• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một mạch kéo Ngân giáp thi mị kia vào trong cái miếu đổ nát, Đồ Nguyên không có gì, trái lại Phạm Tuyên Tử thì mệt lử đầu đầy mồ hôi.

"A, thật nặng a, nếu ta không giúp sư phụ thì khẳng định sư phụ sẽ rất mệt."

Đồ Nguyên muốn cười, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng nàng rất nghiêm túc, suy nghĩ còn là được rồi, trái lại nói ra: "Đúng vậy, nhờ có ngươi, nếu không, sư phụ không thể kéo được cái Ngân giáp thi này đến đây."

Phạm Tuyên Tử vui rạo rực, cảm thấy mình vừa tới là có thể trợ giúp được sư phụ, nên đặc biệt hài lòng.

Đồ Nguyên ném Ngân giáp thi mị xuống đất, sau đó nói Phạm Tuyên Tử đi tìm chút cành cây về nhóm lửa, trời đã sắp tối. Vừa rồi nhìn Phạm Tuyên Tử còn mệt lử, nghe đến phân phó lập tức chạy ra ngoài nhặt về một đống củi.

Mà Đồ Nguyên thì là ngồi ở chỗ kia lật xem một quyển sách khu ngự thi mị. Thư tên là 《 Ngự thi pháp quyết 》. Khi sắc trời vừa tối thì Phạm phụ tới, hắn nhìn thấy Ngân giáp thi mị nằm trên mặt đất lập tức không dám tiến vào, ở bên ngoài hỏi Đồ Nguyên có muốn về nhà hắn nghỉ lại hay không, Đồ Nguyên đương nhiên là cự tuyệt, lại nói, tới nhà thì không có trở ngại gì, nhưng không có phòng dư để cho mình ngủ, hơn nữa cũng không yên tâm để Ngân giáp thi này tại nơi đây.

Sau đó Đồ Nguyên nói cho hắn không cần lại tới đây, có lẽ ngày mai mình liền sẽ mang theo Phạm Tuyên Tử rời đi.

Phạm phụ gật đầu nói đã rõ, sau đó liền lại kéo Phạm Tuyên Tử đến một bên nói chuyện. Phạm Tuyên Tử có chút không kiên nhẫn, đối với tiểu hài tử còn chỉ hơn mười tuổi mà nói, một phiến cửa thần kỳ đang chậm rãi mở ra cho mình, nàng có chút vội vã.

Sau khi Phạm phụ rời đi, Đồ Nguyên đi ra ngoài một chuyến, sau đó xách về một con thỏ, ở dã ngoại nướng thịt để ăn đã là việc quá quen thuộc và dễ dàng với Đồ Nguyên rồi.

Sau khi bóc rửa sạch sẽ, khi sắp sửa đưa lên lửa nướng thì Phạm Tuyên Tử giành lấy đòi nướng.

Đồ Nguyên vui vẻ thanh nhàn, ngồi ở bên cạnh đống lửa xem bản 《 ngự thi linh quyết 》kia. Trong Ngự Thi Linh Quyết này đúng là bao quát luyện thi khống thi, trong đó có pháp chú cùng phương pháp dao động chuông.

Đầu tiên, hắn phải học được phương pháp khống thi. Lúc trước thấy người khu thi kia đối với việc khống chế cái Ngân giáp thi mị này tựa hồ cũng không phải rất thuận buồm xuôi gió.

Sau khi xem qua sách này, hắn minh bạch, phương pháp khống thi được phân làm hai loại, một loại là khu ngự, một loại là luyện chế thành ngoại thân hóa thân. Bất quá, trong quyển sách này chỉ là viết phương pháp ngự thi cũng không có phương pháp luyện chế ngoại thân hóa thân.

Khu ngự chính là khống chế cái thi mị này, giống như là nuôi sủng vật, mà luyện chế thành ngoại thân hóa thân thì là bình thường đến lúc tu vi không tiến thêm, nhục thân sắp già đi, cho nên dùng cái thi thể này để tiếp tục sống, cái này gọi là hóa thân trọng hoạt, còn gọi là Hoán Thanh chi pháp. Có không ít người đều tại trước lúc mình sắp chết thì tìm một cái thân thể thi mị. Hoặc là ý thức tiến nhập vào trong thân thể thi mị, tương thông cùng ý thức thi mị, sau đó thông qua ý thức của thi mị để nhận thức cái thiên địa này theo một phương diện khác, từ đó đột phá tự thân. Loại này lại xưng là Cùng thi cộng vũ, có người xưng là song tu, lại gọi là Thi tu.

Bất quá, hiện tại trong sách này chỉ có phương pháp ngự thi.

Tại chỗ cái ót của thi thể này có một khối xương sụn, tên là Ngọc Chẩm cốt. Đó là một chỗ có thể ẩn nấp hồn, tại trên Ngọc Chẩm cốt kia người ngự thi sẽ ngưng khắc khống thi pháp phù, ngưng khắc ra một cái pháp chú chỉ có chính hắn biết rõ, như vậy là có thể khu ngự thi mị rồi.

Đồ Nguyên lật thi mị kia lại, nhìn chỗ cái ót của nó, phát hiện nơi đó bao phủ một tầng ngân giáp cứng rắn. Hắn chỉ đành lấy ra một cây dao muốn mổ xẻ ngân giáp kia ra, nhưng mà dao trong tay là phổ thông, dù cho có quán chú linh lực cũng vẫn không thể tổn thương được ngân giáp kia chút nào.

"Cứng quá a..." Phạm Tuyên Tử ở bên cạnh tán thán.

Đồ Nguyên lấy ra một thanh kiếm, kiếm này là phù kiếm, linh lực dũng mãnh tràn vào trong đó. Phù kiếm cuộn động phù quang, thuận tay chém về phía hòn đá ở bên cạnh. Hòn đá kia bị kiếm cắt ra như cắt đậu hủ.

Nhưng mà khi Đồ Nguyên dùng kiếm cẩn thận cắt ngân giáp trên người thi mị kia thì rất khó khăn. Cứng rắn, phù kiếm cắt lên trên đúng là chỉ là cắt vào được một chút xíu.

Linh khí ẩn chứa trong thi nhục ngăn cản lại phù pháp trên phù kiếm. Hắn cẩn thận cắt, cắt rất lâu mới cắt ra một miếng thịt, lộ ra một khối Ngọc Chẩm cốt sạch sẽ ở bên trong.

Chỉ thấy Ngọc Chẩm cốt kia đúng là như ngọc mềm, mặt trên rậm rạp phù văn, chính giữa có một nhóm chú văn, đó chính là chú văn khống thi.

Cái Ngọc Chẩm cốt này gọi là Khống thi ngọc bài. Đồ Nguyên cẩn thận đem phù văn cùng pháp chú ở mặt trên vẽ lại, sau đó lật xem quyển Ngự Thi linh quyết kia, biết rõ đó là cấm phù do một số pháp phù hợp thành, lại muốn nhận rõ đó là pháp chú gì.

Hắn bắt đầu tại nơi đó nghiên cứu cấm phù. Mỗi một người khu thi, ngọc bài khu ngự trên người thi mị đều là cấm pháp do chính mình tổ hợp thành, không để người khác biết được. Nếu như bị người khác biết rõ rồi, rất dễ dàng sẽ bị người khác khống chế ngược lại thi mị của mình.

Muốn giải đọc rõ ràng cấm phù kia cũng không phải việc dễ dàng, Đồ Nguyên tự nhận mình rất có thiên phú, nhưng mà cũng không thể làm được vừa nhìn liền có thể giải đọc ra, chỉ đành cầm quyển sách kia không ngừng lưu giữ, sau đó đối chiếu, đem một đạo cấm phù kia thử chia tách ra thành từng đạo pháp phù.

Bất quá, đối với Đồ Nguyên mà nói chỉ cần làm minh bạch một hàng pháp chú kia là được rồi.

Một hàng pháp chú kia quyết định hắn làm thế nào để có thể lay động Khống thi chuông để khu ngự thi mị.

Nếu như không có Khống thi chuông, thì còn cần tự mình luyện chế một cái. Nếu không luyện chế chuông thì hắn cần phải dùng pháp chú để khống chế, mà cái pháp chú này là cần có thời gian tu luyện, không phải trong thời gian ngắn có thể luyện thành.

Bất quá, bây giờ Đồ Nguyên còn cần phải khiến cái thi mị này thừa nhận mình là chủ nhân của nó, không thì đến lúc lột tấm Trấn Hồn Phù kia ra, nó sẽ công kích mình, sau đó còn cần dùng cái Khống thi chuông này để khống chế, điều này rất phiền phức.

Hắn lấy máu tươi của mình giọt vào trong mắt thi mị, dùng tiên huyết tẩy mắt, đây là loại phương thức có tốc độ nhanh nhất. Còn có một loại là lấy pháp chú tẩy tai luyện thần, cái này thuộc về phạm trù luyện thi.

Giọt máu kia giọt vào trong mắt nó, đúng là rất nhanh thấm vào trong đó. Hắn suy nghĩ một chút, lại lay Phạm Tuyên Tử tỉnh dậy, lấy hai giọt máu từ đầu ngón tay nàng giọt vào vào hai mắt Ngân giáp thi mị.

Sau đó để Phạm Tuyên Tử tiếp tục ngủ ngay tại đó. Trong lúc mơ mơ màng màng dù cho là bị đâm đầu ngón tay lấy ra hai giọt máu, nàng cũng vẫn cứ là tiếp tục ngủ, Đồ Nguyên đi ra miếu, đến bên ngoài luyện Khống thi chuông, tránh cho Ngân giáp thi mị kia tỉnh lại.

Một lần lại một lần lay động, mỗi khi lay động một lần người bên ngoài nghe tới tựa hồ như nhau, nhưng mà tại trong tai Đồ Nguyên lại là không giống, bất quá ngay từ đầu tuy rằng biết thủ pháp làm thế nào để dao động Khống thi chuông, nhưng cũng không thể khống chế tốt.

Tại bản thân Đồ Nguyên nghe được, là có chút tạp, tựa như một người đang nói chuyện, đọc nhấn rõ từng chữ không đủ thanh, đó là do hắn khống chế linh lực còn chưa đủ thuần thục tinh vi.

Một lần luyện này chính là ba ngày, hơn nữa mỗi ngày đều dùng máu tẩy mắt Ngân giáp thi mị, sau đó ở bên cạnh lay động chuông, niệm kinh văn, không phải niệm pháp chú, mà là một đoạn kinh văn, mục đích là để cho cái Ngân giáp thi mị này tại lúc tinh thần hỗn độn nương theo Khu thi chuông mà nhớ kỹ giọng mình. Đây là một cái quá trình luyện thi

Vào ngày thứ ba, Đồ Nguyên nhỏ máu của mình vào trong Ngọc Chẩm cốt rồi ý thức theo giọt máu kia mà tiến vào, tức thì có một đạo ý niệm xung kích đến, nhưng lại trong nháy mắt bị ý thức của hắn tách ra, đó là một đạo ý niệm do người khu thi lúc trước lưu lại.

Từ cảm ứng của một lũ thần niệm dò nhập vào trong đó, hắn cảm giác như tiến vào trong một vũng bùn hôi thối, một mảnh hắc ám, tại chỗ sâu nhất của hắc ám có một nhân ảnh trên người trôi nổi ngân quang đang ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Đồ Nguyên biết đó là tinh hồn của cái Ngân giáp thi mị này.

"Ta là chủ nhân của ngươi." Đồ Nguyên thông qua một lũ thần thức kia tản mát ra uy áp. Muốn sai khiến được thi mị này như cánh tay mình, còn cần một bước sau cùng này —— hàng phục.

Theo đó lay động Khống thi chuông trong tay.

Uy áp từ một đạo lại một đạo thần thức làm cho Ngân giáp thi mị kia rít gào phản kháng.

Đây cũng là chướng ngại lớn nhất để ngự thi, theo thi mị phát triển, nếu là vô pháp áp chế thì cái thi mị này sẽ không còn nghe lời, lúc trước người khu thi kia khả năng khống chế cái Ngân giáp thi mị này là có chút kém.

Nhưng muốn hàng phục trấn áp tinh hồn của thi mị cũng không cần phải ý thức chân chính của mình cường đại hơn thi mị, mà là phải xem cái mà ngươi quan tưởng có khiến thi mị này cảm thấy sợ hãi hay không.

Cái này là thần niệm ý thức giao phong, trực tiếp quan tưởng là được.

Đồ Nguyên không biết người khu thi trước đây là quan tưởng cái gì, nhưng mà hắn thì là quan tưởng Đạo thần ấn phù đồ kia.

Chỉ thấy tinh hồn của thi mị vốn còn đang rít gào thị uy, đúng là trong nháy mắt co thành một đoàn. Đồ Nguyên cũng không biết thần niệm của mình tại trong tri giác của thi mị thì đã hóa làm thứ kinh khủng gì, nhưng mà chí ít đã hàng phục được rồi.

Mỗi cách một đoạn thời gian liền sẽ làm một phen như thế, mới sẽ khu ngự thi mị được thuận buồm xuôi gió.

Hắn bóc Trấn Hồn Phù kia ra, lại đuổi tan Phong Linh phù lúc trước đưa nhập vào trong cơ thể nó. Ngân giáp thi mị kia chậm rãi mở mắt, theo nó thức tỉnh, một miếng thịt trên ót đúng là rất nhanh khép lại rồi.

Một đôi mắt trôi nổi huyết quang, nhìn chằm chằm Đồ Nguyên rất lâu, trong mắt lộ ra hung quang, Đồ Nguyên đứng ở nơi đó không hề động, không có bất cứ biểu thị gì, chỉ là nghênh đón ánh mắt của thi mị mà nhìn nó, cuối cùng nó đúng là chậm rãi cúi đầu.

Bản thân Ngân Giáp thi mị này đã sinh ra một tia thần trí, Đồ Nguyên có thể khẳng định, điều này là vô pháp tránh khỏi, mỗi một lần thi mị tấn chức, đối với người khống thi mà nói đều là một lần nguy hiểm.

Từ trong phù túi, hắn lấy ra một kiện hắc bào, mặc vào cho thi mị, sau đó đeo hắc chuông tại bên hông, mỗi một bước đều có chuông tiếng vang lên, thi mị liền bám sat theo phía sau Đồ Nguyên, Đồ Nguyên đi nhanh, nó liền đi nhanh, Đồ Nguyên dừng lại, nó liền dừng lại.

Hàng phục được Thi mị, đã có thể khu ngự, Đồ Nguyên liền chuẩn bị mang theo Phạm Tuyên Tử lên đường rồi, bất quá, trước lúc khởi hành, hắn quyết định để Phạm Tuyên Tử lại lần nữa đi từ biệt cha mẹ, nói cho họ mục đích của mình là Vạn Thánh sơn. Tuy rằng hắn không cũng không biết Vạn Thánh sơn ở nơi nào, chí ít khi bọn họ nói về nữ nhi của mình với người khác thì có thể rất minh bạch nói ra nữ nhi của mình cùng theo sư phụ đi Vạn Thánh sơn học pháp rồi.

Một đường nhằm phía Đại Đông trấn mà đi, Phạm Tuyên Tử rất là cao hứng, nàng chạy ở phía trước, hướng về phía nhà mình chạy nhanh đi, nàng cảm thấy sư phụ của mình hàng phục được cái đại hung vật, là phi thường giỏi, so với sư phụ của đám bạn cùng chơi đùa trước đây là phải lợi hại hơn, nàng ước gì người trên trấn đều biết rõ mới hay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK