Mặc Thương Dạ cũng vung kiếm chém tới, may là lúc nãy vị cô nương kia cứu nguy kiệp thời kiến hắn tránh được một lần.
Vì lúc nãy hắn đã phải dùng không ít nội lực ép hết độc tố trong người nếu trúng một kiếm kia chỉ sợ mạng cũng không còn.
May mà có vị cô nương kia.
Hắn vung kiếm mạnh lên một kiếm đoạt mạng hết một lượt hắc y nhân cứ như vậy mà mất mạng. Hắn ném kiếm sau đó hướng nữ tử đang thưởng rượu kia chắp tay " Đa tạ cô nương cứu giúp '
" Công tử không có việc gì, tiểu thư nhà tôi chỉ không thích có người làm phiền thôi. " một cổ âm thanh tinh nghịch vang lên.
Vừa dứt liền thấy 2 nữ tử một thân hồng y đừng hai bên Tuyết Lãm Nguyệt, một người có nụ cười tinh nghịch, 1 lạnh như băng.
Mặc Thương Dạ nghe vậy cũng chỉ cười.
" Công tử tại sao ngươi lại ở Huyết vụ Lâm sơn này?" nữ tử hồng y kia vẫn nụ cười tinh nghịch.
Nghe đến đây Mặc Thương Dạ mới bừng tỉnh, hắn vào Huyết vụ lâm sơn đầy nguy hiểm này đơn giản để tìm vị Thanh Y - Thánh chủ Lãm Nguyệt để chửa độc cho bằng hữu của hắn nhưng mà đã hơn 10 ngày rồi hắn không biết vị Thanh Y kia ở đâu mà giờ gặp ba vị cô nương này chắc họ là đồ đệ của vị Thanh Y kia.
( Tịch * Mặt đầy vạch đen * cái gì mà đồ đệ )
" Tại hạ đến đây để gặp Thanh y lão nhân để chữa trị cho 1 vị bằng hữu " Mặc Thương Dạ cũng không gần ngại nói.
Ai mà biết được hắn vừa dứt lời thì không khí xung quanh bị hạ nhiệt độ một cách thấp nhất. Ân chính là cái nữ tử lúc nãy còn tươi cười tinh nghịch sau khi nghe đến hai chữ "lão nhân " thì khóe miệng run run, hồng y còn lại thì phát ra sát khí muốn thịt người.
Mặc Thương Dạ thấy vậy thì không khỏi rùng mình một cái bao nhiêu năm hắn sống trong màu lệ mà không khí lạnh như thế này là gặp lần đầu nha. Chẳng lẽ hắn nói sai? hay cái vị Thanh y gì gì đó chính là kẻ thù của ba vị cô nương này.
Nếu là như vậy thì hắn chính là ngu ngốc rồi còn gì? Hắn đang tính mở miệng nói thì một lời của nữ tử một thân bạch y lên tiếng kiến hắn ngạc nhiên.
" Vậy người bệnh đâu?" lúc này Tuyết Lãm Nguyệt mới hạ ly rượu xuống, mày rũ xuống dung nhan xinh đẹp kiến người ta phải say mê, thanh âm của nàng giống như một bản nhạc ru ngủ lòng người.
Mặc Thương Dạ có chút say mê nhưng sau đó chợt biết mình hơi thất lễ liền ho khang hai cái rồi lên tiếng.
" Ai, hắn đang ở cách đây không xa. để ta đi đưa hắn tới "
Lúc này nữ tử hồng y luôn mặt lạnh kia đột nhiên lên tiếng " Ta đi với ngươi "
Nữ tử hồng y tinh nghịch kia thấy tỉ tỉ mặt băng đá của mình nói chuyện nàng cũng tinh nghịch lên tiếng " ta cũng đi "
Sau đó nàng vẫn không quên nhìn lại Tuyết Lãm Nguyệt. Tuyết Lãm Nguyệt thấy vậy cũng gật đầu " Hạ Thanh, Hạ Mai nếu đến thì mang hắn đến Vân Các "
* Hạ Thanh là tiểu hồng y tinh nghịch còn Hạ Mai là tiểu hồng y mặt lạnh như tiền
Nói song Tuyết Lãm Nguyệt như biên mất trong gió kiến cho Mặc Thương Dạ tròn mắt trong lòng cảm khán: Oan người này thấy rất nhanh, nhanh gần giống tên mặt đá kia. Mà nàng cũng cùng dạng với tên mặt đá ngàn năm kia. Ôi! đáng sợ.
Giò đêm thổi nhẹ 3 người xuất hiện tại một khoảng đất trống, trên nền đất có tàn khói bốc lên cạnh đó là một bạch y nam tử đang nhìn lên trời vẽ mặt ưu thương kia kiến cho Hạ Thanh cùng Hạ Mai không khỏi cảm thán.
Thật sự là vị bạch y nam tử kia rất giống với tiểu thư nga.
" Dật Hiên, ta tìm thấy thanh y lão nhân rồi " Mặc Thương Dạ thấy hình ảnh này không khỏi lắc đầu.
Nam tử tên bạch y kia nghe tiếng gọi kẻ xoay người trong mắt hiện ra tia ngạc nhiên vì từ khi nào mà hắn bất cẩn như vậy? có người đến gần mà không cảm thấy cái gì cả.
* Nam tử bạch y chính là Phong Dật Hiên - tam hoàng tử của Hạo quốc từ nhỏ đã được đưa đến Mặc quốc đào tạo nhưng chân của hắn không thể đi được. người ta đồn đãi rằng hắn chính là người vô năng. Nhưng mà từ xưa đến nay lời đồn vẫn không nên tin tốt hơn.
Phong Dật Hiên nhìn chằm chằm hai nữ tử hồng y phía sau, hô hấp của hai người này không gấp, hít thở rất nhẹ chắc chắn hai người này mạnh bằng số ám dạ của hắn.
" Được đi thôi " Phong Dật Hiên trả lời thanh âm rất nhẹ nhưng nó như một tòa băng sơn rơi xuống
Khi 4 người chuẩn bị ly khai thì mặt Hạ Mai lúc này lạnh lùng đạm mạc đột nhiên lóe lên tia sát khí mà 3 ngươi xung quanh cũng đồng dạng bởi vì xung quanh họ đang bị bao vây.
" Đã đến rồi thì ra đi " Hạ Thanh vẫn thanh âm nghịch ngợm nụ cười đáng yêu kiến người ta say mê nhưng mà ai biết được...
Một đám hắc y nhân nghe vậy cũng xuất hiện bao vây 4 người bọn họ.
" Ai, thật sự là, đám người các ngươi thật có ý tứ nha. Dám xông vào Huyết vụ lâm sơn " Hạ Thanh mặt lóe lên tia âm ngoan nhưng rất nhanh lại dấu đi nhưng mà không dấu được con mắt của Mạc Thương Dạ.
Hắn đột nhiên cảm thấy nữ nhân này còn đáng sợ hơn tu la địa ngục nha, nụ cười kia mặt dù đáng yêu nhưng mà đừng xem thường nó.
" Hừ, Huyết sát môn chúng ta sao phải sợ một cái huyết vụ lâm sơn nho nhỏ " hắc y nhân cao giọng nói.
Vừa dứt lời này kiến cho Hạ Thanh và Hạ Mai nhìn nhau xong lắc đầu, bọn họ đều biết ai dám cao giọng ở đây đều phải chết ngay cả huyết sát môn là tổ chức sát thủ đứng thứ 3 cũng không ngoại lệ. Mặc Thương Dạ thấy một màng này không khỏi nhíu mày, còn Phong Dật Hiên vẫn lạnh nhạt như xưa.
" Ai, Huyết sát môn là cái gì? có ăn được không? nghe tên rất đáng sợ nha.... " Hạ Thanh dùng thanh âm run run kêu lên, làm mọi người xung quanh khóe miệng co rút.
Hắc y nhân nghe vậy càng cao giọng hù dọa " Hừ tiểu cô nương ngay cả huyết sát môn cũng không biết thì lập tức cút đi nếu không đừng trách ta không nhắt nhở"
Nghe tới đây nụ cười trên miệng của Hạ Thanh càng sâu hơn " vậy ta muốn xem ngươi không khách khí thế nào "
Vừa dứt lời trên bầu trời rơi xuống rất nhiều hoa đào trừ Hạ Mai ra thì ai cũng ngạc nhiên không thôi.
Bỗng Hắc y nhân nhớ đến cái gì đó bỗng nhiên toàn thân run run.
Thiên a! nữ tử kia là Hạ Tử mỗi lần hoa đào rơi là có người chết. Hắn rốt cuộc là xui mấy đời lại đi hù dọa người này.
Sắc mặt hắc y nhân xanh tím nhìn tiểu cô nương trước mặt hơi cuối người thi lễ " Hạ Tử đại nhân, ta không biết là ngài. đã mạo phạm rồi "
Nghe vậy Mặc Thương Dạ toàn thân bất động, nghĩ lời nói của tên hắc y nhân kia có bao nhiều phần đúng, nữ tử này chính là một trong ngũ tôn sao?
Hạ Thanh hứ lạnh phất tay " Ta không có ý định tha cho các ngươi "
Nói xong một bóng người xoẹt qua mười mấy hắc y nhân ngã xuống, Hạ Thanh về chổ cũ mặt mày cau chắt tắt lưỡi nói nhỏ " ân, kém cỏi quá...."
Lời này mặt dù rất nhỏ nhưng mà 3 người bên cạnh thính lực tựa hồ nghe rất rõ ràng.
Hạ Mai từ từ lạnh giọng " Đi thôi, tiểu thư không thích chờ đợi "
Nói rồi không nghĩ nhiều đưa tay cầm một thành xe cũng Phong Dật Hiên biến mất trong không khí. Mặc Thương Dạ thấy vậy mày càng nhíu chặt.
Lúc này đang nghĩ nghĩ gì đó thì tay hắn bị Hạ Thanh túm lấy " Đi thôi "