Mục lục
[Dịch]Nhất Niệm Thiên Chủ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có lẽ là có, nhưng ta không biết." San San nhẹ nhàng lắc đầu lại nói :" Bất quá ta nghĩ nữ tử Hoặc Thiên của Yến Lâm Cung kia hẳn là có thể cùng Đông Thắng đánh một trận đi."

"Đích thật có thể đánh một trận." Lạc Thiên cũng đồng ý quan niệm này, dù sao hắn cũng rất hiểu Hoặc Thiên, từ nhỏ tới lớn nếu không có hắn mà nói nàng xứng đáng xếp đệ tam thậm chí đệ nhị trong Thiên Tinh Cung tuổi trẻ, nàng chỉ đứng sau Lạc Thiên cùng hai người thuộc hạ của hắn trong Thiên Tinh Cung mà thôi.

"Ngươi biết hai người này sao?." Nghe Lạc Thiên nói như biết hai người này San San không khỏi hiếu kỳ nói, nếu nói biết Đông Thắng nàng còn hiểu được, nhưng Hoặc Thiên nữ tử thì theo nàng được biết rất ít xuất hiện, nghe nói từ lúc nàng lộ mặt xuất thủ không quá ba lần, mà mỗi lần xuất thủ đều rất nhanh chóng, không ai biết nàng mạnh thế nào

Bây giờ Lạc Thiên vậy mà nói như hắn biết Hoặc Thiên như vậy, trực giác của nàng nói cho nàng biết đây chỉ sợ không đơn giản như vậy.

"Không biết, chỉ là đoán mà thôi." Lạc Thiên cười nhạt không nói, chẳng lẽ hắn còn nói Lạc Thiên cùng nàng quan hệ như thế nào không thành, hắn còn không lộ liễu đem chuyện riêng của mình nói ra như vậy.

San San cũng không hỏi nữa, nàng biết mình có hỏi cũng không có kết quả, hai người hàn huyên một lát rồi trở về, Lạc Thiên trở về đã thấy Phượng Duyên đứng đấy chờ hắn, nàng bây giờ dáng người vốn đã nóng bỏng lại càng thêm khiến người nhiệt huyết sôi trào.

Nàng dáng người khi được thoát thai hoán cốt về sau càng thêm hoàn mỹ, hai đôi bạch thỏ càng thêm rắn chắc, hai chân ngọc như ẩn như hiện khiến người khó dời mắt, khuôn mặt đã tháo xuống khăn che mặt, lộ ra một dung nhan kiều diễm, đôi mắt của nàng đã ít đi một phần nhu nhược, nhiều hơn một phần tự tin.

"Không tồi. Vậy mà có thể lột xác tới cửu thải huyết mạch." Nhìn Phượng Duyên thay đổi Lạc Thiên không khỏi vui mừng cười nói. Dù sao nàng là đệ tử của hắn, hơn nữa từ một ý nghĩa nào đó nàng cũng xem như là thân nhân có huyết mạch duy nhất cùng Lạc Thiên trên đời này, điều này càng khiến hắn quan tâm nàng hơn.

"Đa tạ sư phụ thành toàn." Phượng duyên vui mừng nhìn Lạc Thiên rồi cúi xuống hành lễ, hiển nhiên nàng biết được chỉ phục dụng Địa Tâm Ngọc Linh Thủy là không thể có hiệu quả như vậy, mà muốn có hiệu quả như vậy thì hẳn là Lạc Thiên động tay chân, điều này làm nội tâm nàng ấm áp.

"Đều là người một nhà, không có gì đáng nói." Lạc Thiên cũng cười đỡ nàng dậy rồi nói tiếp :" Ngươi bây giờ chỉ thiếu một chút cơ duyên là có thể trùng kích Chân Ngã Thần Hỏa, nên chuẩn bị một chút đi."

"Sư phụ, ngươi nói ta có thể trùng kích được mấy cái Chân Ngã Thần Hỏa?." Phượng Duyên có chút chờ mong nhìn Lạc Thiên, nàng cũng muốn Lạc Thiên nhận xét thế nào về thiên phú của nàng.

"Nếu bây giờ ngươi trùng kích vậy thì hản là có tám tới chín cái, nhưng nếu tiếp theo có cơ duyên vậy thì khó nói trước." Lạc Thiên ánh mắt như nhìn xuyên vạn vật quét qua Phượng Duyên rồi không xác định nói, dù sao hắn không phải là người thích dùng ánh mắt của mình để kết luận tương lai của người khác, bởi vì trên đời này có muôn vàn ngoài ý muốn, chuyện sau này ai biết được.

"Vâng, Ta sẽ cỗ gắng." Phượng Duyên tự tin dơ nắm đấm làm một cái thủ thế rồi nói. Nhưng kỳ thật nàng vẫn không dám chắc mình có thể trùng kích được mười cái.

Phải biết mỗi một thế hệ trong một Vũ Trụ sinh ra mười cái Chân Ngã Thần Hỏa rất ít, mỗi thế hệ có hai tới ba người xem như là nhiều, cái này có thể thấy được khó bao nhiêu, nhưng nàng không muốn phụ lòng của Lạc Thiên nên sẽ cố gắng hết sức.

"Mọi chuyện tùy thân, chỉ cần ngươi cố gắng thì dù thất bại lại có làm sao, ít ra ngươi đã cố gắng." Lạc Thiên nhìn nàng không tự tin như bề ngoài thì đôi mắt hắn trở nên thâm thúy hơn rồi cười khẽ nói :" Hãy tự tin làm theo cách mà ngươi muốn, làm những gì mà ngươi mơ ước. Thành công không phải là do ta hay ai có thể giúp mà là do chính lòng tin của ngươi."

Nghe Lạc Thiên nói Phượng Duyên không khỏi ngẩn ra, đúng vậy, mọi việc dù thất bại hay thành công thì trước đó đều phải có tự tin. Nàng nhìn Lạc Thiên với ánh mắt chưa bao giờ có tự tin, hiển nhiên nàng hiểu được mình nên làm gì.

"Vâng. Sau này ta sẽ thay đổi, dù làm việc gì ta cũng sẽ tự tin." Phượng Duyên kiên quyết trịnh trọng nhìn Lạc Thiên nói.

"Rất tốt, mặc dù ngươi nhìn như nhu nhược nhưng trong mắt ta đó không phải là nhu nhược mà là dịu dàng, trong mắt ngươi người khác nhìn thấy là quật cường nhưng trong mắt ta ngươi không chỉ quật cường mà còn tự tin, đây là điều khiến người khác cùng ta bị ngươi hấp dẫn, sau này hãy cố gắng lên." Lạc Thiên cười khẽ vuốt tóc nàng rồi nói, thần thái ở giữa nói không nên lời ôn nhu.

Hôm nay hắn nói nhiều với nàng như vậy cũng xem như đã hết tâm, sau này nếu không phải vấn đề gì khó khăn thì hắn sẽ không can thiệp chuyện của nàng.

Hai người hàn huyên một lát rồi xếp bằng nghỉ ngời, cũng là lúc nên lên đường lấy món đồ kia, Lạc Thiên không khỏi suy nghĩ rồi nhắm mắt.

Nghỉ ngơi một đem trong, thể lực của tất cả mọi người cũng xem như khôi phục thất thất bát bát. Lạc Thiên bốn người chuẩn bị lên đường tiếp về chỗ sâu của Thủy Lĩnh.

"Tằng Nhất huynh, nếu mọi người đã có được thứ mình muốn vậy chúng ta từ biệt từ đây đi." Nhìn thấy đã khôi phục xong mọi người Quân Thiếu Lâm nhìn Tằng Nhất nói, hiển nhiên cũng là lúc rời đi.

"Ồ, nếu các vị cũng đi tới trung tâm của Thủy Lĩnh sao chúng ta không cùng đi chung?." Tằng Nhất có chút ngoài ý muốn nói, kỳ thật hắn cũng muốn cùng mấy người cùng đi để được gần San San hơn, dù sao thiên tài cùng mỹ mạo Vô Song như nàng đặt ở đâu cũng khiến người chú ý, hơn nữa nếu được nàng ưu ái vậy hắn lên ngôi là điều chắc chắn.

"Ha ha, bọn ta còn phải đi một số nơi khác nên không tiện đường, lần sau chúng ta sẽ gặp lại vậy." Quân Thiếu Lâm thấy Lạc Thiên ba người không nói nên đành phải nói trước.

"Ra vậy, như vậy lần này đa tạ các vị tương trợ, sau này nếu có gì cần giúp đỡ xin cứ nói." Thấy mấy người muốn đi Tằng Nhất vô ý hữu ý nhìn qua San San rồi cười khẽ nói. Kỳ thực hắn rất muốn đi cùng bốn người, nhưng mà phía sau hắn còn có một đám người nên không tiện, chỉ cảm thấy không thể cùng đi với San San nên từ nói cho qua mà thôi.

"Đã vậy chúng ta cáo từ từ đây." Quân Thiếu Lâm nhạt nhòa nói, hắn cảm thấy được Lạc Thiên ba người đều không thế nào để ý tới Tằng Nhất nên hắn cũng không muốn nói nhiều.

"Cáo từ." Tằng Nhất cũng như nhận ra được mấy người phía sau không chào đón mình nên cũng không mặt dày ở lại, nói xong lên thuyền rời đi.

Bốn người lên thuyền đi xung quanh Thủy Lĩnh xem phong cảnh, nếu là bình thường Phượng Duyên ba người chắc chắn sẽ không có tâm trạng đi xem phong cảnh, nhưng lần này vì có Lạc Thiên nên mấy người cũng không lo sợ, cứ đi thưởng thức phong cảnh xem như mở rộng kiến thức đã.

"Sư phụ, tại sao yêu thú từ các kỷ nguyên trước đều thường ở tại không gian riêng biệt với ngoại giới vậy, ta hầu như rất ít thấy có yêu thú từ kỷ nguyên khác đi ra ngoại giới." Đi trên đường Phượng Duyên mấy người đều bị tấn công nhưng đều bị bọn họ giải quyết gọn gàng, nhìn toàn bộ đều là yêu thú không biết tên kia Phượng Duyên không khỏi tò mò hỏi.

Quân Thiếu Lâm cùng San San cũng tò mò nhìn Lạc Thiên, bọn họ tuy rằng xuất thân cao quý nhưng vẫn chưa đủ địa vị để biết một số chuyện về cái khác kỷ nguyên.

Thực ra ngoại giới đã có rất nhiều người đoán, giống như bọn họ không thuộc về kỷ nguyên này nên thiên địa hạn chế, lại hoặc có người suy đoán bọn họ nếu đi ra sẽ bị thiên phạt, chính vì vậy những tồn tại vô địch hay yêu thú đều không nguyện ý đi ra.

Đối với ngoại giới suy đoán cũng không phải không có lý, chỉ là đây cũng là suy đoán mà thôi, còn chưa thật sự được xác nhận nên không ai cho ra một cái định nghĩa.

Nghe Phượng Duyên hỏi Lạc Thiên nhìn mấy người một cái rồi nói :” Những yêu thú cùng các tồn tại kia không phải là không thể rời đi mà là bọn họ không nguyện ý rời đi.”

“Không nguyện ý rời đi. Tại sao lại như vậy?.” Phượng Duyên không nhịn được kỳ quái hỏi, hiển nhiên theo nàng nghĩ nếu Tôn Chủ của kỷ nguyên này có thể rời đi như vậy Tôn Chủ của kỷ nguyên trước cũng có thể rời đi mới đúng.

“Theo tình huống bình thường nếu như chỉ đi ra một hai lần thì không sao, nhưng nếu đi ra nhiều lần vậy thì lại khác, tới lúc đó kỷ nguyên sức mạnh này sẽ lây nhiễm vào cơ thể khiến cho cơ thể bọn họ càng trở nên gánh nặng hơn, chính vì vậy những tồn tại của kỷ nguyên trước đều không nguyện ý rời đi.” Lạc Thiên nhìn mấy người bình tĩnh rồi nói tiếp :” Tất nhiên cũng có một số tồn tại đặc biệt, họ có thủ đoạn ra ngoài trong một thời gian ngắn, nhưng cũng chỉ là một thời gian ngắn mà thôi.”

“Vậy tại sao chúng ta đi vào thân thể lại không chịu gánh nặng?.” San San có chút kỳ quái hỏi.

“Bởi vì kỷ nguyên chúng ta ở Thập Thiên Vũ Trụ bây giờ là chủ đạo sức mạnh, lúc chúng ta sinh ra đã mang theo một phần sức mạnh này, chính vì vậy dù chúng ta có tới không gian của kỷ nguyên khác cũng không sao.” Lạc Thiên bình tĩnh nói.

“Như vậy sau này nếu kỷ nguyên của chúng ta kết thúc thì chúng ta cũng phải như vậy sao?.” Phượng Duyên có chút lo lắng hỏi, kể cả San San cùng Quân Thiếu Lâm cũng vậy, dù sao nếu sau này bọn họ đi lên đỉnh cao lúc, kỷ nguyên kết thúc khiến bọn họ phải ở lại trong khu vực của mình, như vậy cái này không phải là bọn họ nguyện ý.

“Không, kỷ nguyên chúng ta sẽ không cần như vậy.” Lạc Thiên nhìn mấy người lo lắng không khỏi cười nhạt. Lần trước hắn nhận được truyền thừa của Lạc Tộc lúc đã biết một cái bí mật động trời, cái bí mật này có liên quan tới tại sao mấy vùng Kỷ Nguyên Cấm Địa lại không nguyện ý rời đi.

“Thật sự.” Phượng Duyên ba người không thể tin nhìn Lạc Thiên nghi ngờ hỏi. Cái này cũng không phải là bọn họ không tin Lạc Thiên. Dù sao một cái kỷ nguyên trong đều sẽ sinh ra rất nhiều tồn tại, nhưng như vậy cũng không thể rời đi Kỷ Nguyên Cấm Địa, vậy mà bây giờ Lạc Thiên lại nói kỷ nguyên của bọn họ không phải trốn tránh như vậy, cái này khiến bọn họ cực kỳ khó tin.

“Đúng vậy.” Lạc Thiên nhìn mấy người cười nói. Hiển nhiên một tu sĩ khi biết dù mình có tu luyện thế nào cũng không thể thoát khỏi kỷ nguyên ràng buộc lúc sẽ có tâm tình sa sút, nên hắn cũng muốn giải thích khúc mắc cho mấy người một lần.

Nghe Lạc Thiên nói mấy người không khỏi thở dài một hơi, dù sao bọn họ đều không nguyện ý bị nhốt trong một cái lồng chim, dù bọn họ chưa bước lên đỉnh cao nhưng bọn họ đều có tự tin này, nên lo lắng trước cũng không phải không thể.

“Vậy tại các kỷ nguyên trước không thể rời đi mà chúng ta lại có thể?.” San San nhìn Lạc Thiên hỏi vấn đề mấu chốt, cái này mới là nàng cùng hai người khác muốn hỏi vấn đề.

“Thế giới sẽ biến đổi, ràng buộc cũng biến mất.” Lạc Thiên miệng khẽ phun ra mười chữ, rồi ánh mắt của hắn chưa bao giờ thâm thúy nhìn về xa xôi.

“Cái gì, không lẽ thiên địa muốn hủy diệt không thành.” Phượng Duyên suy nghĩ linh tinh một cái rồi kinh hô nói. Hiển nhiên theo nàng nghĩ các kỷ nguyên nếu như có thể tránh được ràng buộc như vậy trừ khi diệt thế mới được.

“Ngươi nghĩ linh tinh cái gì.” Lạc Thiên có chút buồn cười trước suy nghĩ của Phượng Duyên rồi gõ đầu nàng một cái nói tiếp :” Không phải là hủy diệt, mà là tiến hóa, thế giới này sẽ không còn như trước đây.”

“Nó tiến hóa như thế nào?.” Quân Thiếu Lâm có chút nhịn không được hỏi, hắn cảm thấy nếu mình không hỏi thì sẽ bị nghẹn chết mất.

“Thành một thế giới mạnh hơn, một thế giới võ đạo sẽ trở nên thịnh vượng, một thế giới sẽ tràn đầy giết chóc.” Lạc Thiên nhàn nhạt nhìn Quân Thiếu Lâm rồi chuyển qua Phượng Duyên cùng San San trịnh trọng nói :” Tiếp theo nếu như các ngươi muốn bước lên đỉnh cao, vậy thì hãy cố gắng lên gấp trăm ngàn lần, bởi vì nếu như các ngươi quá yếu, như vậy các ngươi sẽ chỉ trở thành một đống xương khô trong các đống xương khô mà thôi.”

“Thế giới tiến hóa, võ đạo trở nên thịnh vượng.” San San có chút nỉ non hai câu này, cuối cùng nàng không khỏi nhìn về Lạc Thiên một cái, trịnh trọng hỏi :” Không lẽ ở thế giới tiến hóa lúc võ đạo Tôn Chủ sẽ không còn là cực hạn sao?.”

Số từ: 3523

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK