Mục lục
[Dịch] Trường An Nhất Chiến [Bạch Y Phương Chấn Mi]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Ngã Thị Thùy tỉnh lại, còn tưởng rằng mình chưa tỉnh, bởi vì trước mắt là một mảng tối đen, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ một cửa sổ nhỏ rọi vào. Cửa sổ nhỏ này chỉ khoảng bằng cái đĩa, thay vì nói là cửa sổ, không bằng nói là lỗ thông gió. Trong mũi chỉ ngửi được mùi hôi. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trời cũng giống như rất gần, hơn nữa khí lạnh bức người. Ngã Thị Thùy gần như cho rằng mình đang ở trong địa phủ.

Nhưng cho dù là trong âm phủ, Ngã Thị Thùy cũng muốn gọi Diêm Vương gia ra đánh cho một trận, bởi vì hiện giờ hắn quả thật đầy bụng oán khí. Lúc hắn tức giận, muốn làm chuyện gì thì ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không ngăn được.

Hắn vừa đứng lên, muốn xông ra phía trước, chợt thấy cổ tay cổ chân vừa ngứa vừa tê, hơn nữa khí lạnh xâm nhập vào tim phổi, không di chuyển được một bước nào.

Lúc này Ngã Thị Thùy mới phát hiện, cổ tay và cổ chân hắn đang bị cột vào hai chiếc vòng sắt hình dáng rất kỳ quái, cắm thẳng vào trong tường đá. Những khóa sắt bình thường, chỉ cần Ngã Thị Thùy vận lực thì không gãy cũng cong. Nhưng bốn chiếc vòng sắt này không biết làm bằng thứ gì, Ngã Thị Thùy vừa vận lực, khóa sắt liền có khí lạnh xâm nhập vào kinh mạch, công lực hoàn toàn tiêu tan, cũng không tụ lực được.

Ngã Thị Thùy vừa tức vừa giận, vẫn không chịu phục, cố gắng vận khí, toàn lực xông về phía trước.

Nhưng không vận lực còn đỡ, vừa vận lực thì lập tức cảm thấy khí lạnh công tâm, chân khí rẽ nhánh, nội lực đánh ngược về đan điền, thiếu chút nữa thì không thu khí được.

Chợt nghe trong bóng tối bên cạnh có một giọng lười nhác cất lên:
- Thằng nhóc, ta thấy ngươi nên bỏ đi. Nếu như ngươi có thể thoát được khóa sắt, Thẩm Thái Công ta còn ở chỗ này sao!

Ngã Thị Thùy vừa mừng vừa kinh, nói:
- Lão bất tử, ông cũng ở đây sao?

Thẩm Thái Công bực bội nói:
- Đúng vậy, ở đây tán gẫu với ngươi.

Ngã Thị Thùy nói:
- Ông cũng bị nhốt sao?

Thẩm Thái Công thở dài nói:
- Đương nhiên không có ưu đãi.

Lại nói tiếp:
- Nhưng có thằng nhóc ngươi làm bạn với lão nhân gia ta trước lúc lâm chung, còn xem như không tệ.

Ngã Thị Thùy không lên tiếng, đứng trong bóng tối yên tĩnh một lúc, sau đó hỏi:
- Ông bị ai bắt tới?

Thẩm Thái Công than thở:
- Cháu trai của ta.

Ngã Thị Thùy ngạc nhiên nói:
- Cháu trai?

Thẩm Thái Công nói:
- Mạnh Hậu Ngọc. Hắn bỏ Quân Thả Khứ vào trong rượu, lại nói nếu ta có thể xông ra khỏi tiệm, hắn chính là cháu trai của ta. Ta đã xông ra, nếu bây giờ nhìn thấy hắn, nhất định sẽ gọi hắn là cháu trai, hắn có bản lĩnh thì tới giết gia gia của hắn.

Ngã Thị Thùy cười nói:
- Bỏ đi, mạng của ông, ta thấy người ta còn không thèm lấy.

Thẩm Thái Công nghiêm mặt nói:
- Ta lo lắng chính là chuyện này, thứ bọn chúng muốn là Thượng Thanh đồ, cùng với mạng của Phương Chấn Mi.

Ngã Thị Thùy nhảy dựng lên, vừa mới dùng sức, lại bị sắt lạnh chấn ngã, thở dốc một hơi, liền hỏi:
- Làm sao ông biết?

Thẩm Thái Công kể lại toàn bộ những lời của Mạnh Hậu Ngọc lúc bắt y cho Ngã Thị Thùy nghe, lại nói:
- Thứ bọn chúng muốn là Thượng Thanh đồ, mà Thượng Thanh đồ đang ở Lạc Hà sơn trang, trong vòng ba ngày sẽ được đưa đến quan phủ. Chỉ cần Phương Chấn Mi ở bên cạnh Liễu Trung Nguyên, bọn chúng muốn đoạt Thượng Thanh đồ nào phải chuyện dễ? Mà muốn thần tài không nhúng tay vào chuyện này thì càng khó hơn. Cho nên hiện giờ chúng ta đã trở thành con tin của Mạnh Hậu Ngọc, để uy hiếp Phương Chấn Mi giao Thượng Thanh đồ cho bọn chúng.

Ngã Thị Thùy vội hỏi:
- Chúng ta đã hôn mê bao lâu rồi?

Thẩm Thái Công nói:
- Khoảng một ngày một đêm.

Ngã Thị Thùy giậm chân nói:
- Chỉ sợ bọn chúng đã ra tay với thần tài rồi.

Thẩm Thái Công nói:
- Ta nghĩ dựa vào đám người Mạnh Hậu Ngọc, Thường Sơn Tam Tiên, Ngôn Gia Tứ Quái, Tề Môn Tam Đao, Thiên Địa Song Võng, còn không làm khó được thần tài. Có sợ thì chỉ sợ thần tài không thể ứng phó đươc nếu bọn chúng đem hai ta ra làm con tin.

Ngã Thị Thùy than thở:
- Ông có điều không biết, bọn chúng chẳng hề đáng sợ, người đáng sợ là sư phụ của Mạnh Hậu Ngọc, hắn đã xuất động rồi. Nếu không phải hắn thừa cơ ra tay, chỉ bằng bọn chúng còn không bắt được ta.

Thẩm Thái Công động dung hỏi:
- Ai là sư phụ của Mạnh Hậu Ngọc?

Ngã Thị Thùy đáp:
- Viên Tiếu Tinh.

Thẩm Thái Công đột ngột đứng lên, lại bị sắt lạnh chấn ngã, nói:
- “Trường Thiên Nhất Hạc, Vô Ác Bất Tác” Viên Tiếu Tinh?

Ngã Thị Thùy nói:
- Đúng vậy.

Thẩm Thái Công giậm chân thở dài nói:
- Nếu là Viên Tiếu Tinh thì e rằng hỏng rồi. Khinh công của Phương Chấn Mi siêu việt thiên hạ, nhưng “Trường Thiên Nhất Hạc Triển Sí đại pháp” của Viên Tiếu Tinh, ba mươi năm trước đã không người nào nhanh hơn được hắn. Võ công của Phương Chấn Mi thiên biến vạn hóa, đến nay vẫn không biết được ai truyền thụ, nhưng “Tiểu Thiên Tinh Thần chưởng” của Viên Tiếu Tinh, từ khi xuất đạo đến nay đã đánh bại vô số kẻ địch, chưa từng thất bại. Phương Chấn Mi gặp phải hắn, bất kể ai thắng ai bại, đây nhất định là trận chiến trăm năm khó gặp trong võ lâm.

Gương mặt Ngã Thị Thùy căng thẳng:
- Nhưng chúng ta lại bị nhốt ở đây.

Thẩm Thái Công than thở:
- Hiện giờ không biết Phương Chấn Mi thế nào rồi?

Ngã Thị Thùy đột nhiên nở nụ cười, nói:
- Nhưng theo ta biết, trong thiên hạ này người có thể đâm sau lưng hắn một đao, e rằng còn chưa sinh ra đâu.

- Sinh ra rồi!
Trong một góc nhỏ tại một thôn nhỏ thuộc thành Trường An, vài nông dân vừa chất phác vừa hiền lành đang vây quanh một đống rơm rạ, đồng loạt phát ra tiếng hoan hô. Trong mấy nông dân này, có một người là lão nhân, cầm tẩu thuốc dài, trên tẩu thuốc lửa đỏ lập lòe, một người là thanh niên thật thà phúc hậu, còn có một phụ nữ mặc quần áo màu xanh, có lẽ là con dâu của lão nhân kia, ngoài ra còn có một đứa trẻ búi tóc khoảng mười hai mười ba tuổi, có lẽ là đệ đệ của thanh niên kia, con trai thứ hai của lão nhân.

Bọn họ vây quanh chuồng nhỏ này, khẩn trương quan sát.

- Sinh, sinh ra rồi!

Một con trâu cái đang giãy giụa trên đống rơm rạ, chảy một chút máu. Một con trâu nhỏ đang cố gắng ra đời.

Trâu cái sinh trâu nhỏ, đối với nhà nông là chuyện vui mừng biết bao. Sau khi trâu nhỏ lớn lên, có thể giúp đỡ được bao nhiêu mùa màng. Hoàng hôn dần thành hình trên bầu trời lam nhạt, vài khóm mây mù ở phía xa. Bất kỳ sinh mệnh nào sinh ra đều nên là chuyện vui sướng.

Bọn họ ở trong chuồng cỏ bên ngoài nhà lá, lòng đầy lo âu, thương tiếc và vui sướng nhìn con trâu cái kia, đang đau đớn mà vui vẻ sinh ra thế hệ sau.

Một người áo trắng vóc dáng thon dài, không nhiễm bụi trần, tự nhiên thoải mái đi dạo giữa nông thôn.

Cuối cùng hắn dừng lại bên cạnh cây trúc đung đưa, khóe môi nở một nụ cười hờ hững nhưng thân thiết, nhìn con trâu vừa sinh trong chuồng cỏ và đám người thiện lương ngoài chuồng. Ánh mắt của hắn đầy ý cười, yêu thích và lanh lợi. Mày kiếm giống như khói bếp nơi xa, xông thẳng vào tầng mây, mà không uy hiếp đến vạn vật thế gian, chỉ trở thành một màn phong cảnh.

Hắn đứng bên cạnh cây trúc, giống như hắn chính là trúc.

Trúc lung lay, gió nhẹ đưa, áo trắng phất phơ.

Nếu so sánh Mạnh Hậu Ngọc với hắn, giống như một người bề ngoài phóng khoáng, còn một người bản thân chính là phóng khoáng, phóng khoáng giống như tên của hắn.

Nhưng tên của hắn đương nhiên không phải “phóng khoáng”, hắn tên là Phương Chấn Mi.

Phương Chấn Mi nhìn mấy người này vất vả một ngày, vui sướng vì sinh mệnh nho nhỏ kia sinh ra, trong lòng hắn cũng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.

Nông thôn giản dị biết bao! Người dân thật thà biết bao!

Trời đất giống như đều vui sướng vì sự ra đời của sinh mệnh nhỏ này.

Trường An mỹ lệ.

Đáng tiếc sự vật mỹ lệ thường không được lâu dài. Khi Trường An xinh đẹp nhất, thường có rất nhiều chuyện không đẹp đến quấy rầy nó.

Giống như hiện giờ, có ba người vừa lúc đi qua, giống như bị trận náo nhiệt này thu hút, cũng ghé đầu tới xem một chút. Ba đại hán này lưng đeo đao lớn, giống như sơn tặc. Một người trong đó nhìn thử, lớn họng kêu lên:
- Ta tưởng cái gì, hóa ra là một con trâu cái hôi thối như vậy, cũng học người ta sinh con, ha ha ha ha...

Một người khác càng lớn giọng:
- Mấy tên quê mùa, nhìn cái gì! Ta thấy không bằng làm thịt con trâu cái này, cho bọn ta ăn trên đường đi!

Thanh niên thôn quê kia giận dữ nhìn ba người, nói:
- Sao các ngươi lại nói như vậy...

Còn chưa nói xong, đại hán lên tiếng đầu tiên bỗng vung quyền, thanh niên kia còn không thấy rõ đối phương dùng quyền trái hay quyền phải đã ngã xuống đất! Thiếu phụ kia kinh hãi kêu lên một tiếng, khóc lóc đỡ hắn dậy.

Thiếu niên kia muốn xông tới, nhưng lão nhân lại giữ hắn lại, run giọng nói:
- Đại gia... đứa nhỏ trẻ người non dạ... đắc tội với các vị... xin các vị tha thứ... bỏ qua...

Đại hán đánh người kia cười gằn nói:
- Hắn dám cãi lại, đáng đánh.

Còn có một đại hán vẫn không lên tiếng, lúc này bỗng nói:
- Nó sinh nở cực khổ như vậy, để ta chém nó một đao đi!

Dứt lời liền rút đao, vung đao, chém xuống.

Thiếu niên kia vừa thấy cảnh này, liền liều mạng giãy ra khỏi tay cha mình, nhào đến trước trâu cái, khóc lóc kêu lên:
- Đừng giết trâu già của ta!

Đao của đại hán kia dừng lại giữa không trung, quát lớn:
- Cút ra! Ta chỉ làm thịt trâu nhỏ của nó để đại gia nướng ăn trên đường.

Thiếu niên kia kéo tay áo đại hán, đau xót nói:
- Không được, đại thúc, trâu nhỏ chết, trâu cái sẽ thương tâm.

Đại hán kia cười gằn nói:
- Được rồi, vậy ngươi thay trâu chết đi!

Đao chém xuống, nhắm thẳng vào cánh tay thiếu niên.

Trông thấy thiếu niên này sắp máu nhuộm đương trường, lão nhân, thanh niên và thiếu phụ kia đều gào lớn một tiếng. Mà ngay lúc này, thanh đao kia đột nhiên dừng lại giữa không trung, bởi vì nó đã chém vào một thứ.

Nó chém vào giữa hai ngón tay.

Hai ngón trỏ và giữa của Phương Chấn Mi.

Đại hán kia giận dữ quát lên:
- Bọn quê mùa muốn chết!

Hắn rút đao một cái, nhưng đao lại không động chút nào. Đại hán kia quả thật không dám tin vào mắt mình, lại toàn lực rút đao, nhưng đao vẫn không nhúc nhích.

Hai tên đại hán còn lại thấy tình thế không ổn, đồng thời rút đao, đao phong xé gió, uy vũ có tiếng, chém thẳng vào Phương Chấn Mi.

Phương Chấn Mi không cử động.

Đột nhiên ba tên đại hán đồng thời bay lên, ngã ra ngoài một trượng, nhất thời không bò dậy nổi.

Lão nhân, thanh niên, thiếu phụ và thiếu niên kia đều sợ đến trợn mắt há mồm, nói không nên lời. Phương Chấn Mi vái chào thật sâu, mỉm cười nói:
- Lão trượng bị hoảng sợ rồi.

Lão nhân kia giống như vừa tỉnh khỏi mộng, liên tục vái chào, gần như quỳ xuống, nói:
- Đa tạ công tử cứu mạng...

Phương Chấn Mi vội vàng đỡ dậy.

Ba tên đại hán kia ngã xuống đất, liền biết gặp phải kình địch. Tên đại hán cầm đầu kia gắng cao giọng nói:
- Xin hỏi cao tính đại danh của vị huynh đài này? Ba huynh đệ chúng ta chưa từng cản đường huynh đài, sao huynh đài lại kiếm chuyện với ba huynh đệ chúng ta?

Phương Chấn Mi nhướng mày nói:
- Ông trời có đức hiếu sinh, không phải để các ngươi tới tàn sát. Các ngươi giết trâu non, khi dễ trẻ con, chẳng lẽ các ngươi chưa từng trải qua thời kỳ trẻ con, thiếu niên? Nếu các ngươi làm chuyện khác, ta có thể mặc kệ, nhưng các ngươi làm chuyện như vậy, quá thương thiên hại lý rồi. Sau này nếu để ta nhìn thấy nữa, sẽ không dễ dàng thả các ngươi đi như vậy đâu...

Một tên đại hán ngã khá nhẹ, đã có thể đứng lên, liền quát lớn:
- Nói khoác! Ngươi cho rằng công phu chó mèo kia có thể đánh ngã huynh đệ chúng ta sao? Chúng ta có thả ngươi đi hay không, lão tử còn chưa nói cho mẹ ngươi biết, ngươi dám nói thả chúng ta...

Đột nhiên sau lưng có một tiếng quát lớn:
- Nghiệt chướng, câm miệng!

Phương Chấn Mi nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng tuấn tú tiêu sái, thoát nhìn rất cơ trí trầm tĩnh bước nhanh tới, mặt lộ sát khí, nhìn chằm chằm vào ba tên đại hán kia. Theo sau thiếu niên này là bốn tên đại hán mặt không biểu tình, động tác hờ hững, đều giả trang giống như người hầu.

Thiếu niên áo trắng mặt lộ sát khí, nhìn ba tên đại hán đeo đao hung hãn kia quát lên:
- Đồ vô dụng, bảo các ngươi đi làm việc, các ngươi lại ở chỗ này vô pháp vô thiên, xem ta có làm thịt các ngươi không!

Ba tên kia bị quát đến cúi đầu xuống. Thiếu niên áo trắng lại quay sang Phương Chấn Mi cười nói:
- Đa tạ huynh đài đã thay tại hạ giáo huấn đám cẩu đồ này, dám hỏi cao tính đại danh của huynh đài?

Phương Chấn Mi cười đáp lễ nói:
- Không cần đa lễ, kẻ hèn họ Phương, vừa rồi đã được ba vị đại ca nhường...

Thiếu niên áo trắng giật mình một cái, hỏi:
- Họ Phương? Huynh đài có phải là đại hiệp Phương Chấn Mi đại danh đỉnh đỉnh?

Phương Chấn Mi cười nói:
- Phương Chấn Mi chỉ là Phương Chấn Mi, nào có đại hiệp?

Thiếu niên áo trắng mừng rỡ đi nhanh lên trước, không thể kìm nén, lại kéo tay Phương Chấn Mi, cười nói:
- Không ngờ lại là Chấn Mi tài tử, thảo nào thân thủ cao minh như vậy, nghe danh đã lâu, hôm nay may mắn được gặp...

Một nam nhân lại bị nam tử khác kéo tay, tự nhiên có phần lúng túng, Phương Chấn Mi cũng cảm thấy dở khóc dở cười.

Mà ngay lúc này, thiếu niên áo trắng đang kéo tay Phương Chấn Mi, đột nhiên tay biến thành chưởng, đánh vào ngực Phương Chấn Mi.

Biến hóa đột ngột này khiến người ta không dự liệu được, cho dù biết thiếu niên áo trắng xuất chưởng, cũng tuyệt đối không tránh kịp một kích nhanh như chớp này của hắn.

Cũng trong nháy mắt, bốn người sau lưng thiếu niên áo trắng đã đồng thời phát động, tám cánh tay khóa chặt khớp xương hai tay và yếu huyệt hai chân Phương Chấn Mi. Càng đáng sợ hơn là ba tên đại hán đang cúi đầu ủ rũ cũng xông tới, mỗi người chém một đao vào lưng Phương Chấn Mi.

Nhất thời tay chân của Phương Chấn Mi đều bị khống chế, phía trước có một chưởng của thiếu niên áo trắng, phía sau có ba thành kim đao không thể ngăn cản.

Biến hóa chợt xảy ra.

Đây là thiên la địa võng do Mạnh Hậu Ngọc sắp đặt.

Lão nhân, thanh niên, thiếu phụ, thiếu niên, ngoại trừ đồng loạt kinh hô một tiếng, còn có thể làm gì hơn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK