Trước cửa lớn Ngôn gia - một trong tứ đại gia tộc cửa Thiên Long hoàng triều, có hai thủ vệ đang đứng nghiêm nghị ở ngoài, nếu là người có võ công sẽ thấy được hai người này mà ở trong giang hồ cũng gọi là vào hàng cao thủ. Suy ra để thủ được hai người võ công cao như thế này phải có tài phú và chỗ đứng như thế nào rồi.
Rồi từ đâu có một chiếc xe ngựa đi đến của Ngôn gia, khi đến gần thì giống như không có ý định dừng lại. Lúc hai thủ vệ chuẩn bị động thủ để dừng chiếc xe thì bỗng có một lệnh bài bay thẳng đến một tên thủ vệ, người đó nhanh tay bắt được lệnh bài. Khi hắn nhìn thấy dòng chữ trên đó thì liền trở nên cung kính, định mở cửa lớn cho chiếc xe ngựa đi qua. Nhưng lại có một giọng nói lạnh lùng phát ra từ xe ngựa :
"Không cần mở cửa lớn oanh động nhiều người, đi của bên là được."
Thủ vệ đó nghe được liền có chút do dự, nhưng rồi vẫn cung kính mở cửa nhỏ hơn bên cạnh để xe ngựa đi vào. Khi chiếc xe ngựa đi vào trong, lúc thủ vệ đó đóng cửa lại thì tên thủ vệ còn lại liền hỏi : "Đại ca, sao huynh lại để người không rõ kia vào trong, chúng ta phải biết thân phận của từng người mà thông báo chứ ?!"
Tên thủ vệ đó liền nhỏ giọng mắng nhẹ : "Ngươi nghĩ cái gì vậy ? Đó là xe ngựa của thiếu gia, ngươi có gan bắt chủ tử của mình dừng lại ?! Sau này ngươi nên cẩn thận, khi có xe ngựa cứ nhìn ở góc bên phải trên cùng phía trước ở thành xe, dấu ấn cuả từng gia tộc đều được khắc chìm vào đó. Hoặc nếu họ đưa mình lệnh bài cũng cần xem kỹ dấu ấn, cố gắng đừng đắc tội người không nên đắc tội."
Nghe thấy thế tên thủ vệ tò mò kia cũng nhận ra mình sai lầm, ghi nhớ lời dặn của Vệ ca (tên lính thông minh đó), nói : " Được rồi, đệ sẽ nhớ thật tốt, cám ơn Vệ ca đã chỉ bảo." "Không có việc gì to tát đâu, quay lại nhiệm vụ của mình đi "
"...."
Khi bên ngoài mọi chuyện cũng không còn gì thì bên trong lại khá khác biệt, mà lại có thêm thánh gây rắc rối Thiên Tuyết của chúng ta mà càng thảm hại hơn. Khi chiếc xe ngựa vào cửa Ngôn ra liền có một người tầm 40 tuổi đi đến. Lúc hắn nhìn thấy dấu hiệu chạm khắc chìm ở thành xe thì biểu tình trở nên kinh ngạc và cao hứng. Hắn bước nhanh đến chiếc xe ngựa cùng lúc đó cũng gọi một người hầu gần đó rồi nói thầm gì đó sau đó gắn liền cung kính đứng trước cửa xe đợi chủ tử trong xe. Khi Ngôn Tử Mặc xuống xe liền nhìn thấy Vương lão thì vẻ mặt có chút không ngờ đến. Thấy quả đúng là thiếu gia nhà mình Vương Lão càng vui mừng. Khi ông định nói gì đó thì liền bị tiếng nói đột nhiên phát ra của Thiên Tuyết sau khi nàng nhảy xuống xe :
- Oa tiểu Mặc Mặc, đây là nơi đệ ở ư ? Hảo đẹp, hảo ấn tượng a, vậy mà đệ lại muốn tỷ ở khách điếm, đệ có muốn thử độc dược tỷ mới luyện chế, hửm ?
- Vì để hợp phong thủy, tránh gây rắc rối. - Ngôn Tử Mặc phun ra mấy chữ, nhưng thế cũng đủ để mỗ nữ nào đó tức phụt máu.
- Đệ…!!! Vì tỷ tốt bụng, tỷ bỏ qua cho đệ. Bây giờ chúng ta đi đâu ? - Thiên Tuyết tức không còn gì để nói, giả vờ rộng lượng dời đề tài.
- Đi gặp phụ thân đệ, xin phép người cho hai người ở đây. Ngôn Tử Mặc không nhanh không chậm nói. Đã khá lâu hắn được gặp phụ mẫu và gia gia, nãi nãi rồi…
Nghe thế thì Mạc Tư Âm lại cắt ngang, cười nhẹ nói :
- Cám ơn Ngôn thiếu gia, nhưng ta là phụng mệnh tộc nên sẽ đến bái kiến hoàng thượng sau khi qua đây, ta chỉ ở lại một lúc đến khi Tuyết nhi được đồng ý thôi. Nếu không ta sẽ mang muội ấy đến chỗ ta.
Ngôn Tử Mặc nghe xong cũng không phản ứng, liếc mắt nhìn Mạc Tư Âm một cái rồi chỉ dặn Vương lão chuẩn bị trước một viện gần viện của hắn cho nữ tử, phải thật đầy đủ. Sau đó quay đầu nói sẽ dẫn mọi người đến chỗ viện của phụ thân hắn để bái phỏng.
Từ chỗ xe ngựa đến viện của gia chủ, nơi phụ thân của Ngôn Tử Mặc - thiếu gia duy nhất của Ngôn gia ở đó, cũng không quá xa nên mấy người quyết định đi bộ. Mặc dù lúc đầu Thiên Tuyết muốn đi kiệu hơn để cảm nhận vị trí cao lớn của mình nhưng lúc này nàng đã vứt cái đó ra sau đầu rồi. Nhìn quang cành xung quanh dù bố trí theo lối văn nhân học sĩ nhưng không quá ảm đạm mà lại đầy sức sống, có núi giả, đình các,... Xen kẽ các viện là những hàng cây cối xanh mát, đường đi đến lại được lát những viên sỏi nho nhỏ trông rất đẹp. Còn có một hai cây cầu bằng gỗ bắc qua ao cá, trên mặt nước còn có những đóa sen đang nở rộ, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng phiêu du vào không khí. Mỗi căn nhà lại được xây dựng giống như trong những bộ phim cổ trang nàng từng xem, nàng còn thấy thị nữ, gia nhân ra vào từng viện tấp nập nhưng vẫn không ồn ào như đường phố hiện đại.
Thiên Tuyết nhìn ngây cả người, nàng cứ nghĩ, khi xuyên qua cũng không sao đâu, nhưng giờ mọi thứ lại gần gũi mà xa lạ, làm lòng cô có cảm giác bồn chồn lạ kỳ. Hồn vía đang bay lên mây thì bỗng dưng có tiếng nói kéo nàng lại :
- Tỷ, đến nơi rồi đấy. Người định ngây ngẩn ở đó làm cái gì ?
Nghe thấy tiếng nói của Ngôn Tử Mặc thì Thiên Tuyết lăc lắc đầu một chút để điều chỉnh lại, lầm bầm vài chữ rồi hít một hơi thật sâu, đi vào cùng Ngôn Tử Mặc.
Vào trong phòng, đập vào mắt Thiên Tuyết đầu tiên chính là mùi sách vở và trí thức nồng nặc, làm nàng suýt muốn chạy đi. Dù vậy nhưng nàng lại bị Ngôn Tử Mặc kéo lại, ngồi vào ghế cùng với hắn và Mạc Tư Âm, riêng Minh thì đứng đăng sau. Rồi có thị nữ bước vào rót trà cho các nàng, đặc biệt ở chỗ là từ khi các nàng (thị nữ) nhìn thấy tiểu Mặc Mặc và biểu ca của nàng là lại mặt ửng hồng, e thẹn cúi đầu, thỉnh thoảng lại nhìn lén hai ngừoi đó một phát làm Thiên Tuyết suýt cười đến sặc nước. Một dàn thiếu nữ vừa rơi vào bẫy tình vậy mà thủ phạm còn lạnh mặt không quan tâm, đúng thật là vô tâm a.
Nếu Ngôn Tử Mặc và Mạc Tư Âm nghe thấy chắc chắn sẽ phản pháo lại ngay. Muội/Tỷ còn nói ta/đệ ?! Chính người thu hút cả một đám nam nhân mà không có biết đấy. Chính ta/đệ phải đi giải quyết đấy, muội/tỷ mới vô tâm !
Quay trở lại, chưa được nửa ly trà thì ngoài phòng có ba người đang vội vã đi đến. Người chưa cả bước vào nhưng đã nghe thấy tiếng nói trầm thấp còn ẩn dấu uy nghiêm :
- Tiểu Mặc, đứa cháu bất hiếu, bây giờ ngươi mới biết trở về ? Ngươi có biết....
Lời nói chưa cả nói xong thì đã có một giọng nói cắt ngang :
- Ông dám nói cháu yêu của ta như thế sao ? Vậy hôm nay đừng đến chỗ ta nữa đi !
Lời nói đó vừa phát ra thì tất cả lại im lặng. Lúc này thì ba người mới bước vào trong phòng, đập vào mắt Thiên Tuyết đầu tiên chính là một ông lão rấu tóc hoa râm nhưng đối mắt lại sắc bén như có thể nhìn thấu nàng vậy, nhưng nghe lời nói của ông lão thì nàng đoán ông lão này là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, có một chút giống lão ngoan đồng Dường Nhất Sinh - sư phụ của nàng. Đi ngay sát ông lão là một bà lão ( -_- ) nhưng từ gương mặt cũng đoán ra được ngày xưa là một đại mỹ nhân có một không hai, nàng đoán hai người này là gia gia và nãi nãi của tiểu Mặc Mặc rồi.
Khi hai người kia đã vào rồi thì người đằng sau mới bước vào, đó là một nam nhân tâm ngoài 30 nhưng vẫn đầy phong độ và nam tính. Khuôn mặt với tiểu Mặc Mặc như được đúc ra từ một khuôn, nếu không có đôi mắt sắc bén và từng trải giống gia gia tiểu Mặc thì nàng đã tưởng hai người là huynh đệ ruột.
Sau khi mọi người đã ngồi hết vào chỗ, những nhân vật chính cũng xuất hiện thì Ngôn Tử Mặc mới lên tiếng, nói rõ tình huống của mình, cũng giới thiệu Thiên Tuyết là sư tỷ của hắn, là đại đồ đệ của Tuyệt thánh. Cũng nói nàng là con của Thánh nữ Lạc Nguyệt Liên và là biểu muội của vị nam nhân bên cạnh - Mạc Tư Âm.
Sau khi nghe xong hết mọi chuyện thì ánh mắt của ba vị trưởng bối đều nhìn vào Thiên Tuyết, nhưng không mang theo khắt khe mà giống như ánh mắt một vị trưởng bối trong nhà nhìn con cháu hơn, ấm áp. Nhưng không hiểu sao Thiên Tuyết cứ có cảm giác giống con cá sắp bị tóm, sống lưng lành lạnh a. Ai cũng không nói gì như có điều suy nghĩ, cuối cùng thì bầy không khí khó hiểu cũng được phá vỡ :
- Thiên Tuyết, con là sư tỷ của tiểu Mặc, cũng chính là con cháu của chúng ta nên con không cần lo lắng đâu. Cứ gọi ta là nãi nãi, con gọi người này là gia gia. Còn đây là phụ thân của tiểu Mặc, con cứ gọi phụ thân cho ta, không sao cả đâu. Mẫu thân tiểu Mặc còn đang bận nên tý nữa tiểu Mặc sẽ đưa con đến thăm. Con có thể bỏ đấu lạp ra được rồi.
Người lên tiếng là nãi nãi của tiểu Mặc, bà cười hiền hậu nhìn Thiên Tuyết làm nàng cảm thấy như nhìn thấy bà của mình. Sau đó còn giới thiệu mọi người cho nàng, cả gia gia và phụ thân tiểu Mặc cũng cười nhẹ nhìn nàng, không có ý kiến gì với lời nói của bà, còn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý làm Thiên Tuyết xấu hổ. Khi nghe thấy lời cuối cùng thì nàng mới nhớ ra, vội vàng tháo đấu lạp, ai bảo xung quang đẹp quá mà nàng quên đâu chứ, tất cả tại ông trời hết. (Thật liên quan…)
Lúc Thiên Tuyết lộ ra khuôn mặt của mình thì ai cũng ngây người, trừ Ngôn Tử Mặc nhìn riết thì Mạc Tư Âm vẫn đơ một chút. Không biết có phải ảo giác hay không mà Thiên Tuyết cảm thấy sống lưng càng lạnh hơn nữa, cảm thấy có cái gì đó….sắp xảy đến.
Đang lúc đó thì bỗng ngoài cửa có một tiếng nói gấp gáp :
- Phu nhân, người đi chậm lại thôi ạ. Cẩn thận không ngã a phu nhân. Phu nhân !
Tiếp đó là một tiếng nói rất dễ nghe mà hơi nghẹn ngào vang lên :
- Tiểu Mặc, con đâu rồi. Ra mẫu thân xem nào !
Mọi người trong phòng đều nhìn theo tiếng nói đó, rồi một bóng dáng mảnh mai bước vào phòng. Đó là một phu nhân nhưng khuôn mặt bà lại không để lại chút dấu vết của năm tháng nào, chỉ là đôi mắt có chút tiều tụy giống như mất ngủ. Lúc này đôi mắt đó lại ánh lên sự vui vẻ và trìu mến nhìn về phía tiểu Mặc Mặc. Chất vải quần áo là loại vải chỉ dành cho quý tốc, quan lại cấp cao, được những người thợ tinh nghệ ở Giang Nam may từng mũi chỉ, được dùng cho chính thất của thân vương và quan lớn. Mà khuôn mặt của vị phu nhân này dù giờ khắc này đầy yêu thương nhưng vẫn còn sót lại chút khí thế người đứng đầu mà loại vải những nha hoàn bên bà cũng không giống nha hoàn bình thường nên Thiên Tuyết đoán đây chính là Ngôn gia phu nhân - mẫu thân thân sinh của tiểu Mặc Mặc.
Trong lúc Thiên Tuyết ngây người suy nghĩ thì Ngôn phu nhân đã được Ngôn thừa tướng và Ngôn Tử Mặc đỡ vào chỗ ngồi rồi mọi người lại trở lại đúng vị trí. Từ lúc vào ngoài để ý Ngôn Tử Mặc thì Ngôn phu nhân còn chú ý tới Thiên Tuyết, khi nhìn thấy dung mạo của nàng thì bà càng ngạc nhiên, pha chút hồi tưởng. Giống, thật giống, Mạc Nguyệt Liên, chẳng lẽ nào…
Ngôn phu nhân đang suy nghĩ thì Ngôn gia chủ bỗng lên tiếng :
- Lan nhi, thân thể của nàng không tốt, sao không ở lại trong viện. Rồi ta sẽ bảo tiểu Mặc đến gặp nàng mà.
Nghe thấy vậy thì Ngôn phu nhân giả hờn dỗi nói :
- Lão gia, chàng đừng nghĩ ta yếu ớt như vậy. Đã thật lâu ta không thấy con mình, chẳng nhẽ chàng không muốn ta thấy tiểu Mặc sao ?
Ngôn gia chủ chưa kịp mở miệng thì Ngôn lão phu nhân đã trầm trầm nhìn hắn :
- Viễn nhi, con không muốn Lan nhi gặp con nó sao ?
Ngôn lão gia chủ cũng cùng phu nhân mình , đập bàn nói :
- Tiểu tử, ngươi muốn làm thế sao ? Có tin ta đá ngươi một cước bay ra ngoài cửa không ?
Nhìn phụ mẫu mình còn coi trọng nương tử mình hơn cả chính mình mà Ngôn gia chủ chỉ biết cười khổ. Nhưng hắn vẫn luôn một lòng với gia đình, tại vì hắn biết đây là một gia đình thực sự chưa không giống những hào môn kia.
- Cha mẹ , con thật sự không có. Con chỉ lo cho thân mình của Lan nhi, nàng ấy vẫn không khỏe....
Nghe đến đó thì Ngôn phu nhân cũng không quá trớn, cầm tay lại của trượng phu mình rồi nhẹ nhàng nói :
- Cha mẹ, lão gia không có ý đó đâu. Con cũng chỉ đùa vui thôi. Con không có thật sự không thích lão gia, mong hai người bỏ quá.
- Ta với cha con cũng không nói thật nên Lan nhi con không cần lo lắng cho nó....Lan nhi, con cũng ngồi xuống nghỉ ngơi đi. - Ngôn lão phu nhân cũng không trách mắng thật, cười hiền hậu về phía Ngôn phu nhân.
Sau khi Ngôn phu nhân được Ngôn gia chủ đỡ xuống chỗ ngồi thì bà liền…..bơ luôn hắn mà nhìn về phía Thiên Tuyết, hiền hậu hỏi nàng :
-Vị cô nương này, con tên là gì vậy ? Con bao nhiêu tuổi rồi ? Phụ mẫu của con có thể cho ta biết tên không ?....
Hàng hà sa số câu hỏi được Ngôn phu nhân nói làm Thiên Tuyết ngơ ra, ngay cả Ngôn Tử Mặc hay Minh cũng ngớ người nhìn Ngôn phu nhân. Riêng Ngôn gia chủ hay gia gia nãi nãi của tiểu Mặc Mặc cũng kinh ngạc nhìn Ngôn phu nhân, bà đã rất lâu chưa bao giờ hỏi dồn dập như vậy rồi. Cuối cùng Ngôn gia chủ cũng phải dừng Ngôn phu nhân lại, bắt đầu giới thiệu Thiên Tuyết. Ngôn phu nhân càng nghe thì ánh mắt càng sáng lên, sau khi nghe xong thì yên lặng một chút. Rồi bà nhẹ nhàng hỏi Thiên Tuyết :
- Thiên Tuyết, ta có một câu hỏi cho con, con trả lời ta được không ?
- Vâng, Ngôn phu nhân cứ tự nhiên. - Thiên Tuyết cười mỉm đồng ý, người này làm cho nàng cảm thấy rất thân thiết đến lạ kỳ.
- Mẫu thân con có phải là Mạc Nguyệt Liên, còn phụ thân con họ Vân ?
Nghe đến đó thì Thiên Tuyết kinh ngạc, hơi nghi ngờ nhưng cũng thành thật gật đầu :
- Đúng, mẫu thân con quả thật họ Mạc tên Liên, phụ thân con họ Vân. Ngôn phu nhân quen biết hai người họ sao ?
Ngôn phu nhân nhẹ thở ra, vui vẻ cười nói, đối với Thiên Tuyết lại càng thương yêu, đầy cảm xúc nói :
- Vậy ta đoán đúng rồi. Không phải quen biết mà ta chính là bạn khuê phòng của Liên nhi, cùng với Mẫn nhi. Nhưng rồi chúng ta lớn lên, mỗi người một số phận, nhưng chúng ta luôn nhớ đến nhau. Mẫn nhi thì sống trong thâm cung, Liên nhi giờ nàng ấy đã…Khụ khụ….
Ngôn gia chủ vội vàng đỡ lưng Ngôn phu nhân, nhẹ giọng trách mắng :
- Lan nhi, ta đã bảo nàng phải dưỡng thân mình mà. Dù sao chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi, chúng ta cũng đã cố hết sức. Nàng cũng phải cố gắng trải qua chuyện này, cả chuyện đứa con của chúng ta nữa, nàng vẫn còn ta mà.
Ngôn phu nhân chỉ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại đầy buồn bã, đau khổ mà chỉ biết cười khổ. Thấy mẫu thân mình như thế thì Ngôn Tử Mặc cũng lo lắng, hắn biết mẫu thân buồn về chuyện của Liên cô cô và Mẫn cô cô thì ít. Người buồn nhiều nhất chính là em gái của hắn, mấy năm trước mẫu thân đã có thai, nhưng không biết làm sao lại sẩy thai, để lại một bóng ma trong lòng người. Bỗng Ngôn Tử Mặc nghĩ ra gì đó, nhìn lướt qua Thiên Tuyết rồi rất bình tĩnh, mặt không đỏ nói :
- Mẫu thân, người đừng buồn bã như vậy, sẽ làm cho tỷ tỷ lo lắng.
Nghe thấy Ngôn Tử Mặc mà mọi người ngây ra, Ngôn phu nhân nghi hoặc nhìn nhi tử của mình :
- Tiểu Mặc, con đang nói gì vậy ? Mẫu thân đâu có nhi nữ, con có tỷ tỷ sao ?
Từ lúc nghe tiểu Mặc Mặc nói thì Thiên Tuyết liền cảm thấy tim mình nhảy lên, giống như bị tính kế vậy, xú tiểu tử kia lại định tính kế nàng sao. Ngôn Tử Mặc không để ý ánh mắt của Thiên Tuyết, bình thản nói :
- Vâng, tỷ tỷ của con chính là Tuyết tỷ. Tỷ ấy là sư tỷ của con nhưng tỷ ấy đã nhận con làm tỷ tỷ. Dù sao Tuyết tỷ cũng là con của Liên cô cô, vậy nhận người làm mẫu thân cũng không sao cả. Mà tỷ ấy đã mất phụ mẫu, mẫu thân có thể nhận tỷ ấy làm con nuôi để bù đắp tình cảm cho tỷ ấy, cũng để không thấy hối hận vì không giúp được Liên cô cô.
Nghe đến đó thì mắt tất cả mọi người trong phòng sáng lên, nhìn chằm chằm Thiên Tuyết. Mỗ nữ nào đó nuốt nước miếng ực một tiếng, đảo quanh nhìn mọi người, khi đảo đến chỗ Ngôn Tử Mặc thi hung hăng lườm nguýt các kiểu. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Ngôn Tử Mặc đã bị cù đến chết… Ngôn phu nhân giống như nghĩ đến liền vui vẻ mà chờ mong nhìn Thiên Tuyết :
- Thiên Tuyết, con sẽ nhận ta làm mẫu thân chứ ? Ta cũng rất yêu quý con, cũng muốn bù đắp cho con để Liên nhi trên trời có thể yên tâm.
Cho cháu xin, cháu không phải Thiên Tuyết phụ mẫu đã die mà. Cháu chỉ là một linh hồn đến từ thế kỉ 21 thôi, dù cháu cũng có cảm giác với phụ mẫu kia nhưng cháu đâu phải Thiên Tuyết thật đâu. Thiên Tuyết đầy vạch hắc tuyến nhìn mọi người, định từ chối. Nhưng khi nàng nhìn đến ánh mắt của Ngôn phu nhân thì lời nói trong miệng không sao nói được, ánh mắt đó rất giống với ánh mắt của mẹ nuôi nàng ở thế kỉ 21…Thiên Tuyết cúi đầu suy nghĩ, sau một lát liền gật nhẹ đầu dưới sự mong chờ cùng hồi hộp của Ngôn phu nhân.