Dương Tiễn lần thứ hai vì đói mà tỉnh lại. Dụi dụi mắt, vẫn là cảnh tượng trước khi ngất, khác ở chỗ là cây gậy trúc kia đã không còn. Nhìn nhìn ngoài trời, xem ra đã tối rồi.
Khai Phong phủ này thật không có tính người mà, sao lại có thể để một hài tử đáng yêu như hắn bị đói chứ? Thật đáng hận mà! Thù này nhất định sau này phải tính lên đầu Văn Khúc Tinh Quân.
Bao Chửng vô tội cứ như vậy sau này trở lại Thiên giới liền bị Dương Tiễn hành hạ đến bán sống bán chết.
Thử cử động tay một cái. Tốt lắm, sức lực cũng đã hồi phục ít nhiều, ít ra còn có thể xuống giường.
Dương Tiễn vén chăn đi xuống giường, lòng bàn chân cảm nhận được cái lạnh của sàn đá làm đầu óc có chút thanh tỉnh. Dương Tiễn nhìn xung quanh. Không có hài... Đành phải đi chân đất vậy.
( Ngọc Đế: Ngày thường ngươi cũng đâu có đi hài!! )
Cửa vừa mở ra, một cơn gió lạnh liền ập tới làm đầu óc Dương Tiễn càng thêm thanh tỉnh. Lắc lắc đầu vài cái, Dương Tiễn hướng về căn phòng còn sáng đèn gần mình nhất.
" Tiên sinh có vẻ rất vui? " Bên trong truyền tới tiếng nói trầm thấp ẩn chút uy nghiêm. Nghe giọng điệu người này Dương Tiễn liền đoán ra hắn chính là Bao Chửng Bao Thanh Thiên - Văn Khúc Tinh Quân.
Sau đó bên trong lại vang lên giọng nói vui vẻ của con hồ ly nào đó " Không lẽ học trò thể hiện rất rõ sao? "
Dương Tiễn thực sự rất muốn đạp cửa xông vào hét lớn : Ngay cả ta ở ngoài cũng nghe ra ngươi đang rất vui !!!
Bao Chửng vừa phê chuẩn công vụ vừa nói " Tiên sinh từ nãy đến giờ cười rất nhiều lần, ngày thường không thấy ngươi như vậy. "
Công Tôn Sách đem tài liệu xếp thành một chồng gọn gàng, nhìn ra ngoài thì phát hiện có bóng người đứng trước cửa, bóng dáng nhỏ bé như vậy thì chắc là Dương Tiễn đã dậy rồi.
Bao đại nhân cũng phát hiện ánh mắt của Công Tôn tiên sinh có điểm không đúng liền nhìn theo ra ngoài cửa.
" Ai vậy? "
Dương Tiễn hoàn toàn không để ý việc mình nghe trộm người khác nói chuyện, rất tự nhiên đẩy cửa bước vào, hung hăng trừng Công Tôn Sách một cái " Ta đói rồi. " Cho nên các ngươi còn không mau lấy đồ ăn?
" Đây là..." Bao Chửng nhìn Dương Tiễn hỏi.
" Là hài tử mà Triển hộ vệ đem về hôm qua. " Công Tôn Sách để tài liệu sang một bên, quay lại mỉm cười với Dương Tiễn " Đi, ta đưa ngươi đi ăn. "
Dương Tiễn gật đầu bước theo Công Tôn Sách tới phòng ăn. Bao đại nhân Bao Chửng nhìn theo bóng lưng hai người bỗng nhiên có một loại cảm giác nhìn thấy con hồ ly đang dẫn con thỏ về hang. Rùng mình một cái, chắc mình nghĩ quá nhiều rồi.
Triển Chiêu đi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cho Dương Tiễn nhưng lại chợt nhớ hài tử kia hình như không có quần áo đành buông đồ xuống ra phố mua mấy bộ y phục.
Nhưng ai ngờ đi mua y phục cũng vướng phải án mạng.