Nhìn thông đạo đen kịt, lông mày Mạc Khinh Vân nhíu lại:
- Phó Thư Bảo, ngươi xuống trước đi!
- Sớm biết là ngươi sẽ nói thế rồi. Âm Nhi, chúng ta cùng xuống đi.
Phó Thư Bảo kéo tay Độc Âm Nhi, sau đó ôm lấy nàng.
- Các ngươi định làm cái gì?
Kim Dịch vốn trời sinh thích nữ sắc, cười âm trầm.
- Phì! Không biết thẹn, còn dám nói ta bỏ trốn với người khác. Bây giờ ngươi đang làm gì đây?
Băng Oánh dường như tìm được cơ hội phản kích.
- Ta làm chuyện gì thì liên quan đến ngươi sao?
Phó Thư Bảo ôm Độc Âm Nhi, đột nhiên nhảy xuống dưới cửa động ẩn hiện lục quang kia.
Cùng lúc đó, mặt đất đột nhiên chấn động nhẹ! Tầng đất nơi Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi rơi xuống đột nhiên khép lại!
Ngay lúc Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi nhảy xuống cửa động, cửa Hoàng Kim Điện đột nhiên mở ra. Hai bóng người màu vàng nhạt phóng về phía lương đình nhanh như hai tia chớp vàng. Lập tức lại có rất nhiều bóng người màu vàng nhoáng lên ở cửa điện.
Không chỉ có tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ tới mà còn có mấy Hoàng Kim Vệ cấp Vĩnh Hằng Lực!
- Mau đi xuống!
Kim Dịch giận dữ hét lên với Mạc Khinh Vân đang chần chừ ở cửa động.
- Chúng ta bị lợi dụng rồi. Cửa động phía dưới đã bị hắn bịt lại rồi!
Sắc mặt Mạc Khinh Vân âm trầm đến đáng sợ.
Kim Dịch vọt tới cửa động, quả nhiên thấy chỗ phía dưới một thước đã bị đất lấp đầy, nhảy xuống thì cũng chỉ bỏ được cái đuôi rắn vào, thế thì làm được cái lông gì?
Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi đều là Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, đồng thời thi triển, lấp một cái động cũng không phải chuyện gì khó. Nhưng Mạc Khinh Vân và Kim Dịch, thậm chí Băng Oánh đều không phải là Luyện Lực Sĩ, đột nhiên gặp phải cửa động bị bít lại thì chỉ có thể sử dụng sức lực mà thôi. Nhưng tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ và một đám Hoàng Kim Vệ cấp Vĩnh Hằng Lực đang truy sát tới, bọn họ còn có thời gian làm thế sao?
Nhìn cửa động đã bị lấp đầy, Kim Dịch và Mạc Khinh Vân đều xúc động muốn lôi Phó Thư Bảo ra xé xác thành từng mảnh nhỏ. Nhưng bọn họ còn phải đối mặt với sự công kích của hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực và mấy Hoàng Kim Vệ cấp Vĩnh Hằng Lực!
- Ha ha ha...
Thấy tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ đi đến phía sau, Mạc Khinh Vân quay người lại, cười sang sảng nói:
- Đây chỉ là hiểu lầm thôi!
Ầm! Hai nắm quyền nham thạch còn to hơn cả lương đình đột nhiên đánh tới!
Đây chính là câu trả lời của tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ.
o0o
Chấn động mãnh liệt trên mặt đất đã truyền xuống tới trong mộ thất dưới thông đạo đã bị bịt kín. Phó Thư Bảo cười ha hả nói:
- Quả nhiên là mạnh thật. Hai tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ kia nhất định đã hủy lương đình rồi.
Độc Âm Nhi cười nói:
- Hiện giờ Mạc Khinh Vân và Kim Dịch nhất định tức chết mất thôi. Ngươi đó, bụng ngươi lúc nào cũng toàn chủ ý xấu. Dưới tình huống này mà vẫn có thể đùa giỡn hai kẻ gian hoạt như Mạc Khinh Vân và Kim Dịch quay vòng vòng, ta thấy trên thế giới này cũng chỉ có mình ngươi mà thôi.
- Đây là khen ngợi hay là trào phúng đây?
Phó Thư Bảo cười hỏi.
- Đương nhiên là khen ngợi rồi.
Đôi phấn quyền của Độc Âm Nhi đánh lên trên ngực Phó Thư Bảo, Phó Thư Bảo lại vỗ lên mông nàng một cái.
Chát một tiếng vang lên, bờ mông chấn động không ngừng.
Trong ngôi mộ tràn ngập tiếng cười, không khí tràn ngập vẻ ái muội. Bên ngoài đánh nhau tóe lửa. Mạc Khinh Vân và Kim Dịch dù có cường hoành, là nhân vật cấp tông sư đứng đầu trong giới Lực Sĩ Tú Quốc thế nhưng bị tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ và mấy Hoàng Kim Vệ cấp Vĩnh Hằng Lực vây công thì cũng chỉ có thể cắn răng đau khổ đối phó.
Trốn không trốn được, Mạc Khinh Vân và Kim Dịch nếu muốn rời khỏi Hoàng Kim Thành thì chỉ có một đường duy nhất đó là đợi viện binh của Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước tiến vào Hoàng Kim Thành.
Ngay lúc Mạc Khinh Vân và Kim Dịch đang đau khổ chống đỡ, nhân mã mai phục bên ngoài Hoàng Kim Thành đã bắt đầu hành động. Mặc dù gần như đồng thời nhận được tín hiệu ra tay của hai vị tước vương, trong lòng có nghi hoặc nhưng các tướng lĩnh và đầu lĩnh vẫn lập tức triển khai hành động, mang nhân mã giết về phía Hoàng Kim Thành.
Chuyện này cũng không phức tạp. Một khi hai vương tước thất bại trong việc giết hoàng đế Tú Lực thì đám thủ hạ như bọn họ cũng chỉ có đường chết mà thôi. Cho nên đây đã là hành động không có đường lui rồi.
Sau khi nhận được tín hiệu, hai đường nhân mã của đám Thái Bình Vương Tước tiến tới, trong đó đám quan văn không thể trông cậy được, chỉ có người của Tử Đảo Mật Nhân Xã và trên vạn đệ tử Quy Vân Tông mà thôi.
Nếu so về nhân số thì quân đội của Thanh Dật Vương Tước dù ít hơn nhưng chiến lực cũng không kém. Nhất là sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã, xuất quỷ nhập thần, hành tung quỷ bí, những nơi đi qua đều lưu lại một vùng thi thể, không có ai sống sót. Chém giết theo đoàn như vậy, Hoàng Kim Vệ bình thường không thể ngăn cản nổi.
Đệ tử Quy Vân Tông cũng không yếu, quân đoàn Lực Sĩ tiêu chuẩn, nhân số rất lớn, hình thành một cơn hồng thủy Lực Sĩ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đệ tử Quy Vân Tông và sát thủ Tử Đảo Mật Nhân Xã đánh vào từ cửa bắc Hoàng Kim Thành, phá tan cửa thành. Tứ đại thủ vệ của Quy Vân Tông, một cánh hỏa diễm, một cánh kịch độc, một cánh băng sương, một cánh thổ văn, không ngờ đều là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực. Cương Đông, Võ Chiến, Cung Thác và Thiết Mộc Hoàn Tán trực tiếp bay lên không trung, bằng tốc độ nhanh nhất giết về phía Hoàng Kim Điện.
Bọn họ vội vã như vậy chính là để cứu viện cho tông chủ Mạc Khinh Vân của bọn họ.
Nhân mã của Thanh Dật Vương Tước đánh vào từ cửa đông, đi đầu là quân đoàn thiết kỵ. Kỵ sĩ mặc trọng giáp đánh tan cửa đông Hoàng Kim Thành, tiến vào như ong vỡ vổ. Sau đó là bộ binh thiết giáp được tuyển chọn kỹ càng. Đám chiến sĩ này đều là tinh binh thân kinh bách chiến, tuyệt đại bộ phận đều là Lực Sĩ thực lực không kém.
Tổng hợp lại, nhân mã của Thanh Dật Vương Tước ít nhất vượt qua năm vạn. Dưới dòng quân đội ập tới như thủy triều này, cho dù Hoàng Kim Vệ có tu vi lực lượng cao tới đâu thì cũng khó có thể chống đỡ, bị chém thành thịt nát.
Trong hỗn chiến, ngọn lửa Phó Thư Bảo đốt chẳng được ai cứu, rất nhanh liền bùng lên, hơn nữa càng lúc càng mạnh. Ánh lửa ngập trời, khói đặc cuồn cuộn. Hoàng Kim Thành khí thế mênh mông, tường vàng huy hoàng đã triệt để biến thành một biển lửa. Dân chúng gần đó khóc hô chạy trốn. Chẳng qua chỉ tranh đấu một cái “ghế ngồi” nhưng lại liên lụy đến hơn mười vạn người. Lúc này, cả kinh đô đã biến thành một mảnh loạn lạc.
Chiến tranh trên mặt đất không ảnh hưởng tới tâm tư của Phó Thư Bảo chút nào. Nhưng nó cũng không khiến cho hắn yên tâm hơn. Bởi vì đi đến bước này, kế hoạch của hắn chỉ mới thành công một nửa mà thôi.
Tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ mang theo cao thủ Hoàng Kim Vệ vây giết Mạc Khinh Vân và Kim Dịch, mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng muốn giết hai kẻ gian xảo nhưng thế thì cũng không phải là chuyện nhất thời nửa khắc mà làm được. Nhưng sau đó có rất nhiều viện binh tới. Cho nên chuyện này cuối cùng biến thành phản công, dây dưa không dứt. Cứ như vậy, bây giờ Hoàng Kim Điện lúc này đã biến thành nơi phòng thủ yếu ớt nhất rồi.
Nghe Phó Thư Bảo phân tích chính xác hết tình huống bên ngoài, Độc Âm Nhi cũng lộ ra thần sắc lo lắng:
- Bảo ca, chẳng lẽ ngươi muốn đi ra vào lúc này, giết Biến Hình Thú giả mạo hoàng đế Tú Lực sao?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ta có nhiệt tâm như thế sao? Mặc dù Biến Hình Thú kia biến thành hoàng đế Tú Lực nhưng bởi nguyên nhân cá nhân, không cách nào đối mặt với quá nhiều người. Thế nên nó vẫn chưa có cách nào khống chế đại thần văn võ của Tú Quốc. Chuyện đêm nay sẽ biến thành cây đổ tất chết, ta cần gì phải phí công đi giết nó. Càng huống chi, hai người chúng ta cộng lại chỉ e cũng không phải là đối thủ của một linh vương.