• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong nháy mắt Phong Linh Hiểu mờ mịt tại chỗ.

Cô giống như đã bị làm hoảng sợ, nhìn không chớp mắt: “Anh…..anh nói cái gì?”

“Ơ? Tiểu Linh Hiểu, em không nghe rõ sao?” Tư Không Tố áp sát vào, cúi đầu xuống một chút, khoảng cách giữa bọn họ liền gần trong gang tấc. Mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại, xẹt qua tia bỡn cợt: “Bọn họ sắp phá cửa vào tới rồi nga…”

Giống như là muốn chứng thực lời của anh, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập rõ ràng.

Cốc! Cốc! Cốc!

Giọng hỏi đầy sốt ruột của dì La lập tức truyền vào: “Tiểu Tố, Linh Hiểu, các con thức dậy chưa?”

Phong Linh Hiểu vẫn kinh ngạc như cũ, không biết làm sao, còn Tư Không Tố thì chỉ cười không nói.

“Các con mau thức dậy đi! Chúng ta sắp vào rồi!” Thấy không có ai trả lời, dì La lại sốt ruột nhắc nhở.

Tiếng gõ cửa dần biến mất mà thay vào đó là tiếng mở khóa.

Nghe từng đợt từng đợt âm thanh làm rùng mình kia, Phong Linh Hiểu giật mình bừng tỉnh lại, bật ra một tiếng thét kinh hãi: “Aaa!”

“Tiểu Linh Hiểu?” Tư Không Tố nhíu mày, hơi khó hiểu nhìn cô.

“Không được!” Cô đột ngột từ trên giường nhảy dựng lên, ánh mắt quét một vòng trên chiếc giường đang cực kỳ hỗn độn, thì thào lẩm bẩm, “Để người ta nhìn thấy thì gay go mất, cho nên…”

Cô không để ý đến Tư Không Tố, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh bốn phía, cuối cùng bình tĩnh dừng lại chỗ toilet.

“Có rồi!” Trước mắt cô sáng ngời, đột nhiên gật gật đầu, không nói rõ ràng gì vừa kéo vừa lôi Tư Không Tố, cũng không quan tâm đến việc sức lực chênh rất xa.

“Em….” Tư Không Tố có chút giật mình trong nháy mắt, có lẽ chính là lúc khe hở ngắn ngủi ấy, anh quên mất phản kháng, bị kéo đến trước cửa toilet.

“Mau vào đi! Mau trốn vào đó đi!” Phong Linh Hiểu dùng hết sức đẩy Tư Không Tố vào, đỏ mặt cảnh cáo anh, “Nhớ kỹ đây! Trước khi chưa nghĩ được cách làm mất hết những dấu trên cổ thì không được đi ra! Tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy đó!”

Rốt cục Tư Không Tố đã hiểu được ý đồ của cô, nhìn Phong Linh Hiểu hổn hển, khóe môi của anh lại lộ ra nụ cười quen thuộc: “Tiểu Linh Hiểu, em đây là đang che giấu chứng cứ phạm tội sao?”

“Im….im miệng! Anh quan tâm đến tôi làm gì! Nhớ kỹ không được đi ra!” Dưới ánh mắt tràn đầy nghiền ngẫm của anh, Phong Linh Hiểu không nhịn được mà hùng hổ nhìn anh rống lên một câu.

Đang định dùng sức đóng cửa, lại bị Tư Không Tố một tay đè lại.

Phong Linh Hiểu sửng sốt, âm thầm dùng sức, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích như trước.

“Tư Không Tố! Rốt cuộc anh muốn làm gì?! Phong Linh Hiểu tức giận đến nghiến răng, nếu không phải tình hình cấp bách, cô nhất định sẽ bổ nhào tới hung hăng giáo huấn anh ta một phen.

Tư Không Tố làm như không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ buồn bực của cô, mà vô cùng nhẹ nhàng mỉm cười với cô: “Ưm, vừa rồi có chuyện rất quan trọng đã quên nói với em. Tiếu Linh Hiểu, em nhớ kỹ phải chịu trách nhiệm với anh nga…”

“Biết rồi!” Phong Linh Hiểu buồn bực trừng mắt liếc anh một cái, không kiên nhẫn ngắt lời anh. Lúc này đây rốt cục cô cũng đoạt lại được quyền chủ động khống chế cái cửa, ‘Phanh’ một tiếng đóng cửa lại.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đóng cửa lại kia, trái tim của cô đột nhiên đập rất nhanh! Cô bịt chặt miệng lại, ngây người.

Cô cô cô vừa mới nói gì vậy?! Hình như một lúc nói sai liền đồng ý với anh ta mất rồi…

Lúc này, cửa phòng vang lên một tiếng trong trẻo, rồi được mở ra.

“Tiểu Tố, Linh Hiểu, các con không có chuyện gì chứ?” Giọng nói thân thiết của dì La lập tức truyền vào trong tai.

Thân thể Phong Linh Hiểu hơi hơi phát run đã không kịp hối hận nữa rồi, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, xoay người, ra vẻ bình tĩnh giương lên một cái mỉm cười thoải mái: “Không có chuyện gì ạ, con…. tụi con rất tốt….cám ơn dì La quan tâm.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi.Thật sự là có lỗi quá, tối hôm qua có việc đột xuất không thể về được, thiệt thòi cho hai đứa…” Nét mặt khẩn trương của dì La có chút thả lỏng ra, sau khi quét mắt một vòng trong phòng, lại không khỏi nghi hoặc nói

“A? Đúng rồi, sao lại không thấy Tiểu Tố vậy? Nó đi đâu rồi?”

Phong Linh Hiểu bất chợt hoảng hốt, ánh mắt không được tự nhiên quét lung tung chung quanh, lắp bắp giải thích: “Việc ….này này, à vừa lúc sáng thức dậy bụng của anh ấy có chút khó chịu, cho nên đang ở trong toilet đằng kia….”

Dì La thấy mặt cô có vẻ xấu hố, cho là cô vì ngượng ngùng việc Tư Không Tố vào toilet giải quyết vấn đề cá nhân, nên cũng không hỏi tiếp, chỉ mỉm cười gật gật đầu: “Vậy dì an tâm rồi. À phải, lúc dì đi về đã tiện thể mua bữa sáng luôn, con với Tiểu Tố mau ra ăn đi.”

“Dạ.” Phong Linh Hiểu khẩn trương mà đồ mồ hôi lạnh, ngay cả độ cong khóe miệng nhếch lên cũng trở nên cứng ngắc. Cô tiếp tục nhìn dì La ra khỏi phòng, mãi đến khi bóng dáng dì biến mất ở cửa phòng, mới âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, tháo cảnh báo nguy hiểm xuống

Bởi vì chột dạ, cô lại nhìn chung quanh một lần, xác nhận nguy hiểm thật sự đã không còn nữa, mới hơi chút lấy hết can đảm, lại cảnh cáo người nào đó trong toilet lần nữa: “Tư Không Tố! Tôi cảnh cáo anh, không làm mất hết những dấu trên cổ, đừng mong đi ra!”

Nói xong, cô hừ lạnh một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng

Nhưng mà Phong Linh Hiểu vội vã rời đi, đã không nghe thấy vào ngay lúc cô xoay người, bên kia cánh cửa liền truyền ra một tiếng cười khẽ…

********

Lúc Phong Linh Hiểu bước vào phòng ăn, dì La đang nói gì đó với chú mở khóa, còn Thẩm Chính Thái thì lại vẻ mặt thù hận mà cắn cái bánh bao nhân thịt trong tay.

Nhìn thấy Phong Linh Hiểu xuất hiện, Thẩm Chính Thái đột nhiên ngừng cắn, bắn qua một tia sáng đông lạnh.

Đối với tia sáng hung ác của Thẩm Chính Thái thì Phong Linh Hiểu đã sớm tập mãi thành thói quen rồi, liền xem nó như vô hình, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, không đếm xỉa đến bạn nhỏ Chính Thái rõ ràng muốn giả ra một ánh mắt hung ác kết quả lại trở nên thật buồn cười.

Dì La thanh toán tiền cho chú mở khóa rồi tiễn ông ấy ra cửa xong lại đi vòng về bàn ăn. Khi tầm mắt của dì rơi vào chỗ trống của Tư Không Tố, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Linh Hiểu, sao Tiểu Tố còn chưa đi ra vậy?”

“Ức!” Phong Linh Hiểu kinh hoảng, toàn thân run lên, lại còn bị sặc nước miếng, bắt đầu ho khan dữ dội. Cô thực không dễ dàng mới từ từ thở lại bình thường được, lúc đang định trả lời –

“Dì.” Phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Giọng nói này không phải….

Phong Linh Hiểu quá sợ hãi, vội vàng quay đầu lại.

Thì thấy-

Người trước mắt này giống như vật phát sáng mà tỏa ra hào quang lóa mắt vậy, không phải Tư Không Tố thì còn ai?!

Dáng người thon dài thẳng thớm mặc vào chiếc áo sơmi trắng, cổ áo hơi hơi mở ra, lăng mà không loạn, lộ ra một mảnh sáng bóng mê hoặc.

Chỉ là….

Vết bầm xanh tím vô cùng thê thảm trên cổ anh ta thật sự vô cùng nhoi nhói đôi mắt cô. .

“Tiểu Tố con ra rồi …” Giọng điệu Dì La vừa trở nên dịu đi lại tại một giây mà im bặt lại, dì lập tức kinh ngạc thốt lên, “Trời ạ! Cổ của con làm sao thế?”

Nghe thấy một tiếng kêu to của dì, Thẩm Chính Thái nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Tư Không Tố. Sau đó, cái miệng của nó mở ra thật to, bánh bao trong tay cũng rớt cái “bộp” xuống đát, lăn lông lốc một vòng, rồi nằm im.

Phong Linh Hiểu hận không thể lập tức xông đến túm lấy cổ áo anh mà rống lên:

Ai cho anh ăn mặc như vậy mà đi ra?!

Thế nhưng, cô vẫn phải cố gắng kiềm chế cơn xúc động này, quăng cho anh một ánh mắt sắc bén.

“Không có gì đâu, chỉ là ngày hôm qua bị một con muỗi ‘độc’ cắn mà thôi.” Tư Không Tố như không nhìn thấy ánh mắt giết người của Phong Linh Hiểu, khóe môi nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, cố ý đọc rõ từ “muỗi độc”.

Phong Linh Hiểu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, góc áo bất giác bị cô vò nhăn thành một túm.

“Vậy à? Tiểu Tố chút nữa con nhớ lấy ít thuốc mỡ thoa vào đó.” Anh mắt dì La lộ ra chút lo lắng. Dì nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nói: “Dì phải đi rồi, Chính Thái lại nhờ các con vậy.”

“Nhanh như vậy sao?” Phong Linh Hiểu kinh ngạc. Không phải dì La mới vừa về à? Sao lại đi nhanh như vậy chứ?

“Ư, công ty còn có việc phải xử lý, dì cần phải đi rồi” Dì La nhìn cô gật gật đầu, sau khi dặn dò Thẩm Chính Thái vài cậu lại vội vàng rời khỏi nhà.

“….” Phong Linh Hiểu còn chưa phản ứng lại được từ sự biến hóa của vở kịch này.

Cửa vừa mới khép, gần như là ngay lập tức, Thẩm Chính Thái “hoắc” từ chỗ ngồi nhảy dựng lên.

Nó lảo đảo lùi về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn về phía Phong Linh Hiểu, một bộ dáng như nhìn thấy ma ăn thịt người:

“Ngày hôm qua chị….đã làm gì anh họ tôi rồi?” Giọng nói của nó tuy rằng đượm chút hờn giận, nhưng cũng thêm một chút run run. Giống như… Đã chuẩn bị tâm lý tốt cho điều không hay nào đó.

Phong Linh Hiểu đầu tiên là ngẩn ra, mặt lập tức đỏ lên, bắt đầu bất mãn kháng nghị “Này này này! Hẳn là nên hỏi anh ta làm gì chị mới phải chứ?”

“Anh…anh họ, có…có phải là chị ta…chị ta ăn anh rồi phải không…” Thẩm Chính Thái nhắm mắt làm ngơ với lời nói của Phong Linh Hiểu, ánh mắt run rẩy dừng ở trên người Tư Không Tố, giống như còn muốn hỏi chân tướng sự thật.

Tư Không Tố chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến, không nói câu nào.

Thẩm Chính Thái run càng mạnh hơn.

Đôi mắt không nhạy bén của Phong Linh Hiểu trong lúc vô ý chạm đến ánh mắt hẹp dài của Tư Không Tố, mới đột nhiên tỉnh ngộ ra, hối hận đến ruột cũng xanh luôn rồi: “Không phải! Việc này cũng không liên quan đến cậu a!”

Thẩm Chính Thái ngạc nhiên mở to miệng sau một lúc lâu, cậu run rẩy chỉ vào Phong Linh Hiểu, bộc phát ra một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm: “Chị cầm thú a a a! Trả trong sạch của anh họ tôi lại đây!!!”

“Cậu mới là cầm thú!” Đỏ ửng tiếp tục chiếm cứ hai má Phong Linh Hiểu, mặt của cô đỏ đến gần như sắp nhỏ máu.

“Chị thế mà ngang nhiên bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép), chị không phải cầm thú thì là gì?! Thẩm Chính Thái kích động nói năng lộn xộn, ánh mắt hỗn độn, ngón tay chỉ vào Phong Linh Hiểu cũng run run, “Còn nữa, đừng tưởng rằng tôi không biết, lúc anh họ vừa mới đến, chị đã liếc mắt đưa tình với anh ấy đúng không?!”

Phong Linh Hiểu suýt nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.

Cô thật sự là khóc không ra nước mắt…Ánh mắt của cô có kém như vậy sao?

Lúc này, Tư Không Tố vẫn đứng một bên xem diễn, giống như chuyện không liên quan đến mình rốt cục cũng khe khẽ thở dài, thản nhiên mở miệng nói: “Chính Thái không được vô lễ với chị dâu họ.”

Xoảng!

Lần này không phải bánh bao rơi, mà là bát rơi.

Thẩm Chính Thái vô ý thức vịn vào phía trước, cái bát sứ nằm gần mép bàn liền “Xoảng” một cái rơi xuống đất, vỡ thành một đóa hoa trắng chói lọi. Cằm của cậu suýt nữa đã rớt xuống đất, sắc mặt từ hồng chuyển thành trắng, từ trắng chuyển thành xanh: “Cái… cái gì? Chị chị chị dâu họ? Nhưng nhưng nhưng…”

Phong Linh Hiểu cùng lúc cũng bị một tia sét đánh trúng, cả người tan thành tro bụi.

Cô đột nhiên có loại cảm giác lơ lửng ở tận mây xanh, giống như mình đã không còn là chính mình nữa….

Nhưng mà Thẩm Chính Thái cùng Phong Linh Hiểu còn chưa khôi phục lại từ đả kích nghiêm trọng này thì—

“A! Em không tin—!”

Một giọng nữ xa lạ chói tai đột nhiên xuyên thấu qua cửa chính, vang vọng toàn bộ phòng ăn.

Có chuyện gì vậy?

Những người trong nhà đều giật mình.

Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” trong trẻo, cửa đã được mở.

Một cô bé trắng trẻo cột tóc kiểu sừng dê hai bên, răng cửa trống hai lỗ, ước chừng tám tuổi nhảy vào, giọng nói non nớt xuyên thấu cả ngôi nhà: “Anh họ! Sao anh có thể như vậy!” Cô bé chặt chẽ nhìn chằm chằm Tư Không Tố, trong con ngươi ngập nước tràn đầy trách cứ, “Không phải anh yêu Lưu Bích Đề đến chết đi sống lại sao?!’

Đi theo phía sau Loli vào là một người nhất cử nhất động đều thận trọng.

Chỉ là Phong Linh Hiểu còn chưa kịp nhìn ra người đến là ai, đã bị lời nói của cô bé này làm “xì” cười ra tiếng.

…Không phải anh yêu Lưu Mít Ướt đến chết đi sống lại đó chứ?

Rất khó tưởng tượng, một yêu nghiệt như Tư Không Tố mà bị treo thêm hai con sâu sẽ là tức cười ra sao nhỉ!

Cô vừa phát hiện— cái tên “Lưu Bích Đề” này, thật sự là tạo cảm giác cực kỳ thích thú!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK