- Ngươi cho rằng, các ngươi có thể chạy được sao?
Bóng trắng chợt lóe lên, Bạch Vân Sơn chợt xuất hiện đứng chắn trước mặt Hạ Thiên, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt bùng ra sát khí nồng đậm. Ánh mắt của hắn nhìn Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị giống như hai kẻ đã chết.
- Này, Em Chân Dài, lúc này chúng ta chết chắc rồi.
Hạ Thiên cũng không bối rối, hắn nhìn Dạ Ngọc Mị, dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Chúng ta thương lượng với nhau một chuyện, thế nào? Nếu chúng ta không chết, chị sẽ làm vợ tôi nhé?
- Nằm mơ.
Dạ Ngọc Mị nói ra hai chữ, rất lạnh.
- Ôi, chị có thể đừng nhỏ mọn như vậy được không, chị đã sắp chết đến nơi rồi, nên đồng ý làm vợ tôi, có gì mà không được?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Tôi chỉ muốn sau khi chết có vợ đi theo mà thôi, tôi cũng không muốn các bà vợ phải chết theo mình, nhưng chị dù sao cũng sắp chết, tôi miễn cưỡng chấp nhận chị làm vợ đi theo cho vui.
- Nói nhảm như vậy làm gì, cũng không thể cho các ngươi sống thêm được vài ngày.
Bạch Vân Sơn lạnh lùng nhìn hai người:
- Ta hỏi lần cuối, Nguyệt sư tỷ đang ở đâu?
- Này, nếu anh nói cho chú biết, Nguyệt sư tỷ của chú là vợ của anh, chú nhất định sẽ đánh anh chết sao?
Hạ Thiên lúc này hỏi.
- Ta cũng định cho ngươi sống lâu thêm một chút, nhưng ngươi dám mở miệng sỉ nhục Nguyệt sư tỷ, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi nhanh hơn một chút.
Vẻ mặt Bạch Vân Sơn trở nên âm trầm, một chưởng của hắn giống như đã dùng hết toàn lực.
Hạ Thiên hất tay lên, vài chục cây ngân châm màu đen tạo thành một mảng lưới phóng về phía Bạch Vân Sơn. Tất nhiên Hạ Thiên không muốn chết, hắn cũng không thấy mình sẽ chết, nhưng hắn cần kéo dài chút thời gian, vì tên chết tiệt Bạch Vân Sơn này thật sự có công lực quá mạnh, độc dược trong cơ thể đối phương hầu như chưa phát tác.
Hạ Thiên muốn dùng những cây ngân châm để kéo dài chút thời gian, nhưng điều làm hắn thất vọng là Bạch Vân Sơn căn bản không quan tâm đến những cây hắc châm của hắn, bàn tay phải vẫn vỗ về phía hắn.
Khoảnh khắc khi bàn tay phải của Bạch Vân Sơn đến trước ngực Hạ Thiên, hắn cũng không tránh, chỉ có thể nghênh địch, bảo vệ ngực.
Bạch Vân Sơn có chút kiêng kỵ với nắm đấm của Hạ Thiên, vì vậy cũng không muốn liều mạng, bàn tay phải chợt vỗ về phía vai phải của Hạ Thiên.
Hạ Thiên cuối cùng cũng phát hiện mình không có cách nào, chỉ có thể cứng nhắc tiếp một chưởng. Có câu nói muốn đánh người thì trước tiên nên học để bị người ta đánh, bản lĩnh bị đánh của Hạ Thiên là không tồi, nhưng sau khi xuống núi thì ít bị đánh hẳn đi mà thôi.
Khi Bạch Vân Sơn sắp đánh trúng Hạ Thiên, trong ngực hắn chợt có một bàn tay trong suốt thò ra, đột nhiên tiếp nhận một chưởng của Bạch Vân Sơn. Dạ Ngọc Mị nhìn có vẻ hôn mê nhưng lại có hành động, hơn mười sợ tơ hắc sắc lại bắn ra, đánh vào vị trí cuống họng của Bạch Vân Sơn.
- Ầm!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên.
- Phụt!
Không có bất ngờ gì xảy ra, Dạ Ngọc Mị lại phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt càng thêm tái nhợt.
Nhưng điều bất ngờ chính là lúc này Dạ Ngọc Mị và Hạ Thiên vẫn không bị đánh bay, dù Hạ Thiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi nhưng vẫn ôm Dạ Ngọc Mị, không động đậy. Ngược lại thì Bạch Vân Sơn chợt lay động, sau đó lui ra hai bước.
Khi đòn tấn công của Dạ Ngọc Mị và Bạch Vân Sơn va vào nhau, Hạ Thiên đã đặt một tay lên lưng nàng, trực tiếp đưa băng hỏa linh khí vào trong. Mà lần va chạm vừa qua chính là Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị cùng liên thủ liều mạng với Bạch Vân Sơn.
Dù trước đó hai bên chưa từng thương lượng nhưng lại phối hợp khá kín kẽ, mà quan trọng là những thủ đoạn mà Hạ Thiên sử dụng trước đó thật sự phát huy tác dụng, độc dược, mê dược và băng hỏa linh khí thông qua ngân châm đưa vào trong cơ thể của Bạch Vân Sơn đang tàn phá bừa bãi, cũng vì như vậu mà Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị liên thủ với nhau, cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong.
Dạ Ngọc Mị tuy bị thương rất nặng nhưng những sợi tơ hắc sắc vẫn phóng về phía cuống họng của Bạch Vân Sơn, mười sợi tơ hắc sắc như mười thanh phi kiếm sắc bén, từ bốn phương tám hướng phóng về một bộ vị tên người Bạch Vân Sơn.
- Hèn hạ.
Bạch Vân Sơn cực kỳ phẫn nộ, trên mặt có chút đỏ ửng bất thường, sau đó há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó chợt xoay người, Chỉ Xích Thiên Nhai lại được sử dụng.
Chỉ Xích Thiên Nhai cực kỳ tinh diệu đã làm cho Bạch Vân Sơn thoát khỏi nhứng sợi tơ hắc sắc của Dạ Ngọc Mị, nhưng rõ ràng lần này hắn cũng không còn thoải mái, vì hắn vừa bước ra đã lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã chúi đầu xuống.
- Em Chân Dài, nhanh lên, cùng ra tay, tên ngốc này đã trúng độc mê dược, sẽ không gắng gượng được bao lâu.
Hạ Thiên lúc này nhanh chóng nói một câu.
- Lần sau gặp mặt ta sẽ giết ngươi.
Bạch Vân Sơn cơm tức nhìn Hạ Thiên, sau đó sải bước ra nhưng phóng về phía ngược lại, chỉ sau nháy mắt thì biến mất.
- Này, Em Chân Dài, chị còn có thể đuổi theo được không? Tôi thì chịu.
Hạ Thiên nhìn hình bóng khuất xa của Bạch Vân Sơn mà cảm thấy đáng tiếc, đã có cơ hội tuyệt hảo để giết chết đối phương, nhưng vấn đề là bản thân mình cũng trọng thương, đã không còn sức lực để đuổi theo. Thực tế bây giờ hắn có đuổi kịp cũng không phải là đối thủ của Bạch Vân Sơn.
Dạ Ngọc Mị ở trong lòng Hạ Thiên cũng không đáp lời, Hạ Thiên thấy có gì đó là lạ, hắn cúi đầu nhìn, thì ra nàng đã hôn mê.
- Tranh thủ chạy thôi, nếu tên kia tìm được Hoàng Tĩnh Di đến, sợ rằng sẽ chết chắc.
Hạ Thiên thầm suy nghĩ, sau đó hắn nén đau, ôm Dạ Ngọc Mị chạy về phía bờ Hồ Nguyệt Lạc.
Chiến đấu trên Thiên Thần Đỉnh cũng không làm cho bất kỳ kẻ nào chú ý, dù là Hào Phỉ Phỉ cũng căn bản không phát hiện Hạ Thiên bỏ đi. Khi Hạ Thiên về phòng ngủ không một tiếng động, Hào Phỉ Phỉ cũng không phát hiện ra, nàng đang ngồi trong phòng khách xem tivi, rõ ràng nàng có chút vui sướng.
Khi xem tivi thì Hào Phỉ Phỉ thỉnh thoảng còn liếc mắt vào bên trong, nàng thấy Hạ Thiên có hơn phân nửa đang cùng mỹ nữ kia làm việc riêng, nhưng chẳng lẽ biệt thự này cách âm tốt như vậy. Nếu không thì sao chẳng nghe thấy chút âm thanh nào?
Hào Phỉ Phỉ tất nhiên không biết, Hạ Thiên bây giờ chính bản thân cũng bị thương, dù có ý với Dạ Ngọc Mị cũng không thể làm gì hơn, bây giờ điều quan trọng với hắn là chữa thương.
Chữa thương với Dạ Ngọc Mị cũng không phải là vấn đề, vì băng hỏa linh khí trong cơ thể hắn có thể tấn công mà cũng có thể chữa thương, thậm chí hắn không cần vận công thì Băng Hỏa Linh Đan cũng tự động vận chuyển băng hỏa linh khí đi khắp kinh mạch, đưa đến lục phủ ngũ tạng, lấy tốc độ cực nhanh để chữa tổn thương của hắn.
Dù bị thương nặng nhưng tốc độ khôi phục là rất cao, tất nhiên cái được gọi là tốc độ chỉ là tương đối mà thôi, vì người thường bị vết tương nặng như vậy, không tính là chết thì cũng phải mất nửa năm trị thương. Dù là người tu tiên, muốn khôi phục lại từ vết thương nặng cũng phải mười ngày nửa tháng, nhưng Hạ Thiên chỉ cần vài giờ là xong.
Nhưng vài giờ cũng không phải khoảng thời gian ngắn, nếu trong vài giờ ngắn ngủi mà xuất hiện một kẻ địch mạnh như vậy, tất nhiên hắn chỉ còn con đường chết. Vì vậy trong thời gian đó Hạ Thiên vừa không ngừng trị thương vừa cầu mong đừng có tên nào của Phiêu Miểu tiên môn tìm được mình.
Cho đến nay Hạ Thiên vẫn là kẻ tương đối may mắn, nếu không lúc ba tuổi hắn sẽ không may mắn gặp được thần tiên tỷ tỷ, hắn cũng sẽ không gặp được một người cũng có cơ thể băng hỏa linh khí giống mình như Liễu Mộng, hắn cũng không phải đánh bài luôn luôn thắng. Hôm nay tuy thiếu chút nữa đã chết trong tay của Bạch Vân Sơn, nhưng tóm lại hắn cũng rất may mắn, chữa thương rất thuận lợi, không có ai quấy rầy hắn.
Đến nửa đêm thì Hạ Thiên mới hoàn toàn khôi phục, cuối cùng hắn cũng chuyển chú ý đến Dạ Ngọc Mị đang hôn mê.
Dạ Ngọc Mị còn sống là một tin tức tốt với Hạ Thiên, vì hắn cũng không hy vọng nàng chết vào lúc này, nhưng đây lại là một tin tức duy nhất, vì vết thương của Dạ Ngọc Mị đã vượt qua dự đoán của hắn.
Thật ra điều này cũng bình thường, với tu vi hiện tại của Dạ Ngọc Mị là chênh lệch quá lớn với Hạ Thiên, mà chênh lệch giữa Hạ Thiên và Bạch Vân Sơn cũng cực kỳ lớn, có thể thấy sự chênh lệch giữa Bạch Vân Sơn và Dạ Ngọc Mị là thế nào. Nói cụ thể thì Dạ Ngọc Mị bị hao tổn Kim Đan làm cho nàng không bằng một người tu tiên Kim Đan sơ kỳ, nếu so sánh với một kẻ Kim Đan hậu kỳ như Bạch Vân Sơn thì thật sự là kém hai cấp, như vậy Dạ Ngọc Mị trọng thương cũng không có gì là lạ.
Đáng lý ra Dạ Ngọc Mị có bị thương nặng hơn cũng không phải là vấn đề với Hạ Thiên, dù sao với y thuật của hắn thì nàng không chết sẽ chữa tốt, mà hắn sau khi xem xét cẩn thận mới phát hiện vấn đề là khá lớn.
"Lúc này mình nên làm gì?"
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn suy nghĩ một lúc lâu, cũng không có cách nào hay, vì vậy quyết định:
- Trước tiên cứu tỉnh rồi tính sau.
Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm rồi đâm về phía Dạ Ngọc Mị, sau đó lại chợt buồn bực, người phụ nữ chết tiệt này đã hôn mê nhưng vẫn không thể đâm châm vào trong quần áo của nàng.
Hạ Thiên muốn cởi quần áo của Dạ Ngọc Mị ra, nhưng kết quả là hắn phát hiện quần áo của nàng giống như của thần tiên tỷ tỷ, giống như một thứ gì đó mọc trên người, căn bản không thể cởi ra.
- May mà mình là thần y đệ nhất thiên hạ, nếu không thì hôm nay cô chết chắc rồi.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó chụp lấy cổ tay của Dạ Ngọc Mị, trực tiếp đưa băng hỏa linh khí vào trong người nàng.
Khi Hạ Thiên đưa băng hỏa linh khí vào càng nhiều thì gương mặt tái nhợt của Dạ Ngọc Mị càng có thêm chút huyết sắc, mười phút sau nàng đã mở mắt.