Phan Long Tuấn ngắm nhìn ngôi trường nhỏ bé này một đoạn thời gian, đột nhiên có kẻ khoác vai hắn
" Yo, đang ngắm gái hả người huynh đệ "
Khoác vai hắn là một tên thiếu niên ăn mặc trang phục thường dân, khuôn mặt lúc nào cũng cười, nhìn qua là biết một tên tăng động không thể nào chữa nổi, thậm chí có nhiều kẻ còn đặt tên cho hắn là " mặt cười thanh niên "
Hắn ngoái đầu xung quanh, để tay lên trán kiểu tôn ngộ không, giống như đang có tìm tòi gì
" Ở đây không có bộ Ngũ Mỹ Nhân, ngươi đang ngắm ai vậy "
Mặt cười thanh niên trèo lên lưng Phan Long Tuấn rồi hỏi.
" Không ai cả, tận hưởng thú vui đầu hạ mà thôi "
Phan Long Tuấn cũng cười đáp lại, hắn cũng coi tên thanh niên này là người thân, ngay lúc hắn mới vào lúc, tên này là người bạn đầu tiên của hắn, giúp đỡ hắn rất nhiều, mang thức ăn đến cho, chơi những trò chơi ngớ ngẩn, cũng là người giúp hắn làm quen với ngôi làng.
Chính vì thế nên Phan Long Tuấn cũng coi hắn như huynh đệ thân thiết
" Nghe này người anh em, nghe nói hôm qua hôm Vũ Mị Như cùng Đinh Gia Tuyết có xích mích, hình như vì giành giai mà đổ máu với nhau "
Mặt cười thanh niên kể cho Phan Long Tuấn nghe mọi thứ hắn biết, Phan Long Tuấn cũng không ngại nghe hắn nói cả ngày:
" Thật sao? "
" Thật mà, aaaa, nếu như hai người đó đánh nhau vì ta, nếu chết ta cũng toại nguyện "
Vũ Mị Như cùng Đinh Gia Tuyết mà mặt cười thanh niên nói đến là hai đại mỹ nhân trong Ngũ Đại Mỹ Nhân của ngôi trường này, tuy còn trẻ nhưng đã có sắc đẹp phải nói là nghiêng nước nghiêng thành, hầu như toàn bộ con trai trong trường đều say đắm một trong năm người đó, không người này thì người kia, tất cả đều mang một vẻ đẹp khác biệt khiến vạn vật lu mờ.
Nhưng đối với Phan Long Tuấn mà nói, hắn cũng không để ý mấy cái vấn đề này lắm, thân là một kẻ tu tiên đã đạt đến đỉnh cao vũ trụ, bao nhiêu tiên nữ giáng trần đã sa vào vòng tay hắn không biết bao nhiêu lần, đừng nói là năm người, cho dù là năm chục, năm trăm người vẫn là ít. Đối với hăn mà nói, xinh đẹp tuyệt trần, nghiêng nước nghiêng thành, tất cả hắn đều đã nhìn thấy qua, thậm chí là quen với điều đó rồi.
Không chỉ vậy, thứ mà hắn cho rằng còn đẹp hơn năm vị mỹ nhân kia chính là khung cảnh ngôi làng này, đối với mọi người, khung cảnh ngôi làng là thứ mà ai ai cũng quen thuộc, ai ai cùng gần gũi như một phần cơ thể, gần như quên mất sự tồn tại của nó, nhưng đối với một kẻ xa lạ như hắn, những điều bình dị nhất lại là những điều đẹp nhất, đẹp hơn cả những mỹ nhân được đồn đại kia.
Để nói về những mỹ nhân, mặt cười thanh niên có nói cả ngày cũng không hết, hắn tiếp tục nói với Phan Long Tuấn:
" Nghe nói hôm nay cũng sẽ lặp lại việc tương tự, hay là chúng ta đi xem một chuyến đi, dù sao cũng ít khi được thấy mỹ nhân đánh nhau "
Đối với câu nói này, Phan Long Tuấn cũng chỉ thở dài, tên gia hoả này thật hết thuốc chữa rồi:
" Được rồi, nếu ngươi muốn chúng ta có thể xem, nhưng nếu đang trong giờ học thì cấm được lẻn ra ngoài "
Đối với mặt tròn thanh niên, hắn dứt khoát như người nhà của mình.
" Điểm đấy người yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt, thật mong chờ giờ học kết thúc "
Nói xong, hai người cùng những đệ tử khác đi vào trong ngôi trường cũ kỹ, đến trước cửa lớp, Phan Long Tuấn cũng y như ở ngoài trường, đứng thẫn thờ một lúc, chuẩn bị tưởng niệmBịch *" Ai za, ngươi đứng lại làm gì, còn không mau đi cho người khác vào "
Phan Long Tuấn quên mất rằng vẫn còn vài người sau hắn chưa vào lớp, hắn lập tức cắt hồi tưởng mà đi vào. Vào trong lớp, đúng là có thể nói ngoài như nào thì trong như thế, ở ngoài gỗ mục che chở, ở trong bàn ghế cũng cũ kỹ, ở ngoài nhỏ bé, bên trong cũng nhỏ bé theo, tất cả đều mang một vẻ nghèo nàn, bình thường. Trong căn phòng đó cũng chứa khoảng chục người đệ tử, tất cả đều là con em bình dân, đều mang một vẻ bình dị, quần áo giản dị thôi sơ, nếu mặt mộc không chút biến hoá gì, tất cả đều là bình thường như chính căn phòng đấy.
Nhưng ở trung tâm lớp lại có một sự khác biệt, một sự khác biệt hiện lên khiến bất cứ ai đi qua cũng phải nhìn vào đấy, như thế đất là trung tâm vũ trụ vậy, mọi vật đều xoay quanh nó, nơi đó chứa một cô gái, một cô gái ngồi lẻ loi giữa lớp học.
Cô gái đó toát lên một sự ngây thơ đến lạ thường, một sự trong sáng đến mê mẩn bất cứ người đàn ông nào, thậm chí có là người trung niên đi chăng nữa, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt long lanh cùng những cử chỉ nhẹ nhàng, thoạt nhìn đây là một cô gái nhút nhát, đây cũng là điều mà bất cứ thanh niên nào cũng muốn có, một cô gái yếu đuối cần được che chở, không những thế, dáng người thon gọn của nàng cũng là điều khiến bao người say đắm, nhỏ nhắn đáng yêu, tuy nàng có mặc một bộ trang phục thường dân như bao người khác nhưng dường như nó không có một chút ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của nàng, thậm chí có người còn say đắm khi ví cô gái này như tiên nữ giáng trần chỉ vì nàng mặc lên một bộ thường dân.
" Oa, Đinh Gia Tuyết... Đinh Gia Tuyết kìa "
Đám con trai đến cùng lúc với Phan Long Tuấn đều ồ lên như gặp được báu vật, làm sao những tên này có thể kìm nén được, đây là một trong Ngũ Đại Mỹ Nhân của trường, Đinh Gia Tuyết, một cô nàng xinh đẹp nổi tiếng trong trường như vậy lại học trong lớp mình, không háo hức mới là chuyện lạ. Ngay cả mặt cười thanh niên cũng không kìm hãm được nói:
" Cả tuần nay nàng không đi học, ta cứ nghĩ nàng nghỉ rồi chứ, nếu nàng nghỉ thật, giấc mơ học đường của ta sẽ tan vỡ mất "
Phan Long Tuấn chỉ nhìn lướt qua cô nàng kia xong quay sang nói với mặt cười huynh đệ:
" Vậy giờ ước mơ của ngươi thành hiện thực rồi đấy, còn không mau đến nói chuyện với nàng đi, nhỡ đâu ngươi sẽ lọt vào mắt xanh của nàng thì sao "
" Ha ha, người huynh đệ, mộng tưởng của ta không cao đến chín tầng mây thế đâu, nghe nói nàng đã có người thích rồi, hơn nữa còn là một tên đẹp trai trong trường nữa, chính vì vậy mà hôm qua mới xảy ra vụ ẩu đả giữa hai mỹ nhân đây. Haizz, ta không có diễm phúc được hưởng điều đó đâu, đối với ta chỉ cần được ngắm mỹ nhân hằng ngày là đủ rồi "
Hăn cười trong khi vẫn nhìn lén cô nàng kia.
" Vậy đây là thú vui tao nhã của ngươi " - Phan Long Tuấn cười nói
" Đúng vậy, với ta như vậy là đủ "
Mặt cười thanh niên cũng không nói quá, tuy rằng hắn rất hay cười, với con gái cũng gọi là thân thiết với một số người, nhưng đứng trước thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành kia, hắn lại cảm thấy xấu hổ không biết nói gì, có thể nói là chuẩn mực của những tên nhát gái ngày nay. Phan Long Tuấn cũng chỉ cười mà không đáp lại, hắn nhìn xung quanh cô nàng kia, kì lạ thay, không có bất kì một người nào xung quanh nàng.
Thậm chí những tên thanh niên lúc trước hò reo tên nàng lúc mới vào cửa cũng không đến bắt chuyện với nàng, thường thì trong những trường hợp gặp thiếu nữ xinh đẹp như vậy, dù biết tán không đổ được cũng sẽ có vài thanh niên đứng vây quanh cố bắt chuyện với nàng với phải, đằng này đây lại không hề có một ai.
Được mệnh danh là một trong Ngũ Đại Mỹ Nhân của trường, nhưng lại không có một ai đến gần, đây thực sự cũng quá vô lý rồi, dường như có điều gì đó không ổn trong cái không gian này.
Phan Long Tuấn nhìn kỹ lại khuôn mặt của Đinh Gia Tuyết, thoạt nhìn qua ta sẽ thấy nàng là một cô gái nhút nhát, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ không đơn giản như vậy, hôm nay khuôn mặt nàng mang đậm nét u buồn, giống như nàng đã phải chịu đựng thứ gì đó rất khủng khiếp trong một thời gian dài. Đôi mắt nàng như thể chuẩn bị ứa nước mắt nhưng vẫn cố kìm lại, thậm chí có người mặc dù nhìn thấy cảnh tưởng đấy cũng không hề đến hỏi han, thậm chí là cố tình bỏ qua vậy.
Được coi là mỹ nhân nổi tiếng của trường, giờ sự đau buồn thoáng hiện lên trên mặt nàng cũng không ai hỏi han, thậm chí xung quanh vài cô gái cũng không để ý, vậy còn gì là nổi tiếng vạn người mê nữa, dường như có gì đó không bình thường mà cô nàng này không thể nói ra.