• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Hà đang tập trung linh lực điều trị khí cung, đột nhiên thấy cơ thể Đại Hùng hơi xao động một cái, rồi từ dưới bụng hắn, một luồng khí nóng nhẹ bốc dần lên trên. Đám khí nóng này khi đến khí cung, lập tức giúp tiến độ giãn mềm vách khí cung tăng lên đến mấy lần. Đám tế bào vốn co cụm, tự nhiên dễ dàng giãn ra, bộc lộ khả năng tái tạo mạnh mẽ kinh người.

- Cơ thể ngươi thật tốt.

Thu Hà buột miệng:

- Năng lực tái tạo của các tế bào đều hơn hẳn người thường.

Nữ y sư điềm nhiên không biết, cơ thể của Đại Hùng qua cải tạo của tiên quả, năng lực sức sống đúng là vượt trội, nhưng mà căn bản sự kích thích rã đông để tái tạo lúc này lại đến từ chính nàng.

Luồng khí nóng xâm chiếm hết khí cung, công việc điều trị của Thu Hà nhẹ nhàng đi nhiều. Sau một lát, nàng bắt đầu giải khai các huyệt đạo quanh khí cung Đại Hùng, để cho chút võ khí sót tự do trở về hòa nhập cùng nội khí của hắn. Nàng không quên dặn dò:

- Khí cung của ngươi còn chưa hồi phục hẳn, hiện thời chưa thể luyện khí như trước. Đợi một tuần sau dùng thêm đan dược, khí cung mới có khả năng hồi phục. Lúc đó tập lại cũng chưa muộn.

Thu Hà chuẩn bị thu công, bất chợt phát hiện ra điểm quái lạ: khối khí nóng từ dưới bụng Đại Hùng vẫn bốc lên không dứt, nó không chỉ xâm chiếm khí cung, mà còn lan ra khắp cơ thể hắn.

- Này Đại Hùng, bình thường ngươi có luyện tâm pháp gì về hành Hỏa…

Thu Hà mở mắt ngước lên, thấy khuôn mặt của Đại Hùng đỏ bừng, đôi mắt đang lén lút nhìn xuống mặt mình. Không, chính xác hơn, là dưới mặt mình một chút. Nàng theo quán tính liền liếc xuống theo, đột nhiên hiểu ra tất cả.

“Bốp”.

Một âm thanh rõ to vang lên trong phòng. Đại Hùng ôm một bên má nhăn nhó:

- Sư tỷ, xin lỗi, ta không cố ý.

- Im miệng.

Thu Hà mặt đỏ hồng, bừng bừng lửa giận. Cái tên đáng chết này. Mình còn đang bận cứu chữa cho hắn, vậy mà hắn dám nhân cơ hội… chiếm tiện nghi. Nàng lườm hắn một cái sắc như dao cạo. Biết vậy ban nãy để cho hắn bị phế luôn cho bõ ghét.

Mang theo dáng điệu hậm hực, Thu Hà bước xuống giường, xoay người đi thẳng ra ngoài. Đại Hùng hối hận nói với theo.

- Sư tỷ, ta …

- Đừng gọi nữa. Sư tỷ đi rồi.

Xuân Điền cười gian xảo đi vào. Liếc một bên má in đủ năm vết ngón tay trên má Đại Hùng, hắn cười to một trận không kiềm chế được:

- Hắc hắc, nhìn trúng “xôi” của sư tỷ bị phát hiện chứ gì???

Đại Hùng ngượng ngùng, một tay che má, miệng ấp úng:

- Sao huynh biết?

- Ha ha, còn phải hỏi. Sau ta, ngươi là người thứ hai ăn tát vì lý do này đấy?

- Người thứ hai …?

Đại Hùng trợn mắt nhìn Xuân Điền đang cười chảy cả nước mắt. Hóa ra hắn không phải kẻ duy nhất mang cái tội sắc lang này. Nhưng thật ra, đáng lẽ còn phải có nhiều người “vô ý phạm tội” như hắn mới phải chứ. Bởi vì sư tỷ trị thương đâu chỉ có một mình hắn. Chẳng lẽ từng ấy năm, quả thực có mỗi hai người … ăn tát của sư tỷ?

Xuân Điền cười sặc sụa một hồi mới miễn cưỡng ngăn lại được, nhìn khuôn mặt ngơ ngáo của Đại Hùng, hắn chậm rãi giải thích.

- Bình thường sư tỷ rất cẩn thận. Loại tình huống này không phải thường xuyên xảy ra đâu.

Thấy Đại Hùng vẫn đần mặt ra, Xuân Điền nói chi tiết hơn:

- Tuy sư tỷ đảm trách việc cứu thương cho các đệ tử tham gia thi tuyển mấy năm gần đây, nhưng những lần trước đều tổ chức vào cuối đông. Thời tiết lạnh như vậy, đương nhiên sư tỷ sẽ mặc lọai trang phục kín cổng cao tường. Ngoài ra, khi chữa thương cho bệnh nhân, đa số mọi người đều nằm, còn sư tỷ thì đứng, như vậy tầm mắt của người khác không thể nhìn tới chỗ không nên nhìn được.

- Vậy chẳng lẽ sư huynh …

- Ha ha, đúng vậy. Ngay năm đầu tiên sư tỷ tham gia đội y tế, năm đó thi tuyển cũng dời sang mùa xuân. Mà ta hôm đó được sư tỷ trị liệu, lại cũng bị thương trên ngực và sau lưng, hoàn toàn không thể nằm xuống điều trị được.

Ra vị sư huynh này từng gặp hoàn cảnh giống như hắn, cho nên hậu quả, đương nhiên cũng như hắn. Chuyện bất đắc dĩ a. Dù sao ở cái tuổi của hắn, tò mò về giới tính là không thể tránh khỏi. Lâm vào tình trạng bắt buộc nhìn thấy “vật thể lạ” đó, hầu hết thanh niên đều không dễ dàng dời mắt đi, không để ý.

Nghĩ tới chức trách y sư của Thu Hà, Đại Hùng bỗng thót hết cả tim:

- Xuân Điền sư huynh. Nếu sư tỷ giận ta như thế, vậy còn thương thế của ta …

- Ngươi đừng lo. Việc khôi phục khí cung của ngươi xem như đã xong rồi. Bây giờ chỉ còn uống đan dược hàng ngày nữa thôi.

- Nhưng đan dược không phải do Thu Hà sư tỷ chỉ định hay sao?

- À, tất nhiên.

- Thế nếu sư tỷ không chỉ định đơn thuốc …

Xuân Điền lắc lắc đầu:

- Sư tỷ nhìn như nóng tính, thực tế rất chóng quên. Chỉ nửa buổi là sư tỷ sẽ gửi đơn thuốc đến cho ta thôi. Nếu sư tỷ là người hay ghi hận, ngươi nghĩ xem, ta làm sao còn có thể đứng đây được chứ. Vả lại, đây là việc phục vụ cho môn phái, không thể dùng cảm tình cá nhân để hành sự được.

Đại Hùng nghe thế mới thanh thản lại đôi chút, thở ra một hơi:

- Nếu vậy thì tiểu đệ yên tâm rồi.

Cái hắn lo không chỉ là việc chữa thương lần này. Sau này vào nội môn còn phải tiếp xúc với Thu Hà nhiều hơn. Việc rèn luyện trên đường tu tiên lúc nào cũng đầy rẫy thử thách và hiểm nguy. Các đệ tử sớm hay muộn đều sẽ có lúc xẩy chân cần đến y đường phục hồi lại. Bản thân hắn cũng không ngoại lệ. Vì vậy cũng không đương nhiên mà mọi đệ tử hành nghiệp y sư đều có tầm quan trọng đặc biệt đối với môn phái.

Thực ra nếu lạc quan mà xét, thì hắn có thể lén lút tích trữ tiên quả để tự chữa. Nhưng Tiểu Bảo còn đang say ngủ, Tiểu Phong thì đã giao cho người khác. Còn để mình hắn tiến lên Tâm Liên Đỉnh, khả năng lớn là hắn sẽ “quy tiên” giữa đường. Đấy là chưa tính tiên quả hái về có thể giữ tươi trong bao lâu. Nếu là trong bảy ngày, vậy thì thời gian để hắn chạy đi chạy lại cũng đủ hết giờ. Đại Hùng tự nhiên nhớ đến con đường luyện đan dang dở của mình – khi nào có điều kiện phải khôi phục lại sớm, như vậy may ra mới chủ động được.

Việc khôi phục ngoại thương là do Xuân Điền đảm trách. Vị sư huynh với con mắt đầy cảm thông, nhanh chóng quấn hắn thành cái bánh tét, sau khi đã trét lên người hắn một đống dược liệu ba bốn loại gì đó bất đồng. Đại Hùng xui xẻo không thể nằm xuống tĩnh dưỡng, cuối cùng toàn phải ngồi tư thế “luyện khí mà không luyện khí” để nghỉ ngơi.

Trải qua ba ngày ngồi không mà không làm gì cả, đến cột sống của Đại Hùng cũng muốn sụm xuống. Cảm giác khí cung đã có chút vững chãi, hắn lén lút đem Long Tâm Quyết ra luyện vài vòng.

Không thể không nói khả năng tái tạo tế bào của tiên quả là tuyệt hảo. Trừ bỏ việc chậm rãi điều khiển khối võ khí cho an toàn, Đại Hùng không hề gặp thêm phiền toái gì trong quá trình dẫn khí. Nhờ vậy, tốc độ hồi phục của Đại Hùng càng lúc càng nhanh hơn. Theo ước lượng của Xuân Điền, lâu nhất trong các vết thương của Đại Hùng là chiếc xương sườn gãy, cần hai mươi ngày mới có thể khỏi. Nhưng thực tế đến ngày 15 là Đại Hùng đã nài nỉ xin được tháo băng ra.

***

Khu vực ngoại môn mà Đại Hùng thường đến học võ nằm trên đồi Vọng Nguyệt. Mà Lạc Viên Sơn – nơi đặt nội đường của Long Khí Môn – lại nằm bên kia con sông Long Tuyền, cách ngoại môn một cây cầu gỗ lớn. Tất cả các đệ tử sau khi vào nội môn đều tiến hành chế độ nội trú, cuộc sống đa phần sẽ cách biệt với bên ngoài.

Lúc này hai mươi bốn tân đệ tử nội môn vừa mới tiến hành xong nghi thức nhập môn, đang đứng trong sảnh đường chờ các vị sư phụ phân phó.

Ngồi trên ghế chủ tọa của sảnh đường là chưởng môn Khai Nhân. Hai hàng ghế hai bên chia ra các vị sư bá, sư thúc. Còn xếp dưới nữa là chỗ ngồi của các sư huynh, sư tỷ giữ vị trí quan trọng trong môn phái. Các sư huynh, sư tỷ này được chọn làm lớp sư phụ kế thừa tương lai trong môn, ở một ngành học đã có thể đứng ra dạy thay khi các sư thúc bận bịu.

Đại Hùng kín đáo liếc một cô nương mặt hoa da phấn ngồi bên phía tay phải hắn. Vị sư tỷ Thu Hà này sắc mặt lạnh băng, đối với hắn dửng dưng như không hề biết, nghe chừng trong lòng nàng vẫn có ít nhiều khó chịu.

Khai Nhân quét mắt qua toàn trường, e hèm một cái:

- Tổng cộng là hai mươi tư tân đệ tử, ngoại trừ Minh Quang do phạm luật nên bị loại. Mọi người xem xét sắp xếp về các ban thế nào cho phải. Các đệ tử thấy bản thân phù hợp với môn tu luyện nào cũng có thể bước ra tự đề xuất.

Ngừng một chút, Khai Nhân giải thích:

- Trong nội môn hiện nay chia ra năm nhánh: luyện tiên pháp, luyện trận phù, luyện đan được, luyện khí giáp, luyện bảo thú. Tất cả những nhánh này đều quan trọng đối với việc tu tiên, vì vậy các ngươi chọn nghề nào chúng ta cũng sẽ hoan nghênh.

Trong hàng, một đệ tử đứng ra hỏi:

- Thưa chưởng môn, giả dụ chúng đệ tử nhận thấy có một vài nhánh đều có thể theo được, vậy thì phải làm sao?

Khai Nhân không phải lần đầu gặp tình huống này, bình thản bảo:

- Vậy ngươi có thể đăng ký học tất cả những ngành ngươi thích. Nhưng ta phải nói trước: tu tiên không có bất cứ con đường nào dễ dàng cả. Vì vậy nếu ngươi chọn học cùng lúc càng nhiều ngành, tiến triển của ngươi đối với việc thăng cấp càng chậm chạp. Cho nên ta khuyên các ngươi tốt nhất hãy chọn một hai ngành mà mình xem là quan trọng nhất. Sau khi đạt thành tựu có thể học thêm ngành phụ trợ sau.

Học tu tiên, đương nhiên tiên pháp là điều đa số coi trọng nhất. Chẳng mấy chốc hầu hết đệ tử đều chọn tiên pháp là môn chủ đạo, tiếp theo mới đến các nghề khác.

Đại Hùng trong đầu tham lam tính toán, nghề nào đối với hắn xem ra cũng hữu dụng. Tiên Pháp và Đan Dược là hai môn có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ sớm nhất, hắn đương nhiên phải chọn. Trận Phù cũng khá quan trọng khi tu luyện, như Hấp Linh Trận khi khảo thí chẳng hạn, có thể giúp cơ thể tụ tập được linh lực nhanh, thi triển tiên pháp càng thêm thoải mái. Khí Giáp giúp chế tạo ra binh phí pháp bảo cùng giáp phòng - những thứ này đến khi chiến đầu đều có khả năng thay đổi phần thắng trong gang tấc. Còn Bảo Thú – hầu hết thú cưỡi hoặc hộ vệ thú đều do ngành này nuôi dưỡng mà ra, dù để di chuyển hay bảo vệ bản thân đều xem như một phương tiện cứu mệnh. Đại Hùng hận không thể cùng lúc đăng ký cả năm môn, chẳng qua Khai Nhân chưởng môn đã nói thế, hắn không thể không kìm chế ham muốn của mình lại.

Cắn răng nhẩm tính một hồi, Đại Hùng có chút tiếc nuối đăng ký:

- Đệ tử đăng ký Tiên Pháp, Đan Dược và Bảo Thú.

Lời này nói ra, cả sảnh đường nhìn hắn không chớp mắt. Đây là người duy nhất dám đăng ký học ba môn từ đầu a.

Khai Nhân thấy kẻ lên tiếng là một trong năm hạt giống đợt này, có phần lo lắng, liền lên tiếng khuyên răn:

- Đại Hùng, ta thấy đệ tử nên đăng ký hai môn thôi. Tuy rằng ngươi được sư môn hết lòng nâng đỡ, nhưng tinh lực để học ba môn cùng lúc quả thật quá lớn. Mỗi năm môn phái chúng ta đều tiến hành kiểm tra để xem xét lại vị trí hạt giống một lần. Sẽ chỉ có hai người đứng đầu trong mỗi nghề được tiếp tục ưu ái. Ngươi học tạp như vậy, e là khó giữ nổi ưu đãi đang có.

Đại Hùng nghĩ qua một cái, vẫn tiếp tục kiên quyết:

- Chưởng môn sư phụ, đệ tử vẫn xin được theo học ba môn đã nói.

Tiếng thở dài của các sư bá, sư thúc đồng loạt vang lên. Trong đa số các năm, vì cạnh tranh vị trí hạt giống, đa số tân đệ tử đều chủ tu nhiều nhất hai môn. Những người đang là hạt giống thậm chí chỉ đăng ký một môn duy nhất cho dễ có thành tựu. Những người này sau đó đều có kết quả khá khi tu luyện, trở thành những thành phần quan trọng trong việc kế thừa gánh vác môn phái. Nhưng năm nay xuất hiện một đệ tử hạt giống khác người này, không chừng môn phái sắp phải đầu tư lỗ vốn mất.

Cùng lúc với tiếc xót của các vị trưởng lão, các tân đệ tử khác đa phần đều hớn hở khi nghe Đại Hùng đăng ký. Chưa gì đã có khả năng loại bỏ được một chướng ngại không nhỏ rồi. Ít đi một người cạnh tranh, thêm một phần cơ hội cho mình nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK