"Nói ra, trước giờ em chưa ra nước ngoài bao giờ đâu. Nghe nói Thủ đô nước A được gọi là 'thành phố không ngủ' đó. Người ở đó thực sự không quan tâm ngày đêm à?" Giang Nguyệt Hạ tùy tiện cầm lên một cái áo, miệng còn không quên tán dóc vài câu.
Bởi vì lời 'đe dọa' của Sở Trường An, Giang Nguyệt Hạ cũng không mất quá nhiều thời gian cho 'văn phòng phẩm'. Hoặc là nói khi bọn họ vừa vào trung tâm thương mại thì cô nàng đã lôi kéo Sở Trường An trực tiếp đến gian quần áo. Dù sao đồ có thể bán ở ngoài cô đều đã mua, đồ không thể bán ở ngoài thì không lý nào có thể tồn tại ở trung tâm thương mại. Cho nên tiết kiệm được bao nhiêu thời gian thì nên tiết kiệm bấy nhiêu, tránh để lát nữa lăn lộn ở khu trò chơi không tận hứng.
Thật ra Giang Nguyệt Hạ cũng không phải vừa sinh ra đã tự mang thuộc tính 'trạch'. Chỉ là kiếp trước khi còn đi học gia đình cô nàng quản giáo khá nghiêm, đến khi lớn lên lại chỉ đam mê phim ảnh tiểu thuyết, dần dần mới luyện thành một thân 'trạch' công thâm hậu. Gia đình ở kiếp trước cũng không khá giả mấy, đồ cô có thể mua thì cô không hứng thú, đồ cô hứng thú lại không dễ dàng mua được. Giang Nguyệt Hạ cũng không có ý kiến gì với hoàn cảnh gia đình của kiếp trước. Chỉ là việc xuyên không vào tiểu thuyết lại cho cô cơ hội trở thành một thiên kim tiểu thư thực thụ, cho cô cuộc sống muốn mua gì thì mua, muốn làm gì thì làm, có thể tung hoành ngang dọc không lo ví tiền bị cháy. Đó là điều mà Giang Nguyệt Hạ cảm thấy hạnh phúc nhất trong nhân sinh. Cô muốn thực hiện những giấc mơ mà kiếp trước bản thân không có khả năng thực hiện, xem như bù đắp cho mình.
Nói thế nào thì cũng đã gánh chịu cừu hận cho nguyên chủ rồi, nếu không tận dụng chút tài nguyên để an ủi tinh thần thì quá có lỗi với bản thân thôi, không phải sao? Ngay từ ngày đầu tiên đặt chân lên mảnh đất này, cô đã tự nói với bản thân như vậy.
Nhân sinh chẳng phải chỉ quanh quẩn giữa mất đi và nhận được hay sao?
"Hm, không hẳn là tất cả, chỉ.... có một bộ phận mà thôi." Sở Trường An dùng giọng điệu không mấy chắc chắn để đáp lời, hai tay của cô phân biệt cầm hai bộ váy, có vẻ đang rất nghiêm túc chọn. "Thật ra cha chị rất nghiêm khắc, không cho chị thức quá chín giờ tối đâu. Lịch trình sinh hoạt của chị đều căn cứ theo tiêu chuẩn của học sinh tiểu học đấy. Chị không được phép ra ngoài vào ban đêm, cửa sổ phòng chị lại hướng ra biển, cho nên đến giờ chị còn chưa thấy qua cảnh đêm ở đó."
"Thế ạ, không sao, hôm nào em với chị cùng trốn ra ngoài chơi đi." Giang Nguyệt Hạ dùng tay che một bên mặt, nhỏ giọng nói với Sở Trường An. "Chỗ này luôn hướng đến nơi đó mà phát triển, chắc không khác nhau mấy đâu."
Sở Trường An nhìn nhìn mấy vị vệ sĩ khổ bức theo họ từ sáng đến giờ, sau đó xoay đầu nói với Giang Nguyệt Hạ: "Không vấn đề! Bị phát hiện em chịu trách nhiệm nhé!"
"Còn chưa có làm gì đâu, chị đừng nói gỡ!" Giang Nguyệt Hạ lập tức bĩu môi bất mãn.
Có lẽ là do hoàn cảnh cả hai quá giống nhau, mà Sở Trường An đôi khi cũng vi diệu bắt trúng sóng điện não của Giang Nguyệt Hạ, vì thế tuy rằng quen biết không lâu lắm nhưng giữa bọn họ lại không tồn tại xa cách. Phảng phất như những người bạn cũ thực thụ, không hề có chút mất tự nhiên.
Hai người câu được câu không trò chuyện, bất giác đã mười giờ rưỡi. Sở Trường An chọn lựa quần áo với thái độ hết sức nghiêm cẩn, dĩ nhiên, trong quá trình không thiếu sự trợ giúp của nhân viên ở đây. Nâng tay nhìn đầu hồ xong cô lại nhìn sang núi quần áo bốn vệ sĩ đang cầm hộ. Cảm thấy thứ cơ bản cần có đã có đủ, cô bèn nói với Giang Nguyệt Hạ bên cạnh: "Chị chọn xong rồi. Em còn muốn chọn thêm cái nào nữa không?"
"Em chọn xong rồi ạ." Trái ngược với sự chuyên chú của Sở Trường An, thái độ của Giang Nguyệt Hạ từ nãy đến giờ rất có lệ. Ngoại trừ lâu lâu cầm lên vài món ném cho vệ sĩ ra, khoảng thời gian còn lại cô nàng luôn dùng để tán gẫu với Sở Trường An. Có thể nhìn ra, cô nàng này không mấy hứng thú với chuyện mua sắm quần áo.
"Vậy tính tiền thôi. Chị không có thứ gì cần mua nữa, thời gian còn lại em muốn đi đâu tùy em."
So với thời gian hơn chín mươi phút lăn lộn trong nhà sách, hiệu suất mua sắm quần áo của hai thiếu nữ phải nói không phải nhanh bình thường. Không kể đến mấy cô gái nhà quyền quý khác, chỉ riêng hai người chị lớn của họ cũng phải mất mấy giờ đồng hồ để chọn lựa trang phục các loại. Nào có ai như bọn họ, chọn xong cả tủ quần áo thu đông chỉ trong vòng hai mươi phút. Mấy vị huynh đệ áo đen chứng kiến cả quá trình đó cảm thấy vô cùng nghi hoặc, liệu hai người kia có phải nữ sinh hay không?
Dĩ nhiên kinh ngạc không chỉ các huynh đệ vệ sĩ, nhân viên quầy tính tiền của cửa hàng cũng cảm thấy... rất là không khoa học. Chỉ là quy tắc cửa hàng không cho phép nhân viên xen vào chuyện của khách hàng, cho nên nữ nhân viên chỉ cuối đầu chăm chú tính tiền, không dám nhiều lời câu nào.
Đợi cho nữ nhân viên tính tiền và đóng gói quần áo xong, Sở Trường An mới phát hiện đồ mua được quá nhiều, một tên vệ sĩ kham không nổi. Bọn họ không có cách nào đành cử đi hai người mang chúng xuống xe. Nhìn hai vị huynh đệ vác theo đống đồ với gương mặt đen xì xì tuyệt trần mà đi, Giang Nguyệt Hạ không khỏi che miệng cười thầm.
Tỷ tỷ ~ lợi hại lợi hại! - Lợi dụng góc chết trong tầm nhìn của hai người áo đen mặt đen còn lại, Giang Nguyệt Hạ âm thầm đưa ngón tay cái với Sở Trường An, khuôn mặt vô cùng nham nhở.
Sở Trường An lại liếc cô nàng với ánh mắt khinh bỉ rồi quay mặt đi: Chị không hề quen đứa con gái đang cười thô bỉ này.
Giang Nguyệt Hạ thấy sóng điện não mình phát đi không được đáp lại, bất mãn trợn trắng mắt: Thái độ của chị là gì vậy?
Khinh bỉ! - Quay đầu liền bắt gặp bộ dạng lên án của nữ phụ-chan, người đẹp An An không chút keo kiệt tặng thêm một ánh mắt cá chết nữa.
Hai tên vệ sĩ đi phía sau nghi hoặc nhìn chăm chăm màn giao lưu không lời của hai thiếu nữ, trong lòng không khỏi cảm thán: Nữ sinh bây giờ đều kỳ quái như vậy sao? Nhưng mà chỉ trong giây lát thiếu tập trung ngắn ngủi ấy, hai người bọn họ lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
"Á!" Âm thanh cao decibel của nữ tính nháy mắt chấn động cả tầng lầu.
Hai tên vệ sĩ giật mình liếc nhau, đồng thời ba bước thành hai bước vọt lên phía trước. Cả hai phân biệt đứng hai bên Sở Trường An và Giang Nguyệt Hạ, cảnh giác nhìn tình huống trước mắt.
Một cô gái trang điểm xinh đẹp, mặc trên người bộ váy màu vàng nhạt, đang dùng tư thế hết sức bất nhã ngã ngồi trên sàn nhà, không ngừng há miệng nhắm mắt mắng người: "Bọn mày không có mắt nhìn đường sao? Không nhìn rõ được thì đừng có ra đường! Có biết tao là ai không hả?"
Hai vệ sĩ đồng thời kinh nghi liếc nhau, lại nhìn xuống tiểu thư nhà họ nhầm tìm kiếm câu trả lời. Không ngờ người sau cũng dùng ánh mắt tương tự như vậy nhìn nhau. Tình huống đột phát khiến bọn họ trong nháy mắt không biết làm sao: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô gái dưới đất kia từ đâu xuất hiện vậy?
Cô gái nọ được người bên cạnh đỡ dậy, vừa đứng vững liền hùng hùng hổ hổ xông lên trước chỉ vào mặt Giang Nguyệt Hạ mắng to: "Rốt cuộc mày có biết tao là ai không? Sao dám đụng vào tao hả? Mắt mày ném ở nhà à?"
"Ê này..." Bản thân Giang Nguyệt Hạ đã phản ứng chậm một nhịp rồi, lại bị hành động khó hiểu của cô gái đối diện làm kinh ngạc, trong lúc nhất thời không hốt được một câu hoàn chỉnh.
"Này cái gì mà này! Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không nói cho đàng hoàng thì đừng hòng đi!" Người nọ liên tục thở phì phò, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng, thậm chí khóe mắt còn hồng hồng.
Sở Trường An cau mày nhìn người trước mắt, đưa tay kéo Giang Nguyệt Hạ còn đang ngẩn ngơ về phía sau để cô nàng đứng ở vị trí an toàn.
Cái này không ổn nha ~ bọn họ đụng phải cực phẩm não tàn trong truyền thuyết rồi...
Rõ ràng trước đó con nhãi này xông vào cửa hàng quá nhanh, gặp phải bọn họ đang đi ra nên giật nảy mình, phản ứng không kịp khiến bản thân lảo đảo ngã ra đất. Hai người vô tội này còn chưa nói tiếng nào mà con mi đã thẹn quá thành giận nhảy đổng lên chửi bậy rồi hả?
Với lại...
[Tính danh: Tưởng Quỳnh Dao.
Tuổi sinh lý: 16.]
[Tính danh: Mạc Như Như.
Tuổi sinh lý: 22.]
Sở Trường An đánh mắt một vòng từ người cô gái hung hãn lên người nữ tính phía sau. Người lúc nãy đã nâng Tưởng Quỳnh Dao dậy không phải chính là nữ chính trong cốt truyện hào môn tranh đấu, Mạc Như Như hay sao?
Hồi tưởng lại nội dung cốt truyện, hình như nguyên văn đoạn này chính là Tưởng Quỳnh Dao ở tầng dưới bị khi dễ, tức giận chạy lên đây thì đụng phải người khác ở cửa lớn cửa hàng quần áo. Mạc Như Như đuổi theo phía sau, nhìn thấy không khỏi lo lắng chạy đến đỡ. Tính cách Tưởng Quỳnh Dao vốn dễ xúc động, gặp tình huống như vậy liền giận cá chém thớt phát hỏa lên người khác. Mạc Như Như sợ ảnh hưởng danh tiếng nhà họ Tưởng nên tiến lên ngăn cản, ai ngờ bị họa lây, ăn một tát của Tưởng Quỳnh Dao. Như vậy còn chưa thôi, sau đó Tưởng Quỳnh Dao gặp trưởng bối trong nhà còn thêm mắm thêm muối nói Mạc Như Như giúp người ngoài bắt nạt người nhà. Hại nữ chính một phen khổ sở.
Tổng kết lại, Tưởng Quỳnh Dao chính là một đứa con gái được nuông chiều sinh hư, kiêu căn phách lối không nói, còn thích hãm hại người khác!
Sở Trường An bổng cảm thấy tay rất ngứa.
Không phải mục đích của cô khi đến thế giới này là cứu vớt nó à? Tốt lắm! Hạng người cặn bã này còn thả bên ngoài ngày nào ngày đó thế giới sẽ không yên bình được. Mang trong người sứ mệnh cứu thế, thiếu-nữ-xinh-đẹp-trong-trang-phục-thủy-thủ (khụ...) như cô nhất định phải 'Thế Thiên Hành Đạo'!