Người này chắc là Nhiếp chính vương Sở Vân Mộ, Mộc Thất nhìn hắn dần dần tiến đến gần, trên cổ áo thêu thật khéo léo tinh xảo, lồng ngực rộng lớn hoàn mỹ, lộ ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh.
Nếu nói là hắn lạnh lùng, so với nữ tử còn hơn vài phần yêu mị, sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt lạnh như băng, môi mỏng khẽ mím lại, khóe miệng giơ lên, một đôi mắt phượng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, giống như đang đánh giá con mồi của mình.
Mộc Thất rùng mình một cái, khép cằm lại, đứng lên đón nhận ánh mắt của hắn, mở miệng nói:"Tại hạ có thể được Nhiếp chính vương mời tới đây, đúng là vinh hạnh cho tại hạ, bất quá ngài nhất định phải dùng phương thức "bắt" sao?
Mộc Thất vuốt vuốt bả vai đau nhức, trong lòng thầm than, ánh mắt yêu nghiệt đắc ý nhìn nàng, thấy thế nào cũng giống như là nhìn chằm chằm đồ ăn, nàng cũng không muốn liền như vậy bị yêu nghiệt trước mặt ăn sạch sẽ!
"Bổn vương mời ngươi đến, tự nhiên có việc." Sở Vân Mộ giơ áo choàng lên, tỳ nữ phía sau đem kim y cung (hình như là ghế) cho hắn ngồi xuống.
"Xin hỏi Nhiếp chính vương có chuyện gì tìm tại hạ giúp, tại hạ nhất định đem hết khả năng, vì vương phục vụ. Dưới đáy lòng Mộc Thất đem tổ tông Sở Vân Mộ mắng mười tám lần.
----nha, cầu người còn đúng lý hợp tình như vậy, Sở Vân Mộ ngươi không kiêu ngạo sẽ chết sao?
"Chữa bênh." Sở Vân Mộ nói.
Mộc Thất ở sau lưng lén lút lấy ra thuốc dùng để phòng thân, dùng sức bóp nát, vân đạm phong khinh nói:"Tại hạ y thuật kém cỏi, Vương nếu muốn tại hạ vì người xem bệnh, cần kẻ hèn này vì ngài bắt mạch mới được, thỉnh Vương đưa tay ra."
Mộc Thất lòng bàn tay nắm bột thuốc, bước tới gần Sở Vân Mộ.
Sở Vân Mộ khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng vươn tay phải, ngay sau đó đột nhiên chế trụ mạch môn của Mộc Thất, dùng lực nhấn một cái, làm cho nàng bị đau kêu lên một tiếng.
"Vương ngươi không phân rõ phải trái? Ta xem bệnh cho ngươi, ngươi còn muốn giết ta!" Mộc Thất xoa cổ tay lui về phía sau vài bước nói.
"Tiểu xảo của ngươi khiến cho bổn vương đối với ngươi cảm thấy hứng thú." Sở Vân Mộ thả đầu ngón tay trên tay nàng mới vừa rồi còn chuẩn bị thuốc đến đối phó với hắn!
Hắn cười nhạo một tiếng, thuận tay lột mũ trên đầu Mộc Thất.
Thoát khỏi trói buộc, rơi xuống vai Mộc Thất, ba ngàn tóc đen như gấm vóc, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, che lấp đi một thân nam trang cùng anh khí của nàng, ngược lại làm cho nàng càng thêm vaì phần phong tình yêu kiều .
Mộc Thất xoay người chạy nhanh sang chỗ khác, cũng không nghĩ tới vẻ thẹn thùng của nàng đã sớn rơi vào trong mắt Sở Vân Mộ.
Nàng đúng là một nữ tử, như vậy một nữ tử một mình tiến vào ôn dịch cốc xác chết khắp nơi, cứu chữa được cho những người bệnh gần chết, xác thực không giống.
Nàng thật là một nữ tử quật cường, nhưng nàng càng phản kháng, hắn lại càng muốn chinh phục nàng, càng muốn bẻ gãy đóa hoa ngoan cường này......
"Vương thật sự là lợi hại, ta không dám, lúc này ta vì vương hảo hảo bắt mạch." Mộc Thất vẻ mặt tươi cười nói.
"Bổn vương không thích màu này." Sở Vân Mộ chậm rãi nói.
Cái gì màu sắc?
Mộc Thất cúi đầu nhìn quần áo của mình, mặt đỏ lên.
Sở Vân Mộ, cái người biến thái!
Hắn vừa mới tháo mũ của nàng, thế nhưng cổ áo nàng lại, lộ ra một đoạn nội y tự chế màu hồng cánh sen.
Mộc Thất thở phào nhẹ nhõm, âm thầm khuyên chính mình bình tĩnh, thù này ngày sau tất báo!
"Tại hạ không rãnh cùng Vương nói giỡ, xin cho tại hạ xem bệnh, xem hết bệnh tại hạ sẽ rời đi." Mộc Thất cắn răng nói, dùng ánh mắt liếc Sở Vân Mộ một cái vẻ mặt vô tội giống như cái gì cũng không làm.
Nàng đem ngón giữa đè trên cổ tay Sở Vân Mộ, cảm xúc bóng loáng non mịn làm lòng nàng run lên, đây là cổ tay của nam nhân sao!
Một chút hàn quang từ trong mắt Mộc Thất hiện lên, tay nàng nắm chặt, đem cổ tay Sở Vân Mộ đưa lên miệng cắn một cái.
Nàng thành công!
Mộc Thất không hề "thương hương tiếc ngọc" cắn cổ tay Sở Vân Mộ, máu tươi từ trên tay hắn ồ ạt chảy xuống, nhưng hắn lại thú vị nhìn nữ tử giống như tiểu cẩu này, coi như không cảm giác nửa phần đau đớn.
"Như thế nào, hương vị thế nào?" Sở Vân Mộ lấy tay giữ hông nàng, cười hỏi.
Mộc Thất ngẩng đầu lên, miệng cùng cằm dính đầy vết máu, nàng giãy dụa muốn bỏ chạy, nhưng hiện tại nàng muốn động cũng không động được.
Người này quả nhiên là yêu tinh, ngay cả đau đều không có cảm giác!
Mộc Thất đẩy tay hắn ra, lui về phía sau vài bước, lại cảm thấy từng trận choáng váng.
"Sở Vân Mộ........Máu của ngươi, có độc!" Mộc Thất trước mắt tối sầm, ngã trên mặt đất.
Đáng chết, kế hoạch chạy trốn của nàng lại thất bại.
Thập Lục, đản hoa, các ngươi ở đâu,? Ta muốn bỏ mình....
*****
Khi Mộc Thất tỉnh lại, đánh giá cách bài trí bốn phía một vòng, phát hiện mình còn ở tại sơn trang của Nhiếp chính vương.
"Cô nương tỉnh." Một nữ tử áo trắng bưng hộp đựng thức ăn đi vào phòng, trên mặt thanh tú hé ra ý cười ngây thơ.
Mộc Thất cảnh giác nhìn chằm chằm nàng ấy, nàng xem như minh bạch rồi, Sở Vân Mộ cùng sát thủ bên cạnh hắn đều cùng một dạng, trăm ngàn lần đừng để dáng vẻ bề ngoài vô tội của bọn hộ lừa!
"Ta gọi là Nguyên Tuyết, Mộ cô nương nhất định là bị Nguyên Giáng và Gia dọa, đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi." Nguyên Tuyết kéo tay Mộc Thất, cười rộ lên trên mặt lộ ra hai má lún đồng tiền.
Mộc Thất không có tâm tư ăn cái gì, nhanh mở miệng hỏi:" Gia các ngươi ở đâu?"
"Gia ở thư phòng xử lý chính sự, chúng ta không tiện đi qua, Mộ cô nương vẫn là trước ăn điểm tâm này đi." Nguyên Tuyết nói.
"Hiện tại ta muốn gặp hắn." Mộc Thất kéo lấy vạt áo Nguyên Tuyết, làm bộ lau nước mắt nói :"trong nhà của ta còn có mẹ già tám mươi tuổi của ta chờ ta nấu thuốc, Nguyên cô nương, ngươi liền mang ta đi gặp hắn, xem hết bệnh cho hắn rồi ta rời đi, vạn nhất mẹ ta phát bệnh khi không có người ở bên....."
Mộc Thất che mặt nức nở, khóc hoa lê đẫm mưa.
Nguyên Tuyết thấy nàng khóc thương tâm như thế, không đành lòng nói :"Hảo, ta cho người mang ngươi đi gặp Gia, Gia từ nhỏ không người nào tới gần được, hôm nay lại bị ngươi cắn, không biết lúc này cơn tức của Gia có tiêu hay không, Mộ cô nương, ngươi phải cẩn thận."
Mộc Thất vỗ vỗ tay Nguyên Tuyết, ngừng nức nở nói :"Đa tạ Nguyên cô nương hỗ trợ, ta nhất định sẽ an toàn rời khỏi sơn trang."
"Tốt." Nguyên Tuyết đẩy cửa ra, đột nhiên mở miệng quát lớn một tiếng :"Nguyên Đạt, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Mộc Thất một trận run sợ, không thể tưởng tượng được Nguyên Tuyết thoạt nhìn dịu dàng như vậy, khí thế lại cường hãn kinh người.... ......
Phù phù!
Một vật nặng màu đen từ trên cây hạ xuống, hung hăng nện ở trên, chỉ thấy một nam tử cao tuấn tú vỗ vỗ bui bặm trên người, chân chó chạy tới nói :"Tuyết nhi, ngươi rốt cuộc nhớ tới ta!"
"Tới gần nửa bước, ta khiến cho ngươi tịnh thân nhập cung!" Nguyên Tuyết cầm kiếm ngăn trở bước chân Nguyên Đạt, âm thanh lạnh lùng nói :"Ngươi mang Mộ cô nương đi gặp Gia."
"Tuyết nhi, Ta thật vất vả từ cửa hàng trở về một lần, ngươi không thể nói với ta nhiều mấy câu sao?" Nguyên Đạt trên mặt biểu tình tràn đầy bi thương, cắn môi nói.
Mộc Thất khóe miệng co rút, phương thức tình lữ ở chung này thật đúng là ... ....đặc biệt.
"Ta đếm đến ba, sau tiếng thứ ba ngươi liền cút ra khỏi tầm mắt của ta, ta đi tìm người khác hỗ trợ!" Nguyên Tuyết thu kiếm nói, "một, hai ... ....."
"Ta đi, ta đi được không!" Nguyên Đạt đưa tay hướng về Mộc Thất nói :"Vị này chắc là Mộ thần y, thỉnh."
"Đa tạ." Mộc thất theo Nguyên Đạt hướng thư phòng đi tới, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
Vừa đến cửa thư phòng, Mộc Thất liền ngửi được một cỗ hơi thở huyết tinh mạnh liệt, nàng có loại dự cảm bất hảo.
"Nguyên Đạt đưa Mộ thần y đến, mời vào." Nguyên Đạt nói.
Mộc Thất hít sâu một hơi đi thẳng về phía trước mở cửa, ai người cửa đột nhiên mở ta, nàng kinh ngạc thấy Nguyên Giáng kéo một thi thể đáng sợ đi ra từ trong thư phòng