Sự tình trước đó, theo cẩm tú mật lệnh và câu lưu ngôn thứ nhất của Cận Nan Phi, dần dần hiện lên rõ ràng trong đầu của Lương Tân:
Ở dưới sơn cốc hoang vắng, nơi này vốn là cội nguồn của hung sát căn mạch cho nên sẽ không có một ngọn cỏ.
Không biết Giầy Rơm đã thông qua pháp thuật gì mà tìm được hung căn, cái động nhỏ trong sơn cốc, có lẽ chính là do nó tạo nên vì cướp lấy sát căn pháp lực.
Lương Nhất Nhị mệnh lệnh cho thủ hạ đi ngăn cản người này, trên cẩm tú căn bản là không nhắc tới sát căn, xem ra mục đích của Lương Nhất Nhị cũng vẻn vẹn chỉ là muốn tru sát Giầy Rơm.
Cẩm tú có nhắc nhở, một khi Giầy Rơm chạy vào núi thì không thể đuổi theo, chín vị thiên viên liền kết trận che kín cửa động, mặc dù không thể giết chết Giầy Rơm ngay tại đương trường, nhưng lấy lui mà tiến bọn họ không chỉ đã phá vỡ âm mưu cướp đoạt lấy sát căn pháp lực của Giầy Rơm mà còn đưa nó phong kín dưới chân núi Khổ Nãi sơn.
Dựa theo câu lưu ngôn thứ nhất của Cận Nan Phi mà lý giải, ngoại trừ ông ta ra, chín vị hầu tử cao thủ cuối cùng vì kết trận phong ấn Giầy Rơm ở dưới chân núi đã vận dụng pháp thuật buông bỏ sinh mệnh, vào lúc kết giới thành công chín đầu thiên viên này cũng chết ngay lập tức. Pháp thuật có mạnh mẽ hơn nữa cũng sẽ có một cái kỳ hạn hiệu quả, ba trăm năm sau người thi pháp thân hóa thành xương khô nhưng vẫn đứng vững, còn lực lượng kết giới mà bọn họ đã bố trí dĩ nhiên biến mất, cho nên đám người Lương Tân mới có thể đi theo đường hầm chạy lên trên mặt đất.
Nhưng câu lưu ngôn thứ hai của Cận Nan Phi, bất kể như thế nào bọn họ cũng tìm hiểu không ra.
- Thân mang trọng thương sinh cơ đã đoạn, chạy về ti sở chỉ vì phó ước, Tống Hồng Bào chưa đến, có lỗi với đại nhân, chết không nhắm mắt!
Lương Tân cẩn thận đọc lại câu lưu ngôn thứ hai của Cận Nan Phi một lần, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Tống Hồng Bào. . . Là tên một người?
Khúc Thanh Thạch gật gật đầu:
- Đợi sau khi trở về, trước hết nhìn xem có thể tra ra người này hay không rồi mới tính tiếp!
Nói xong, Khúc Thanh Thạch dừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía Lương Tân, trên khuôn mặt có thêm một tia vui vẻ:
- Mặt khác, ta vừa mới nghĩ ra một chuyện rất thú vị.
Lương Tân tính tình trẻ con vừa nghe nói có chuyện 'thú vị' lập tức trở nên hăng hái, Liễu Diệc đang ngồi bên cạnh lắp ráp cương nỏ 'Quả Phụ' cũng làm ra bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Khúc Thanh Thạch thần sắc lộ ra vẻ kiêu ngạo:
- Vị tiên sinh Giầy Rơm này dưới sự đuổi giết của Bàn Sơn viện bỏ chạy xuống Khổ Nãi sơn cơn, sau cùng đường hầm mà hắn đào kết thúc ở trước ngọc bích. Lúc trước chúng ta cho rằng hắn bị ngọc bích nuốt lấy, nhưng bây giờ ta lại có cảm giác, hắn không bị ngọc bích nuốt lấy.
Lương Tân nghe xong có chút mơ hồ, mặc dù biết rằng Khúc Thanh Thạch sẽ rất nhanh nói ra đáp án, song vẫn nịnh một câu: Truyện "Bàn Sơn "
- Vậy hắn đã đi đâu?
Khúc Thanh Thạch khuôn mặt đầu vẻ hài lòng, chậm rãi nói:
- Giầy Rơm không bị ngọc bích nuốt lấy, bởi vì Giầy Rơm chính là ngọc bích!
Tiếp đó, hắn vươn ra hai ngón tay:
- Nếu là như vậy thì có thể dễ dàng giải thích được hai sự kiện.
Sau đó, không đợi người khác đưa ra câu hỏi tiếp tục nói:
- Thứ nhất, ngọc bích và thạch mạch một khi bị nối liền lập tức ác đấu với nhau, thậm chí vì để phân ra sinh tử thắng thua mà không tiếc tiêu hao lực lượng để bảo vệ 'chiến trường', giữa hai cỗ tà vật này nhất định đã từng có sinh tử đại cừu. Truyện "Bàn Sơn "
Rắc một tiếng, tên mập Liễu Diệc lắp ráp xong chiếc Quả Phụ nỏ đầu tiên, đeo ra sau lưng, tiếp đó gật đầu cười lớn:
- Có đạo lý! Trước đó trong sơn cốc Giầy Rơm đào hầm muốn cướp đoạt pháp lực của thạch mạch, thạch mạch hung căn sớm đã ăn qua vị đắng của nó, bây giờ có cơ hội báo thù, đương phiên là liều mạng!
Khúc Thanh Thạch cười a a tiếp tục nói:
- Thứ hai, nếu như ngọc bích không phải là do Giầy Rơm hóa thành, vậy thì đường hầm phía sau đó không phải là quá xảo hợp sao! Khổ Nãi sơn lớn như vậy Giầy Rơm đào kiểu gì mà hết lần này đến lần khác lại đào đến vị trí của ngọc bích.
Sự việc đúng như dự đoán của Khúc Thanh Thạch, ba trăm năm trước Giầy Rơm đột nhiên bị các cao thủ của Cửu Long ty Bàn Sơn viện đánh lén, sau một phen khổ chiến, mặc dù đánh cho địch nhân bị thương nặng song bản thân cũng đã như nỏ mạnh hết đà, miễn cưỡng trốn vào đại sơn.
Bản thân Giầy Rơm vốn là linh thạch thành tinh, sau khi nhập vào núi không chỉ có thể đem bản thể và sơn thể kết lại thành một khối hơn nữa tốc độ đào hầm cực nhanh, thậm chí so với cướp đường mà chạy còn muốn càng thêm thoải mái. Chỉ có điều nó bị thương quá nặng, cuối cùng cũng không thể đào ra một con đường sống, mà ở sâu dưới lòng núi thương thế bạo phát hiện ra ngọc thạch yêu thân, từ đó trở đi nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí, ngủ một giấc suốt ba trăm năm.
Khúc Thanh Thạch mặc dù không hiểu thiên đạo, pháp thuật là cái gì, chẳng qua bằng vào một phân thông minh tài trí cũng có thể đoán ra chân tướng sự việc. Ánh mắt Lương Tân tràn ngập vẻ sùng bái nhìn về phía hắn, từ khi bọn họ đào đến ngọc bích yêu quái, Khúc Thanh Thạch liên tục quyết đoán, võ công cao cường, can đảm đầy đủ, tâm tư thì càng thêm kín đáo tỉ mỉ, hình như trên trời dưới đất căn bản là không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Khúc Thanh Thạch nhìn nó ha ha cười lớn:
- Ngươi cũng không kém, đem ngọc bích và thạch mạch nối liền một chỗ, dù là ta cũng không thể nào nghĩ ra.
Sau đó, vươn cánh tay nhận lấy ba cây ngân toa nỏ tiễn từ tay Liễu Diệc, thuận tay cắm trên mặt đất.
Liễu Diệc vừa thấy không khỏi mừng rỡ, trong giọng nói không còn cứng nhắc cấp trên cấp dưới như trước nữa:
- Kết bái huynh đệ? Ngươi một mực không nhắc tới còn tưởng là ngươi đã hối hận rồi, ta cũng không tiện nhắc tới. . .
Khúc Thanh Thạch ha ha cười lớn:
- Ngươi ta liên tiếp trải qua nguy hiểm, bây giờ còn kém một cửa cuối cùng, kết bái lúc này vừa hay!
Tiếng cười lớn của hắn là được phát ra từ đan điền mang theo nội lực hùng hậu, nhất thời đem tiếng gào rống của đám man tộc phía bên ngoài khu rừng toàn bộ đè ép xuống.
Trong tiếng cười, hai người Khúc, Liễu sóng vai mà quỳ xuống. . .
Sau một lát, Khúc Thanh Thạch liếc mắt nhìn về phía Lương Tân, kẻ đang ở một bên với vẻ mặt hâm mộ, đôi môi mấp máy muốn nói lại thôi, nhíu mày nói: Truyện "Bàn Sơn "
- Làm cái gì đấy?
Lương Tân xát xát bàn tay, ngốc nghếch hỏi một câu:
- Tôi phải làm gì?
Liễu Diệc đưa tay tóm lấy cổ tay Lương Tân, hơi khẽ dụng lực liền kéo nó đến bên cạnh, ấn xuống quỳ ở bên cạnh, chỉ vào ba mũi tên Quả Phụ, hô lớn:
- Khấu đầu!
Lương Tân chỉ cảm thấy một cỗ hạnh phúc không thể miêu tả bằng lời từ bụng dưới xông thẳng lên thiên linh cái, vui sướng đến cực đỉnh, miệng há to như ngâm thanh so với tiếng muỗi kêu còn nhỏ hơn:
- Tôi. . . Tội hộ. . .
Còn chưa nói xong, Khúc Thanh Thạch hàng lông mày trắng nhướng cao, quát khẽ:
- Ngậm miệng! Ta mặc kệ ngươi là tội hộ hay là công tử. . .
Rầm một cái Lương Tân đầu đã đập trên mặt đất, khiến cho bài giảng giải dài dòng của Khúc Thanh Thạch bị cắt đứt, thần sắc của lão đầu một cỗ nghẹn uất, một loạt lời nói hào hùng đẹp đẽ tất cả bị đè nén trở về bụng.
Liễu Diệc khẽ cười hắc hắc nói:
- Kỳ thực nếu từ thân phận của Lương đại nhân mà nói thì chỉ có ta mới là trèo cao mà thôi.
Sau đó ba người báo ra tên họ, bố mẹ, quê quán, ngày sinh tháng đẻ, lúc này Khúc Thanh Thạch đột nhiên rùng mình một cái, chậm rãi nghiêng đầu liếc xéo Liễu Diệc, vẻ mặt chẳng có gì là tử tế cả:
- Tại sao. . . ngươi lớn hơn ta một tuổi?
Liễu Diệc cung cung kính kính trả lời:
- Khi còn nhỏ vì có thể vào được Cửu Long ty đã khai man hai tuổi.
- . . .
Chuyện kết bái trong thiên hạ đều có cùng một dạng, ba người Liễu Diệc, Khúc Thanh Thạch, Lương Tân lấy mũi tên thay hương, song lại tăng thêm một phần khí thế sát phạt.
Sau khi kết bái, lão đại Liễu Diệc và lão tam Lương Tân mỗi người đều vui vẻ, chỉ có râu bạc trắng Khúc lão nhị là rầu rĩ không vui. . . Sau một lát kìm nén, cả ba người đột nhiên đồng thời cất tiếng cười lớn.
Liễu Diệc lần đầu tiên được làm lão đại, hưng phấn đến mức tay chân không biết nên để vào đâu, vui vẻ đi đến trước mặt Lương Tân hỏi:
- Lão tam, đệ họ Lương tên Tân, còn có cái tên hiệu nào khác nữa không?
Lương Tân lắc đầu cười khổ:
- Đệ xuất thân tội hộ, có thể có được một cái tên là đã tốt lắm rồi.
Liễu Diệc nghe được Lương Tân hiện tại còn chưa có tên chữ thì càng thêm vui vẻ:
- Trong khốn cảnh, thân làm huynh trưởng cũng không thể không có gì tặng cho đệ, vậy tặng cho đệ thêm một chữ! Huynh nói một chữ, lão nhị nói một chữ, ghép lại thì chính là tên hiệu của đệ, được chứ?
Tiếp đó quay đầu lại vỗ vỗ bả vai Khúc Thanh Thạch:
- Lão nhị, khấu đầu?
Khúc Thanh Thạch không nghĩ đến tên mập Liễu Diệc lại có thể nhập vai nhanh đến vậy, sửng sốt một lúc mới biết hắn là nói mình khấu đầu lắc đầu cười mắng:
- Nó mới mười hai lấy chữ gì được! Theo tập tục của Đại Hồng phải đến hai mươi tuổi mới có tên quan, lúc đó mới được tính là trưởng thành. Chỉ có điều. . .
Khúc Thanh Thạch dường như cũng cảm thấy cái đề nghị này của Liễu Diệc không tồi, hai người làm ca ca cấp cho tiểu huynh đệ một chữ làm quà ra mắt cũng không tầm thường, tiếp tục nói:
- Mặc dù chữ quan còn sớm song có thể lấy một cái biệt hiệu, sau này cho dù có tách ra trong lòng cũng sẽ có một phần tưởng nhớ.
Bản thân Lương Tân cũng rất vui vẻ, sau khi thảo luận xong, hai vị ca ca Liễu, Khúc bắt đầu suy nghĩ tặng cho nó một cái biệt hiệu. Liễu Diệc cứ khăng khăng giở trò, nhất định phải ngồi xoay lưng lại với Khúc Thanh Thạch, mỗi người tự nghĩ một chữ, không được bàn bạc trước, còn nói như vậy mới có thể hòa theo thiên ý, đại cát đại lợi.
Lại một phen tranh luận ầm ĩ đến cuối cùng vẫn là làm theo ý kiến của Liễu lão đại, hai vị thanh y cao thủ dựa lưng vào nhau, mỗi người viết ra một chữ lên mặt đất.
Liễu Diệc viết ra một chữ 'Ma', gọi Lương Tân lại nghiêm túc nói:
- Huynh là người thô lỗ, nhìn không ra thiên phú của đệ rốt cuộc là như thế nào, bất quá huynh đệ cùng chung hoạn nạn cũng có thể nhận thấy được đệ có vài phần thông minh, có năng lực phân tích vấn đề, chữ 'Ma' này tặng cho đệ, mong đệ ngày sau có thể ma luyện nhiều hơn nữa, không sợ khổ cực, sớm muộn sẽ có ngày thành tài.
Lương Tân cảm động, nghiêm túc gật đầu. Khi vòng sang trước mặt nhị ca Khúc Thanh Thạch, chỉ thấy trên mặt đất viết một chữ 'Đao'.
Khúc Thanh Thạch cũng có đạo lý của riêng mình:
- Từ Lương đại nhân trở xuống, ba trăm năm nay các đời tiền bối nhà đệ đều chịu oan khuất, rơi xuống làm tội dân, nam tử sống trên đời có ân tất trả, có thù tất báo, chữ 'Đao' này đó là viết cho kẻ thù của đệ! Lấy Đao làm hiệu, ngẩng cao đầu hiên ngang giữa trời đất.
Lương Tân hít sâu một hơi, thần sắc có chút ngây ngốc:
-
Vậy biệt hiệu của đệ, chính là, gọi là Ma Đao? Lương Tân, Lương Ma Đao.
Liễu Diệc ha ha cười lớn:
- Xong, sau này không phải là một tiều phu thì cũng là một tên đồ tể!
. . .
Ba người nói nói cười cười, Khúc Thanh Thạch vẫn bộ dạng như cũ, thỉnh thoảng cười khẽ, Liễu Diệc bận rộn lắp tên lên dây cương nỏ, đồng thời cẩn thận giảng giải cho Lương Tân cách sử dụng loại lợi khí này.
Quả Phụ được lắp ba mũi tên, có thể bắn liên tiếp cũng có thể bắn một phát một. Loại nỏ tiễn này mặc dù uy lực lớn song tầm bắn không quá xa, nhiều nhất chỉ khoảng bốn mươi bước, trong cận chiến uy lực cực mạnh nhưng bởi vì quá nặng nề cho nên thanh y thường không thể mang theo bên người.
Bằng vào sức lực của Liễu Diệc, khi lắp ráp mũi tên vào cũng phải dùng đến cả tứ chi mới có thể kéo căng dây nỏ.
Khúc Thanh Thạch đem một bả cương nỏ cầm trong tay, quay ra phía ngoài làm bộ dáng ngắm bắn, mở miệng nói với Lương Tân:
- Nói thật ra loại nỏ này ở trên mỗi tên lính riêng lẻ thì uy lực có hạn, dẫu sao cũng chỉ bắn được ba phát. Chỉ có điều đệ thử nghĩ mà xem, nếu một ngàn người sử dụng nỏ, mười nhóm một trăm người thay phiên nhau bắn sẽ có uy lực như thế nào! Cho dù là thần tiên cũng phải lùi xa ba dặm.
Nói xong, đem bả cương nỏ trong tay khoác lên lưng cho Lương Tân. Lương Tân vừa mang nặng lập tức cảm thấy đói bụng.
Bọn họ xuất phát từ hoang cốc vô danh đi suốt một đêm, vất vả đợi đến khi trời sáng, còn chưa kịp kiếm củi lửa nướng thịt đã gặp phải man tộc, sau đó lại phá án rồi kết bái, vội vội vàng vàng cho đến tận bây giờ cũng chỉ uống được vài ngụm nước.
Liễu Diệc lấy ra cái bình đựng máu chim đưa qua:
- Đệ không ăn được thịt sống, vậy uống một chút thứ này, sau khi trời tối đột phá vòng vây, không thiếu được một phen bôn ba, bây giờ hớp thêm một ngụm đến lúc đó có thể chạy thêm được một đoạn.
Lương Tân vừa mới đưa tay ra, bình nước đã bị Khúc Thanh Thạch đoạt lấy, sau đó cười nói:
- Hồ đồ, máu tươi qua một ngày thời gian sớm đã đông lại rồi!
Nói xong, hai tay đặt lên bình, thúc dụng nội lực làm tan khối huyết trong bình nước, đồng thời nhíu mày nhìn về phía Liễu Diệc:
- Tại sao lại gặp phải Hạng Thiềm man? Có vẻ như là xảo hợp đến không thể tin được?
Đang lúc lắc đầu thì bên ngoài đột nhiên trở nên yên ắng, tiếng gào rít giận dữ của man tộc tất cả biến mất, yên tĩnh không hề báo trước trong nháy mắt lan tràn khắp sơn cốc.
Lương Tân và Liễu Diệc gần như đồng thời đứng dậy, dị khẩu đồng thanh hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Khúc Thanh Thạch thì bình tĩnh hơn rất nhiều, vươn người đứng dậy, đem bình nước trong tay đưa cho Lương Tân:
- Mau hớp vài ngụm đi, tình hình bên ngoài không rõ ràng, trước hết bổ sung sức lực rồi tính sau.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận cười sang sảng, nghe qua rất giống cảm giác từng cơn mát gió lùa qua rừng trúc:
- Ba tên các ngươi đều chạy thoát ra từ trong khu hầm phải không?
Tiếp đó, vang lên tiếng bước chân, một vị trung niên vừa cao vừa gầy chậm rãi xuyên qua rừng rậm đi về phía ty sở.
Cương nỏ cơ quan trong khu rừng không một chút phản ứng.
Nhìn kỹ bước chân của người này, nhìn như là đi nhưng thực ra không hề chạm đất, mỗi một bước chân đặt xuống đều cách mặt đất một khe rất mỏng, cho nên không làm phát động cơ quan.
Lúc này Lương Tân cũng đã nhìn ra huyền cơ dưới chân của người này, trái tim thẳng tắp rơi xuống: mặc dù kém một chút nhưng đối phương rõ ràng là bay tới, nếu không phải quỷ mị yêu tà thì cũng là tu thiên chi sĩ.
Khúc Thanh Thạch đứng ở cửa nhìn đối phương từng bước từng bước đi đến, hàng lông mày trắng khẽ nhíu lại, mang theo vài phần kinh ngạc:
- Tu sĩ? Ngươi là ai?
Trung niên nhân nhếch miệng, lộ ra hàm răng khô vàng, cười nói:
- Nhãn lực không tồi. Tên của ta gọi là Trúc Ngũ.
Liễu Diệc đứng trong ty sở hít sâu một hơi, đè ép nỗi sợ hãi trong lòng, cười khan hai tiếng nói:
- Trúc Ngũ? Vậy Trúc nhất nhị tam tứ lục thất bát đâu?
Chẳng qua Liễu Diệc chỉ thuận miệng nói bừa không ngờ Trúc Ngũ lại nghiêm túc lắc đầu:
- Không có lục thất bát, huynh đệ chúng ta chỉ có năm người.
Liễu Diệc lập tức hỏi tiếp:
- Vậy còn những người khác, ở đây sao?
Trúc Ngũ đi đến bìa rừng thì dừng lại, cách ty sở chừng khoảng ba đến năm trượng, vô cùng kiên nhẫn trả lời:
- Bọn họ không đến, Khổ Nãi sơn một chút việc cỏn con này ta tự mình điều khiển Hạng Thiềm man là đủ rồi.