• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Triệu Thiết Lãnh cười nói:
- Bên ngoài còn có chút chuyện, cần phải đi thu dọn thanh lý.

Thanh niên áo gấm cũng cười nói:
- Mời thập nhị đường chủ!

Triệu Thiết Lãnh chắp tay đi ra ngoài cửa. Thư sinh áo gấm lại nói:
- Không, nên là Triệu cửu đường chủ mới đúng.

Trong mắt Triệu Thiết Lãnh thoáng hiện lên vẻ vui mừng, ngoài miệng lại nói:
- Vậy còn phải xem có mạng để làm cái chức cửu đường chủ này không.

Nói đoạn liền đi ra ngoài.

Còn lại Ôn Nhu và Vương Tiểu Thạch ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Vương Tiểu Thạch càng nhìn đối phương càng thấy xinh đẹp, còn Ôn Nhu càng nhìn đối phương lại càng cảm thấy khó hiểu. Chỉ có thư sinh áo gấm là không nhìn ai, thản nhiên chắp tay nhìn một người không thể động đậy.

Ôn Nhu hất chiếc cằm thanh tú lên, nói với Vương Tiểu Thạch:
- Này!

Vương Tiểu Thạch chỉ chỉ vào mũi mình:
- Cô gọi ta à?

Ôn Nhu bực bội nói:
- Đương nhiên là gọi ngươi.

Vương Tiểu Thạch lại chỉ chỉ vào ngực mình:
- Cô gọi ta à?

Ôn Nhu nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của hắn, khuôn mặt càng cau lại:
- Ngươi là ai? Tên gì? Tới nơi này làm gì? Ngươi rốt cuộc giúp bên nào?

Vương Tiểu Thạch nhất thời cũng không biết trả lời câu nào trước, đành phải chỉ vào mình lần thứ ba:
- Ta…

Sau đó hắn buông tay nói:
- Ta cũng không biết.

Ôn Nhu múa thanh đao kêu “vút” một tiếng. Vương Tiểu Thạch đứng cách đó năm thước cũng cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho quần áo khẽ động, nhưng ngọn nến trên tay thư sinh áo gấm thì lại không chao đảo chút nào. Vương Tiểu Thạch để ý đến điều này, còn Ôn Nhu lại hoàn toàn không phát giác, chỉ giậm chân quát lên:
- Ngươi là ai, dám trêu đùa bản cô nương à!

Vương Tiểu Thạch biết mở dây cần có người cột dây, liền nhìn sang thư sinh áo gấm chắp tay vái chào. Thư sinh áo gấm cũng gật đầu xem như đáp lễ. Vương Tiểu Thạch nói:
- Vị huynh đài này, làm phiền rồi!

Thư sinh áo gấm mỉm cười nói:
- Không cần khách khí!

Vương Tiểu Thạch nói:
- Xin hỏi cao tính đại danh của huynh đài.

Thư sinh áo gấm còn chưa trả lời, Ôn Nhu đã giành nói:
- Cái này còn phải hỏi sao? Hắn họ Bạch.

Thư sinh áo gấm hơi nhíu mắt, “ồ” một tiếng, hỏi ngược lại:
- Bạch gì?

Ôn Nhu thu đao lại, giắt vào trong vỏ đao làm bằng da cá màu đỏ thẫm trên lưng, bắt chéo hai tay, cong môi nói:
- Ta mặc kệ ngươi là Bạch gì, mau mau khai thật ra, vì sao lại muốn giết người? Ngươi có phải cùng một bọn với chúng hay không?

Thư sinh áo gấm cười nói:
- Nếu ta họ Bạch, cô hỏi thì cũng là bạch vấn (hỏi uổng công).

Ôn Nhu lại muốn rút đao.

Vương Tiểu Thạch vội nói:
- Xin các hạ cho biết đại danh!

Thư sinh kia cũng không dám chậm trễ, liền đáp lời:
- Kẻ hèn này tên là Sầu Phi. Còn chưa thỉnh giáo quý danh của các hạ!

Vương Tiểu Thạch trong lòng thầm nghĩ: “Bạch Sầu Phi, Bạch Sầu Phi? Khi mình mới bước chân vào giang hồ đều lưu tâm đến tất cả nhân vật nổi danh trong võ lâm, nhưng hình như chưa bao giờ nghe qua cái tên này. Chẳng lẽ là nhân vật mới nổi võ lâm? Với thân thủ của y, tuyệt đối có thể đứng vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu, sao lại chưa từng nghe đến?”

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói:
- Tại hạ họ Vương, tên là Tiểu Thạch, Vương của đế vương, Tiểu trong đại tiểu, Thạch trong thạch đầu.

Bạch Sầu Phi vốn muốn nói vài câu đại loại như “ngưỡng mộ đã lâu”, nhưng ba chữ “Vương Tiểu Thạch” này y cũng chưa từng nghe qua, đành đem những lời định nói nuốt vào trong bụng, lên tiếng:
- Các hạ ra tay thật nhanh, thủ pháp khống chế huynh muội họ Lệ hình như không thuộc ngũ giáo, thất gia, lục môn, thập tam phái của võ lâm Trung Nguyên.

Vương Tiểu Thạch nói:
- Chỉ pháp của Bạch huynh càng lợi hại. Có điều những người này chưa hẳn đều đáng chết, cớ gì lại giết sạch bọn họ?

Bạch Sầu Phi hắng giọng một tiếng nói:
- Nếu để cho những người này còn sống trở ra, các hạ, ta, Triệu cửu đường chủ, cho dù ở chân trời góc biển cũng không ai có thể sống sót dưới tay Lục Phân Bán đường.

Vương Tiểu Thạch nói:
- Thế nhưng trong bọn họ vẫn có người tốt, chỉ vô tình phạm sai lầm, giết như vậy chẳng phải gây nghiệt hay sao?

Bạch Sầu Phi nói:
- Ta không giết người thì người sẽ giết ta, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, huống hồ những kẻ này làm nhiều việc ác, đều đáng chết.

Vương Tiểu Thạch nói:
- Chúng ta là người, bọn họ cũng là người. Chúng ta muốn sống, bọn họ cũng muốn sống. Chúng ta dùng lý do này để giết bọn họ, có một ngày bọn họ cũng sẽ dùng lý do như vậy để giết chúng ta, không biết Bạch huynh nghĩ thế nào?

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:
- Thế gian này vốn là cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua. Nếu có một ngày ta rơi vào tay bọn họ, cho dù bọn họ có lý do hay không, muốn giết thì cứ giết, đáng chết thì sẽ chết, ta cũng không oán người.

Vương Tiểu Thạch nghiêm mặt nói:
- Thế nhưng, nếu như huynh không giết y, y cũng không giết huynh, chẳng phải hai bên có thể bình an vô sự sao?

Bạch Sầu Phi phản bác:
- Chỉ cần là nơi có người, người và người sống với nhau sẽ khó tránh khỏi muốn giết người. Không phải ngươi giết ta thì là ta giết ngươi. Có loại giết người thấy máu, cũng có loại giết người không thấy máu. Có người cười khi giết người, bởi vì giết người là niềm vui của hắn; cũng có người đổ lệ khi giết người, bởi vì hắn bị bức phải giết người. Có người không giết người, nhưng lại làm những chuyện còn tàn nhẫn hơn so với giết người. Có người sống chính là để cho người khác giết. Cái thế giới mà các hạ nói chỉ là mơ tưởng, không tồn tại trên thế gian này.

Ôn Nhu tức giận nói:
- Các ngươi mở miệng ra là người với giết người, rốt cuộc ta có phải là người không?

Ôn Nhu đã nhịn thật lâu, đối với nàng đã là đến cực hạn, ngay cả nàng cũng phải bội phục tính nhẫn nại của mình. Khi còn bé có lần mẫu thân và bà vú không chịu mua cho nàng một cái đèn hoa tám góc bảy tầng, nàng đã khóc đến mức khiến cho người đi chơi chợ đèn hoa đều bu lại. Có lần ở nhà nàng muốn bắt lại con chim họa mi bay ra khỏi lồng, đã làm vỡ mười một món đồ cổ trong nhà, xé rách sáu tấm danh họa, còn phá tan Thiên La thủy tinh kính của Ba Tư mà cha và ông nội rất thích, sau vụ đó nàng sợ đến hai ngày hai đêm không dám làm loạn. Còn có một lần nàng đem quan ấn của cha ra làm đá ném mấy con chó, khiến cho quan ấn bị vỡ. Cha nàng trách mắng đánh cho một trận, nàng liền nhịn ăn một ngày một đêm, đầu tiên là kinh động đến ông nội, sau đó là bà nội rồi đến đại bá phụ, cuối cùng là mẫu thân, mắng cho cha nàng một trận. Cha nàng phải xuống nước, vài lần nhờ người, mấy phen dỗ dành mới khiến cho nàng nín khóc chịu ăn. Khi nàng ăn miếng cơm đầu tiên, cả gia đình đều thở phào một hơi.

Sau khi lên Tiểu Hàn sơn, đồng môn đối xử với nàng cũng rất trọng hậu. Sư phụ rất thương yêu nàng, mặc dù cũng có lúc trách cứ vài câu để đốc thúc nàng chăm chỉ tập võ, nhưng không phạt nặng bao giờ. Trong các sư huynh đệ, ngoại trừ đại sư huynh đã sớm thành tài xuống núi, ai cũng đối với nàng thần hồn điên đảo. Ngay cả những võ lâm cao thủ gặp phải cũng đều ái mộ tìm cách lấy lòng nàng. Ôn Nhu có thể nói là được nuông chiều thành quen, cũng quen thói ngang tàng.

Không ngờ hai tên nam nhân trước mặt này lại giống như không để nàng vào mắt. Cái tên họ Vương còn thỉnh thoảng liếc hai con ngươi đen láy về phía nàng, còn tên họ Bạch kia thì quả thật không phải người… chí ít thì cũng không phải là nam nhân.

Ôn Nhu không nhịn được kêu lên một tiếng, Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch lại ngẩn ra.

Bọn họ vừa thấy mặt đã mở miệng, sau đó lại bắt đầu tranh luận, điều này khiến cho bọn họ cũng cảm thấy bất ngờ.

Bạch Sầu Phi cười nói:
- Cô yên tâm! Chúng tôi biết cô là hiệp nữ rất có tiếng, luôn bênh vực kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa, là đồ đệ nhỏ nhất và cũng là sủng ái nhất của nữ chưởng môn nhân Tiểu Hàn sơn phái Hồng Tụ thần ni, Ôn Nhu nữ hiệp đúng không?

Ôn Nhu ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi làm sao biết được?

Vương Tiểu Thạch thừa dịp nói:
- Bạch huynh, tình hình ở đây ta cũng không rõ ràng lắm, xin Bạch huynh cho biết để giải khúc mắc trong lòng!

Bạch Sầu Phi hỏi ngược lại:
- Các hạ đã từng nghe qua “Lục Phân Bán đường” chưa?

Vương Tiểu Thạch nói:
- Trên đường tới đây đã nghe nói đến, Lục Phân Bán đường là bang hội có thế lực lớn nhất trong Khai Phong phủ.

Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Vậy các hạ đã từng nghe qua “Kim Phong Tế Vũ lâu” chưa?

Vương Tiểu Thạch gật đầu:
- Đó là tổ chức dưới chân thiên tử mà hai đạo hắc bạch tôn sùng là “đệ nhất bả giao ỷ”.

Bạch Sầu Phi lúc này mới lên tiếng:
- Vấn đề là ở chỗ một núi không thể có hai hổ, không cho phép có hai đệ nhất. Rốt cuộc ai mới là đệ nhất? Lục Phân Bán đường hùng bá võ lâm sáu năm nay, tự nhiên không thể để mặc cho Kim Phong Tế Vũ lâu bành trướng thế lực. Còn Kim Phong Tế Vũ lâu quật khởi quá nhanh, thế không thể cản, đương nhiên muốn thôn tính cả Lục Phân Bán đường, kết quả là…

Bạch Sầu Phi chỉ vào những người chết trên mặt đất:
- Vẫn là quy củ xưa, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Mạnh được yếu thua, muốn sinh tồn thì phải giết người. Những người chết này không phải là nhóm đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải là nhóm cuối cùng…

Vương Tiểu Thạch không muốn Bạch Sầu Phi nói thêm, liền hỏi:
- Vị Triệu cửu đường chủ vừa rồi không phải là người của Lục Phân Bán đường sao?

Bạch Sầu Phi nói:
- Y à?

Sau đó y mỉm cười, cao giọng hỏi:
- Triệu đường chủ, câu hỏi này có nên để ngài trả lời hay không?

Chỉ thấy Triệu Thiết Lãnh vuông vức như một chiếc hòm gỗ đẩy cửa bước vào, hiền lành nói:
- Đến bây giờ ta cũng đâu biết hắn là ai.

Nhìn dáng vẻ thật thà trung hậu của y, hoàn toàn không thể liên tưởng đến người hạ độc thủ vừa rồi.

Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mới bước chân vào giang hồ.

Triệu Thiết Lãnh nhìn thẳng vào Vương Tiểu Thạch:
- Có nghĩ đến phú quý, có muốn công danh không?

Vương Tiểu Thạch đáp không do dự:
- Muốn.

Triệu Thiết Lãnh lại nói:
- Thân thủ của ngươi rất khá, đi theo ta sẽ có tiền đồ.

Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta không biết ngươi là ai, vì sao phải theo ngươi?

Triệu Thiết Lãnh nói:
- Ta là thập nhị đường chủ của Lục Phân Bán đường, chỉ dựa vào cái chức vị này, người khác muốn làm việc dưới trướng của ta e rằng cầu còn không được.

Vương Tiểu Thạch lãnh đạm nói:
- Thế nhưng những người làm việc với ngươi đều bị ngươi giết chết ở đây.

Triệu Thiết Lãnh nói:
- Những chuyện vừa xảy ra ngươi đều tận mắt nhìn thấy, tốt nhất nên thức thời một chút! Ta còn muốn quay về Lục Phân Bán đường, ngươi nghĩ xem ta có thể để ngươi sống sót ra ngoài tiết lộ sự tình hay không?

Vương Tiểu Thạch lại nở nụ cười:
- Ngươi muốn giết ta diệt khẩu à?

Ôn Nhu vừa nghe có chuyện phiền toái, chỉ ước gì chia cho nàng một phần, liền bước lên một bước, dáng vẻ như không hề sợ hãi nói:
- Ta cũng ở bên cạnh nghe thấy, ngươi cũng nên giết ta diệt khẩu.

Triệu Thiết Lãnh lại cười hì hì quay đầu sang, trên mặt có vẻ kính cẩn:
- Ôn nữ hiệp, ai ta cũng có thể giết, chỉ có cô là không giết được.

Ôn Nhu kinh ngạc hỏi:
- Vì sao lại không giết được?

Triệu Thiết Lãnh cười nói:
- Ta đã giết nhiều người như vậy, lẽ nào Ôn cô nương còn không biết ta đang bán mạng cho lệnh sư huynh sao?

Ôn Nhu thất thanh nói:
- Ngươi, ngươi là người của Kim Phong Tế Vũ lâu?

Bạch Sầu Phi có vẻ hứng thú nhìn Ôn Nhu, lại bất đắc dĩ nhìn Vương Tiểu Thạch:
- Điều này cũng nói, đêm nay nếu các hạ muốn sống sót rời khỏi đây, e rằng không thi triển một chút bản lĩnh thì không được rồi.

Triệu Thiết Lãnh nhìn Ôn Nhu, ôn hòa nói:
- Lục Phân Bán đường cũng có người nằm vùng trong lâu chúng ta, nhưng rốt cuộc là ai, có người đã tìm ra, có người còn đang ẩn nấp. Từ trước đến nay hai quân giao phong đều thưởng dùng kế này, chỉ xem ai có bản lĩnh cao cường hơn mà thôi, cũng không phải chuyện gì đặc biệt.

Nói đoạn y lại quay sang Vương Tiểu Thạch:
- Ngươi nghe rõ rồi chứ?

Vương Tiểu Thạch đáp:
- Nghe rõ rồi.

Triệu Thiết Lãnh nói:
- Ngươi đã biết được thân phận của ta. Mặc dù ta không có giao tình sâu đậm với Bạch Sầu Phi, nhưng ta tin được y. Ôn nữ hiệp là người một nhà, ta không thể giết nàng. Cũng chỉ có ngươi…

Vương Tiểu Thạch mặt không đổi sắc:
- Cũng chỉ có ta biết, ngươi không chỉ là Triệu Thiết Lãnh.

Hắn vừa nói ra lời này, Triệu Thiết Lãnh luôn bình tĩnh bỗng nhiên biến sắc, bước nhanh lên trước một bước, quát lên:
- Ngươi nói cái gì?

Y vừa quát lên, ngọn nến liền chao đảo, tấm ván gỗ dưới chân kêu lên cót két như sắp gãy ra.

Vương Tiểu Thạch nhìn Triệu Thiết Lãnh, nói:
- Ngươi không phải là Triệu Thiết Lãnh, ngươi kỳ thật chính là Tiết Tây Thần.

Sắc mặt Triệu Thiết Lãnh đỏ lên, hai tay nắm chặt. Ôn Nhu không nhịn được hỏi:
- Ngươi làm sao biết được?

Nói đoạn nàng liền thoáng nhìn sắc mặt của Triệu Thiết Lãnh, chỉ thấy y giống như tứ đại kim cương trong miếu, trợn mắt phùng mang, không khỏi hơi sợ hãi.

Vương Tiểu Thạch lại dường như rất hứng thú nhìn Triệu Thiết Lãnh, lên tiếng:
- Ta nói đúng rồi phải không?

Hai nắm tay to như chiếc bát của Triệu Thiết Lãnh từ từ xiết chặt.

Không khí vang lên tiếng như hạt dẻ xào.

Huyệt Thái Dương, má và trên trán Triệu Thiết Lãnh bỗng nổi lên bốn sợi gân xanh, nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thạch, cũng hỏi một câu giống như Ôn Nhu:
- Ngươi làm sao biết được?

Vương Tiểu Thạch nở nụ cười.

Hắn nhìn Bạch Sầu Phi cười.

Ánh mắt kiêu căng hờ hững của Bạch Sầu Phi bỗng nhiên hơi biến đổi, thoáng hiện lên vẻ ấm áp, nhưng rất nhanh liền biến mất, trở về với vẻ thản nhiên tự đắc trước kia. Y bỗng nhiên kêu lên một tiếng:
- Triệu đường chủ!

Triệu Thiết Lãnh liền quay đầu lại:
- Chuyện gì vậy?

Bạch Sầu Phi hỏi:
- Sự tình bên ngoài đã giải quyết hết chưa?

Triệu Thiết Lãnh không biết vì sao Bạch Sầu Phi vào lúc này lại hỏi một câu như vậy, liền đáp:
- Giải quyết rồi.

Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Người trong nha môn bao giờ sẽ đến?

Triệu Thiết Lãnh đáp:
- Chốc nữa sẽ đến.

Bạch Sầu Phi tiếp tục hỏi:
- Con trai một của tuần phủ thì sao?

Triệu Thiết Lãnh đáp:
- Ở ngay trong tủ.

Y đang muốn hỏi Bạch Sầu Phi vì sao lại hỏi mấy vấn đề này, Bạch Sầu Phi đã nói:
- Vừa rồi tổng cộng ta đã hỏi ngài mấy vấn đề?

Triệu Thiết Lãnh khẽ ngẩn người, tính toán một chút rồi đáp:
- Ba.

Bạch Sầu Phi lắc đầu cười nói:
- Sai rồi, tính luôn cả câu này thì tổng cộng là bốn vấn đề. Bốn vấn đề này đã làm cho ngài bớt giận một chút chưa? Nếu như ngài giận dữ, chưa hẳn đã có thể địch nổi vị lão đệ này. Ta thấy ngài là bằng hữu, lại khảng khái cho ta ngân lượng nên mới giúp ngài bình tĩnh một chút.

Triệu Thiết Lãnh đang giận dữ, nghe được liền xoay chuyển tâm niệm, toàn thân thả lỏng, thở ra một hơi nói:
- Các hạ cho rằng ta không phải đối thủ của vị bằng hữu này à?

Bạch Sầu Phi chắp tay nói:
- Ta cũng không biết võ công của hắn cao thấp ra sao.

Y ngừng lại một chút, chỉ vào đầu nói:
- Có điều đầu óc của hắn lại rất nhạy bén. Hắn thấy ngài đã là người của Kim Phong Tế Vũ lâu trà trộn vào Lục Phân Bán đường, lại nghe thấy cửu đường chủ Hoắc Đổng lần này tới Hồ Bắc chính là để đối phó với Tiết Tây Thần của Kim Phong Tế Vũ lâu. Tiết Tây Thần là người ra sao thì chẳng ai biết được. Hắn thấy ngài giết Hoắc Đổng liền quyết định thử một lần, ngài trở mặt thì hắn lại càng khẳng định.

Y ung dung nói tiếp:
- Cho nên mới bảo, bí mật này có thể nói là do ngài nói cho hắn biết. Ta không muốn ngài ngay cả mạng cũng giao cho hắn.

Vương Tiểu Thạch bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Hắn cảm giác được sự nguy hiểm, nếu như Bạch Sầu Phi và Triệu Thiết Lãnh liên thủ, chỉ sợ đêm này hắn quả thật chưa chắc có thể sống sót rời khỏi nơi đây, mà kết cục sẽ như những người nằm trên đất này.

Đôi mắt như sao của Ôn Nhu lại sáng lên, chớp chớp vài cái, không biết nàng đã nghĩ thông suốt hay chưa, lại hỏi một câu:
- Ngươi đã là Tiết Tây Thần, vậy người vóc dáng cao gầy đã giết chết bộ khoái sai dịch vào giờ ngọ là ai?

Triệu Thiết Lãnh đáp:
- Ta làm sao biết.

Bạch Sầu Phi quay sang Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta cũng không biết.

Bạch Sầu Phi nở nụ cười, khi cười lên có một vẻ tiêu sái giảo hoạt:
- Không tồi, dù sao cũng có một số việc cả ba chúng ta đều không biết.

Y lập tức nói thêm một câu:
- Sống như vậy thì mới thú vị.

Y vẫn không tính Ôn Nhu vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK