Dãy Thanh Vân sừng sững đứng giữa trung nguyên, thậm chí trong một ngày quang đãng còn có thể thấy được bảy ngọn của nó đâm vào biển mây như muốn thông thẳng tới trời xanh, quả thực ngập tràn khí khái tiên gia.
Phái Thanh Vân đã khai tông lập phái được hai ngàn năm, từ tổ sư Thanh Vân Tử truyền xuống, lại được tổ sư Thanh Diệp phát dương quang đại, tới nay chưởng giáo là Thiên Thành Tử chân nhân với đạo hạnh khó lường, đức cao vọng trọng khắp thiên hạ.
Đáng kính ngưỡng là trong môn có anh tài lớp lớp. Cùng thế hệ với chân nhân có đám Chân Vu, Trịnh Thông.. đều là bậc cự phách chính đạo đã vang danh thiên hạ, lớp đệ tử trẻ lại có vô số anh kiệt thiên tư hơn người, trong đó có hai vị đệ tử thân truyền mà Thiên Thành Tử chân nhân dốc lòng bồi dưỡng là Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất là vượt trội hơn cả, có thể coi là bậc kì tài ngàn năm khó gặp.
Thiên hạ đều ngưỡng vọng mà gọi họ là danh môn đại phái, lãnh tụ của chính đạo.
...
Đứng dưới chân núi Thanh Vân để nhìn lên dãy núi cao vạn trượng mà tầm mắt chẳng thể thu hết ấy quả thực khiến lòng người càng thêm khát vọng thấy được trên đỉnh của linh sơn có thắng cảnh tiên gia cảnh, thịnh cảnh mờ ảo như thế nào.
Danh môn chính phái với tiên sơn nguy nga như thế vốn dĩ nên là nơi kính ngưỡng của chúng sinh khắp trong thiên hạ, vậy mà năm ấy giáo chủ ma giáo Cừu Vong Ngữ lại huy động tinh nhuệ trong giáo khởi nguồn từ thánh điện Man Hoang vùng Tây Bắc rồi quét ngang thiên hạ, thẳng tiến tới Thanh Vân. Giữa cái thời xuân về, hoa nở, nắng đẹp rực rỡ thì đại quân ma giáo lại vây lấy Thanh Vân rồi nhất mực đồng thời tấn công lên núi.
....
Trước một khoảng rừng dưới chân núi Thanh Vân có hai người đang đứng. Một trong số đó trẻ tuổi nhưng kiên định, khí độ trầm hùng, lại đang nhíu mày nhìn về đỉnh ngọn linh sơn mờ ảo đâm xuyên rồi thoáng ẩn hiện giữa biển mây với đầy vẻ ưu tư; còn người bên cạnh y lại khoác lên mình một bồ đồ đen, thậm chí cả gương mặt cũng được một tấm màng đen che lại, chỉ lộ ra ngoài đôi mắt thâm trầm.
Trong bờ rừng phía sau họ xem chừng cũng không phải trống không mà như đang có bóng người lấp lóe, thậm chí còn thấy được cả ánh phản quang của binh khí rọi lên đủ khiến lòng người sinh ra đôi phần e sợ.
Chẳng bao lâu sau thì nam tử đang nhíu mày bỗng thở dài rồi chắp tay sau lưng đi lên mấy bước như thể lòng có gì không yên. Người áo đen bên cạnh lặng lẽ nhìn y nhưng chẳng hề có ý khuyên nhủ mà lập tức chuyển mắt rời đi.
Cứ vậy một khoảng thì người trẻ tuổi kia mới không thể tiếp tục nhẫn nại để quay ngược về phía người đồ đen mà nhíu mày hỏi: "Quỷ tiên snh, ta vẫn không hiểu sao tông chủ lại muốn lưu ta lại dưới chân núi chứ không cho tham gia chuyện đại sự kia, chẳng lẽ lão nhân gia ngài vẫn còn điều chi ngờ vực về ta ư?"
Người đồ đen hừ lạnh rồi không trả lời mà còn hỏi ngược: "Tất cả tài nghệ của ngươi là do ai dạy?"
Người trẻ tuổi đáp: "Là tông chủ truyền cho."
Người đồ đen lại hỏi: "Tông chủ ra sao với ngươi?"
Người trẻ tuổi trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đáp: "Ân nặng như núi, coi như cháu con."
Người đồ đen lại hừ lên rồi tiếp tục: "Trong lòng ngươi biết vậy là được rồi. Theo ta thấy thì lão tông chủ không tệ với ngươi, phần cơ nghiệp của Quỷ Vương Tông sau này tất sẽ giao vào tay ngươi, đừng nên nghĩ nhiều."
Người trẻ tuổi lại thở dài rồi xoay mình nhìn về những ngọn núi cao ngập chân mây của dãy Thanh Vân mà nói: "Nếu vậy sao chuyện đại sự tấn công Thanh Vân Môn mà lão nhân gia người lại không để ta lên núi mà còn ra lệnh khiến ta mang theo người chờ ở khu rừng dưới chân núi này để tiếp ứng?"
Người đồ đen im lặng rồi cũng đáp lại: "Việc này không ngoài hai trường hợp. Thứ nhất, lão tông chủ biết rõ trận chiến này hung hiểm, Thanh Vân Môn dù sao cũng là đại phái ngàn năm, trong môn lại có vô số cao thủ, hỏi bất cẩn thì sẽ lập tức mất mạng, thế nên mới muốn đặt ngươi ở bên ngoài. Còn thứ hai thì là..."
Tiếng nói của hắn bỗng nhiên nhỏ hẳn đi, tiếp đó lại tiến lên một bước để tới bên người thanh niên kia rồi lại thoáng liếc nhìn xung quanh xong mới nói: "Thứ hai, có lẽ là trong lòng lão tông chủ không nắm chắc kết quả trận chiến này nên vì lo cho cơ nghiệp của Quỷ Vương Tông mới lệnh cho ngươi tiếp ứng ở đây nhằm đề phòng bất trắc."
Chàng thanh niên nghe thấy thì lập tức kinh hãi quay lại nhìn người áo đen rồi vội vã hỏi: "Quỷ tiên sinh, lời này là sao??"
Người đồ đen cười khẩy như thể chẳng hề quan tâm tới mấy lời vừa nói, lâu sau y mới lại khẽ khàng: "Chỉ là suy đoán mà thôi."
Người trẻ tuổi lạnh mặt nhìn y thật kĩ, môi lại mấp máy định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ lời lại trong miệng. Y chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn về ngọn núi cao lớn kia.
Ngay khi ấy, rừng cây sau lưng bọn họ bỗng ồn ào hẳn lên, người trẻ tuổi biến sắc quay đầu lại quát: "Có chuyện gì?"
Chẳng mấy chốc sau thì có một nam tử hoảng hốt kéo theo một lão già có lẽ là tiều phu từ trong rừng ra. Có lẽ y rất sợ người trẻ tuổi nên vừa tới gần đã vội vàng báo: "Hồi bẩm phó tông chủ, chúng giáo đồ bắt được lão già này ở gần bìa rừng."
Sắc lạnh lóe lên trong mắt người trẻ tuổi, y nhìn về phía lão già rồi ngay lập tức thoáng có một luồng khí thế vô hình đập vào mặt lão già kia. Tiểu phu ấy có lẽ chỉ là một người phàm, vùa nãy mới nhìn thấy bóng đao kiếm trong rừng đã bị dọa xanh mặt nên nào có thể chịu đựng nổi mà lập tức run rẩy quỵ xuống đất, hơn nữa trong miệng còn ô a một tràng chẳng rõ thành câu.
Sao?
Người trẻ tuổi hừ lạnh rồi nhìn ngược sang phía thủ hạ, kẻ đó lập tức sợ sệt báo lại: "Bẩm phó tông chủ, lúc nãy chúng đệ tử đã có tra hỏi, lão khọm này có khai rằng mình là một người trong một làng đốn củi gần đây, hôm nay chỉ trùng hợp đi ngang qua đây."
"Ồ!" Một giọng nói vang lên gần đó, người áo đen gọi là Quỷ tiên sinh kia bỗng nhíu mày ngoái lại hỏi: "Thôn gì?"
"Nằm ngay dưới chân núi Thanh Vân, chỉ cách nơi này ba dặm, gọi là Thảo Miếu Thôn."
Quỷ tiên sinh lắc đầu bảo: "Quá gần, e rằng sẽ lộ vị trí ẩn núp của chúng ta, sao trước đây lại không có phát hiện ra? Để ta dẫn người tới diệt thôn đó.."
"Chậm đã!"
Lời Quỷ tiên sinh còn chưa hết thì đã bị người khác xen vào. Hắn ngẩng đầu, chau mặt nhìn về phía người trẻ tuổi kia rồi hỏi:
"Tiểu Vạn, có vấn đề gì?"
Người đó cười khẩy rồi vung tay ra lệnh cho thủ hạ kéo lão tiều phu kia vào rừng rồi mới từ tốn nhỏ giọng bảo: "Cũng chỉ là một đám phàm phu tục tử, uy danh của Thánh giáo ta đâu lại do tùy ý chém giết mà thành, không nên để đám môn phái trung nguyên coi thường làm gì. Hơn nữa lúc này đại quân Thánh giáo đã tiến lên núi rồi, giết còn có ích gì? Không cần nhiều chuyện."
Quỷ tiên sinh trầm ngâm rồi cũng gật đầu không nói tiếp. Người trẻ tuổi bị hắn gọi là Tiểu Vạn lại bỗng ngẩng đầu nhìn về dãy Thanh Vân đằng xa, nét mặt cũng không ngừng thay đổi như đang lo lắng cho người còn đang ở trên núi.
Vừa lúc ấy thì ánh mắt Tiểu Vạn chợt sáng bừng lên!
Nơi vòm trời trong xanh kia bỗng có một đám mây đen cuồn cuộn tiến tới rồi lập tức phá tan từng đám mây trắng trong lành đang nhởn nhơ giữa trời.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK