhiên là nàng không nhìn thấy được phía trước có Huyền Nhai!
Bất quá, đã tiến vào Huyền Nhai, lại trốn thoát quái xà, hi vọng bọn họ phúc lớn mạng lớn nên ông trời thương hại cho bọn nàng được chết toàn thây.
Lạc Khinh Ca phiền muộn đến cực điểm, đời trước bị một con quái điểu đánh rơi xuống Huyền Nhai còn đời này lại tránh không khỏi số phận phải nhảy xuống vực.
Đem cậu bé trên lưng ôm vào trong lòng, dùng thân thể cố gắng che chở cho hắn, tốt xấu gì thì hắn cũng là 'Nhi tử' của nàng.
Con ngươi xanh đen của cậu bé xoẹt qua một tia sáng không rõ hàm xúc rồi lại quay lại bình thường.
Thân thể hai người cấp tốc rơi xuống, Lạc Khinh Ca đầu óc tối sầm, hôn mê bất tỉnh...
... ...
Đau quá! Toàn bộ thân thể giống như bị rời rạc, ngay cả đầu ngón tay cũng đau!
"Đau..." Lạc Khinh Ca đau nhịn không được rên rỉ thở dài một tiếng.
Nàng đây là thế nào, làm sao có thể cảm thấy đau đớn.
Đúng lúc này, những chuyện trước khi hôn mê giống như một thước phim từng chút một xông vào trong đầu nàng.
Nhớ kỹ lúc nàng mới học được phi hành thuật, đang ở trên không trung luyện tập phi hành, đột nhiên, xuất hiện một con quái điểu màu vàng, quái điểu này toàn thân lông chim màu vàng, lớn lên rất quái dị, nàng chưa bao giờ thấy qua.
Lúc đó tâm huyết dâng trào, đãng nghĩ bắt nó lại để hảo hảo nghiên cứu một chút.
Ngay lúc nàng đuổi kịp quái điểu thì đột nhiên quái điểu quay đầu hướng phía nàng đánh tới.
Lúc đó, đầu óc trống không, thân thể không bị khống chế nên mới rơi xuống phía dưới Huyền Nhai...
Tỉnh lại lần nữa, mới phát hiện thân thể của mình đã không còn là của mình, bên người chính là một cậu bé 5 tuổi.
Còn chưa kịp biết rõ ràng tình huống thì một đám sói đói liền chạy đến tấn công.
Kế tiếp, chính là một cuộc rượt đuổi...
Có thể cảm giác được đau đớn kịch kiệt trên người nàng hiện tại hẳn là còn sống.
Được rồi, đứa bé kia đâu, nàng nhớ trước lúc mình ngất đi hắn còn đang trong ngực của nàng.
Nghĩ tới đây, Lạc Khinh Ca cố hết sức mở hai mắt ra đập vào mắt đó là một cành lá.
Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cành lá, đập trên gương mặt khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Lạc Khinh Ca chống tay trên đất mặt đất cố gắng ngồi dậy, giương mắt lên dò xét bốn phía.
Thấy một nam hài phấn điêu ngọc mài đang ngồi cách chỗ nàng không xa.
Hắn đang ngồi xếp bằng, con ngươi nhắm chặt, ánh nắng mặt trời từ lá cây xuyên thấu qua đó đánh vào khuôn mặt phân nộn trên nhỏ nhắn, da thịt trắng nõn gần như trong suốt, như một búp bê điêu khắc thủy tinh.
Cả người mặc y phục bẩn thỉu nhưng lại không khiến khí chất thoát tục của hắn giảm bớt càng khiến cho hắn giống như tiên đồng thất lạc xuống trần gian.
Lạc Khinh Ca không khỏi tấm tắc thầm khen, quá đẹp! Thật không giống hài tử nhân gian, khi hắn lớn lên không biết sẽ khiến sẽ khiến bao nhiêu cô gái vì hắn mà động tâm a.
Đúng lúc này, nam hài chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen láy nhìn về phía Lạc Khinh Ca: "Ngươi đã tỉnh."
Thanh âm mềm nhũn, rất là êm tai.
"Ừ, ngươi có bị thương không?" Lạc Khinh Ca thử từ dưới đất bò dậy, hoạt động cơ thể một chút.
Hoàn hảo, tuy rằng toàn thân đau đớn, nhưng không có gãy xương.
Đi tới bên người nam hài, trên dưới kiểm tra rồi một lần, xác định hắn không có bị thương mới đi sang cái cây bên cạnh, miễn cưỡng tựa vào ngồi ở chỗ kia.
Thoải mái mà thở dài một tiếng, "Còn sống thật là tốt a."
Nam hài bên cạnh thâm ý liếc nàng một cái nhưng nàng không có để ý tới rồi lại tiếp tục nhắm hai mắt ngồi thiền.
Lạc Khinh Ca nghỉ ngơi một hồi, mở hai mắt ra, thấy nam hài bên cạnh vẫn còn đang ngồi thiền, nhịn không được trêu ghẹo nói: "Ngươi hài tử này, giống như là một đạo sĩ, vẫn ngồi thiền."
Trong lúc nói chuyện còn không quên vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
Nam hài có chút tức giận nghiêng đầu né tránh ma trảo, liếc Lạc Khinh Ca, liền nhắm lại hai tròng mắt, không để ý tới nàng nữa.
"Ai, ngươi hài tử này không có một chút đáng yêu gì hết." Lạc Khinh Ca than thở.
Bất quá, tóm lại hắn vẫn là nhi tử của thân thể này, huống chi hài tử này cũng thông minh như vậy, nói như thế nào thì cũng là nàng buôn bán lời.
Nếu chiếm thân thể mẫu thân hắn thì nàng cũng có trách nhiệm coi hắn là nhi tử của mình mà nuôi hắn lớn thành người.
Nghĩ đến chỗ này, Lạc Khinh Ca vỗ bả vai của nam hài rồi nói: "Nhi tử, sau này đi theo mẫu thân ăn ngon uống cay trở thành người nổi tiếng, mẫu thân sẽ không quên ngươi, ha ha, ai bảo ta là lão nương của ngươi chứ."
Nàng một thiếu nữ chưa lập gia đình, lại có con trai lớn như vậy, ngẫm lại đều có cảm giác không thể tin được.
Cậu bé nghe vậy lông mi hung hăng run rẩy, biểu tình đạm mạc "Rầm" vỡ thành từng mảnh không còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh.
Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn căng khẳng của hắn, bất động thanh sắc vươn tay nhỏ bé đem tay áo của nàng vén lên, chỉ vào ddiemr hồng duy nhất trên da thịt bạch ngọc: "Thủ cung sa của ngươi vẫn còn."
Nữ nhân này đầu óc thực sự động kinh.[Tiểu Nguyệt: Em ủng hộ ý kiến của anh]