• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đau nhói! Cơn đau này không đến từ thể xác. Đến hoang giai cấp đan dược với ba tầng hành hạ hắn còn sống sót qua khỏi thì còn nỗi đau nào hắn e ngại nữa???

Hải Phan chỉ cảm thấy từng tế bào thần kinh não không ngừng kích thích đôi mắt hắn mở ra. Rốt cuộc hắn cũng mở ra được đôi mắt nặng trĩu.

Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt gầy gò đầy nếp nhăn trông thật xấu xí. Chiếc miệng từ khuôn mặt ấy nhếch nhẹ lên một nụ cười càng tô điểm thêm phần nào sự xấu xí đáng kinh tởm ấy.

- Tỉnh rồi sao? Ồ! Đôi mắt thật đẹp. Khè khè!

Giọng nói khàn khàn của kẻ đối diện Hải Phan vang lên. Hắn đứng chắn trước mặt Hải Phan. Đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm dò xét Hải Phan như đang quan sát một món đồ rất thú vị.

Hải Phan vẫn im lặng và đang không ngừng phân tích tình hình hiện tại. Tay chân đang bị khóa lại cứng ngắc bởi những sợi dây xích to thô. Thân thể cố gắng vận chuyển linh khí để có thể phá hủy sợi xích này. Thế nhưng càng cố gắng thì linh khí được điều động không ngừng bị những sợi dây xích này hấp thu.

Tình hình lúc này không hề khả quan chút nào.

Cực? Bỗng Hải Phan nhớ tới Cực. Hắn chắc chắn đã triệu hội thành công Cực trước khi bản thân mất ý thức. Hắn nghiêng đầu sang hai bên để tìm kiếm bóng dáng của Cực. Bên phải không có gì ngoài một cái bàn mà trên mặt bàn chứa đầy những đồ vật kỳ lạ. Một cây roi da, vài ba sợi dây thừng,... Hắn lại quay sang bên trái. Đôi mắt hắn co rút lại dữ dội. Sát khí từng đợt dâng cao ngập tràn linh hồn hắn. Hắn thấy Cực rồi.

Cực bây giờ đang bị giam trong một cái chuồng khá nhỏ và chật chội so với hình thể to lớn của nó. Đôi mắt Cực đã nhắm nghiền lại. Hơi thở thoi thóp từng đợt. Cực đang nằm trên một vũng máu tươi còn rất mới. Những dòng máu đấy đã tràn ra ngoài chiếc lồng. Nữa phần lông trắng tinh đã nhuốm đầy máu mà bết lại từng cục. Tai trái của Cực. Mất rồi!

- Aaaaaaaa!!!!

Hải Phan hét lên rất lớn. Hắn rất tức giận. Cực là thứ gì đó rất gần gũi đối với hắn. Gần gũi không kém gì cảm giác ở bên cạnh cha mẹ hắn ở lúc xưa. Hắn xem Cực như một người thân. Cực chính là một phần thân thể hắn.

- La hét cái mẹ gì? Con súc sinh đấy thì làm sao?

Hải Phan đã im lặng trở lại. Khuôn mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ và đôi mắt vô hồn đấy không ngừng chằm chằm nhìn vào lão già trước mặt mình.

- Nhìn con mẹ gì? Bán Ngữ ta để cho ngươi nhìn sao?

Hắn vẫn im lặng không mở miệng. Kẻ thù đối với hắn thì chã nên phí lời.

Bốp!

- Đâu rồi? Giao ra hết đây.

Lão già Bán Ngữ vừa tát vào mặt của Hải Phan vừa nói.

Bốp!

- Sao nhà ngươi lại có đôi mắt đẹp như này?

Bốp!

- Nói cho ta cách để da thịt dày...à không, mạnh mẽ như người!

Bốp!

- Con mẹ nó! Ta bảo người nói!!!

Câu cuối cùng vừa ngưng thì cái tát của hắn đáp trên mặt của tên tiểu tử đang bị khóa lại khiến cho kẻ đó chảy máu miệng.

Hải Phan tiếp tục im lặng. Kẻ thù quá mạnh. Cái tát vừa rồi khiến hắn rất đau đớn.

Đầu óc của Hải Phan bây giờ không ngừng suy nghĩ phương án để có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh lúc này. Thách thức dụ dỗ để có thể chính diện đánh nhau với kẻ thù? Không được, hắn quá mạnh! Thách thức dụ dỗ để có thể chính diện đánh nhau với kẻ thù rồi nhân cơ hội đấy tẩu thoát? Không được, hắn quá mạnh! Thách thức dụ dỗ để có thể chính diện đánh nhau với kẻ thù rồi nhân cơ hội thu hồi Cực sau đấy liền tẩu thoát? Vẫn không được, hắn quá mạnh! Chết tiệt!!! Chung quy vẫn là do bản thân yếu kém quá nhiều so với đối thủ.

Bốp!

Lại một cú tát đáp vào mặt hắn làm cho hắn buộc phải thoát khỏi dòng suy nghĩ nãy chừ.

- Cứng đầu sao? Ta rất thích những tên cứng đầu đấy. Con chó con đấy cũng cứng đầu đấy. Khè khè khè!

Đúng rồi! Cực bây giờ có vẻ rất yếu. Mình cần phải cứu Cực ngay. Nghĩ là làm, hắn liền nằm chặt lòng tay phải rồi âm thầm dùng tinh thần liên hệ và lấy ra Triệu Thú Trạc. Kẻ thù vẫn đang quan sát khuôn mặt mà đặc biệt là đôi mắt của hắn. Hải Phan vẫn nhìn chằm chằm vào mắt kẻ đấy. Hắn không ngừng quan sát nét mặt của người nọ. Chết tiệt! Không thể huy động linh khí!

- Nhà người cần gì? - Rốt cuộc bất đắc dĩ hắn phải lên tiếng

Bốp! Bốp! Bốp!

Trả lời hắn là một loạt liên tiếp những cái tát khác như trời giáng vào mặt hắn.

- Con mẹ nó! Mẫu thân người không dạy bảo kính trọng tiền bối sao? Phụ thân người không dạy tên tiểu tử nhà người tiên học lễ hậu học văn sao?

Một ngọn lửa của sự oán hận không ngừng bốc cháy mạnh mẽ trong tâm can của Hải Phan. Càng lúc ngọn lửa đấy càng nóng bỏng và cuồng bạo lên. Giá như ngọn lửa đấy là thực chất thì không biết lão già trước mặt hắn đã chết không biết bao nhiêu lần. Nhưng trên đời không có cái gì là giá như cả.

- Tiền bối muốn gì ở tại hạ? - Hắn hạ giọng xuống, hắn không thể không làm vậy. Vì hắn cần cứu Cực.

- Khè khè khè! Trẻ con dễ dạy. Nói! Đôi mắt của tiểu tử ngươi là sao? Thật xinh đẹp! - Bán Ngữ cười thỏa mãn mà đáp lại.

- Ta cần điều kiện.

- Điều kiện? Tiểu tư không hiểu rõ bản thân đang sao hả? Bàn điều kiện với ta? Khè khè!

- Chấp nhận điều kiện hoặc giết ta.

"Chó chết!" Lão già Bán Ngữ không thể không chửi trong lòng. Trẻ nhỏ khó dạy thật. Trong lúc tên tiểu tử đang bị trói này bất tỉnh hắn cũng đã sử dụng rất nhiều phương pháp. Nhưng Bán Ngữ rất ngạc nhiên bởi thể chất mạnh mẽ của hắn. Thật ra mà nói là da thịt của tên tiểu tử này gần như là một khối kim loại có sự sống. Roi da, châm nhọn, dây dai,...không có gì có thể ảnh hưởng tới được hắn. Nếu không phải gã không sử dụng công pháp đánh vào linh căn của tên nhóc này thì không biết còn cách gì làm nó tỉnh lại.

- Khè khè! Rồi rồi! Nói đi. - Mặc dù không muốn nhưng bắt buộc phải thỏa thuận thôi. Ít nhất bây giờ thằng ranh con này chả thể làm nên cái tích sự gì được.

- Lấy cái vòng cổ ở trong tay phải ta. Thu hồi Cực vào. Không cần suy nghĩ nhiều. Hoặc làm theo như ta nói hoặc cút.

- Con mẹ nó! Ngươi...

- Đó là điều kiện duy nhất để ta làm việc người muốn.

- Hừ! - Bán Ngữ hừ mạnh rồi lấy chiếc vòng cổ từ lòng bàn tay của Hải Phan. "Quái lạ! Không có khí cụ không gian nào cả. Sao lại có thứ này?"

Mặc dù hơi thắc mắc, nhưng Bán Ngữ cũng không để tâm lắm. Nhanh chóng thu hồi Cực vào trong cái vòng tay cũ kỹ. Hắn liền thu hồi luôn cái vòng tay vào rong nhẫn trữ vật của hắn.

Hải Phan nhìn hết tất cả hành động của Bán Ngữ. Nhưng hắn không nói gì. Hắn chắc chắn Cực sẽ không sao rồi. Thu hồi Cực thì ai làm cũng được chỉ cần biết vận linh khí. Nhưng triệu hồi Cực ra, chỉ có mình hắn.

- Nói! Đôi mắt này là sao?

- Đôi mắt của ta? Cũng không có gì. Ha ha ha! Không nói đâu!

- Tiểu tử à! Nhà còn non và xanh lắm. Da đồng thịt sắt thì ta không làm gì được sao?

Bán Ngữ vừa dứt câu thì đôi mắt hiện lên sự ác độc và tâm niệm của hắn khẽ động.

Đau quá! Chính là cái con đau này. Nó không đến từ thể xác. Là linh hồn của hắn. Linh hồn của hắn không ngừng đang bị một thứ gì đấy vô hình nhưng lại hiện hữu. Một bàn tay nào đó đang dày vò linh hồn Hải Phan. Hắn đang cắn răng đẻ không phán ra âm thanh rên rĩ nào. Tiếng răng nghiến lại với nhau phát ra tiếng Kè Kẹt đầy chói tai. Hàm răng hắn nghiến mạnh tới nổi phần đầu răng đang bị nghiền lại rồi bào mòn nhau chậm rãi. Sau đó bắt đầu xuất hiện từng kẻ nứt mõng. Từng dòng máu chỉ như đang chực chờ rồi phun trào ra từ các kẻ nứt đấy. Hải Phan vẫn mặc kệ điều đấy. Hắn vẫn cố gắng chịu đựng dù cho bây giờ miệng hắn đã nhầy nhụa máu và nước dãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK