Thời điểm Lạc Lạc thật vất vả điều chỉnh lại hỗn loạn, lại thấy Thương Nguyệt Vô Triệt từ chỗ cửa Ngân Diện đi vào ưu nhã bước chậm ra ngoài.
Hắn phong lưu phóng khoáng phe phẩy chiết quạt, mà Ngân Diện. . . . . . thì đi theo phía sau hắn.
Lạc Lạc trợn to hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Thương Nguyệt Vô Triệt, sau đó tầm mắt rơi vào trên mặt Ngân Diện, trong lòng thật vất vả duy trì tin tưởng cứ như vậy sụp đổ.
Ngay sau đó, Thương Nguyệt Vô Triệt nói chuyện.
"Ngân Diện, ngươi gần đây làm việc phải cẩn thận một chút, triều đình bên kia ta sẽ tùy thời chỉ điểm ngươi."
"Thuộc hạ biết." Ngân Diện giọng nói lạnh lùng nhưng không thiếu cung kính.
Lạc Lạc từ cửa sổ trong khe hở nhìn vào tất cả bên trong, chỉ cảm thấy trước mắt chợt trở nên hỗn độn một mảnh, hình như ngay cả lòng của nàng cũng trở nên u tối rồi.
Rốt cuộc, nàng không cách nào khống chế đẩy cửa vào.
Đối với sự xuất hiện của nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt tỏ vẻ kinh ngạc thật lớn: "Tiểu Oa Nhi, làm sao nàng lại ở chỗ này? Ta không phải để Thiếu Ngân dẫn nàng trở về vương phủ rồi sao?"
Hắn đi tới trước mặt nàng, đưa tay muốn ăn đậu hủ của nàng, nhưng mà Lạc Lac lại tránh khỏi cánh tay hắn, đối với câu hỏi của hắn hoàn toàn không đếm xỉa.
Nàng thẳng tắp hướng Ngân Diện đi tới, dừng lại trước mặt hắn.
Ngẩng đầu lên, nàng nén ngàn vạn tâm tình yên lặng nhìn hắn.
“Ngân diện ca ca, nói cho ta biết, đây hết thảy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Huynh vẫn luôn là người của Lạc vương phủ phải hay không? Có phải hay không Thương Nguyệt Vô Triệt phái huynh tới tiếp cận ta?”
Không có hỏi một câu, nàng đã cảm thấy trong lòng khó chịu nhiều hơn một phần, nặng trĩu để cho đầu nàng có chút trống không.
Đối với một chuỗi dài vấn đề của nàng, Ngân Diện há miệng, nhưng không có hồi đáp gì.
Lúc này Thương Nguyệt Vô Triệt đi tới, mang nụ cười khắc sâu trên mặt, con ngươi đen u tối không thấy đáy khóa lại con ngươi Lạc Lạc.
"Tiểu vương phi thân ái, những vấn đề thế này. . . . . . Hỏi chủ tử có thể sẽ lấy được đáp án tốt hơn nha."
Thời điểm hắn nói từ ‘chủ tử’ cố ý quét Ngân Dện một cái, ý tứ lại rất rõ ràng.
Thấy Ngân Diện ở sau lưng Thương Nguyệt Vô Triệt vẫn như cũ không nói lời nào, tình triều trong nội tâm Lạc Lạc quay cuồng đến mức cơ hồ đem nàng bao phủ.
"Ngươi tránh ra, ai cùng ngươi nói chuyện, ta chán ghét ngươi!" Nàng có chút không khống chế được mà rống với Thương Nguyệt Vô Triệt.
Đối với bùng phát của Lạc Lạc, Thương Nguyệt Vô Triệt nhàn nhạt thu lại tròng mắt đen, trong nháy mắt, lại khôi phục dáng vẻ lúc đầu, bên môi rõ ràng hiện lên cười nhạt, tư thái nhàn nhã.
"Tiểu Oa Nhi, tức giận đến vậy đối với thân thể không tốt nha."
"Không cần ngươi làm bộ tốt bụng." Lạc Lạc lời nói lạnh nhạt bác bỏ đi, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm Ngân Diện.
Ngân Diện bị nàng nhìn rũ xuống tròng mắt, tiếp tục trầm mặc.
"Tiểu Oa Nhi, nàng không cần nhìn Ngân Diện như thế, chuyện của ngươi với hắn không phải do ta an bài, về phần nàng vì hắn muốn cầu xin ta từ hôn cũng hoàn toàn ở ngoài dự liệu của hắn, nhưng không làm cho ta cảm thấy cao hứng đâu nha."
Ngữ điệu của hắn đột nhiên trầm xuống, ánh mắt bắn ra ánh sáng lạnh, cảm giác âm hàn từ trong nhàn nhã của hắn đột nhiên phát ra.
Cảm nhận được âm lãnh của hắn, Lạc Lạc rốt cuộc đem lực chú ý chuyển sang hắn.
"Ý của ngươi là nói chuyện Ngân Diện ca ca cùng ta ngươi rất rõ ràng, nhưng không can dự?"
Bình thản chống lại chất vấn của nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt lắc lắc chiếc quạt, xem như việc không liên quan đến mình mà nhướng cao mày .
"Chỉ cần chuyện riêng của hắn không ảnh hưởng đến chính sự ta phân phó, cuộc sống riêng của bọn hạ nhân ta không có nhiều thời gian như vậy để chất vấn. Bất quá. . . . . ."
Hắn cố ý kéo dài âm cuối, tròng mắt đen âm u bắn về phía Ngân Diện.
Lạc Lạc trong lòng nảy lên một cái, hỏi tới: "Bất quá làm sao?"
Chỉ thấy hắn cười đến càng thêm vô hại, nhưng cũng càng thêm vô tình: "Nếu như chuyện riêng của bọn hạ nhân cùng vương phi của ta có liên quan, nàng nói ta nếu không truy cứu làm sao có thể duy trì uy nghiêm của một chủ tử?"
Hắn đem vấn đề ném cho nàng, tròng mắt đen thâm trầm khó dò.
"Truy cứu? Ngươi muốn làm gì?" Lạc Lạc có chút khẩn trương đi lại mấy bước ngăn ở trước mặt Ngân Diện phòng bị nhìn tới trước Thương Nguyệt Vô Triệt, tạm thời đem oán hận trong lòng đối với Ngân Diện để qua một bên.
Cử động của nàng khiến Thương Nguyệt Vô Triệt hung hăng nheo mắt.
"Tiểu Oa Nhi, nàng ở trước mặt phu quân tương lai của nàng che chở cho nam nhân khác, sẽ không sợ ta đau lòng?" Hắn nửa thật nửa giả hỏi khẽ.
"Ngươi sẽ đau lòng? Làm ta cười chết rồi, đối với ngươi mà nói, ta là thê tử tương lai sao? Thương Nguyệt Vô Triệt, ta không phải tiểu hài tử ngu ngốc như trong tưởng tượng của ngươi, ngay cả bản thân chỉ là một con cờ trong tay ngươi ta cũng không biết sao?"
Lạc Lạc tự giễu châm chọc, nhưng không biết rằng đáy mắt mình thế nhưng nổi lên bi thương không thể nhận thấy.
Nàng không có phát hiện, nhưng mà, Thương Nguyệt Vô Triệt lại thấy được.
Trong nháy mắt đó, nụ cười nhạt trên mặt hắn cứng lại một chút.
Thuận thế, hắn lại nở nụ cười, đưa tay kéo tay mềm mại của nàng, thoáng dùng sức liền áp chế nàng không thể phản kháng, cổ tay nhẹ chuyển liền đem nàng trong lúc đó cách xa Ngân Diện.
Kéo bả vai nàng, giọng nói hắn có chút trở nên trầm nhẹ, mơ hồ xen lẫn dụ dỗ: "Tiểu Oa Nhi, sắc trời đã tối, chúng ta trở về phủ nghỉ ngơi."
Đối với đột nhiên biến chuyển của hắn, Lạc Lạc sửng sốt một chút, rất nhanh liền vươn ra tay thối lui cánh tay vừa rồi của hắn.
"Ta còn có chuyện chưa có làm xong." Giọng nói nàng ngây thơ hơi có chút lành lạnh.
Thuận theo, nàng nhìn Ngân Diện ở một bên vẫn trầm mặt.
"Ngân diện ca ca, nói cho ta biết, huynh có hay không thích Lạc Lạc?"
Thẳng thắng đưa ra vấn đề một cách cương quyết, khiến Ngân Diện cùng Thương Nguyệt Vô Triệt có chút không kịp chuẩn bị.
Thương Nguyệt Vô Triệt híp híp mắt, không lên tiếng.
Ngân Diện còn lại bị hỏi đến có chút luống cuống tay chân, ánh mắt tỉnh táo càng thêm không cách nào giữ vững bình tĩnh.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Thương Nguyệt Vô Triệt, Thương Nguyệt Vô Triệt chỉ là miễn cưỡng nhíu mày không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngân Diện môi mỏng mở ra đóng vào, một chữ cũng vẫn là đáp không ra.
Đem tất cả phản ứng của hắn thu vào đáy mắt, Lạc Lạc hít thật sâu một hơi, thu chặt đôi bàn tay cơ hồ khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Ẩn nhẫn giữ cái loại tình cảm châm chọc đó, nàng oán trách nhìn hắn một cái.
"Quên đi, Thượng Quan Lạc Lạc ta cũng không hiếm lạ cái loại ngay cả tình cảm cũng phải nhìn sắc mặt của chủ tử!"
Nói xong, nàng bực tức xoay người hướng ngoài cửa chạy đi.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ của nàng xông ra ngoài, tròng mắt đen của Thương Nguyệt Vô Triệt xẹt qua một tia ảo não.
Hắn giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn "Ngân Diện" một cái, sau đó đuổi theo.
Cho đến khi một trước một sau một nhỏ một lớn hai cái bóng dáng đều rời đi, "Ngân Diện" có chút vô tội lẩm bẩm: "Ai. . . . . . Làm thế thân thật khó."