«Bích Du châu»
Tại một xó xỉnh nào đó, có một tiểu trấn chỉ có gần 200 gia đình, phía trên cũng là do một vị tiểu quan viên của triều đình quản lý.
Tại góc tây của trấn nhỏ, là một khu nhà rách rưới, quanh năm không hề tu sửa. Nói ra thì nơi này cũng đã bỏ hoang khá lâu rồi, bởi vì nơi này là góc khuất của tiểu trấn cho nên người người đều đã chuyển đi ra bên ngoài. Chỉ còn lại có những hộ nghèo không tiền không của.
Trong một ngôi nhà cũ kĩ, có một thiếu niên tầm 14 – 15 tuổi, da dẻ hơi tái nhợt, khuôn mặt gầy gò, hốc mắt hơi sâu, quần áo có chút cũ kĩ, đang ra sức nặn cục đất sét trên bàn quay, chân còn không ngừng đạp.
Thiếu niên này tên Bạch Thiên, là một cô nhi. Cha mẹ mất sớm, chỉ để lại cho hắn cái nhà cùng một ít tiền. Nhà đã nghèo, còn gặp phải tình cảnh này, cho dù còn nhỏ nhưng hắn cũng hiểu sớm hay muộn tiền cũng hết, hắn không thể ăn không ngồi rồi được.
Hắn đi theo một vị lão sư học làm đồ gốm, chưa đầy mấy tháng lão giả liền quy tiên. Sau đó lại học được cách đan giầy rơm, bắt lươn trạch ở ruộng, câu cá,… Cho đến hôm nay tuy không thể nói giàu sang ấm no, nhưng cũng có thể nói là không lo chết đói.
“Hàiz! Lại thất bại!”
Nhìn lấy cái bình méo mó tới mức không ra hình dáng gì, Bạch Thiên thở dài. Sau đó hắn lại thay một cục đất sét khác lên tiếp tục làm.
Đang mải mê với cục đất trong tay, Bạch Thiên bị môt tiếng cười khẩy phá rối. Hắn cũng chỉ hơi dừng tay một chút, sau đó lại coi như không có chuyện gì mà tiếp tục làm, miệng thì có hơi châm chọc nói:
“Cái giọng cười của ngươi ngày càng giống mấy tiểu cô nương rồi đấy!”
“Hừ! Ngươi có ý kiến!?”
Không biết từ lúc nào, đã có người ngồi trên bờ tường, nếu không có tiếng cười đểu vang lên có lẽ là Bạch Thiên cũng không phát giác ra. Người này trông khá anh tuấn, trên thân còn mặc một bộ cẩm y mới mẻ, sạch sẽ, mới nhìn đã biết không phải người như Bạch Thiên.
Hắn chính là tiểu thiếu gia của «Mặc gia», Mặc Cư Nhân. Tuổi tác xem ra cũng không khác với Bạch Thiên là bao. Vốn trước kia cả hai đều không quen không biết, thậm chí tên Mặc Cư Nhân này còn có chút cao ngạo, khinh bỉ bản thân mình, Bạch Thiên cũng chẳng quan tâm. Chỉ là có một lần, cái tính cao ngạo của tên họ Mặc này lại gây ra đại họa, bị một đám công tử của các nhà khác đánh hội đồng đến hộc máu.
Cũng không biết là lúc đó trùng hợp hay ý trời, Bạch Thiên mang theo mấy cái đồ gốm tính đi bán, lại đi ngang qua con hẻm mà tên thiếu gia này đang bị hội đồng. Đứng nhìn một chút, Bạch Thiên lắc đầu thở dài. Hắn dùng một tay cầm 2 cái bình gốm lên, sau đó ném vào bên trong. Chỉ nghe ‘Choang!’ một tiếng, đám người kia bị động nên sợ hãi bỏ chạy, chỉ để lại Mặc Cư Nhân nằm dài ra đó.
Sau đó Bạch Thiên cũng mặc kệ tên Mặc Cư Nhân này mà quay người rời đi, 2 chiếc bình đáng giá nhất cũng bị hắn đập, còn cái gì để bán?
Không lâu sau vị thiếu gia này vậy mà tìm đến tận cửa để cảm tạ, Bạch Thiên cũng chỉ đòi tiền 2 chiếc bình gốm rồi đuổi hắn đi. Vậy mà tên này mặt dày vô cùng, ngày ngày qua đây chơi, kiếm chuyện. Mãi đến bây giờ đã là 1 năm rồi.
“Không có gì! Ta còn tưởng là tiểu thư khuê nữ nào tới đây tìm ta chứ!” Bạch Thiên bĩu môi đáp lại.
Mặc Cư Nhân nghe vậy liền nhảy bật lên: ‘Uy uy uy! Ngươi nói ai là khuê nữ?”
“Ồ! Vậy là ngươi tự nhận?” Bạch Thiên buông đồ nghề trong tay ra, quay sang nhìn Mặc Cư Nhân cười đểu.
Tên Mặc Cư Nhân này tức giận đến cả khuôn mặt đều đỏ chót, nhưng cũng rất nhanh liền trở lại bình thường. Hắn nhìn Bạch Thiên mà nói: “Bỏ đi! Hôm nay ta tới là nói cho ngươi một tin vui!”
“Tin vui?” Bạch Thiên nhướng mày nghi hoặc.
“Đúng vậy!” Mặc Cư Nhân mỉm cười đắc ý: “Ta đã xin được một chức phụ bếp của nhà ta! Thế nào? Thấy ta giỏi chứ?”
“Ồ! Chúc mừng!” Bạch Thiên nhún vai, lại bắt đầu loay hoay với đống đất.
Cảm thấy bản thân nói hơi sai sai, tên trước mắt lại càng hiểu sai, Mặc Cư Nhân nhanh chóng giải đáp: “Ta là xin cho ngươi một chức! Thế nào? Có muốn làm không?”
“Ta?” Bạch Thiên có hơi kinh ngạc nhìn qua hỏi ngược lại.
“Đúng thế! Mỗi tháng sẽ có 1 quan tiền!” Mặc Cư Nhân vội vàng nói, cứ như thể hắn sợ Bạch Thiên từ chối vậy.
“1 quan tiền?” lần này Bạch Thiên càng thêm kinh ngạc, hắn làm lụng cả 3 năm nay, nếu gộp lại có lẽ là hơn 1 quan tiền, nhưng nếu nói mỗi tháng thì đều chỉ kiếm ra được mười mấy đồng mà thôi.
Thấy Bạch Thiên lâm vào trầm tư, Mặc Cư Nhân có hơi lo lắng, chỉ khi hắn nghe được lời đồng ý từ miệng Bạch Thiên, hắn mới cao hứng hẳn lên.
…
Mặc phủ.
“Ngươi chính là người mà tiểu thiếu gia hay nhắc tới?” Đinh trù sư của Mặc gia nhìn lấy Bạch Thiên mà đánh giá. Sau một lát hắn mới quay người dẫn Bạch Thiên đi nhận đồ và chỉ dạy hắn.
Vị Đinh trù sư này tính cách cũng vô cùng hiền hậu, miễn là ngươi không làm trò gì với thức ăn. Sau 6 tháng làm việc dưới sự chỉ dạy của lão, Bạch Thiên cũng đã có thể chính thức nấu một vài món ăn đơn giản của giới quyền quý.
Mà 6 tháng này, tên Mặc Cư Nhân kia cũng không ít lần chạy tới đây làm phiền hắn. Lúc này hắn mới biết một điều rằng tên thiếu gia này cùng với Đinh trù sư vô cùng thân thiết.
Lại là 2 năm lăn lộn trong bếp, tay nghề của Bạch Thiên đã tăng lên không ít, có đôi khi hắn còn thay thế Đinh trù sư để nấu ăn. Những năm này hắn còn hay làm mấy món trên trời không có, dưới đất không tồn, mấy lần khiến cho Đinh trù sư nổi trận lôi đình. Đôi khi còn cùng với Mặc Cư Nhân quậy phá bốn phương, nhưng cũng chỉ có khiến cho thanh danh của Mặc Cư Nhân ngày càng xấu đi, trong khi bản thân hắn lại được người khác cho là người thanh bạch, liêm khiết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK