Mục lục
[Dịch] Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc đỉnh rung lắc kịch liệt, toát ra một luồng khói, bên trong không ngừng truyền ra những tiếng thét chói tai. Đàm Tiểu Tuệ liền dùng hai tay giữ chặt chiếc đỉnh, miệng dùng tiếng Miêu liên tục niệm chú ngữ, tốc độ niệm chú càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên vang lên một tiếng ‘phụt’, một tia máu đen từ bên trong đỉnh phun lên trên tấm băng gạc. Lúc này chiếc đỉnh đã đứng yên, không còn lắc lư, Đàm Tiểu Tuệ liền hít vào một hơi thật sâu.

“Xong rồi?” Trước đó Diệp Thiếu Dương đã ngồi xuống, nhìn Đàm Tiểu Tuệ làm phép cả nửa ngày.

Đàm Tiểu Tuệ ngẩng đầu lên cười với Diệp Thiếu Dương: “Chúc mừng Thiếu Dương ca, mọi chuyện đều không sao rồi, anh nhìn cánh tay mình đi.”

Lúc này Diệp Thiếu Dương mới nhớ đến, hắn vội vàng vén tay áo lên, nhìn vào phía bên trong cánh tay.

Mất rồi, tơ máu đã hoàn toàn biến mất rồi! Hai cánh tay trơn bóng như xưa.

Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi thật dài, Nhân Huyết Cổ khiến mình bối rối suốt một tháng, cuối cùng…. cũng bị giải trừ rồi.

“Đúng rồi, lúc nãy tôi nôn ra Cổ linh, hình như cũng phun cả dược hoàn đã hóa thành máu ra ngoài đúng không?” Thấy Đàm Tiểu Tuệ gật đầu, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều: “Quá tốt rồi, tôi cũng không muốn máu của tên Kim mặt rỗ đó chảy trong cơ thể ta, vừa nghĩ đã thấy buồn nôn rồi.”

Diệp Thiếu Dương thoải mái ngả lưng xuống giường, cảm thấy cả người khoan khoái, tuy rằng hắn vẫn luôn lạc quan, mọi việc nếu chưa đến phút cuối cùng hắn không bao giờ chịu thua, nhưng dù sao bị Nhân Huyết Cổ quấy rầy, nhất là mỗi lần đi tắm đều nhìn thấy hai đường tơ máu, trong lòng vẫn cảm thấy chút áp lực. Giống như đã bị phán tử hình vậy, bây giờ giải trừ được Nhân Huyết Cổ liền cảm thấy áp lực biến mất, cả người dễ chịu vô cùng.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn liền thấy Tạ Vũ Tình và Đằng Vĩnh Thanh cũng ở trong phòng. Hắn thoáng sửng sốt, nghĩ ra có lẽ bọn họ trước đó tới phòng mình ăn sáng. Lúc đó hắn đang điều tức, nên không biết họ đến, bọn họ cũng không làm phiền hắn.

Đằng Vĩnh Thanh đọc một câu phật hiệu cầu phúc cho Diệp Thiếu Dương. Tạ Vụ Tình thì ngược lại, chẳng hề khách khí, đấm vào vai hắn rồi cười nói: “Được đó tiểu thần côn, không sao rồi, cậu lại có thể ra ngoài ra oai rồi”

“Tôi ra oai khi nào” Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn nàng, lúc này hắn mới thấy mắt nàng nổi quầng, vội hỏi: “Đêm qua không ngủ à?”

Tạ Vũ Tình duỗi lưng rồi nói: “Ta giúp họ thẩm vấn, bận rộn cả đêm, bây giờ đám Huyết Vu sư kia vẫn còn đang bị thẩm vấn.”

“Có hỏi được gì không?”

“Vẫn chưa, Uông Đình đang ở đó giúp giải trừ pháp thân của bọn chúng.” Tạ Vũ Tình nói tiếp: “Cảnh sát ở đó cũng biết đến sự tồn tại của Cổ thuật, tự biết cách thẩm vấn bọn chúng. Mấy chuyện này chúng ta cũng không cần quan tâm nữa, nếu như các anh có thời gian, có thể làm nhân chứng đến cục cảnh sát để lấy khẩu cung”

Diệp Thiếu Dương nói luôn: “Không rảnh, tôi còn phải nhanh chóng trở về Thạch Thành để đối phó với một tên quỷ cuối cùng trong Ngũ Quỷ Bàn Sơn trận.”

“Vậy thì hôm nay chúng ta cùng trở về.” Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình đang ở cục cảnh sát, bảo bọn họ giúp đặt vé máy bay. Sau đó nàng gửi những thông tin cá nhân cần thiết cho họ. Chuyến bay từ Dung Thành đến Thạch Thành sẽ cất cánh lúc sáu giờ tối nay. Mọi người cũng chỉ đành để Uông Đình tạm thời ở lại đây, những người khác nghỉ ngơi một lát. Đợi đến khi cảnh sát địa phương sắp xếp xe tới đón, tất cả cùng lên xe, đi tới Dung Thành.

Khi trời sẩm tối, ngồi trên chuyến bay tới Dung Thành, lúc máy bay vừa cất cánh, Diệp Thiếu Dương cảm thấy lần đầu tiên đúng là rất khó chịu. Hắn đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật trên mặt đất dần thu lại nhỏ bé. Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện mà trước đó hắn không hề để ý: Đạo Phong năm đó bị mất tích ở Tây Xuyên, phải chăng chỉ là trùng hợp. Sự mất tích của huynh ấy có liên quan tới Huyết Vu thuật hay không?

Diệp Thiếu Dương biết rằng, một ngày nào đó hắn sẽ còn tới Tây Xuyên. Cho dù chỉ vì tìm kiếm tung tích của Đạo Phong.

Đi ra khỏi sân bay Thạch Thành, Chu Tĩnh Như liền đến đón. Nàng đi tới hai chiếc xe sang, trước tiên đưa mọi người đến thẳng khách sạn. Sau khi đặt phòng xong liền cùng nhau đi ăn cơm.

Bữa cơm này có thể coi như ăn mừng bọn họ thành công trở về, vì vậy Diệp Thiếu Dương cũng gọi Lão Quách tới luôn. Vừa bước vào phòng, Tiểu Mã nhìn thấy Vương Bình đang gọi món, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng lên, tràn đầy kích động. Tiểu Mã lắp ba lắp bắp, nói không nên lời, khiến cho Vương Bình hé miệng cười không ngừng.

Sau khi Chu Tĩnh Như biết được Huyết Cổ trên người Diệp Thiếu Dương đã được giải trừ, nàng không hề che dấu sự vui mừng của bản thân. Từ trước đến giờ nàng chưa từng uống rượu, cũng nâng ly chúc mừng Diệp Thiếu Dương. Vừa mới uống cạn một ly rượu đầy, nàng liền say gục, được Đàm Tiểu Tuệ và Vương Bình dìu về phòng.

Những người còn lại đều uống đến ngả nghiêng, Diệp Thiếu Dương nhân lúc còn đang tỉnh táo liền kéo Lão Quách đến bên cạnh.

“Rượu cũng uống gần đủ rồi, đệ muốn nói với huynh chuyện quan trọng. Chuyện lần trước đệ nhờ huynh đi thăm dò, kết quả thế nào rồi?”

Lão Quách nhấp một ngụm trà, ép hơi rượu xuống rồi lão nói: “Đệ nói đến trận pháp cuối cùng trong Ngũ Quỷ Bàn Sơn trận đúng không. Ta đã đi rồi, nói ra cũng rất trùng hợp, nơi đó là một nghĩa trang tư gia. Vẫn luôn có người chuyên môn trông coi, không cho ai bước vào trong. Ta nhìn từ bên ngoài vào chỉ có thể thấy một khoảng rộng trồng cây anh đào. Theo ta thấy có lẽ trận pháp chính là ở trong rừng anh đào đó. ”

“Cây anh đào sao?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, chữ "Anh" thông âm, cây anh đào cũng là âm mộc. Nếu trồng với diện tích lớn, nhất định phải trồng ở nơi có nhiều người, nếu không sẽ khiến âm khí tụ lại, sinh ra yêu tà, hơn nữa trồng ở bên cạnh phần mộ như này chính là đại kỵ.

Cho nên chuyện này ắt hẳn có gì đó kỳ lạ.

Diệp Thiếu Dương hỏi Lão Quách: “Tại sao huynh không tiến vào đó nhìn xem?”

“Không thể vào được, xung quanh nghĩa trang có tường vây, còn gắn camera nữa, tiến vào chắc chắn sẽ bị phát hiện.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy thì thế nào, không bắt được huynh thì có vấn đề gì chứ?”

Lão Quách phẩy tay rồi nói: “Có camera ghi hình, chẳng may chủ nhà đó làm thật, nhất định sẽ tìm được ta. Chủ nhân nơi đó, ta không trêu chọc nổi đâu.”

Diệp Thiếu Dương đang định hỏi người đó là ai, đột nhiên cánh tay hắn bị người nào đó kéo. Ngoảnh đầu nhìn lại, Tạ Vũ Tình với ánh mắt mông lung đang ôm cánh tay hắn, miệng nàng phả ra toàn hơi rượu, nàng dán sát vào người hắn.

Nàng làm gì vậy! Diệp Thiếu Dương nhất thời phát hoảng, không phải nàng muốn mượn rượu để sàm sỡ mình đấy chứ. Hắn vội vàng đẩy nàng ra, nhưng Tạ Vũ Tình lại giơ một ly rượu ra trước mặt hắn: “Tiểu thần côn, uống rượu nào...”

Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn đón lấy ly rượu nàng đưa cho rồi giả vờ uống. Hắn dùng cơ thể mình che đi, sau đó lén đổ rượu xuống đất rồi nói: “Tôi uống xong rồi, cô tìm mấy người Tiểu Mã uống với bọn họ đi.”

Nhưng Tạ Vũ Tình vẫn nắm chặt cánh tay hắn không buông, trong miệng thì lẩm bẩm: “Ta biết ta say rồi, từ trước đến nay ta chưa từng uống rượu, nhưng hôm nay tôi rất vui. Vậy nên ta mới uống say, cậu biết vì sao ta lại vui không?”

“Nhặt được tiền ả?”

Tạ Vũ Tình dường như tỉnh táo hơn một chút, nàng mở to đôi mắt long lanh ngập nước của mình nhìn hắn. Đột nhiên nàng thở dài một hơi rồi nói: “Cậu có biết không, từ sau khi cậu trúng cổ, ta vẫn luôn lo lắng cho cậu. Trước kia, cứ tối đến lên giường, ta có thể ngủ được ngay. Nhưng mà bây giờ phải xem hết hai tập ‘Khang Hi đến rồi’, ta mới có thể ngủ. Cậu hoàn toàn không sao rồi...”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động không thôi, đây mới thực sự là bạn bè, hắn nhìn nàng rồi nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn cô.”

“Ta không cần cậu cảm ơn, ta muốn….” Còn chưa nói hết câu, nàng đã gục xuống mặt bàn rồi ngủ thiếp đi.

Phía trước mặt vang lên một tiếng than nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
08 Tháng mười một, 2016 07:51
tôi thấy vùng đất vô hình và đạo sĩ tản mạn cũng hay mỗi tội viết nửa chừng zùi bỏ tốt nhất bạn ko lên đọc cho đỡ ức chế như kiểu ngiện ko dc chích ý
Hieu Le
07 Tháng mười một, 2016 10:05
1k chương khi nào ms đọc hết dây
Hieu Le
06 Tháng mười một, 2016 18:15
ad ơi hay quá
Hieu Le
03 Tháng mười một, 2016 20:47
moi người cho e hỏi có truyện nào có nội dung tương tự truyện này ko ạ e xin cảm ơn
Triệu Vô Lại
21 Tháng mười, 2016 09:16
Sặc ad ko update truyện r :| chẳg lẽ lên web đọc
soilang12
19 Tháng mười, 2016 21:18
Quái lạ trên này chỉ mới quỷ hoá trang sao trên mạng tới diệt quỷ âm sanh rồi
Hieu Le
19 Tháng mười, 2016 10:49
truyện ngưng dịch. fuck
Hieu Le
19 Tháng mười, 2016 06:22
up truyen di ad
Hieu Le
18 Tháng mười, 2016 18:40
ko dịch nữa ak=((
Hieu Le
16 Tháng mười, 2016 19:31
hóng mãi
Hieu Le
16 Tháng mười, 2016 19:31
lâu th
Bình Toác
16 Tháng mười, 2016 08:11
Ơ k up chương mới nữa hả
Giang Đài Loan
15 Tháng mười, 2016 14:45
Ad up nhanh cho dân tình coi đi chương thì dài mà up chậm thế
Vũ Anh Tuấn
12 Tháng mười, 2016 12:34
hic mới đến chương 147 mà ghi tận 1350, làm tưởng gần hết rồi vào đọc. bực mình quá
soilang12
12 Tháng mười, 2016 08:32
Tội cho ng dịch quá nhưng a có thể nhanh hơn chút k ak e hóng khô mắt rồi
Hieu Le
04 Tháng mười, 2016 22:26
co trương mới ròai
Hieu Le
01 Tháng mười, 2016 17:45
Mấy hôm nay dịch đc nhiều trương ghê
Hieu Le
29 Tháng chín, 2016 22:40
ths
Hieu Le
29 Tháng chín, 2016 22:39
tha người dịch
Hieu Le
29 Tháng chín, 2016 12:28
Người dịch chắc bận
Hieu Le
29 Tháng chín, 2016 00:20
dài cổ. 2 ngày 1 chap :((
Hieu Le
28 Tháng chín, 2016 07:53
hóng quá
Hieu Le
26 Tháng chín, 2016 22:26
lâu dữ
Hieu Le
26 Tháng chín, 2016 22:26
lâu dữ
Hieu Le
26 Tháng chín, 2016 10:24
Người dịch cố gắng nha rất cảm ơn
BÌNH LUẬN FACEBOOK