Mục lục
[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Ngọc Ngàn Vân như con cá chết, Ngọc Linh Lung trong lòng không chút cảm giác đồng tình, nếu không phải là nàng sớm có chuẩn bị thì bây giờ người bị vu hãm chính là nàng, bị người đêm khuya bắt gặp trong phòng thiên kim Ngọc gia ẩn dấu nam nhân sẽ là nàng.

Nàng mặc dù không để ý khuê dự mà cổ nhân rất coi trọng này, nhưng nàng cũng sẽ không tùy ý để người khác tạt nước bẩn lên người nàng.

Ngọc Ngàn Vân tự cho mình tính kế vô song, chỉ tiếc lại gặp phải bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau rình, muốn phá hư danh tiếng của người khác, hiện tại rốt cuộc cũng nếm quả đắng do chính mình gieo xuống.

Ngọc Linh Lung không phải dạng người hạ thủ lưu tình, ngươi an bài cho ta một nam nhân, vậy ta liền an bài cho người nhiều nam nhân, cho ngươi một lần không ngóc đầu dậy được.

Vu hãm ngươi, ngươi có thể như thế nào? Chẳng lẽ chỉ ngươi được tính kế người khác, không cho phép người khác tính kế ngươi?

Ngọc Ngàn Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngọc Linh Lung, thân thể nhỏ nhắn không kìm được run rẩy, phảng phất như chiếc lá trong mùa thu, đảo mắt sẽ bị gió thổi đi.

Vì cái gì, vì việc gì lại biến thành như vậy? Nàng mưu kế tỉ mỉ hết thảy, làm sao tất cả lại thành ra như này?

Chuyện cho tới bây giờ, nàng còn có chút không thể tin được chuyện đã phát sinh, danh tiếng bị tổn hại phải là Ngọc Linh Lung mới đúng, tại sao lại bị biến thành chính mình?

Nàng không cam lòng, dựa vào cái gì Ngọc Linh Lung có thể dễ dàng chiếm được đồ tốt nhất trên đời, dựa vào cái gì nàng chỉ có thể như cá nằm trên thớt, tùy ý để người khác giết hại, tùy ý để người khác quyết định vận mệnh của mình?

Ngọc Ngàn Vân không biết lấy ở đâu ra khí lực, đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy cừu hận nhìn về phía Ngọc Linh Lung : “Ngọc Linh Lung, ngươi vu hãm ta, ngươi, ngươi chết cũng không tử tế! Nếu là lão phu nhân còn sống, nàng nhất định sẽ làm chủ cho ta–“

Chát, trả lời nàng, là một bạt tai hung hăng.

Ngọc Ngàn Vân bị đánh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng về một bên, gò má trắng nõn lập tức sưng phồng lên, lời muốn nói trong nháy mắt liền bị cắt đứt.

Ngọc Linh Lung mỹ mâu híp lại, lạnh lùng nói: “Ngươi còn mặt mũi nào nhắc đến lão phu nhân? Ngươi làm như vậy, không phụ lòng lão phu nhân sao?”

Nếu Ngọc lão phu nhân chứng kiến bộ dạng vô sỉ giờ phút này của Ngọc Ngàn Vân, chỉ sợ tức chết.

Ngọc Ngàn Vân chậm rãi giương mắt lên, oán hận nhìn về phía Ngọc Linh Lung, khóe miệng nàng mang theo một tia máu khiến khuôn mặt nàng càng thêm dữ tợn.

Nàng duỗi nhẹ tay khẽ vuốt gò má bị đánh, trên mặt lộ ra một cái châm biếm: “Xin lỗi? Ta có chỗ nào phải xin lỗi các ngươi? Các ngươi từ nhỏ đưa ta đến nông thôn, có ai hỏi qua sống chết của ta? Ta thiết kế ngươi thì thế nào, ta vu oan ngươi thì thế nào? Những thứ này đều là ta nên được, đều là các ngươi nợ ta!”.

Nàng đường đường chính chính cũng là một tiểu thư Ngọc phủ, dựa vào cái gì phải lớn lên từ quê hương, dựa vào cái gì cả đời phải nhìn sắc mặt người khác mà sống? Ngọc Linh Lung có, nàng cũng có thể có! Người khác không cho nàng, chính nàng sẽ đi tranh, đến đoạt, đi đoạt những thứ vốn thuộc về mình, như vậy cũng là sai sao!?

Nhìn bộ dáng như người tâm thần của Ngọc Ngàn Vân, Ngọc Linh Lung chậm rãi lắc đầu: “Không ai nợ ngươi cái gì, là do chính ngươi quá tham lam.”

Đúng vậy, Ngọc Ngàn Vân đích xác từ nhỏ bị đưa đến nông thôn, không lớn lên giống các tiểu thư Ngọc phủ khác, có lẽ cuộc sống ở quê hương của nàng đích xác chịu không ít cực khổ, nhưng những thứ này không thể lý do để nàng hãm hại người khác.

So sánh với rất nhiều người mà nói, vận mệnh của Ngọc Ngàn Vân cũng không itnhs là cực khổ, ít nhất nàng có cơm ăn, có áo mặc, có chỗ ở, ít nhất nàng có thể bình an lớn lên, ít nhất nàng còn có một Ngọc lão phu nhân trước khi chết vẫn vì nàng mà băn khoăn.

Nhưng nàng lại không chịu thấy đủ, lúc ở quê hương nghĩ trở về Ngọc phủ, trở lại Ngọc phủ lại muốn quyền lực chưởng nhà, hiện tại thậm chí còn nghĩ muốn diệt trừ Ngọc Linh Lung, độc bá gia sản Ngọc phủ.

Trong lòng ngươi là vĩnh viễn không biết thỏa mãn.

Ngọc Linh Lung chẳng hề để ý gia sản nho nhỏ này của Ngọc phủ, nếu như Ngọc Ngàn Vân muốn, nàng có thể không chút để ý đưa cho nàng, nhưng Ngọc Ngàn Vân lại nhất định muốn dùng phương thức này, trăm phương ngàn kế hãm hại người khác, kết quả lại là hại chính mình.

Có người chính là như vậy, ngươi thoải mái đưa cho nàng, nàng lại không chịu tin tưởng hảo ý của ngươi, muốn chính mình đoạt lấy mới có thể yên tâm.

Nàng chấp niệm quá sâu, cuối cùng phá hủy chính mình.

Nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân trên mặt lộ ra nụ cười khổ: “Lòng tham? Ngọc Linh Lung, ngươi sắp trở thành vương phi , như thế nào hiểu tình cảnh của ta? Ngươi cái gì cũng có, nhưng ta đây, ta không có gì cả. Ta nghĩ muốn sống tốt, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, ngươi có thể nói ta không từ thủ đoạn nào, ngươi có thể nói ta lòng lang dạ sói, nhưng ngươi không hiểu, nếu ta không làm vậy, cuộc đời này ta liền không còn hi vọng.”

Nếu như Ngọc Linh Lung mang theo của hồi môn phong phú gả đi thì nàng làm sao bây giờ? Không có cha mẹ làm chủ, lại không có của hồi môn của nàng, nàng một cô gái độc thân làm thế nào tiếp tục sống?

Ngọc Linh Lung nhìn khuôn mặt Ngọc Ngàn Vân, lời muốn nói, rốt cuộc vẫn không nói ra.

Nàng cũng không ham mấy thứ của hồi môn kia, nhưng lời nói này đi ra, Ngọc Ngàn Vân sẽ tin sao?

Chuyện đã đến mức này, nói cái gì cũng vô ích.

Ngọc Ngàn Vân đã làm sai chuyện, nên bị trừng phạt, Ngọc Linh Lung nàng sẽ không nhân từ nương tay, buông tha một người có ý nghĩ muốn hại mình.

Khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười lạnh lùng, Ngọc Linh Lung nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta xuất giá trước, nhất định sẽ an bài cho ngươi một hồi hôn sự tốt, bảo đảm nửa đời sau không cần lo cơm áo.”

Ngọc Ngàn Vân không dám tin ngẩng đầu, đợi nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc của Ngọc Linh Lung, đáy lòng của nàng không tự chủ được lạnh lẽo thấu xương.

Ngọc Linh Lung nói được là làm được, qua tết nguyên tiêu, hôn sự Ngọc Linh Lung liền được định.

Sau khi biết được tin tức, Ngọc Ngàn Vân một mực trong phòng “ngẫm nghĩ lỗi lầm” thiếu chút nữa té xỉu.

Ngọc Linh Lung sao có thể đem nàng gả cho một tên đồ tể bán thịt lợn!?

Nàng là một thiên kim tiểu thư a, coi như là cao thấp cưới gả cũng không thể gả cho một tên đồ tể a!

Đây là Ngọc Linh Lung nói muốn thay nàng tìm một hôn sự tốt sao?

Nha hoàn Ngọc Ngàn Vân theo chân nàng từ nông thôn trở về cùng, thấy hiện nay người người trong Ngọc phủ đều phỉ nhổ Ngọc Ngàn Vân, nha hoàn này vẫn trung trinh như một hầu hạ bên cạnh Ngọc Ngàn Vân.

Cũng là nha hoàn này mang đến cho Ngọc Ngàn Vân tin tức đáng sợ này.

Nha hoàn vừa nói vừa không nhịn được lau nước mắt: “… Nghe nói đồ tể kia hơn 40 tuổi, tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ a?”

Ngọc Ngàn Vân sắc mặt trắng bệch, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm tự nói: “Không… Không thể nào, ta muốn đi tìm nàng, nàng dựa vào cái gì làm như vậy với ta!”

Nha hoàn gắt gao kéo Ngọc Ngàn Vân lại, khóc lóc khuyên nhủ: “Tiểu thư , người tỉnh lại đi, hiện tại chuyện trong phủ đều là Tứ tiểu thư làm chủ, người đi tìm thì có lợi ích gì? Bất quá là…”

Đem câu nói kế tiếp nuốt xuống, nha hoàn khóc không ra tiếng: “Tiểu thư, người hay là mau nghĩ nghĩ biện pháp đi! Nô tỳ nghe nói, qua tháng giêng liền đem người gả ra bên ngoài!”

Ngọc Ngàn Vân chán nản ngã ngồi trên giường, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng: “Biện pháp? Ta còn có thể có biện pháp nào?”

Hôm nay nàng đã bị mọi người xa lánh, còn có thể có biện pháp nào!?

Tâm cơ, mưu kế, nàng đã từng dựa vào mưu kế chính mình mà thu được nhiều chỗ tốt, nhưng giờ phút này nàng lại một biện pháp cũng đều không nghĩ ra được. Hiện tại nàng mới biết được, cho dù nàng cả đời tính kế thì có lợi ích gì, gặp kẻ mạnh chân chính, một chút thông minh này của nàng không chịu nổi một kích.

Hai chủ tớ ôm nhau khóc rống, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm mỉa mai : “Ơ, Ngũ tiểu thư, người như thế nào không thể đợi? Hôn sự không phải đã định ra rồi sao, hơn mười ngày nữa, người có thể đạt được ước muốn!”

Một bà tử trực tiếp đi đến, cũng không hành lễ, cầm trong tay bao đồ nặng nề để xuống mặt bàn, khinh bỉ liếc mắt qua Ngọc Ngàn Vân nói: “Nao, đây là Tứ tiểu thư thưởng cho Ngũ tiểu thư làm của hồi môn.”

Nha hoàn Ngọc Ngàn Vân xoa xoa con mắt, đứng lên nói: “Ngươi chỉ là bà tử trong viện tử, vậy mà cũng dám nói chuyện như vậy với tiểu thư của chúng ta? Ngươi không sợ tiểu thư của chúng ta–“

Lời còn chưa nói hết, bà tử liền cắt đứt lời nói của nha hoàn: “Này đến lúc nào rồi, còn không mau đến cầm chắc chắn khoản tiền này? Cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi!”

Gặp cao giẫm thấp là chuyện thường tình của con người, huống chi hiện tại thân phận Ngọc Ngàn Vân đã sớm rớt xuống ngàn trượng, một tiểu thư danh tiếng bị phá hủy, lui về sau còn có tiền đồ gì đáng để nói? Huống chi hiện tại hôn sự nàng đã định, gả cho một tên đồ tể, lui về sau, thân phận của nàng thậm chí cũng không bằng nha hoàn, bà tử trong Ngọc phủ.

Nha hoàn bị nói xong mặt hồng rực, sức lực không đủ nói: “Ngươi chớ xem thường người! Nói không chừng mấy ngày nữa Tứ tiểu thư hết giận, tiểu thư chúng ta cũng không cần gả cho loại người như vậy…”

Bà tử kia nhếch miệng nói: “Các ngươi nha, đừng có nằm mơ nữa! Chỉ bằng danh tiếng hiện nay của Ngũ tiểu thư, có thể gả cho đồ tể coi như là tốt rồi! Các ngươi không nghe thấy, bên ngoài người ta nói như thế nào–“

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngọc Ngàn Vân, bà tử nhịn không được gắt một cái: “Thật sự là mất mặt xấu hổ!”

Bà tử hiển nhiên không muốn nán lại ở chỗ này thêm nữa, nói xong dứt khoát xoay người đi ra ngoài.

Từ đầu tới cuối, Ngọc Ngàn Vân một câu cũng không nói.

Nàng chỉ ngồi đó kinh ngạc, phảng phất căn bản không nghe thấy lời của bà tử kia, giống như những chuyện phát sinh bên cạnh cùng nàng không quan hệ.

Nha hoàn một bên không ngừng chảy nước mắt: “Tiểu thư , người ngàn vạn lần đừng để trong lòng, bà tử kia nói chuyện thô bỉ, dơ bẩn nên để ngoài tai…”

Ngọc Ngàn Vân cúi đầu xuống, từ từ mở ba đồ ở trên bàn.

Nàng muốn nhìn một chút, của hồi môn Ngọc Linh Lung cho nàng là cái gì.

Một chiếc váy đỏ tươi đẹp lẳng lặng nằm trước mặt nàng, màu đỏ kia giống như màu máu, cơ hồ đâm vào khiến nàng không mở mắt được.

Ngón tay mảnh khảnh xẹt qua xiêm y, vải vóc thấp kém, gia công thô ráp, vừa nhìn liền biết là hàng tầm thường.

Thật sự là thiên đại châm chọc, nàng hao tổn tâm cơ, mưu đồ gia sản của Ngọc phủ, nhưng đến cuối cùng, thứ nàng lấy được lại là món đồ cười thô ráp như vậy.

Nàng đã từng vô số ảo tưởng qua cảnh tượng lúc mình xuất giá, lại không nghĩ rằng, thực tế lại tàn khốc như vậy.

Trong nháy mắt, nàng muốn nâng xiêm y lên ôm vào trong lòng, vọt tới Phẩm Lan Uyển cầu Ngọc Linh Lung buông tha chính mình, nhưng nàng lại áp chế cái ý niệm điên cuồng trong đầu này lại.

Nàng không phải đồ ngốc, nàng so với ai khác đều rõ ràng, Ngọc Linh Lung nếu đã quyết làm gì, sẽ không có khả năng có đường sống mà quay về.

Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách mình, đi nhầm một bước, phải trả giá cao bằng cả cuộc đời mình.

Bàn tay nhỏ bé không kìm được run rẩy, nàng mạnh cúi đầu xuống, đem khuôn mặt tái nhợt chôn sâu vào trong váy cưới.

Nếu như được làm lại, nàng còn chọn hãm hại Ngọc Linh Lung sao?

Vấn đề này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có đáp án.

Còn vài ngày nữa là đến ngày Ngọc Linh Lung xuất giá.

Ngọc Ngàn Vân kết quả đã định, đợi đến khi Ngọc Linh Lung xuất giá, trong Ngọc phủ liền không còn một chủ tử nào.

Mặc dù đối với Ngọc phủ không có chút tình cảm nào, nhưng Ngọc Linh Lung vẫn muốn đem chuyện tình trong Ngọc phủ dàn xếp tốt, mới có thể không vướng bận cuộc sống mới của mình.

Dựa theo đề nghị của Thi Huệ Như, nàng để Huyên Thảo cùng Linh Nhi lựa chọn vài người đáng tin cậy trong Ngọc phủ, kể cả thị tì, quản sự, bà tử, nữ đầu bếp, nha hoàn, chuẩn bị mang theo tới Húc vương phủ.

Gia dụng bài trí, đồ cổ tranh chữ, thích thì mang đi, những thứ khác liền bán lấy tiền mặt, Ngọc Linh Lung đối với cuộc sống tương lai đã có chút dự định, những thứ dự định này, đều cần dựa vào bạc để thực hiện.

Còn lại điền trang, cửa hàng, đều thay đổi thành tên của chính mình, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng là một khoản sản nghiệp nho nhỏ.

Chỉ có kính thiện đường gì đó, nàng động cũng không động, đều hảo hảo phong tồn.

Nàng không biết như này có tính là một loại kỉ niệm hay không, đối với Ngọc lão phu nhân, tình cảm của nàng có chút phức tạp, mặc dù thời gian chung đụng rất ngắn, nhưng Ngọc lão phu nhân cởi mở, hào phòng, đối với mình thật lòng yêu thương, ở trong Ngọc phủ lạnh như băng này, chỉ có duy nhất Ngọc lão phu nhân mới là điều ấm áp duy nhất nàng nhớ lại.

Đại trạch viện Ngọc phủ, nàng cũng không tính bán đi, mà để người làm coi chừng thật tốt, xem như lưu cho mình một con đường lui.

Nàng cũng không hoàn toàn tín nhiệm Húc vương, nếu có một ngày nàng làm không được Húc vương phi, có lẽ còn có thể trở về Ngọc phủ.

Mọi chuyện đều đã an bài xong, Ngọc Linh Lung để Đại quản gia đem những thứ không dùng phân phát cho người làm, không qua mấy ngày, Ngọc phủ to như vậy liền biến thành một tòa trạch viện trống rỗng.

Ngày này, trời tốt đẹp, Ngọc Linh Lung bận rộn mấy ngày nay, cuối cùng có thể nhàn rỗi, liền dẫn Linh Nhi đi dạo trong vườn một chút.

Mọi chỗ cảnh tượng quen thuộc, luôn làm cho người ta nhịn không được nhớ lại, chỉ là có rất nhiều điều không vui, nhưng hôm nay thật sự phải rời đi, trong lòng Ngọc Linh Lung lại không hề cảm thấy có cảm giác giải thoát, ngược lại có chút buồn bã không hiểu.

Lúc đi ngang qua Kính thiện đường, nhìn giấy niêm phong màu trắng kia, Ngọc Linh Lung chợt nhớ tới lời khuyên trước lúc Ngọc lão phu nhân lâm chung.

Nàng quen kiên cường, cứng rắn, chưa từng có cảm giác mình đã làm sai điều gì, có chút chuyện có lẽ dùng phương thức kia của hắn để giải quyết.

Nghĩ đến đây, nàng tự giễu cười, có phải sống cuộc sống tại cổ đại đã lâu, chính mình không ý thức được trở nên có tâm kế.

Dưới chân giẫm lên tuyết đọng, Ngọc Linh Lung trầm mặc đi về phía trước.

Vườn trong mùa đông hoang vu, người làm trong Ngọc phủ đều đã phân phát ra ngoài, vườn càng thêm trống rỗng, một bóng người cũng không có.

Tại khu vườn trống trải này, chợt xuất hiện một thân ảnh rất không hợp.

Ngọc Linh Lung nhìn người đi tới, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Người nọ đi đến trước mặt nàng, quy củ hành lễ nói: “Tứ tiểu thư tốt.”

Ngọc Linh Lung nheo mắt lại, không khách khí nhìn về phía nàng, trầm giọng nói: “Làm sao ngươi vẫn còn ở nơi này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK