“Ngao…ô”
Ma thú điên cuồng lao đầu vào tường thành hòng húc sập nó, bọn chúng không có linh trí, chỉ biết tấn công theo những cách nguyên thủy nhất, nhưng khi xây thành Franz cũng đã liệu đến tình huống này nên tường thành được xây cao và chắc chắn, đám ma thú húc vào cũng chỉ sức đầu mẻ trán mà không được gì. Bên trên đầu thành cung tiễn thủ điên cuồng bắn tên xuống, thậm chí bắn không cần ngắm vì mật độ ma thú phía dưới đông đúc vô cùng, bắn đến cánh tay mỏi nhừ nhưng số lượng ma thú dưới thành vẫn không hề giảm bớt. Binh sĩ phía trên cũng không hệ rành rỗi, người thì đi gia cố thành, người thì lập rào chắn cho đám cung thủ, quân y thì hồi phục trực tiếp cho đám cung thủ trên đầu thành. Nhìn tình hình như thế Franz khẽ nhíu mày, vốn hắn muốn mượn trận chiến này để tẩy lễ cho sư đoàn Tia Chớp nhưng trận chiến có vẻ căng thẳng nhưng dường như lại nghiêng về một phía, tuy nhìn sát thương của cung tiễn thủ với ma thú không cao nhưng vẫn tiêu diệt được một lượng lớn ma thú dưới thành, nguồn vật tư trong pháo đài rất dồi dào, dù là bắn cả tháng cũng không hết, cứ như vậy thì đa số bộ binh còn chẳng được đụng vào ma thú chứ đừng nói là đánh giết.
Nhưng lúc này chiến trường bỗng thay đổi, hàng ngàn xác ma thú phía dưới đã chồng lên thành một gò cao, một con Tí Viên Hầu bỗng nhiên mượn đã nhảy thẳng lên bám vào đầu thành rồi hung hăng xông thẳng vào đội hình trọng trang chiến sĩ, vài con ma thú thấy vậy cũng làm theo, quả nhiên đội hình của đám tân binh sư đoàn Tia Chớp đã rối loạn, cung tiễn thủ phía sau bi thảm bị Tí Viên Hầu xông vào đánh chết.
“Chết tiệt, nhớ những gì các ngươi được học, kết trận, kết trận lại cho ta.”
Viên tiểu đội trưởng điên cuồng hò hét, đám trọng trang chiến sĩ vội vàng đứng sát lại với nhau kết thành từng bức tường rời rạc. Lính đánh thuê phản ứng nhanh hơn rất nhiều, từng tiểu đội lính đánh thuê kết thành trận nhỏ quen thuộc chắn lỗ hổng, ngăn chặn đám ma thú tiến lên đầu thành, tranh thủ thời gian cho trọng trang chiến sĩ kết trận.
Cuối cùng đám tân binh cũng kết lại được thành một bức tường thép, viên đội trưởng vung vẩy kiếm hô lên.
“Tiến phía trước, đẩy, đẩy, đẩy”.
“Đẩy”.
“Đẩy”.
“Đẩy”.
Bức tường thép bằng trọng thuẫn dồn đám ma thú về mép tường thành, bọn chúng phản kháng lại nhưng trọng thuẫn vẫn không hề bị sức mẻ, từng chiến sĩ phía sau vẫn cắn răng đẩy về phía trước, trọng trang chiến sĩ như bọn họ nhiệm vụ vốn chính là dùng thân thể mình làm lá chắn cho đồng đội phía sau.
“Đâm thương”.
“Giết”.
“Giết”.
“Giết”.
Viên đội trưởng vừa hô hiệu lệnh, các trọng trang chiến sĩ đồng loạt nâng thương lên quả đầu đâm về phía trước. Sức xuyên phá của trường thương lớn hơn cung tên rất nhiều, ngay lập tức phá lớp da dày của ma thú đâm xuyên qua cơ thể chúng. Tí Viên Hầu chỉ gầm lên một tiếng rồi tuyệt khí bỏ mạng, dù là phòng ngự mạnh mẽ như Tí Viên Hầu cũng không thể chịu được một thương của trọng trang chiến sĩ.
“Tiến, đẩy, đẩy ,đẩy.”
Hiệu lệnh như cũ, lần này trọng trang chiến sĩ thực hiện thuần thục rất nhiều, lập tức số ma thú còn lại bị đẩy rơi xuống chân thành.
“Thành chủ, mặt đông đã sắp vỡ trận cầu chi viện.”
Nãy giờ Franz vẫn chưa hề ra tay, ma thú cấp ba, cấp bốn đối với hắn đều không có lợi ích gì, tốt nhất là cứ để cho binh sĩ rèn luyện. Lúc này một binh sĩ trên người đầy máu vội chạy đến bẩm báo. Franz gật đầu quay sang Geoffey nói.
“Từ giờ anh sẽ là chỉ huy nơi đây, ta sẽ mang hai Doanh trường thương binh sang tiếp viện cho mặt Đông.”
Geoffey đấm tay lên ngực quả quyết.
“Thành chủ yên tâm, có thuộc hạ ở đây nhất định ma thú sẽ không vào được pháo đài.”
“Tốt lắm, có anh ở đây ta rất yên tâm.”
Nói rồi Franz dẫn theo tám cận vệ Tia Chớp rời đi điểm binh chạy sang mặt Đông. Chiến trường pháo đài phía đông quyết liệt hơn rất nhiều, ma thú đã tràn lên được đầu thành, viên chỉ huy ở đây đã cho cung tiễn thủ và quân y lui xuống, bộ binh trực tiếp vật lộn với ma thú ngay trên đầu thành, khắp nơi đều có thể thấy tay chân cụt vương vãi khắp nơi, mặt thành đã bị nhuộm một màu đỏ chảy thành một dòng suối nhỏ xuống cầu thang.
Franz mang đến hai doanh trường thương binh lập tức lập một vành đai phía sau, giữ đội hình từ từ tiến sát về chiến trường, đội hình xếp thành hai vòng cung bao vây lấy ma thú, cũng may mặt thành khá rộng, nếu không triển khai đội hình cũng rất khó khăn. Một con Hỏa Viêm Hổ thấy vậy liền nhảy vồ vào đội hình Franz hô lên một tiếng.
“Đâm, giật”
Hàng thứ nhất liền giương lên trường thương, Hỏa Viêm Hổ vội chuyển hướng nhưng hàng thứ hai đã đâm về phía trước, trường thương bốn mét lập tức đâm thủng thân thể của Hỏa Viêm Hổ làm nó chết ngay tức khắc. Franz lại quát lên.
“Ổn định đội hình, một tổ ba người, hai trường thương binh, một thuẫn kiếm sĩ, trọng trang chiến sĩ lui về sau kết trận.”
Đám binh sĩ sư đoàn Tia Chớp nhìn thấy huy hiệu của đội cận vệ liền biết thành chủ đã tới vội vàng lui về phía sau kết trận, chiến trường ngưng trong giây lát lại vang lên tiếng chém giết, nhưng đội hình của nhân loại đã vững hơn rất nhiều, ma thú không thể tiến thêm bước nào nữa.
---------------------------------Phân cách----------------------------
Lúc này đứng trên nóc nhà khu trung tâm pháo đài Bridge. Trận chiến đẫm máu bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì đến nơi đây, tất cả rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gầm của ma thú nhưng chỉ đủ để ru ngủ người ta. Trên nóc một căn nhà đang đứng hai bóng người trong trang phục Ám bộ, một trong hai người đó mang mặt nạ hình chim hạt, đây là loại mặt nạ chỉ Tử thần mới được sở hữu.
“Thủ lĩnh, liệu bọn chúng có xuất hiện không?”
Ám bộ đứng phía sau có vẻ lo lắng nói, Tử thần chỉ khẽ cười nhạt.
“Thành chủ đã nói chúng xuất hiện thì sẽ xuất hiện, ngươi cứ chờ đi”.
“Vâng”.
Tử thần này không ai khác chính là Karla – Đội trưởng Ám bộ. Chỉ trong vòng ba tháng Karla tiếp quản Ám bộ đã thực hiện một cuộc thanh trừng những phần tử bị lung lạc, hàng vạn Ám bộ thành viên trên khắp các đế quốc đều bị bí mật giết chết. Khi báo cáo gửi đến Franz, hắn chỉ nhìn qua một cái rồi vứt vào một xó nói.
“Phát triển chính là đập đi rồi xây lại.”
Lúc này một Ám bộ khác lại xuất hiện trước mặt Karla quỳ xuống nói.
“Thủ lĩnh, cá đã cắn câu rồi.”
Karla khẽ gật đầu.
“Tốt, thông báo cho Ám bộ hành động, lệnh cho cảnh sát phong tỏa toàn bộ nơi đó, không được để bất kỳ ai chạy thoát.”
“Vâng”
Nói rồi, cả ba bóng người đều biến mất khỏi nóc nhà như chưa từng xuất hiện.
------------------------------Phân cách---------------------------
Mặt thành phía đông, bằng ưu thế vũ khí và trận hình, nhân loại cũng từng bước đẩy lùi ma thú về phía mép tường thành, qua một buổi sáng chiến đấu, các binh sĩ dần dần quen thuộc đội hình, một tổ ba người, hai người chặn ma thú, một người giết chết nó. Thậm chí có tiểu đội bị giết hết, trường thương binh cuối cùng vứt luôn cả trường thương ôm ma thú nhảy xuống đầu thành, có binh sĩ còn ôm lấy một có Thanh Ngưu dùng chính hàm răng của mình cắn xé cổ của con trâu đó. Ở ranh giới sống chết con người bộ lộ ra tất cả tiềm năng của mình, ai cũng đã giết đỏ mắt rồi, đấu khí cũng cạn sạch, chỉ còn dùng bản năng mà đánh nhau với ma thú.
Lúc này Franz ra lệnh cho đội trọng trang chiến sĩ nãy giờ nghỉ ngơi ở phía sau.
“Trọng trang chiến sĩ, đẩy hết ma thú xuống thành cho ta”.
“Giết”.
“Giết”.
“Giết”.
Trọng trang chiến sĩ hô vang xông lên, bức tường thép nhanh chóng ép lui đám ma thú cũng kiệt sức rơi xuống dưới thành. Franz lại ra lệnh.
“Ném dầu, đốt lửa.”
Đám binh sĩ vội ném những bình dầu hỏa trên thành xuống, cung tiễn thủ hỏa hệ cũng bắn từng mũi tên lửa xuống dưới thành, bức tường lửa bốc lên nhanh chóng thiêu đốt hàng vạn ma thú phía dưới.
“Ngao…ô”
Lúc này phía xa truyền đến một tiếng gầm vang dội, hàng vạn ma thú phía dưới vội vàng lui về phía sau, còn nhanh hơn cả khi chúng đến.
“Chúng ta thắng rồi, hoan hô”.
“Mẹ ơi, con còn sống”.
“Ha ha, đám ma thú khốn kiếp, có giỏi thì quay lại đây, xem ông mày có đánh cho vỡ mật không”.
Trên đầu thành vang lên tiếng hoan hô vang dội, có binh sĩ như thoát lực buông cả trường thương ngã xuống mặt thành mà ngủ. Trận chiến lần này đã tiêu hao sức lực và tinh thần họ quá nhiều rồi.
“Thành chủ vạn tuế.”
“Chính trị viên” vẫn không quên nhiệm vụ của họ liền hô lên, các binh sĩ bên cạnh cũng vui vẻ hưởng ứng giơ lên vũ khí của mình hô to.
“Thành chủ vạn tuế”.
“Thành chủ vạn tuế”.
…
“Thành chủ, ngài xem kìa”.
Cận vệ đột nhiên chỉ về phía trung tâm thành bốc lên một cột khói đặc. Franz chỉ cười nhạt.
“Đã kết thúc rồi sao?”
Nửa ngày chiến đấu, pháo đài Bridge từ bên ngoài nhìn vào thê lương hơn bao giờ hết, tường thành màu xám giờ cũng chuyển sang màu đỏ sẫm của máu khô, từng đoạn tường thành bốc lên những cột khói cao, đi đâu cũng có thể gặp được những đoạn tay chân cụt, mặt thành sền sệt máu và nội tạng trộn lẫn và nhau. Bên dưới tường thành đã dựng lên một loạt các dãy lều trắng gọi là “bệnh viện dã chiến”, thương binh nằm la liệt chật kín trong lều, họ rên rỉ, thống khổ, âm thanh như ma gào quỷ khóc. Trong “bệnh viện”, quân y, Bạch y tế tự và dược sư chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhưng có vẻ dường như vẫn không đủ, dân chúng quanh đó cũng tình nguyện ra giúp đỡ một số việc nhỏ, họ tôn trọng những người lính này, chính những người tay chân thiếu mất, những người đang hấp hối này chính là những anh hùng đã bảo vệ họ trước hàng chục vạn ma thú.
Franz đứng trước “bệnh viện dã chiến”, bên cạnh là Geoffey trong bộ giáp xanh đẫm máu, đôi chỗ còn bị cào rách bươm.
“Lần này sư đoàn Tia Chớp chết hơn ba ngàn người, bị thương gần tám ngàn, chúng ta mất đi sức chiến đấu hơn một nửa sư đoàn, quân y chết mất ba người, lính đánh thuê chết hai ngàn người, bị thương một vạn hai ngàn người, mất đi một phần tư chiến lực. Ngoài ra con số người chết đang dần tăng lên. Nếu có trận pháp thì…hazz”.
Geoffey ảo não thở dài nói, nếu trận pháp được mở ra họ hoàn toàn có thể tiêu diệt được một lượng lớn ma thú ở phía ngoài, như vậy thương vong sẽ giảm hơn rất nhiều. Franz nhìn cảnh tượng thê lương trong từng lều cũng cảm thấy mềm lòng, hắn không phải là con người sắt đá vô tình, nhưng rất nhanh cảm xúc đó đã ổn định lại, Franz hít một hơi sâu nói.
“Geoffey, anh cũng biết sắp tới pháo đài chúng ta phải đối mặt với ít nhất mười vạn quân Tinh Hà đế quốc, chúng ta không có thời gian để binh sĩ dần trưởng thành, chỉ có chiến đấu dưới áp lực lớn như thế này là cách tốt nhất để Tia Chớp sư đoàn mạnh mẽ hơn”.
Binh sĩ tinh nhuệ không phải từ luyện tập mà có mà chính là từ trong đống xác chết bò ra. Mười vạn đại quân của Tinh Hà đế quốc đáng sợ hơn mấy chục vạn ma thú hôm nay rất nhiều, bởi vì họ là nhân loại, có trí tuệ. Giả sử hôm nay tấn công là mười vạn quân Tinh Hà, Franz tự hỏi sư đoàn Tia Chớp có thể chống cự được bao lâu?
“Nhưng thương vong của chúng ta quá lớn, chỉ mới đợt đầu ma thú công kích đã mất đi quá nửa binh lực, nếu cứ như thế này chúng ta khó mà chống cự qua trận chiến lần này”.
Geoffey thở dài nói, hắn cũng hiểu ý của Franz nhưng nguy cơ trước mắt không phải là Tinh Hà đế quốc mà chính là từ đội quân hàng chục vạn ma thú ngoài kia. Franz giật mình một cái như chợt nhớ ra điều gì liền nói.
“Ta có cách rồi, anh theo ta về phủ thành chủ”.
Trở về phủ thành chủ Franz dặn dò Geoffey đợi bên ngoài, sau khi tiến vào phòng Franz liền lên giường mặc niệm.
“Chào mừng ký chủ tiến vào Nhẫn giả hệ thống”.
Franz vừa vào không gian hệ thống liền vang lên tiếng chào mừng quen thuộc, hai năm trôi qua hệ thống vẫn không có gì thay đổi, cũng có những chức năng mà Franz chẳng đụng tới bao giờ bởi vì hắn…không đủ tiền. Franz cũng chẳng buồn để ý đến việc đó hắn gấp gáp nói.
“Hệ thống, ta muốn mua một ngàn bình sơ cấp thuốc trị thương và năm trăm bình trung cấp thuốc trị thương”.
“Ký chủ xác định dùng một vạn hai ngàn điểm bạc mua một ngàn bình sơ cấp thuốc trị thương và năm trăm bình trung cấp thuốc trị thương?”.
Hệ thống như cũ vang lên tiếng hỏi xác nhận. Franz ruột đau như cắt, đó chính là hơn một vạn điểm bạc a, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.
“Xác định.”
“Đinh, tiêu hao dùng một vạn hai ngàn điểm bạc mua một ngàn bình sơ cấp thuốc trị thương và năm trăm bình trung cấp thuốc trị thương, giao dịch hoàn thành.”
Sau khi giao dịch xong Franz cùng Geoffey lại chạy đến “Bệnh viện dã chiến”, lúc này mọi người đang vây lại một cái cáng bên trên nằm một cự hán tóc đỏ, trên bụng có một cái lỗ to lòi cả nội tạng bên trong ra, bên cạnh Janna đang dùng trì dũ thuật trị thương cho hắn, nhưng tác dụng không lớn lắm, tuy nói Quang hệ ma pháp có công năng trị thương cường đại nhưng cũng không thể tranh giành với Tử thần. Đại hán nằm đó rên rỉ từng cơn, Janna mệt mỏi buông tay.
“Cho hắn được thanh thản đi.”
Cô không đành lòng nói, vết thương của đại hán quá nặng, Janna cũng phải bó tay. Quân y mang đến một chiếc rìu con, những binh sĩ không cứu được nữa sẽ được ban cho một cái chết nhẹ nhàng để giải thoát cho họ.
“Dừng tay”.
Tên quân y vừa vung rìu lên thì bên ngoài đã vang lên một tiếng trầm thấp. Mọi người nhìn ra ngoài vội cuống quýt cúi xuống hành lễ.
“Thành chủ”.
Đúng vậy, người đến không phải Franz thì là ai, hắn tiến vào lều liền nhận ra người bên trên cáng chính là viên đội trưởng trọng trang chiến sĩ ở tường thành đã mắng chửi chỉ huy đám tân binh kết trận.
“Đây là một sĩ quan tốt, phải cứu”.
Franz thầm nhủ nói hắn ra lệnh mang một thùng nước đến rồi khấn linh ta linh tinh, người bên cạnh chỉ nghe được thoang thoáng cái gì mà “thiên linh linh, địa linh linh” gì đó.
“Bùm”
Đột nhiên lấy Franz làm trung tâm liền nổ ra một đám khói trắng. Khói bụi tan đi, Franz cắt ngón tay mình nhỏ vào trong thùng một giọt máu nói.
“Ta đã cầu nguyện thần linh trên cao, ngài vì cảm động trước sự anh dũng của binh sĩ thành Bridge nên đã ban phép màu vào thùng nước này, giờ hãy mang cho các binh sĩ bị thương uống sẽ ổn định được thương thế của họ.”
Janna ngạc nhiên, nửa tin nửa ngờ đích thân lấy một chút nước trong thùng cho đại hán uống, quả nhiên kỳ tích xuất hiện, vết thương của đại hán nhanh chóng liền lại, sắc mặt hồng hào, nhịp thở cũng vững vàng hơn rất nhiều.
“Đa tạ thần minh”.
“Đa tạ thần minh”.
…
Hàng ngàn binh sĩ trong “Bệnh viện” đều quỳ xuống bái lạy, ở Tử Lam tinh cầu này cao nhất chính là Thần Linh mà lý do dễ biện minh nhất cũng chính là Thần Linh. Để tạo nên kì tích này Franz đã dùng bùa nổ để tạo ra khói rồi đổ vào thùng nước mười bình trung cấp thuốc trị thương, hắn tự nhủ dù là thần chết cũng không dám đi tranh giành với hắn.
“Thành chủ vạn tuế”.
“Chính trị viên” tiếp nối hô lên, quả nhiên binh sĩ cũng hưởng ứng theo hô vang khẩu hiệu, thậm chí còn lan ra cả dân chúng Bridge lân cận, giờ ai cũng biết thành chủ của họ chính là sứ giả của thần linh phái xuống bảo vệ họ, ai cũng tràn ngập tin tưởng dù là kẻ nào cũng không thể xâm lấn cuộc sống bình yên của họ, vì họ có thành chủ Franz, Franz Bonaparte.
“Đinh, hoàn thành ẩn tàng nhiệm vụ “thu phục lòng người”, lòng trung thành của binh sĩ và dân chúng Bridge đạt đến mức cao nhất, hệ thống ban thưởng…(ý là một mớ bạc và kinh nghiệm), vật phẩm ban thưởng: Thẻ triệu hồi”.
Franz a một tiếng, đánh bậy đánh bạ sao cũng hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàn rồi. Nhiệm vụ ẩn tàng luôn có ban thưởng cực cao, không những bù lại số bạc mà hắn tiêu hao, ngược lại còn lời thêm một mớ, kinh nghiệm cũng làm cho hắn suýt nữa thăng cấp. Nhưng điều hắn quan tâm là không ngờ còn có thẻ triệu hồi. Đây chính là vật phẩm cực hiếm, dù trong cửa hàng cũng không có bán.
------------------------Phân cách--------------------------
Nhờ cách giả thần giả quỷ Franz nhận được sự trung thành tuyệt đối của quân dân pháo đài Bridge. Nhưng hắn lại quên mất một việc là số lượng người bị thương rất đông, kể cả lính đánh thuê thì con số đạt đến gần hai vạn người. Vì chuyện này mà Janna đại diện cho tất cả lực lượng cứu thương rút hết của Franz gần hai lít máu làm cho hắn thầm kêu khổ không thôi. Đến khi Franz ra khỏi “Bệnh viện” thì trời đã tối, hắn tuy không bị thương nhưng sắc mặt nhợt nhạt như thây ma vậy. Franz phải uống vào một bình sơ cấp thuốc trị thương từ từ khôi phục.
“Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
Hai thân hình liền đến đỡ lấy Franz dìu hắn bước đi, ở pháo đài này những người gọi hắn là thiếu gia cũng chỉ có tám người trong đội Tử thần mà thôi, đây là khác biệt giữa Tử thần và những bộ đội còn lại.
“Gilliam, Salah, mọi chuyện thế nào rồi?”.
Hai người đỡ Franz chính là Gilliam và Salah, hôm nay Franz đã lệnh cho Ám bộ và Tử thần cùng đi tróc nã những phần tử không ổn định, muốn lợi dụng lúc ma thú công thành đi phá hoại an ninh bên trong pháo đài. Quả nhiên khi ma thú công thành đám chuột nhắt ẩn nấp bấy lâu đã ra mặt.
“Bẩm thiếu gia, mọi việc đều tốt đẹp, không để một người chạy thoát.”
Nghe Gilliam báo cáo Franz khẽ gật đầu hài lòng, nghiệp vụ của hai cơ quan này ngày càng thuần thục, đây là lực lượng mà hắn phải nắm chắc trong tay. Franz lại hỏi.
“Đã điều tra ra lai lịch của bọn họ chưa?”.
“Karla đang đích thân thẩm vấn, nhưng nghe đâu bọn hắn đến từ đế đô”.
Salah kỳ lạ nói, nhưng hắn cũng rùng mình. Nghĩ tới một người có gương mặt xinh đẹp tựa tiên nữ như Karla khi thẩm vấn phạm nhân lại tàn nhẫn và huyết tinh như vậy. Quả thật người như hắn cũng không dám tưởng tượng. Franz lại rơi vào trầm tư. Vốn hắn suy đoán lần phản loạn này là do tàn dư của ba đại đoàn lính đánh thuê khi trước, nhưng giờ hình như không phải vậy. Franz ngửi thấy mùi của âm mưu, một âm mưu to lớn.