Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

«Buông bàn tay bẩn thỉu của các ngươi ra, ta tự đi được.» Tô Tất thờ ơ cười, không nhanh không chậm bước ra khỏi cửa lao. Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Tiết Tuyền Y, ai cũng sẽ không đoán được Tô Tất lúc này đang đi đến hình phòng.

Không ai để ý tới, ở trong một góc không ngươi đột nhiên xuất hiện một cục bông màu trắng, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra tiểu tuyết hồ đang nằm úp sấp dùng hai chân che mặt.

Tiết Tuyền Y có thái hậu chống lưng, đại biểu cho thái hậu, cho dù là Hình bộ thượng thư cũng phải cúi đầu khom lưng với nàng, những tên tiểu cai ngục này đương nhiên cũng không dám làm trái. Cho nên lúc Tiết Tuyền Y bảo mang Tô Tất đến hình phòng, cũng không có lấy một người do dự, lúc Tiết Tuyền Y bảo trói Tô Tất vào cột sắt, cũng không có ai ngăn cản.

«Các ngươi lui xuống hết đi.» Tiết Tuyền Y lạnh lùng phân phó.

«Vâng.» Đám cai ngục vốn muốn ở lại xem kịch hay đều phải cúi đầu lần lượt mà đi ra ngoài, lẳng lặng canh giữ ở cửa.

Bên trong hình phòng có đủ các loại dụng cụ tra tấn, có rất nhiều thứ trước đây chưa nhìn thấy, hình thù kỳ quái, khiến người ta phải lạnh sống lưng.

Người bị trói trên cột sắt, Tô Tất đứng như tư thế bị trói của Chúa Jesus, hai tay hai chân đều bị xích sẳt dùng băng sắt ngàn năm đúc thành trói chặt, không thể động đậy, nàng nghiêng mặt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiết Tuyền Y.

Cho đến lúc này vẻ mặt của Tô Tất vẫn không có chút sợ hãi, trong lòng Tiết Tuyền Y đã sớm nổi giận, thế nhưng khóe miệng của nàng lại chậm rãi nhếch lên, cười đến âm ngoan mà chế giễu, nàng nói: «Tô Tất, ngươi cho rằng ta chỉ đang làm bộ thôi sao? Ngươi cảm thấy, ta không dám xuống tay với ngươi sao?»

Tô Tất mỉa mai liếc nàng một cái, thờ ơ nói, «Tiết Tuyền Y, đừng làm việc khiến ngươi phải hối hận.»

Thật ra Tô Tất là nghĩ cho nàng ta, nàng thật sự có lòng tốt nhắc nhở Tiết Tuyền Y, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Tiết Tuyền Y, nàng ta hình như không tin Tô Tất lại có lòng tốt như vậy.

Như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, Tiết Tuyền Y ôm lấy vết thương trên ngực, cười đến run cả người, vất vả lắm mới cười xong, nàng giơ ngón tay thon dài chỉ về phía Tô Tất: «Chết đến nơi còn bày ra vẻ mặt tự cho là đúng đó, ngươi không phải đang tự tìm chết sao? Ngươi cho rằng, bây giờ còn có người tới cứu ngươi sao?»

Ninh vương đã rời đi, ngay cả lục hoàng tử cũng bị đuổi đi mất, Tô Tất ngu ngốc lại cắt đứt liên lạc với Tô phủ, thái hậu, hoàng hậu, cung phi, thậm chí cả bệ hạ, không ai không muốn Tô Tất chết. Lúc này đây, nàng cho dù không muốn chết cũng phải chết!

Tiết Tuyền Y siết chặt nắm tay, dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn Tô Tất, khóe miệng cong lên nụ cười thắng lợi. Đúng vậy, nàng đã nói rằng nàng sẽ thắng, nàng mới là người chiến thắng cuối cùng.

«Việc Vệ Lăng Phong rời đi, là ngươi âm thầm giở thủ đoạn?» Tô tất nhẹ nhàng ngẩng đầu, thản nhiên liếc Tiếc Tuyền Y.

Tính toán trong lòng Tô Tất, Tiết Tuyền Y một chút cũng không phát hiện ra, vì thế, nàng lại một lần nữa rơi vào bẫy của Tô Tất.

Đáy mắt Tiết Tuyền Y điên cuồng thị huyết, nàng cười ha hả: «Ta không có bản lĩnh lớn đến mức có thể tính kế với Ninh vương, về phần người đứng sau là ai, ngươi vĩnh viễn cũng không đoán được, vĩnh viễn không!»

Chỉ một câu này, là đủ rồi. Tô Tất không hề để ý đến nàng, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thái độ không chút để ý của Tô Tất hoàn toàn chọc giận Tiết Tuyền Y, trong tay nàng xuất hiện một thanh chủy thủ, chậm rãi đến trước mặt Tô Tất, hàn khí của chủy thủ vô cùng lạnh lẽo, mà nàng cầm chủy thủ, bắt đầu khoa tay múa chân trên dung nhan của Tô Tất.

Nụ cười của nàng lạnh lẽo mà tàn khốc, nàng hy vọng có thể từ đáy mắt của Tô Tất mà tìm dược một tia hoảng sợ, thế nhưng vẫn tiếp tục thất bại, bởi vì Tô Tất vẫn thong dong bình tĩnh mà cười như trước.

«Tô Tất, ngươi nói, Ninh vương hắn là thích cái gì của ngươi?» Giọng nói của Tiết Tuyền Y nhẹ nhàng mị hoặc, tựa như đang lừa một đứa trẻ không nghe lời, thế nhưng nghe xong, lại khiến cho người ta sởn gai ốc.

«Hắn thích cái gì của ta thì ngươi hủy cái đó?» Tô Tất nở nụ cười trào phúng, đôi mắt sáng lấp lánh đối diện với ánh mắt điên cuồng của Tiết Tuyền Y.

Đáy mắt Tiết Tuyền Y hiện lên ý cười kiêu ngạo, «Trước kia không phát hiện ra, hóa ra ngươi lại thông minh như vậy, thế nhưng sau này ngươi không còn cơ hội mà thông minh nữa rồi, bởi vì chờ đến khi ngươi bước ra khỏi hình phòng này, ngươi sẽ được người ta khiêng đi, hơn nữa còn vĩnh viễn không đứng dậy nổi.»

Tô Tất mở miệng thờ ơ nói: «Nghe hình như rất dã man đáng sợ.»

Thanh âm của Tiết Tuyền Y nhẹ nhàng mà khủng bố: «Nhưng vẻ mặt của ngươi hình như không cho là vậy.»

Tô Tất như suy tư mà nói: «Quả thật là thế, vậy phải làm sao bây giờ?»

«Không khó, chờ ta hủy đi khuôn mặt này của ngươi, xem ngươi còn có thể cười được nữa không, đến lúc đó xem ngươi còn lấy cái gì để đi mê hoặc Ninh vương điện hạ.» Thanh âm mềm mại của Tiết Tuyền Y đột nhiên trở nên sắc bén, trong mắt nàng lóe lên hàn quang, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười âm ngoan độc lạt, chủy thủ lạnh lẽo vung mạnh chém theo hướng từ mắt trái đến môi Tô Tất!

Một đao này, nàng dùng toàn lực!

Máu từ vết thương từ mắt trái đến môi trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tất tuôn ra như suối, da thịt bị xé rách, thấy rõ cả xương trắng lạnh lẽo bên trong, nàng đã bị hủy dung, không bao giờ có thể khôi phục lại dung nhan tuyệt mỹ nữa!

Đương nhiên, toàn bộ đều là Tiết Tuyền Y tự tưởng tượng ra, đều chỉ là ý nghĩ ngoan độc của nàng. Mà thực tế, lúc chủy thủ chuẩn bị xẹt qua, một bóng trắng đột nhiên bay đến, chủy thủ trong tay Tiết Tuyền Y bỗng nhiên biến mất, đợi đến khi nàng đi tìm chủy thủ, lại tìm như thế nào cũng không thấy.

Không thấy? Sao lại có thể không thấy chứ? Tiết Tuyền Y hoảng sợ nhìn bốn phía, nhưng xung quanh lại không có lấy một bóng người.

Trong không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập thình thịch của Tiết Tuyền Y, nàng không tự chủ mà lui ra phía sau vài bước.

Chủy thủ nàng đương nhiên không thể tìm thấy, bởi vì ngay cả cái cán bằng sắt cũng bị tiểu tuyết hồ nuốt vào bụng, hơn nữa nó còn giả thần giả quỷ trêu chọc Tiết Tuyền Y, muốn nàng bị dọa đến chạy trối chết như Mộ Dung Hinh lúc trước. Thế nhưng lần này tiểu tuyết hồ phải thất vọng rồi, bởi vì trong lòng Tiết Tuyền Y đã sớm bị thù hận che lấp, cho dù là sợ hãi cũng không thể dọa được nàng.

Tiết Tuyền Y khẽ cắn môi, thuận tay rút một cây roi dài trên vách tường.

Nàng quay sang không khí giọng căm hận nói: «Ta không tin! Roi da lớn như vậy còn có biến mất không tung tích!»

Thật ra trong lòng nàng có chút khiếp đảm, bởi vì lần trước cũng như vậy, một bóng trắng hiện lên, xé rách áo nàng, khiến Tô Tất nhìn ra manh mối, sau đó còn bị Lão phật gia trách mắng một trận. Thế nhưng, hao tâm tổn trí tính kế Tô Tất, cuối cùng cũng bắt được con mồi vào trong tay, nàng sao có thể vì một cái bóng trắng mà sợ hãi?

Khóe miệng Tô Tất chậm rãi nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt của nàng nhìn lên bên phải, ở đó có một cây búa lớn lóe lên hàn quang bén ngót. Mặc dù không thấy mặt của tiểu tuyết hồ, nhưng ở phía sau búa lớn có một cái đuôi vì đắc ý mà vểnh lên, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Tiểu tuyết hồ này, sống được mấy trăm ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm rồi, vậy mà còn ham chơi giống con nít như vậy.

Tô Tất nhếch môi nhìn Tiết Tuyền Y, lại càng khiến cho Tiết Tuyền Y phẫn nộ. Nàng cho rằng Tô Tất đang khiêu khích nàng! Khiêu khích một cách trắng trợn!

Vẻ mặt Tiết Tuyền Y vô cùng giận dữ, giơ roi da quất về phía Tô Tất!

Nàng muốn toàn thân Tô Tất phủ kín vết thương, nàng muốn phá hủy làn da đẹp đẽ của Tô Tất, nàng muốn Ninh vương vừa nhìn thấy thân thể Tô Tất liền cảm thấy chán ghét!

Thế nhưng, Tiết Tuyền Y vừa muốn quất roi da, lại phát hiện roi giống như bị người ta kẹp chặt, nàng vận linh lực, dùng toàn sức nhưng vẫn không thể kéo được.

Tiết Tuyền Y thở phì phì nâng mắt nhìn, lại không biết từ khi nào trên vai Tô Tất lại xuất hiện một tiểu tuyết hồ trắng muốt, thân mình tròn vo, khuôn mặt tà tà, mắt đảo tròn, trong lúc nhất thời lại cảm thấy đáng yêu đến không nói nên lời.

Đây không phải là hình phòng sao? Từ lúc nào lại xuất hiện một tiểu hồ ly đáng yêu như vậy?

Tiết Tuyền Y đang muốn đem tiểu tuyết hồ đáng yêu làm của riêng, một phút lơ đãng đó lại để vuột roi da vào tay tiểu tuyết hồ.

Tiết Tuyền Y kinh ngạc, dùng sức rút lại roi da, lại thấy chiếc roi ở trong tay tiểu tuyền hồ, giống như cây mía, bị nó gặm rồi lại gặm, cho đến khi đáy lòng Tiết Tuyền Y phát run, hai chân nhũn ra mới thôi.

Tiết Tuyền Y đến lúc này mới hiểu ra chủy thủ của mình vì sao lại biến mất, hóa ra là bị tiểu hồ ly này xem như đồ ăn vặt. Nàng thật sự nghĩ không ra, đến tột cùng nó là loại hồ ly biến dị nào, mà lại có được hàm răng sắc bén như vậy? Trong lòng nàng càng thêm ham muốn được sở hữu tiểu tuyết hồ.

Trên mặt Tiết Tuyền Y lộ vẻ giận dữ: «Được lắm Tô Tất, chẳng trách ngươi không hề sợ hãi, hóa ra nuôi dưỡng được một bảo bối như thế này. Nhưng không sao, chờ sau khi ngươi chết đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc nó thật tốt.»

Chủy thủ và roi da đều biến mất, nhưng mối hận trong lòng Tiết Tuyền Y cũng không vì vậy mà biến mất theo, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Nàng nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một chỗ, đáy mắt hiện lên sự điên cuồng.

Nàng lấy ba thanh sắt cực nóng trong lò lửa ra.

Thanh thứ nhất là tra tấn loại nhẹ. Là thanh sắt loại nhỏ, được nung nóng, nhưng không nung đỏ, nên người chịu hình có cảm giác ‘bỏng’, ‘bỏng’ thiên về hướng ‘đau nhức’, không lưu lại dấu vết, đau đớn ở mức độ nhẹ.

Thanh thứ hai là tra tấn loại trung. Nung thanh sắt nóng nhưng không quá đỏ. Để lên da sẽ phát ra âm thanh ‘xèo xèo’ nhỏ, người chịu hình sẽ cảm giác được sự đau đớn, nhưng không đau đến mức hôn mê, để lại dấu vết, nhưng một tháng sau dấu vết mới biến mất.

Thanh thứ ba là tra tấn loại mạnh. Thanh sắt được nung đến đỏ rực, để lên da phát ra tiếng, cũng tỏa ra hơi nước, người chịu hình cảm thấy đau đớn, cũng nhịn không được mà kêu rên thảm thiết, hôn mê, để lại dấu vết suốt đời, không thể xóa bỏ, mức độ đau đớn vô cùng nghiêm trọng.

Ánh mắt Tiết Tuyền Y lúc này dừng lại trên thanh sắt thứ ba, mắt đỏ rực, bị thù hận che mờ. Nàng tiến lên cầm lấy thanh thứ ba được nung đỏ rực, xoay người nhìn Tô Tất, đáy mắt điên cuồng.

«Có thể ăn chủy thủ với roi da thì sao? Có bản lĩnh thì ăn luôn thanh sắt nung nóng này đi.» Tiết Tuyền Y giơ thanh sắt lên, bước từng bước một, vững vàng đi tới trước mặt Tô Tất.

Thanh sắt này đã được nung rất lâu, nung đến đỏ rực, da thịt nháy mắt sẽ bị đốt đến cháy xém, hơn nữa còn vĩnh viễn không thể khôi phục lại bình thường, không phải rất thích hợp để dùng trên người Tô Tất sao? Nàng sao lại ngốc như vậy, giờ mới nghĩ ra.

Nàng quyết định, sẽ dí lên mặt, lên ngực, lên lưng Tô Tất, khiến Tô Tất bỏng đến chết.

Không thể trách nàng, toàn bộ đều là do Tô Tất gieo gió gặt bão. Nếu nàng ta không ham muốn Ninh vương, nếu nàng ta không gả cho Ninh vương, nếu…..Thì sẽ không có hiện tại, cho nên đều là do nàng ta gieo gió gặt bão, không thể trách nàng.

Tiết Tuyền Y giơ thanh sắt lên, quan sát Tô Tất từ trên xuống dưới, miệng thì thào nói: «Mặt, ngực, bụng, lưng, đùi…..Nên đốt nơi nào trước đây? Ừ, nên hủy đi khuôn mặt mị hoặc này trước.»

Tiết Tuyền Y lẩm bẩm một mình, sau đó chậm rãi giơ thanh sắt lên, hướng về phía má trái của Tô Tất.

Trên mặt nàng mang theo nụ cười điên cuồng, giống như người điên, chính là nụ cười khiến người ta nhìn xong nhịn không được mà rợn tóc gáy, nếu phải dùng một danh từ để miêu tả, thì chính là ba chữ: Bệnh thần kinh.

Đúng vậy, Tiết Tuyền Y đã phát điên rồi, bị thù hận khiến cho phát điên rồi.

Thế nhưng lúc Tiết Tuyền Y cầm thanh sắt dí vào mặt Tô Tất, thì thấy tiểu tuyết hồ vốn nhu thuận lại đột nhiên tỏa ra hào quang chói mắt, một luồng sát khí đập vào mặt, không đợi Tiết Tuyền Y kịp phản ứng lại, tiểu tuyết hồ đã dùng chân chụp lấy thanh sắt nung đỏ rực.

Đúng vậy, là trực tiếp chụp lấy, tựa như vỗ tay.

Lực của chân nó mạnh đến mức nào ư? Mộ Dung Vô Cực từng là tiên thiên cường giả, vậy mà vũ khí của hắn cũng bị tiểu tuyết hồ lấy được, huống hồ là một Tiết Tuyền Y đang bị thương?

Chỉ thấy thanh sắt đỏ rực xoay một vòng, đánh thẳng về phía ngực Tiết Tuyền Y!

«A!» Tiết Tuyền Y thét lên một tiếng chói tai, sau đó âm thanh ‘xèo xèo’ liền vang lên, cuối cùng trong không khí tỏa ra mùi thịt cháy.

Tiết Tuyền Y ra sức đẩy thanh sắt ra, thế nhưng lúc này ngực nàng đã bị tiểu tuyết hồ đốt hết một mảng lớn, đau đến mức khiến nàng phải nghiến răng nghiến lợi, mặt không còn chút máu, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống.

Tiết Tuyền Y thở hổn hển, vô lực nằm ngửa trên đất, đôi mắt đẹp tràn lệ, nhưng cũng đầy hận ý mà nhìn Tô Tất. Nếu nàng còn sức, nàng nhất định sẽ xông lên mà xé Tô Tất thành từng mảnh nhỏ!

Tô Tất thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, thờ ơ nói: «Không phải đã nhắc nhở ngươi rồi sao, bảo ngươi không nên động thủ, vậy mà ngươi cứ nhất định không chịu nghe.»

Ngữ khí trách cứ mềm mại thản nhiên, người không biết còn tưởng đây là trưởng bối đang răn dạy hậu bối.

Tiết Tuyền Y cố nén không để mình ngất xỉu, nhưng nàng biết mình đã hoa mắt chóng mắt, sắp không chống đỡ được rồi.

Ngày ấy ở trong cung, để bịt miệng của người khác, nàng đã dùng dao tự đâm vào ngực mình, máu chảy rất nhiều. Mặc dù nàng tính chuẩn lực đạo cùng phương hướng, không đâm trúng tim, nhưng cũng thương tổn đến nguyên khí. Lần này thanh sắt nung đỏ đó lại vừa vặn đốt lên miệng vết thương của nàng, thương càng thêm thương, đau đến mức nàng suýt chút nữa là nghẹt thở.

Nếu không phải biết tiểu tuyết hồ là động vật, nàng sẽ cho rằng nó là cố ý.

Thế nhưng, nàng chung quy vẫn xem nhẹ sự thông minh của tiểu tuyết hồ, hoặc có thể nói nàng đã xem nhẹ con bài chưa lật của Tô Tất. Tô Tất có thể không chút sợ hãi mà theo nàng vào hình phòng, không phải chỉ có duy nhất dũng khí, mà còn có chuẩn bị để không xảy ra sai sót.

«Huýt huýt –» Tô Tất lười biếng huýt lên một tiếng.

Thân mình tròn vo của tiểu tuyết hồ điên cuồng chạy tới, dùng hàm răng sắc bén cắn đứt xích sắt trên người Tô Tất.

Trời ạ! Tiết Tuyền Y lại một lần nữa suýt hôn mê bất tỉnh.

Sớm biết Tô Tất là cửu cấp cường giả, nên nàng đã chuẩn bị xích sắt dùng băng sắt ngàn năm chế thành để trói Tô Tất. Thế nhưng, xiềng xích mà nàng tự cho là thiên hạ không một ai có thể mở được, vậy mà – lại bị tiểu tuyết hồ ăn sạch toàn bộ.

Đúng, nó căn bản là không thèm mở khóa, mà dùng biện pháp nguyên thủy nhất, trực tiếp ăn luôn.

Tiết Tuyền Y thực sự sụp đổ rồi….

Tô Tất bước từ trên cột sắt hình người xuống, xoa xoa cổ tay vì bị trói quá lâu mà ửng đỏ, tiểu tuyết hồ vui sướng nhảy vào lòng nàng, bốn chân như nam chân, gắt gao dính lên người Tô Tất, giống như vốn được sinh ra ở đó, bất luận Tô Tất kéo thế nào cũng không ra.

Tô Tất vỗ vỗ đầu nó, để nó tùy ý nằm úp sấp trong lòng nàng. Nàng xoay người chậm rãi tiến tới trước mặt Tiết Tuyền Y, ngồi xổm xuống, ánh mắt trào phúng dừng ở vết thương trên ngực Tiết Tuyền Y.

«Thương do dao đâm giờ còn bị bỏng nữa có phải rất đau không? Ngươi sao còn chưa ngất xỉu chứ? Ai, có lẽ ngất đi rồi, sẽ không còn đau như vậy nữa đâu.» Tô Tất như vô cùng thân thiết, giọng nói mềm mại.

«Tô Tất – ngươi không cần……giả mù sa mưa…..» Tiết Tuyền Y nói xong một câu, sau đó liên tục thở dốc, thân mình đau đớn mà run lên, càng vì thù hận mà cố gắng kiên trì không ngất đi.

«Giả mù sa mưa? Ngươi đúng là hiểu ta nha.» Đáy mắt Tô Tất hiện lên ý cười gian trá khó phát hiện.

Tô Tất chọc chọc tiểu tuyết hồ, mà tiểu tuyết hồ vốn đang dính trên người nàng đột nhiên rớt xuống, cái mông tròn vo vừa vặn ngồi lên vết thương trên ngực Tiết Tuyền Y, sức nặng này tựa như đè bẹp một cọng rơm cuối cùng.

«A!» Tiết Tuyền Y thét lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết, sau đó nhắm mắt, lâm vào hôn mê.

«Ai, Tiết Tuyền Y, ta thật sự không muốn chơi với ngươi đâu, mà cho dù có chơi cũng đừng chơi mấy trò ấu trĩ như vậy được không? Ta còn nhiều việc lắm.» Tô Tất thở dài, nàng còn muốn luyện công, luyện cầm, còn phải nghiên cứu dược tề, còn phải nướng thịt nuôi tiểu tổ tông, nàng thật sự rất bận rộn, không muốn lãng phí thời gian chơi với Tiết Tuyền Y.

Nhưng Tiết Tuyền Y đã hôn mê nên không thể nhúc nhích, nàng nếu nghe thấy một câu oán giận này của Tô Tất, cho dù tỉnh lại cũng sẽ vì tức mà ngất đi.

Nàng hao tổn tâm tư sức lực, bày ra thiên la địa võng, vốn tưởng không bỏ sót cái gì, thế nhưng ở trong mắt Tô Tất, lại chỉ là đang chơi đùa? Lại còn ấu trĩ….Tiết Tuyền Y nếu nghe được một câu đó, chỉ sợ sẽ hộc máu mà chết.

Có một câu thành ngữ gọi là ‘lấy thúng úp voi’, còn có một câu khác là ‘lấy trứng chọi đá’, đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, lại không rõ ý tứ của cả hai câu này. Tô Tất nhìn thân mình co quắp của Tiết Tuyền Y, khẽ tấm tắc khinh bỉ.

Cuối cùng, Tô Tất ôm tiểu tuyết hồ đi ra khỏi hình phòng, mà lúc này, đứng ngoài cửa là đám cai ngục bị Tiết Tuyền Y đuổi ra.

Bọn họ ngơ ngác nhìn Tô Tất, khiếp sợ khí thế áp bức tỏa ra trên người nàng, nên ai cũng không dám ngăn cản. Chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn…..

Đợi Tô Tất đi xa, bọn họ mới đẩy cửa bước vào. Nhưng không ngờ lại thấy Tiết Tuyền Y nằm trên mặt đất, ngực bị bỏng, mà trong không khí tràn ngập mùi thịt cháy….Căn phòng được bao trùm bởi một bầu không khí quỷ dị.

Tô Tất không nhân cơ hội mà bỏ đi, ngược lại quay về phòng giam của mình.

Thế nhưng lúc nàng đứng ở cửa, nếu không phải nhìn thấy mười người ngồi ở phòng giam bên cạnh, thì nàng suýt chút nữa đã không nhận ra phòng giam của mình.

Giờ đây trong phòng giam không có một chút cỏ dại, mùi mốc meo cũng không còn nữa, trở nên sạch sẽ ngăn nắp, có hai cái giường, còn được sắp xếp một bộ pha trà, ngay cả sách để đọc giết thời gian cũng có.

Khung cảnh này, nhất thời khiến Tô Tất không khỏi nhớ tới đặc quyền mà Ninh vương lúc trước ngồi tù được hưởng.

Lúc này, một cô nương mặc váy áo bạch sắc quay đầu lại, cười cười nhìn Tô Tất. Nàng không phải ai khác, chính là người tài trí không kém Tô Tất, An Á.

«Còn sững sờ ở đó làm gì? Mau vào đi.» An Á cười tiếp đón Tô Tất, sau đó vỗ vỗ ghế dựa, ra hiệu cho nàng ngồi xuống. Điệu bộ này, tựa như nàng mới là chủ nhân phòng giam vậy.

Tô Tất nhận ra, ghế dựa vốn không phải làm bằng gỗ tử đàn, mà là gỗ hoàng lê hoa cao cấp hơn gỗ tử đàn gấp mấy lần. Giá trị của gỗ hoàng lê hoa rất xa xỉ, có thể so sánh với hoàng kim, đặt trong tử lao tối tăm này, thật sự là hoàn toàn không cân xứng.

Nàng vừa ra ngoài chưa được bao lâu mà đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế này rồi.

Ánh mắt hoài nghi của Tô Tất quét tới quét lui trên mặt An Á, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vẫn không thể nghĩ ra nàng lấy đâu ra đặc quyền như thế này.

«Ta biết ngươi tò mò, mau ngồi xuống rồi ta nói với ngươi, nhanh lên, ta nhịn không nổi rồi.» An Á ngồi xuống, dù nhịn không nổi nhưng vẫn rót cho Tô Tất một chén trà, trên mặt là nụ cười không tắt.

«Được, ta đang nghe đây.» Tô Tất cười nói, «Thế nhưng trước tiên ngươi phải nói cho ta biết, ngươi là đến thăm tù hay đến ngồi tù vậy?»

«Không phải thăm tù, cũng không phải ngồi tù, mà là đến ở tạm với ngươi.» An Á ra vẻ thần bí.

«Ta vẫn không hiểu.»

«May mà ngươi không hiểu, nếu không ngươi đã thật sự thành tiên rồi.» Vẻ mặt An Á đầy ý cười, thần bí nói, «Lại nói tiếp a, đúng là rất khéo. Hoàng đế không phải muốn tìm Dược linh sư cao cấp giải độc cho thái hậu sao? Hắn từ miệng ông chủ buổi đấu giá Lam Nguyệt tra được dược tề xuất phát từ Ninh vương phủ, nhất thời choáng váng, ngươi đoán hắn đã làm gì?»

Tô Tất nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, cười nói, «Hắn cho rằng ngươi là Dược linh sư cao cấp đó?»

An Á vỗ tay nói: «Chính xác! Cũng không biết trong đầu hắn nghĩ gì, bình thường thì thông minh như vậy, không ngờ lại cho rằng ta là Dược linh sư cao cấp, bắt ta chế giải dược cho thái hậu, đúng rồi, hắn còn nói chẳng trách chuyện dịch hạch lần trước xử lý tốt như vậy, hóa ra là có Dược linh sư cao cấp ta ở đấy, lúc đó khiến cho ta nhịn cười suýt chết.»

Người thực sự có thể bào chế giải dược lại bị hắn nhốt vào đại lao hạ lệnh xử tử, nàng hoàn toàn không biết gì lại bị bắt đi chế giải dược, đây là chuyện trái ngang gì a.

Tô Tất cười, «Thật ra cũng không khó đoán, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được ta lại là Dược linh sư cao cấp, mà ngươi lại thường xuyên đi theo bên người ta, nên Ninh vương phủ trừ ngươi ra, đúng là không còn ai khác, cũng khó trách Vệ đế đoán là ngươi, đúng rồi, ngươi sao lại lưu lạc vào đây vậy?»

«Gì mà lưu lạc chứ, nói khó nghe như vậy. Vệ đế không làm gì được ta, lại không dám nhốt ta, ta liền tự động xin ở cùng ngươi, hắn không nghĩ ngợi liền đáp ứng, hơn nữa còn hạ lệnh cai ngục để mặc cho ta sai khiến.» An Á cười vô cùng đắc ý, «Cho nên, ta liền thừa cơ nô dịch bọn họ một chút, thu xếp lại nơi này, cũng chẳng phải keo kiệt gì.»

Đây đâu phải chỉ là không keo kiệt a, ở trong lao mà nói, quả thực là quá xa hoa rồi, Ninh vương cũng không được đãi ngộ tốt như vậy.

Hàn huyên một lúc, mãi đến khi màn đêm buống xuống, bốn phía tối đen, trên mặt Tô Tất mới xuất hiện ý cười như có như không.

An Á nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, liền biết có người sắp xảy ra chuyện không hay, nhưng nàng lại rất tò mò về tiểu tuyết hồ hơn: «Đúng rồi, tiểu tuyết hồ đâu? Nó vừa nãy còn ở đây mà.» Sao mới đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Tô Tất lạnh lùng nhếch môi, đáy mắt lóe lên hàn quang không chút che dấu, «Ta sai nó đi làm chút chuyện, chờ nó trở về, chúng ta sẽ đi xem kịch vui.»

Dưới ánh trăng ảm đạm, khuôn mặt Tô Tất lúc sáng lúc tối, không hề rõ ràng, thế nhưng nhiệt độ trong đáy mắt nàng lại thấp đến cực điểm.

Rất nhanh, trong không khí truyền đến tiếng động, chớp mắt một cái, thân mình tròn vo của tiểu tuyết hồ đã len qua thanh sắt ở cửa phòng giam, trong cái miệng nhỏ nhắn của nó vẫn ngậm một chiếc bình nhỏ, An Á vừa nhìn lướt qua đã biết đó là một lọ dược tề, thế nhưng không phải là cái lọ mà Tô Tất thường dùng,

Tô Tất nhận lấy lọ dược tề đưa cho An Á xem, «Ngươi xem, đây là Khủng bố dược tề thập bội. Lúc trước ta chỉ làm chơi một chút, không ngờ lại thành công.»

«Khủng bố dược tề thập bội?» An Á cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Khủng bố dược tề thập bội có uy lực kinh khủng như thế nào a, nàng ngay cả nghĩ cũng không dám, nàng bắt đầu cảm thấy đồng tình với người sắp xảy ra chuyện không hay đó.

Nàng nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, «Lần này lại chuẩn bị hại người nào vậy? Tiết Tuyền Y sao?»

Tô Tất chậm rãi lắc đầu, đáy mắt hiện lên lãnh ý, nói ra bốn chữ đơn giản: «Người đứng phía sau.»

Nàng còn nhớ Tiết Tuyền Y từng nói, nàng ta chỉ là đồng lõa, mà người thực sự đứng phía sau, Tô Tất cả đời này đừng mong đoán được.

Tô Tất từng đoán là thái tử, hoàng hậu, thậm chí Vệ đế….Nhưng, những suy đoán này đều bị bài trừ ngay sau lúc đó, người kia, cho dù không thể, cũng là người duy nhất có thể.

«Không phải đều do Tiết Tuyền Y bày ra sao?» An Á tò mò hỏi.

«Không, Tiết Tuyền Y chỉ là đồng lõa đứng trên sân khấu, còn hung thủ lại trốn ở đằng sau tấm màn, bởi vì ai cũng không ngờ rằng, cái gọi là người bị hại lại là hung thủ chủ mưu tất cả mọi chuyện. Đi thôi, xem suy đoán của ta có đúng hay không.» Tô Tất mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt của nàng lại hiện lên sự băng lãnh cùng thị sát.

An Á mơ hồ đoán được người kia là ai, thế nhưng, nàng lại không dám tưởng tượng…..Nếu là thật, vậy tâm tư của người đó cũng quá kinh khủng rồi. Quyết tâm muốn diệt trừ Tô Tất của nàng mãnh liệt đến mức đó….Vậy về sau chẳng phải còn vô số cái bẫy chờ các nàng nhảy vào sao?

Khóa của cửa lao đối với Tô Tất mà nói, hoàn toàn là để trang trí, Tô Tất gỡ xuống một cây trâm cái tóc, vừa động tay mấy cái liền mở được cửa lao.

Dưới ánh trăng mơ hồ, Tô Tất cảm nhận được một ánh mắt đang âm thầm nhìn trộm hành động của nàng, nàng ngoái đầu lại bắt được ánh mắt của người kia.

Đó là một đôi mắt trong trẻo, hoàn toàn không có chút suy sụp, sự kiên cường này khiến người ta dễ dàng sinh ra thiện cảm.

Tô Tất chậm rãi cười với hắn, sau đó mang theo An Á ngênh ngang rời đi.

Thủ vệ ở Hình bộ đại lại rất nghiêm ngặt, mỗi mười thước liền có một thủ vệ, còn có một tốp binh linh đi tới đi lui, nhưng Tô Tất chỉ cần thả tiểu tuyết hồ lên phía trước mở đường, vạn sự liền không khó đối phó. Bởi thân ảnh nhỏ nhắn của tiểu tuyết hồ nhảy lên đầu những người nọ, hơn nữa còn với tốc độ cực nhanh mà vỗ lên gáy họ một cái, khiến chân bọn họ mềm nhũn, rơi vào hôn mê.

Hai người cộng thêm một tiểu tuyết hồ, cứ nghênh ngang như vậy mà ra khỏi Hình bộ đại lao, trong bóng đêm mờ mịt, các nàng tiến thẳng về phía hoàng cung.

Từ Ninh Cung, rất yên tĩnh, yên tĩnh như bị cái chết bao trùm.

Thái hậu từ khi độc phát, đã nhốt mình trong phòng ngủ, ra lệnh cho bất kì ai cũng không được phép vào, ngay cả Bạch Phá Huyết cũng vậy. Bởi vì nàng nói, nàng không muốn lúc phát bệnh bị người khác nhìn thấy, bởi vì nàng đường đường là thái hậu.

Tô Tất mang theo An Á lặng lẽ tới gần Từ Ninh Cung, động tĩnh này không tránh khỏi việc bị Bạch Phá Huyết chú ý, nên khi thân ảnh hắn vừa xuất hiện, hộ vệ vạn năng là tiểu tuyết hồ từ trên trời giáng xuống, nhanh như chớp đánh về phía Bạch Phá Huyết. Ngay cả tiên thiên cường giả cũng không thể bỏ chạy, huống chi là thập cấp Bạch Phá Huyết?

Bạch Phá Huyết hừ cũng chưa hừ một tiếng, thân mình đã ngã thẳng xuống đất, tiểu tuyết hồ đưa chân đá hắn vào trong xó, dọn cho Tô Tất một con đường sạch sẽ.

Bom hẹn giờ đã được gỡ bỏ, sau đó Tô Tất cũng thoải mái mà hành động. Nàng và An Á cộng thêm một tiểu tuyết hồ đứng trên nóc nhà, gỡ một miếng ngói ra, mắt nhìn thẳng vào phòng.

Bên trong tẩm cung, thái hậu lẳng lặng ngồi bên bàn trang điểm, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, miệng nàng chậm rãi nở nụ cười.

Nàng cầm lấy lược, chải gọn gàng những sợi tóc bù xù hỗn loạn, động tác chậm rãi, khí chất ung dung cao quý, nào có chút triệu chứng của Khủng bố dược tề?

An Á đứng trên nóc nhà cắn chặt môi dưới, giọng căm hận nói, «Hóa ra người đứng phía sau giật dây là nàng! Lão vu bà này lại không tiếc mà giả điên hại người, nàng rốt cuộc là hận ngươi đến mức nào a?»

Tô Tất lạnh lùng cười, không đáp.

«Đúng rồi, ngươi sao lại biết nàng là người đứng sau thao túng? Ta nghĩ như thế nào cũng không ra người đứng phía sau là nàng a.»

Tô Tất cười lạnh, «Tiết Tuyền Y nói cho ta biết.» Bởi vì không thể tưởng tượng được, nên mới khẳng định là thái hậu.

«Tiết Tuyền Y lại có thế tốt như vậy sao?» An Á ngạc nhiên nói.

Tô Tất cười nhạt, Tiết Tuyền Y quả thực là không thể nói với nàng, nhưng lời của nàng ta đã để lộ toàn bộ. Bởi vì Tô Tất còn nhớ Tiết Tuyền Y đã đắc ý nói, người đứng phía sau là người mà nàng vĩnh viễn không thể đoán được.

Tô Tất chính là từ câu nói kia của Tiết Tuyền Y, mới suy ra thái hậu.

Cho nên những người tiếp xúc với Tô Tất, ngàn vạn lần đừng đối địch với nàng, cho dù ngươi có là địch cũng nên trốn cho xa đừng để nàng phát hiện, bởi vì nàng sẽ dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn thấu điểm mấu chốt trong một câu nói lơ đãng của ngươi, sau đó dùng một kích mà bứt phá.

Đối địch với Tô Tất, thật sự là việc kinh khủng nhất trên đời.

«Vậy giờ làm sao đây? Phải làm sao mới có thể vạch trần nàng? Thật ra ta thấy, nếu nàng đã giả điên giả dại để hãm hại ngươi, vậy chúng ta cứ khiến nàng điên thật luôn, coi như trút giận.» An Á càng nghĩ càng thấy chủ kiến của nàng rất tốt.

Tô Tất cười cười, vui mừng vỗ vai nàng, trịnh trọng nói, «An Á, không uổng công ngươi đi theo ta mấy tháng, bây giờ cuối cùng cũng trở nên tà ác rồi.»

«Quá khen quá khen.» An Á vô cùng đắc ý.

Tô Tất chỉ chỉ tiểu tuyết hồ, mà An Á cũng thuận thế nhìn lại, thấy tiểu tuyết hồ mở to mắt, đáy mắt hiện lên sự âm hiểm gian trá, trong miệng nó ngậm một viên dược tề, nên nó mới không phát ra một chút thanh âm.

Tô Tất vỗ vỗ đầu nó, cười nói, «Bỏ vào trà của thái hậu, đi đi.»

Thái hậu không phải nói mình bị trúng Khủng bố dược tề sao? Vậy nàng để danh xứng với thực, khiến thái hậu thật sự trúng Khủng bố dược tề, khiến nàng ta oán không thể nói, khổ không thể kêu, nghẹn chết nàng luôn.

Đáy mắt tiểu tuyết hồ lộ vẻ tàn ác, xoay người nhảy vào phòng thái hậu.

Thái hậu có thói quen uống trà trước khi ngủ, giờ thái hậu đang nhìn gương chảy đầu, hoàn toàn không để ý đến chén trà nóng hổi trên bàn bị bỏ thêm một viên dược.

Nếu là bình thường, cũng không dễ dàng thành công như vậy, thế nhưng thái hậu vì muốn diễn thật giống, giấu cả hoàng đế, liền ra lệnh ai cũng không được vào, nên tiểu tuyết hồ mới dễ dàng ra tay như vậy.

Tiểu tuyết hồ sau khi thành công liền nhảy lên nóc nhà, bay vào lòng Tô Tất, giống như muốn được khen mà cọ tới cọ lui.

Tô Tất và An Á cũng không lập tức quay đầu rời đi, mà nhìn vào lỗ hổng, cười tủm tỉm nhìn thái hậu uống trà không chút phòng bị.

Khủng bố dược tề bình thường thì thời gian phát bệnh là mười ngày, nhưng thí nghiệm này của Tô Tất, chính là dược tề có nồng độ gấp mười lần, tương đương với việc rút ngắn thời gian phát bệnh lại mười lần, nguyên nhân mà hai người các nàng không rời đi cũng là vì muốn thưởng thức thái hậu phát bệnh.

Lúc thái hậu lên giường đi ngủ, Tô Tất và An Á nằm ngửa trên mái nhà, ngắm sao trên trời có chút mệt mỏi, liền chìm vào giấc ngủ.

Đêm hôm do thám Từ Ninh Cung, còn dám ở trên nóc phòng thái hậu mà yên tâm ngủ, chuyện này cũng chỉ có hai nhân tài các nàng mới dám làm.

Không biết đã ngủ được bao lâu, độ khoảng canh ba, tẩm cung thái hậu đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai.

Tô Tất và An Á vẻ mặt vui vẻ, vội vàng nhìn vào lỗ hổng trên mái nhà.

Ánh trăng sáng rõ xuyên qua cửa sổ, soi sáng toàn bộ cảnh tượng trong tẩm cung.

Thái hậu vốn ung dung quý phái giờ đây tóc tai bù xù, căng thẳng cuộn mình trên giường, bọc chăn kín mít quanh người, nhưng thân mình vẫn run lẩy bẩy.

Hai mắt nàng nhìn phía trước, đáy mắt lộ vẻ hoảng sợ, hai hàm răng đánh lập cập vào nhau.

Thật ra trước mặt nàng không có gì hết, nhưng nàng vẫn sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vừa lui về góc giường vừa kinh hãi hô to: «Đừng đến đây! A a a! Đừng đến đây! Đừng! Người đâu! Người đâu!»

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của thái hậu, thái giám cung nữ canh gác bên ngoài cũng co rúm lại, thanh âm thảm thiết như vậy, nghe xong như có một luồng hàn khí lan từ dưới chân lên, khiến người ta nhịn không được mà sợ hai. Thế nhưng thái hậu đã từng dặn dò, bất luận bên trong xảy ra chuyện gì, bất luận nàng kêu gào thế nào, bọn họ cũng tuyệt đối cũng được tiến vào!

Lúc đầu thái hậu giả bộ trúng độc, nàng làm như vậy tất nhiên là để sự ngụy trang của mình không bị vạch trần, thế nhưng giờ nàng thật sự trúng độc, cho dù nàng kêu gào như thế nào, những cung nữ thái giám này động cũng không dám động, bởi vì không ai dám vi phạm ý chỉ của thái hậu.

Thế nhưng, đáy mắt bọn họ đều hiện lên sự hoài nghi, thái hậu trước đây cũng không hét lớn như vậy, chẳng lẽ Khủng bố dược tề còn có thể ngày càng nghiêm trọng sao?

Thái hậu lúc này thật sự bị dọa đến phát điên rồi, nàng chạy loạn trong phòng, muốn chạy ra cửa, thế nhưng dọc đường lại lảo đảo, không nhìn thấy cửa, cũng không nhìn thấy lối ra.

Trong đầu nàng, trước mắt nàng, xung quanh nàng…..Toàn bộ đều là những người bị nàng hại chết trước đó, một đám tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, người thì không đầu, người thì mất tay, có người bị chém ngang eo chỉ còn nửa người trên trôi nổi trong không trung, nhưng các nàng vẫn từng bước một tiến về phái thái hậu….Miệng không ngừng phát ra tiếng khóc thê lương.

«A!» Thái hậu hoảng sợ ôm đầu bịt tai, cuộn mình trong góc tường, cơ thể run rẩy, đã bị dọa đến sắp ngất rồi.

Thái hậu tạo nghiệt quá lớn, hơn nữa đó còn là Khủng bố dược tề thập bội…..Ai, Tô Tất thật sự rất thông cảm với nàng.

Tô Tất cười nhìn An Á, «Có muốn xem phần kích thích nhất không?»

«Có chứ sao không? Đương nhiên là muốn xem.» Lão vu bà này bình thường bưng vẻ mặt kiêu ngạo, điệu bộ ung dung quý phái, nhìn nàng hiện giờ, chỉ có một câu là đáng đời.

Đừng tưởng nàng là thái hậu thì giỏi lắm, động đến người không nên dây vào, bị trả thù là đương nhiên.

Tô Tất cười nhạt, vươn bàn tay trắng nõn, dưới ánh trăng mơ hồ, tay nàng kết ra một thủ ấn phức tạp, sau đó đánh về phía cây đàn bên cạnh thái hậu. Đàn cổ kia dựng bên tường, cách thái hậu khoảng ba thước.

Từ sau khi lên tới cửu cấp, Tô Tất liền có thể điều khuyển vật từ xa, lúc trước di chuyển tượng Phật để giúp cha Hổ Tử bán rau, cũng dùng phương pháp này, thế nhưng lúc đó chưa thuần thục như hiện tại.

Nghe thấy tiếng vang, thái hậu kinh hoàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đàn cổ đang đứng yên bất động đột nhiên phát ra tiếng ‘tinh tinh’, mà phía trước đàn cổ lại không một bóng người….

«A!» Tiếng hét kinh hãi xuyên qua bầu trời, cả hoàng cung cũng nhịn không được mà rung lên.

Thân mình thái hậu cuối cùng cũng yêu ớt ngã xuống – mất đi một chút ý thức còn sót lại.

Tô Tất biết, thái hậu đã sụp đổ rồi.

Không còn kịch hay để xem, hai người vô lương trên nóc nhà rất ăn ý mà đặt lại miếng ngói vào chỗ cũ, phủi phủi tay, không chút áy náy, nghênh ngang trở về phòng giam đi ngủ.

Lúc hai người trở về phòng giam, Tô Tất lại thấy cặp mắt trong trẻo kia, tựa như hỏi nàng đã ra ngoài rồi, sao còn quay trở về?

Tô Tất xoay người cười với hắn, sau đó cùng An Á đi ngủ.

Động tĩnh bên cung thái hậu tối hôm qua quả thực quá lớn, hoàng đế chạy đến trong đêm, nhìn thấy thái hậu té xỉu trên đất, chờ đến lúc thái hậu vất vả tỉnh dậy, nàng liền sợ tới mức lui vào góc tường, cả người không ngừng run rẩy.

Vệ đế vốn còn có chút hoài nghi thái hậu giả bệnh, nhưng lúc này, hắn có thể tin rồi, thái hậu quả thực là trúng Khủng bố dược, bởi vì sự hoảng sợ này muốn diễn cũng không thể diễn đạt như vậy.

Nên sáng ngày hôm sau, Vệ dế đích thân đến tử lao.

Một đêm không ngủ, còn thêm lo lắng, khiến sắc mặt của hắn có chút tái nhợt.

Mười người bên phòng giam cách vách đúng là được nhìn đã con mắt.

Từ lúc Ninh vương phi tới đây, cái xó không ai hỏi han đến này nhất thời ồn ào náo nhiệt như chợ, một đám người đến đây, người nào cũng tai to mặt lớn, ngay cả hoàng đế cũng vậy.

Ninh vương phi này quả thực rất có bản lĩnh. Một đám bọn họ đều cảnh giác cao độ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phòng giam bên cạnh, ngưng thần nín thở, không phát ra một chút tiếng động.

Vệ đế bước vào, khoanh tay mà đứng, hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho cai ngục mang ghế đến.

Trong phòng giam vốn có hai cái ghế, nhưng thật không khéo, trên đó lại vừa vặn đang có hai người ngồi, các nàng đang ngon miệng ăn sáng, hơn nữa còn không thèm nhường ghế cho hoàng đế ngồi.

Cả gan làm loạn như vậy, mười người ở phòng giam bên cạnh nhìn đến ngây người. Một đám siết chặt tay, hồi hộp nhìn chằm chằm Tô Tất. Có thể trước khi chết xem được vở kịch vui như vậy, có chết bọn họ cũng cam lòng.

Vệ đế ngồi trên ghế, tức giận trừng mắt nhìn các nàng, các nàng lại vẫn ung dung mà ăn bánh bao, tao nhã ăn một miếng lại một miếng, hơn nữa còn vừa ăn vừa uống trà, lại còn là hồng trà thượng đẳng, năm mươi lượng bạc mới mua được một lá trà thượng đẳng này.

Ăn uống xong, Tô Tất và An Á cùng phủi phủi tay, lúc này mới dời lực chú ý ra phía cổng.

«Ô, hoàng thượng sao lại tới đây? Ngài tới cũng không nói một tiếng, lại để cho ngài chờ thế này, chúng ta thật sự quá thất lễ, thực có lỗi thực có lỗi.» Tô Tất như sợ hãi mà chắp tay trước mặt Vệ đế, nhưng ai cũng nhìn ra, bộ dáng của nàng không chút cung kính.

Những người đi theo Vệ đế đều ngoảnh mặt làm thinh, trong lòng thầm oán: Cái P* ấy, động tĩnh lớn như vậy, người mù cũng biết là hoàng thượng đến, các ngươi còn nói không biết? Diễn rất giỏi, thật sự là rất giỏi.

(*) P = mông.

Sắc mặt Vệ đế xanh mét, hàn băng trong mắt bắn về phía Tô Tất, đáy mắt hiện lên sự cảnh cáo, sau đó ánh mắt của hắn chuyển về phía An Á: «Ngươi suy nghĩ đến đâu rồi?»

Hắn đang phải nhờ vả Dược linh sư cao cấp, nên mới dung tha cho sự vô lễ năm lần bảy lượt của các nàng, thế nhưng không có nghĩa là các nàng có thể muốn làm gì thì làm, dù sao sự kiên nhẫn của hắn cũng chỉ có giới hạn.

An Á xòe hai tay ra, tỏ vẻ vô tội: «Ta không phải Dược linh sư cao cấp gì đó, người ngươi muốn tìm thực sự không phải là ta.» Mà là Tô Tất ở bên cạnh, đáng tiếc là ngươi có mắt không tròng không nhìn ra mà thôi.

«Láo xược! Chuyện tới nước này rồi mà ngươi còn dám phủ nhận, ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám bắt ngươi sao?!» Đáy mắt Vệ đế hiện lên một tia sát khí.

An Á vẻ mặt mê mang, «Ta vốn không phải là Dược linh sư cao cấp a, nếu ta nói ‘đúng’, chẳng phải là tội khi quân sao? Hơn nữa, ta không thừa nhận chẳng lẽ cũng có tội? Đây là luật mới của kinh thành sao?»

«Ngươi – hừ!» Vệ đế quả thực không thể nhẫn nhịn nữa, hắn chỉ vào An Á, ngón tay run rẩy, «Được, ngươi không thừa nhận đúng không? Ngươi cho rằng ngươi không thừa nhận thì trẫm sẽ không có cách sao? Đúng, trẫm sẽ không dùng hình với ngươi, bởi vì tay của ngươi còn phải giữ lại để cứu thái hậu. Người đâu!»

«Vâng!» Bên cạnh Vệ đế xuất hiện một bóng người, theo phỏng đoán của Tô Tất, người đó hẳn là cửu cấp cường giả.

«Trói Tô Tất lại.» Vệ đế không chút lưu tình ra lệnh, hắn xoay người lại nhìn An Á, cười đến vô lương, «Các ngươi không phải là bằng hữu sao? Ngươi ngồi lao không phải cũng vì muốn ở cùng nàng sao? Được lắm, trẫm đếm đến ba, nếu ngươi còn không thừa nhận, trẫm sẽ chặt đi một cánh tay của nàng.»

An Á rất muốn nói với hắn, nếu chặt đi một cánh tay của Tô Tất, Khủng bố dược tề của thái hậu không ai có thể giải….Bởi vì Khủng bố dược tề đó đã được Tô Tất cải tiến, trên đời này chỉ có nàng mới có thể giải được.

«Hoàng thượng, ngài đừng khiến An Á phải khó xử, nàng thật sự không phải Dược linh sư cao cấp.» Tô Tất châm chọc nhìn Vệ đế, trong mắt bắn ra hào quang khiến người ta phải kinh hãi.

«Nàng không phải, chẳng lẽ lại là ngươi?» Đáy mắt Vệ đế hiện lên một tia mỉa mai.

«Ai, ngài đúng là thông minh, vừa đoán liền trúng.» Tô Tất bất đắc dĩ thở dài, nàng vốn đang muốn khiêm tốn một chút.

«Ngươi nói cái gì? Ngươi thật sự là Dược linh sư cao cấp sao?» Sắc mắt Vệ đế nhất thời đỏ lên, khó tin trừng mắt nhìn Tô Tất. Nàng đang nói giỡn đúng không? Nàng mới thật sự là Dược linh sư? Theo như hắn biết, võ công và dược tề chỉ có thể tinh thông một môn, nàng về phương diện võ công đã thăng cao như thế, sao còn có thời gian mà nghiên cứu dược tề? Dược linh sư cũng không phải một sớm một chiều là có thể thành công, nàng hiện tại mới mấy tuổi a?

Vệ đế nhớ tới hành động vừa rồi của hắn, đột nhiên, sắc mặt hơi đỏ lên. Hắn vừa làm cái gì vậy…..Lại vì uy hiếp An Á, mà muốn chặt một cánh tay của Tô Tất.

Đế quốc muốn bồi dưỡng được một Dược linh sư cao cấp, khó khăn đến bao nhiêu a? Hắn lại còn muốn thừa dịp trừ khử nàng? Trời ạ, Vệ đế cảm thấy mình thật quá ngu ngốc.

Đối mặt với câu chất vấn của hoàng đế, khóe miệng Tô Tất khẽ nhếch lên, không chút do dự gật đầu, «Đúng, Dược tề tại buổi đấu giá Lam Nguyệt là do ta bào chế.»

Vệ đế sửng sốt tại chỗ, ánh mắt đen sâu thẳm của hắn hung hăng nhìn chằm chằm Tô Tất.

Trước đây điểm đáng nghi chính là lão nhân hắc bào đó bị Tô Tất sai đi mua Khủng bố dược, sau đó hạ trên người thái hậu. Nhưng, nếu Tô Tất chính là Dược linh sư cao cấp, nàng có thể dễ dàng bào chế Khủng bố dược, cần gì phải sao lão nhân đó đi mua chứ? Đây không phải là bằng chứng cho việc nàng không hạ độc thái hậu sao? Một thiên tài tinh thông võ công cùng dược tề, sao có thể làm ra chuyện não tàn như vậy? Bất luận các ngươi có tin hay không, Vệ đế vẫn không tin.

Tô Tất đương nhiên có thể đoán được lúc này trong đầu Vệ đế đang nghĩ cái gì, nàng chỉ lạnh lùng cười. Đối với người thừa nước đục thả câu muốn xử tử nàng, nàng cũng không có gì gọi là thiện cảm.

Nàng thản nhiên liếc Vệ đế, ngẩng đầu ưỡn ngực vênh cằm, một bộ dáng kiêu ngạo: «Độc của thái hậu, ta thực sự có thể giải.»

Vệ đế nhịn không được mà nghiến răng, «Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?»

Tô Tất cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn hắn, «Nghe nói bệ hạ ngài treo hoàng bảng, bất cứ ai có thể giải độc cho thái hậu, sẽ cho người đó ba nguyện vọng?»

Lúc ấy Tô Tất chưa đi xa, nhĩ lực của nàng rất tốt, tất nhiên nghe được rất rõ ràng.

Vệ đế hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn nói, «Đúng vậy! Chỉ cần ngươi có thể chữa trị cho thái hậu, trẫm…..trẫm sẽ cho ngươi ba nguyện vọng! Nhưng ba nguyện vọng này phải là việc nằm trong khả năng của trẫm.»

Nếu sớm biết người có thể giải độc là Tô Tất, Vệ đế dù thế nào cũng sẽ không hứa hẹn như vậy. Ba nguyện vọng này đặt trong tay người khác thì không sao, nhiều nhất cũng chỉ là danh lợi cùng địa vị, thế nhưng người đứng sau Tô Tất chính là Ninh vương, là hoàng tử mơ ước ngôi vị của hắn.

Nếu nàng muốn binh quyền, muốn thái ấp, thậm chí cả ngôi vị hoàng đế của hắn….Vệ đế vừa nghĩ thôi cũng đã cảm thấy mệt.

Tô Tất lạnh lùng cười, «Bệ hạ nhớ rõ ba nguyện vọng này là tốt rồi. Bào chế giải dược cần thời gian mười ngày, hơn nữa đây là lần đầu tiên ta chế giải dược, không tránh khỏi việc sai lầm khiến nguy hại đến tính mạng của thái hậu, mong bệ hạ hãy thưởng vài người cho ta để thử nghiệm.»

«Hiển nhiên rồi. Tính mạng của thái hậu quý báu như vậy, được vì nàng mà thử nghiệm cũng là may mắn của bọn họ, vậy, trẫm…..» Vệ đế nhìn xung quanh, hắn biết nơi này là phòng giam của tử tù, trong lòng liền có tính toán, chậm rãi nói: «Mười người đủ rồi chứ?»

«Cũng miễn cưỡng đủ.» Đáy mắt Tô Tất hiện lên sự mưu tính.

«Vậy lấy bọn họ đi.» Vệ đế chỉ chỉ đám tử tù đang vui vẻ xem kịch bên kia, trực tiếp nói, «Trẫm cho ngươi mượn mười người bọn họ.»

«Một từ này của bệ hạ, là ý nói, chờ thử nghiệm xong, bọn họ vẫn phải trở lại nơi này chờ chết?»

«Vậy ý của ngươi như thế nào?»

«Giải dược kia vô cùng bá đạo, đến lúc đó sống hay chết rất khó nói. Như vậy đi, bệ hạ, ngài thưởng bọn họ cho ta. Nếu lúc thử nghiệm bọn họ chết, vậy đó là mệnh của bọn họ; nhưng nếu sau khi thử nghiệm vẫn còn sống, xin bệ hạ hãy đặc xá cho tội danh cho bọn họ, nói như thế nào, bọn họ cũng coi như là người đã chết một lần, tử tội coi như cũng chuộc hết.» Tô Tất trầm tĩnh nhìn Vệ đế.

Một là mượn, một là thưởng, mặc dù chỉ khác có một chữ, nhưng lại liên quan đến tính mạng của mười người bọn họ, Tô Tất tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

«Thưởng thì thưởng. Về sau bọn họ là người của ngươi, sống hay chết là do ngươi định đoạt.»

Cũng may, Vệ đế không thèm nhìn đến mười người đó, nghe thấy độc của thái hậu có thể giải, liền nở gan nở ruột, nhìn Tô Tất cũng thấy thuận mắt. Nàng muốn mười tử tù, hắn liền thuận tay cho mười người, coi như để cho tâm tình nàng tốt mà chế giải dược.

Tô Tất tựa tiếu phi tiếu nhìn Vệ đế, «Vậy, bệ hạ là muốn để ta ở trong lao bào chế dược sao?»

Vệ đế thấy khóe miệng của Tô Tất mang theo châm chọc, biết nàng bất mãn với hành động vừa rồi của mình, chính hắn cũng thấy hổ thẹn, liền vung tay lên, «Các ngươi mau trở về Ninh vương phủ. Mười ngày sau nếu ngươi có thể chế được giải dược, trẫm liền trả lại sự trong sạch cho tội ác của ngươi, còn cho ngươi ba nguyện vọng, còn nếu ngươi không chế được giải dược, hừ!»

Vệ đế một bộ hậu quả ngươi tự nắm rõ.

Tô Tất nhún vai.

Chỉ mới hai ngày, mà Tô Tất đã trải qua biết bao sinh tử hung hiểm, thế nhưng theo như nàng thấy, trong thời gian này cũng chẳng có gì hung hiểm, trừ thái hậu ra, thì toàn bộ đều đúng như dự đoán của nàng.

Tô Tất đứng trước cổng Ninh vương phủ, nhìn ba chữ vàng treo trên cửa, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Vệ Lăng Phong, giờ chàng đang ở đâu?

«Tô Tất!» Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, đáy lòng Tô Tất không khỏi chấn động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK