Mục lục
[Dịch]Đại Đế Cơ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Liễu lão thái gia thô bạo trói Liễu Xuân Dương về Trường An, Trương lão thái gia cho Trương Liên Đường lựa chọn, lão tin Trương Liên Đường biết chuyện nặng nhẹ, Trương Liên Đường cũng như Trương lão thái gia rất dứt khoát đưa ra đáp án.

Hắn lựa chọn ở lại kinh thành, lựa chọn tiếp tục làm chuyện này.

“Con không lừa giấu tổ phụ, không nói con không làm gì, cái gì cũng không biết, càng không nói con biết thân là tử tôn Trương gia nên lấy gia tộc làm trọng, con muốn nói là con làm như vậy không phải vì Tiết Thanh là bạn của con.”

“Bạn bè cũng có thể làm điều sai trái, con không phải vì nàng là bạn của con, con là không phân biệt được trắng đen xanh đỏ bảo vệ nàng.”

“Con làm như vậy là đã nghiêm túc suy nghĩ, đúng như Bùi Yên Tử nói, thân là thần tử Đại Chu, việc liên quan đến xã tắc, sao có thể không hỏi? Có lẽ tổ phụ muốn nói thần tử triều đình nhiều như vậy, tại sao người khác không hỏi, người khác chúng con không thể chi phối nhưng chí ít có thể làm chủ bản thân.”

“Con đã là tôn tử Trương gia, cũng là bản thân con.”

“Tất nhiên cũng không thể phủ nhận con sẽ nghĩ như vậy, vẫn là vì Tiết Thanh là bạn của con, con biết nàng, quen thuộc nàng, từng thấy việc nàng làm.”

“Tổ phụ, con tin nàng.”

“Có điều xin tổ phụ yên tâm, con sẽ không cầm đao đi chất vấn, càng không phải là đứa trẻ bướng bỉnh ấu trĩ kích động, mà chỉ là con không thể rời đi lúc này, con không thể vì bạn của con trở thành nghịch tặc bị truy nã mà né tránh vứt bỏ.

“Tai họa không thể vì né tránh mà không đến, tại họa không phải vì người nào đó mà là vì bản chất của sự việc, việc này không giải quyết, họa vĩnh viễn vẫn còn.”

Người trẻ tuổi cuồng vọng lại tự đại! Trương lão thái gia ném bức thư lên trên bàn, Trương đại lão gia ở bên cạnh sắc mặt có mấy phần lo lắng.

“Bên đó bảo nó không cần tụ tập nữa, lần này cũng nên gửi hàng nên đã gửi rồi.” Hắn nói.

Trương lão thái gia nói: “Lời bên kia nói cũng không đáng tin lắm, đừng cho rằng chúng ta ra lệnh rồi, tất cả sẽ đều nằm trong tầm khống chế của chúng ta.” Lão lắc lắc đầu nói: “Con người là khó kiểm soát nhất, bên kia chắc chắn có người bị bọn chúng mua chuộc sau đó lừa gạt chúng ta, chúng ta già rồi, Liên Đường bọn nó còn trẻ tuổi, luôn có người thích người trẻ tuổi, chê bai những lão già như chúng ta không còn dùng được.”

Trương đại lão gia có chút buồn cười nhưng vẫn nhẫn nại:

“Liên Đường ngoài chi tiêu hàng ngày ra, những khoản tiền khác một nửa cũng không thể động đến.” Hắn nói tiếp: “Bất kể làm việc gì, khó mà rời xa đồng tiền được.”

Trương lão thái gia nói: “Ai biết những người trẻ tuổi này làm sao làm được việc, lúc đầu nói đọc sách cũng không ngờ có thể đọc sách ra trận đánh lớn vậy, dân chúng phủ Trường An sắp loạn rồi.”

Xem ra đúng là bị tôn tử xấu xa chọc tức rồi, trong lời nói toàn là oán trách giận dỗi, Trương đại lão gia cẩn thận từng chút nói: “Vậy con nên đích thân đi, trói bọn chúng dẫn về.”

Trương lão thái gia nói: “Ta đã nói là để nó tự mình lựa chọn, bây giờ nó đã lựa chọn rồi ta lại nuốt lời, há không phải lật lọng?”

Vậy rốt cuộc thế nào a, Trương đại lão gia có chút không biết phải làm sao, một mình ở nhà buồn bực thì có tác dụng gì, thực ra cùng mấy đứa trẻ nói thể diện cái gì a, nên giống như Liễu lão thái gia, ta là lão tử ta nói là tính…

“Trương Trùng Tử, Trương Trùng Tử, ngươi trốn trong nhà để tu tiên sao?”

Cửa phòng truyền đến tiếng hét của Liễu lão thái gia.

“Lão thái gia, Liễu lão thái gia đến rồi…” Tiểu Tư lúc này mới vừa lau mồ hôi vừa chạy vào bẩm báo, Liễu lão thái gia ở sau người đã đẩy hắn một cái mở cửa bước vào.

Không bẩm báo mà vào cửa là thất lễ nhưng ai lại có thể biết được ông ta lại như vậy? Trương đại lão gia kính lễ lui ra, Liễu lão thái gia liền ngồi xuống.

“Trương Trùng Tử, ngươi làm sao vậy? Đứa trẻ nhà ngươi sao vẫn còn ở kinh thành?” Ông ta cất giọng hét lên.

Trương lão thái gia nói: “Ta không có bệnh hay sắp chết.”

Liễu lão thái gia nói: “Không cần giở trò quái gở với ta, ta rất ghét bộ dạng như vậy của những người đọc sách các ngươi, trong lòng cái gì cũng biết rõ nhưng trên miệng sống chết không nói. Tên họ Bùi kia đó, ta có lòng tốt đi nhắc nhở hắn, Phượng hoàng hồ ngôn loạn ngữ kia của nhà hắn sẽ mang tới tai họa cho Trường An phủ chúng ta, lão cáo già kia liền đẩy cho ta một đống cái gì mà ngược lại sẽ tự co lại, cứ dùng ngôn từ nghĩa chính mà nói, thế tại sao còn nhốt Bùi Yên Tử ở nhà thân thúc tại kinh thành. Thả nó ra ngoài không co lại a.”

Trương đại lão gia bên cạnh nhịn không được nói: “Co không phải là ý đó.”

Liễu lão thái gia không nói gì, Trương lão thái gia “hứ” mộ tiếng nói: “Liễu lão thái gia không phải không đọc qua sách, hắn có cái gì không hiểu, cần gì đến con chỉ giáo.”

Trương đại lão gia lùi ra sau không nhiều lời nữa.

“Tiểu tử nhà các ngươi còn trà trộn ở kinh thành làm cái gì? Trương gia các ngươi không sợ nhưng cả phủ Trường An chúng ta đều như châu chấu trên sợi dây thừng, ngươi đừng có rước họa đến cho mọi người.” Liễu lão thái gia nói tiếp: “Tên tiểu tử… Tiểu… Tiết Thanh một ngày chưa bị bắt, một ngày chính là họa, đừng nhìn bây giờ sóng yên biển lặng…”

Trương lão thái gia nhìn ông ta một cái, cướp lời: “Bây giờ sóng yên biển lặng?” Sau đó cười ha một tiếng.

“Ngươi cười cái gì mà cười?” Liễu lão thái gia không vui nói.

Trương lão thái gia nói: “Không có gì.” Lại hỏi: “Tôn tử đó của ngươi đi đến đâu rồi?”

Liễu lão thái gia mang theo vài phần đắc ý nói: “Đã đến thành Thanh Dương rồi.”

Cách Phủ Trường An vẫn còn bảy, tám ngày đi đường, cách kinh thành càng xa rồi.

Trương lão thái gia gật gật đầu a một tiếng: “Đi rất chậm a.”

Liễu lão thái gia không vui nói: “Nhưng vẫn hơn so với còn ở kinh thành nhiều.” Lại nghiên túc nói: “Ngươi không cần xem thường những tên tiểu tử đó, mấy tên nhóc con này bị tên Tiết Thanh đó mê hoặc rồi, đến lúc nóng đầu lên cũng sẽ làm ra chuyện an tĩnh ngồi đọc sách bức vua thoái vị, chính là kẻ đại nghịch rồi, ngươi đừng cho rằng bọn chúng không dám.”

Trương lão thái gia gật gật đầu: “Đúng a. Mấy tên tiểu tử này lá gan quả không nhỏ.” Lại dựa lưng vào tay vịn: “Lão Thất a, ngươi nói Tiết Thanh này có phải là đế cơ…”

Liễu lão thái gia ý thức được thấp giọng nói: “Ta cảm thấy…” lời nói ra miệng lại ngồi thẳng người dậy: “Ta đâu biết là thật hay là giả, ta và nàng ta không thân.” Lại trừng mắt: “Đó là chuyện của các đại nhân trong triều đình, không có quan hệ với ta.”

Trương lão thái gia cười ha ha: “Ngươi từ khi nào thì đã nhát gan như vậy rồi? Ở nhà cũng không thể nói a.”

“Liễu lão thái gia nói: “Đây là chuyện gì? Chuyện lớn của thiên hạ, nói cái gì mà nói, đến lượt ta và ngươi nói sao?” Lắc tay áo đứng dậy: “Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, nàng ta từ chỗ chúng ta đi ra, trong mắt triều đình chúng ta không chừng cũng bị dòm ngó rồi, không cẩn thận chút sẽ bị xui xẻo.”

Trương lão thái gia cười, gật gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

Liễu lão thái gia bước lớn đi ra ngoài, Trương đại lão gia vội vàng đích thân tiễn ra cửa, quay lại nhìn thấy Trương lão thái gia lẩm bẩm một mình:

“Không chừng cũng bị dòm ngó rồi, không cẩn thận không được a.”

“Cha, hay là con đi đưa Liên Đường bọn chúng trở về đi.” Trương đại lão gia nói: “Liễu lão thái gia nói đúng a.”

“Hắn đúng cái rắm.” Trương lão thái gia nhổ một cái: “Hắn chính là tên lừa gạt, ta đâu nghe hắn mà bị lung lạc.”

Lung lạc cái gì? Trương đại lão gia không hiểu.

.....

“Trương lão thái gia bị tôn tử của mình lung lạc rồi.”

Lúc này trên xe ngựa, một viên quản sự nói với Liễu lão thái gia đang cười trên nỗi đau của người khác.

“Nô tài nghe ngóng được rồi, Trương lão thái gia lấy thể diện ép tôn tử tự mình lựa chọn, hắn cho rằng tôn tử của hắn sẽ nghe lời hắn, kết quả Liên Đường thiếu gia cự tuyệt chuyện quay trở về.

Liễu tam lão gia lập tức ha ha cười lớn: “Phụ thân, Liên Đường chẳng qua là đỗ tiến sĩ làm quan, cả nhà đều xem hắn như đứa trẻ ngoan, đã quên tên tiểu tử này lúc nhỏ kết bè kéo phái gây họa đánh nhau, chúng ta nhìn Xuân Dương lúc đó không ít lần cùng nó đối nghịch, Trương lão gia đắc ý cái gì, bây giờ có ông ta đau đầu rồi, làm gì so sánh được với Xuân Dương của nhà chúng ta…”

Liễu lão thái gia liếc mắt nhìn hắn nói: “Cá mè một lứa, đắc ý cái gì? Nếu không phải ta kêu người trói lại, ngươi cho rằng nó chắc chắn sẽ quay về?”

Liễu tam lão gia ngượng ngập, lại nịnh nọt nói: “Cho nên vẫn là phụ thân lợi hại, không giống Trương lão thái gia chết vẫn muốn thể diện, sống chịu tội.”

Liễu lão thái gia nói: “Ngươi là nói ta không có da mặt?”

Oan uổng! Liễu tam lão gia hô lên, xe ngựa bên này đã dừng lại, Liễu lão thái gia vẫy tay áo cũng không cần quản sự dìu liền nhảy xuống xe, trước cửa sớm đã có một máng bậc nghênh tiếp.

“Trong lòng phụ thân có hỏa khí lại trút lên người ta a.” Liễu tam lão gia nhỏ giọng uất ức nói.

Quản sự dìu hắn ta xuống xe thấp giọng nói: “Cha làm con chịu vậy.”

Liễu tam lão thái gia nói: “Quan trọng là ta cũng không phải là con hưởng vinh hoa phú quý từ cha mẹ”.

Quản sự cười hai tiếng, nghĩ đến cái gì đó bèn nói: “Có điều có chuyện này, lão thái gia có lẽ là quên rồi, chỉ trói Xuân Dương thiếu gia đưa về nhưng không cắt giảm tiền tiêu vặt của hắn.”

Tiền tiêu? Liễu tam thái gia không hiểu.

“Chính là để Xuân Dương thiếu gia không thể tùy tiện tiêu tiền…” Quản sự nói.

Lời vừa nói xong, sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa, mọi người quay đầu nhìn, Liễu lão thái gia đang bước lên thềm cũng dừng lại chau này nhìn qua.

Trên phố một đội quan binh đang lao tới, từ xa có tiếng ồn ào vang lên bốn phía.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Liễu tam lão gia kinh ngạc hỏi, một khắc sau hắn liền biết, bởi vì có một đội quan binh đến trước cửa bọn họ, dẫn đầu là thông phán phủ nha.

Liễu lão thái gia giơ tay: “Đại nhân, lại muốn tịch thu nhà a?”

Thông phán đại nhân xuống ngựa, bước chân loạng choạng, chính vì biết những lão già này không dễ gặm nên với tứ đại gia tộc, bọn họ phải đích thân đến.

“Lão thái gia nói đùa rồi.” Hắn không biết làm sao cười khổ nói: “Không phải tịch thu nhà, là tra xét theo phép thông lệ.”

Liễu tam lão gia nói: “Không phải đã tra xét rồi ư? Tiết Thanh đó không có ở nhà chúng tôi a.”

Không chờ thông phán nói chuyện, một tướng quan mặt lạnh đứng sau hắn nói: “Lần này không phải tra xét Tiết Thanh, là tra xét bạn học của Tiết Thanh, phàm là bạn học của hắn đều phải tra xét.”

Bạn học?

Liễu tam lão gia biến sắc: “Tại sao?”

Tướng quan nói: “Xét rồi mới biết được vì sao.”

Đây là đáp án gì vậy?

Thông phán nói: “Đây là mệnh lệnh của triều đình, mong mọi người thứ lỗi.”

Liễu lão thái gia cười ha ha, nói: “Thông phán đại nhân nói đùa rồi, nên xét thì xét đi, chúng tôi nghe theo mệnh lệnh.” Liền tránh sang một bên, hạ nhân cũng đều tránh ra.

“Nhà ta là có một tôn tử cùng học với Tiết Thanh, nhưng nó không ở nhà a, đang trên đường quay về.”

Thông phán và tướng quan hiển nhiên biết hắn nói là ai, danh sách trong tay đều đã chuẩn bị tốt rồi.

“Xuân Dương thiếu gia vậy mà muốn trở lại rồi a.” Thông phán đại nhân nói.

Liễu lão thái gia gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi nhìn ta bệnh sắp chết rồi, bảo hắn nhanh chóng quay về nhìn mặt một lần.”

Thần sắc của thông phán và tướng quan lấy làm ngạc nhiên nhìn lão thái giá đứng trên bậc thềm lăn quả cầu vàng trong tay, đây quả thật là nhìn không ra.

.....

Thành Trường An rơi vào hoảng loạn, dường như khắp nơi đều có tiếng kêu tranh chấp kinh hoàng.

“Đây là làm gì?” Giọng phụ nhân run run bất an.

“Mẹ, không sao, quan phủ khám xét mà thôi.” Nhạc Đình nói, kéo phụ nhân đến trước người, nhìn nhóm binh sĩ đang lục rương soát tủ trong phòng.

Sách trên giá sách đều bị vứt xuống đất, đang bị mấy tên binh lính vây quanh lật xem.

“Nhìn xem có cái này.” Một tên tướng quan thấp giọng nói, mở ra một trang giấy cho binh lính nhìn, trên giấy in một hình vẽ nhỏ màu hồng.

Bọn binh lính chăm chú lật xem, trang sách, bìa sách đều bị tháo ra không bỏ qua.

“Đại nhân, không có.” Bọn họ sau khi khám xét bẩm báo.

Tướng quan nhìn qua hai mẫu tử đứng bên kia, người trẻ tuổi thần sắc bình tĩnh, phụ nhân mắt bị mù không an.

“Đi.” Hắn nói.

Nghe thấy đám quan binh rời đi, phụ nhân cầm chặt cánh tay Nhạc Đình: “Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao đến khám xét nhà chúng ta a.”

Nhạc Đình nói: “Vẫn là chuyện của Tiết Thanh.” Dừng một chốc: “Khám xét chúng ta đại khái là vì con với Tiết Thanh là bạn học.”

Phụ nhân a một tiếng, kinh ngạc nói: “Một nửa người ở thành Trường An đều là bạn học của nàng a.”

Nhạc Đình nói: “Đúng vậy, một nửa người ở thành Trường An đều là nghi phạm.”

.....

“Chúng ta như vậy có xong chưa xong.”

Trường xã núi Lục Đạo Tuyền không có tiếng đọc sách, các học sinh vốn dĩ đang ở học đường lại chen chúc đứng sang một chỗ, nhìn vào binh lính đang ghé qua trong học đường, nghe âm thanh va chạm của bó sách rơi đổ trên bàn ghế, thần sắc kinh ngạc dần dần biến thành phẫn nộ.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Tiết Thanh kia không còn ở phủ Trường An, bọn họ cũng đã khám xét qua rồi, tại sao còn muốn xét?”

Tướng quan phụ trách bên này thần sắc lãnh đạm:

“Lần này không phải khám xét Tiết Thanh.”

“Không phải khám xét Tiết Thanh, vậy chính là khám xét chúng ta rồi?”

Trong đám học sinh vang lên tiếng la hét.

“Khám xét chúng ta? Tại sao khám xét chúng ta?”

“Chẳng lẽ vì Tiết Thanh học ở đây?”

“Thiếu gia! Thiếu gia!” Dưới núi truyền đến tiếng kêu la, có gã đầy tớ thở hổn hển chạy vào: “Trong nhà cũng bị khám xét rồi, lão gia nôn nóng muốn hỏi, người có phải đã làm chuyện gì không nên làm! Muốn người về nhà không được đi học nữa!”

Câu nói này lập tức như đổ thêm dầu vào lửa.

“Chẳng lẽ vì chúng ta là bạn học của Tiết Thanh nên cũng bị cho là nghi phạm?”

Trường xã núi Lục Đạo Tuyền rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cúi người nhìn thấy trên đường lên núi ngày càng có nhiều đầy tớ chạy tới, truyền đạt rằng người nhà kinh hãi muốn bọn họ lập tức nghỉ học tránh họa.

Chu tiên sinh đứng trên vách núi, nhìn trường xã hỗn loạn, sắc mặt thất kinh cả người phát run.

“Hoang đường quá!” Hắn vung tay vẫy tay áo hô lên đầy bi thương.

.....

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tại sao bắt đầu khám xét chúng ta?”

“Oan uổng quá, ta mặc dù ở trường xã đọc sách nhưng ta và Tiết Thanh không quen biết a.”

Thành Trường An khắp nơi đều tràn ngập hoảng loạn, kinh hoàng, phẫn nộ.

Người trên phố có người chạy đến cao giọng la hét.

“Biết rồi, biết vì sao rồi.”

Dân chúng tập trung trên phố lập tức nhìn qua, nhìn kẻ buôn chuyện thần sắc sợ hãi nói: “Chỗ khác đều náo loạn rồi, nói, nói…”

“Nói gì?” Dân chúng trên phố thúc giục hô lên.

“Nói Tống Nguyên cướp nước, Tiết Thanh là đế cơ thật.” Kẻ buôn chuyện hét lên.

Trên phố lớn sau một chốc ngưng trệ lập tức biến chuyển xôn xao.

......

“Đúng vậy, bên ngoài đều bắt đầu náo loạn rồi, phủ Trường An lại sóng yên gió lặng.” Trương lão thái gia đứng trong vườn, vườn ở sâu bên trong nhà, cũng có thể nghe được âm thanh ồn ào náo động trên phố truyền đến: “Nơi thành thật nhất vẫn là nơi khó được chọn nhất để khám xét, cảnh giới, hoài nghi, thật là khiến người ta tức giận lại không biết phải làm sao a.”

Trương đại lão gia nói: “Chẳng qua con cảm thấy thật lạ là phủ Trường An vẫn luôn sóng yên biển lặng, lúc nghe được bên ngoài đều đã náo loạn, con cho rằng phủ Trường An sẽ lập tức truyền ra, xem ra trong phủ Trường An quả thực có đồng đảng.”

Trương lão thái gia cười nói: “Không có đồng đảng, phủ Trường An tại sao sóng yên biển lặng? Phải chờ đến bây giờ mới kêu lên.”

......

Phủ Trường An rơi vào ồn ào hỗn loạn, ở thành Thanh Dương không xa ngày xuân ấm áp yên tĩnh.

Ban ngày người ở dịch trạm Thanh Dương không nhiều, đi đường không dừng bước, muốn dừng lại còn chưa đến.

“Xuân Dương thiếu gia.” Tiếng chim hót bầu bạn bên cửa sổ có đầy tớ đẩy cửa bước vào, nhìn người trẻ tuổi đang ngồi trước cửa sổ.

Ánh nắng mùa xuân chiếu qua song cửa sổ rọi lên một bên mặt của người thanh niên, khuôn mặt gầy đi rất nhiều, hắn chuyên chú phác họa cái gì đó lên giấy, không vì tên đầy tớ bước vào mà dừng lại.

Gã đầy tớ lại gần thấp giọng nói: “Chỗ cuối cùng đã gửi đến rồi.”

Liễu Xuân Dương ừm một tiếng, thần sắc vẫn chăm chú như cũ.

“Cả hai bức thư đóng dấu và con dấu đều đã tiêu hủy rồi, không có cái nào bị tra ra.” Gã đầy tớ nói tiếp: “Còn nữa, ở thành Trường An, tin tức Tống Nguyên cướp nước, Tiết Thanh là đế cơ thật cũng truyền ra rồi.”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, theo đó là mấy tiếng chim hót thanh thúy, lại có đầy tớ bước vào, trong tay cầm một bức thư.

“Thư của nàng.” Hắn thở dốc nói.

Liễu Xuân Dương quay đầu đứng dậy giơ tay nhận lấy, nhìn dấu ấn nhỏ màu hồng trên bức thư.

“Bức cuối cùng.” Đầy tớ nói: “Những cái khác đều dừng rồi.”

Liễu Xuân Dương gật đầu, mở ra nhìn thấy một trang giấy mỏng trong đó, chỉ có hai chữ “nhận được”, chữ thể này rất lâu không thấy rồi, tầm mắt của hắn lưu luyến thu hồi, đem bức thư và tờ giấy bỏ vào lò hương, đến giờ mới nặng nề thở ra một hơi.

“Còn cần bao nhiêu tiền?” Hắn hỏi.

Hai tên đầy tớ im lặng chốc lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Kinh thành còn cần năm trăm lượng bạc, xe ngựa đi đường khác cần hết ba trăm lượng.”

Liễu Xuân Dương gật đầu, cất giọng gọi người bên ngoài đến.

Một lát sau có một quản sự mặt mày ủ dột tiến vào: “Xuân Dương thiếu gia, muốn khởi hành rồi sao?”

Liễu Xuân Dương nói: “Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai lại nói vậy.”

Quá muộn rồi sao? Quản sự nhìn ánh nắng rực rỡ chiếu bên ngoài.

“Còn nữa, ta muốn mau chút đồ, ngươi cho hai đầy tớ trả tiền.” Liễu Xuân Dương lại nói.

Lông mày của quản sự càng sầu khổ nhưng cũng không dám nói gì liền “vâng” nhanh chóng dẫn theo hai đầy tớ ra ngoài, chịu nỗi đau cắt thịt đưa tiền rồi dựa vào ghế thở dốc.

“Trong nhà vẫn không trả lời sao?” Hắn vỗ ngực nói: “Lão thái gia vẫn là không nghĩ đến việc ngăn chặn quyền hạn tiêu tiền của Xuân Dương thiếu gia sao? Cứ tiêu tiền như vậy, thật đáng lo vô cùng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK