Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Do Đỗ Thừa đến muộn, nên vào lớp trước giáo viên có vài bước.

Tiết này học đại số tuyến tính, giảng viên là một tiến sĩ già hơn sáu chục tuổi tên Điền Trung Hà. Ông là người nghiêm túc, dạy theo phương pháp cũ, ít trao đổi với sinh viên, cộng thêm đại số tuyến tính là một môn hại não, cho nên tất cả sinh viên khoa kỹ thuật máy tính đều không mấy mặn mà với môn này.

Miễn là tiết của ông, cả lớp học hơn hai trăm người ít nhất phải hơn nửa ở vào trạng thái đờ đẫn, chỉ có một mình ông đứng trên bục nói thao thao bất tuyệt. Trên bục dưới bục hình thành hai thái cực đối lập rõ ràng.

Bước vào lớp, Đỗ Thừa liền đi thẳng xuống dãy bàn ở tít cuối. Qua khóe mắt, hắn thấy Cố Tư Hân đang ngồi ở bàn đầu nói chuyện với một bạn nữ, gương mặt vui tươi trông thật đáng yêu.

Môn đại số tuyến tính này tuy buồn chán, nhưng Đỗ Thừa không bỏ qua bất cứ một cơ hội học tập nào, nên bình thường hắn luôn ngồi ở mấy bàn đầu. Hôm nay là ngoại lệ, do hắn có một việc còn quan trọng hơn cần phải làm.

Thoát máy tính trí năng khỏi trạng thái chờ, Đỗ Thừa liền trông thấy Hân Nhi đang bĩu môi xuất hiện trên màn hình ảo.

Khi nhìn thấy bộ quần áo Hân Nhi đang mặc, Đỗ Thừa suýt chút nữa thì ngất ngay giữa lớp.

Bởi vì bộ quần áo của Hân Nhi giống y chang quần áo Cố Tư Hân đang mặc, thậm chí cả kiểu tóc cũng y xì đúc.

Dù là thế, Đỗ Thừa vẫn không thể đặt Hân Nhi và Cố Tư Hân đi chung với nhau, bởi tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược, một cô thì dịu dàng đáng yêu, mà cô kia thì tinh quái ma mãnh.

"Đỗ Thừa thân ái, anh có bất ngờ không, trông quần áo em đẹp đấy chứ?" Thấy nét mặt của Đỗ Thừa, Hân Nhi đang bĩu môi liền nói với vẻ đắc ý.

Đỗ Thừa không nói gì, lựa chọn im lặng.

Hân Nhi không muốn tha cho hắn một cách dễ dàng, liền nói: "Cô ấy là ai thế Đỗ Thừa, lúc nãy gặp nhau nhịp tim của anh đã vượt quá hai trăm dặm, có phải anh thích cô ấy không?"

"Hai trăm dặm, em nghĩ nhịp tim của anh là tốc độ xe à." Đỗ Thừa xấu hổ, nói thầm trong bụng.

"Đỗ Thừa thân ái, hay là em cho anh xem cô ấy mặc cái gì bên trong nhé?" Trò đùa của Hân Nhi chưa kết thúc, cô một tay khẽ cởi cúc áo sơ mi, một tay nhẹ nhàng vén cái váy ngắn lên.

Đang nói, cái váy đã bị Hân Nhi vén lên quá đùi, để lộ ra viền ren chiếc quần lót màu hồng nhạt bên trong, cùng cặp đùi trắng nõn mê người.

Phía trên, chỗ cổ áo sơ mi hơi vạch ra, có cái gì đó tròn tròn trăng trắng lấp ló ở dưới.

"Đủ rồi." Đỗ Thừa phát hiện tim mình lại đập dồn dập, lỗ mũi nóng nóng, hắn không chịu được nữa quát.

Mặc dù không biết đồ Hân Nhi cho mình xem có giống của Cố Tư Hân đang mặc không, nhưng chỉ bằng vóc dáng gần như hoàn mĩ của cô, cộng thêm trí tưởng tượng phong phú, đã đủ khiến Đỗ Thừa sôi máu.

Chỉ là...

Vừa nãy Đỗ Thừa không quát ở trong đầu, mà đã quát thành tiếng, to, rõ ràng, vang vọng khắp gian phòng học yên tĩnh.

Đỗ Thừa liếc xung quanh, thấy hơn hai trăm bạn học đều đang nhìn mình, trong đấy có Cố Tư Hân với vẻ mặt sửng sốt, có Đỗ Vân Long đến muộn hơn hắn, và có cả tiến sĩ Điền Trung Hà đã hoàn toàn hóa đá.

Khiến Đỗ Thừa càng buồn bực hơn là trong hơn hai trăm ánh mắt đấy lại có vài ánh mắt chứa đầy vẻ sùng bái.

Điền Trung Hà là một tiến sĩ rất cố chấp, dù biết phương châm dạy học của mình không đúng, nhưng vẫn khăng khăng giữ nguyên, bởi vì ông không thể muối mặt thừa nhận cách dạy học của mình sai, càng không thể muối mặt đi trao đổi với sinh viên.

Có thể nói, Điền Trung Hà là một nhân vật vừa cố chấp vừa sĩ diện, gần như cả học viện Phủ Thiên đều biết tính của ông.

Đỗ Thừa đương nhiên cũng biết tính Điền Trung Hà, nên càng biết tình huống hiện giờ của mình rất xấu.

Hắn đang ở trong lớp Điền Trung Hà dạy, lại dám hét lên hai chữ "Đủ rồi", tuy không phải cố ý, nhưng với Điền Trung Hà, nó đúng là hành động thách thức quyền uy của ông.

"Đỗ Thừa, cậu vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa xem..."

Điền Trung Hà mặt trắng bệch, trong mấy chục năm dạy học, đây là lần đầu tiên ông bị một sinh viên quát thẳng mặt, hơn nữa đó còn là gã sinh viên ngày thường ông đánh giá rất cao, đây chẳng khác gì một cú tát trời giáng ngay giữa mặt ông.

"Xin... xin lỗi giáo sư, em không cố ý..." Đỗ Thừa khóc thầm, lần này hắn mắc phải họa lớn rồi. Còn thủ phạm chính, Hân Nhi, thì đang đứng che miệng cười không ngớt.

Với một người cố chấp và sĩ diện như Điền Trung Hà, lời xin lỗi của Đỗ Thừa hiển nhiên không có tác dụng, ông chỉ thẳng ra cửa, quát: "Cậu cút ra ngoài cho tôi, nếu không muốn nghe tôi giảng, thì ra ngoài đứng."

Điền Trung Hà đang nổi nóng, Đỗ Thừa không dám nhiều lời, hắn đứng dậy cúi đầu đi ra khỏi phòng học.

▂▂▂

"Tất cả là do em gây ra!" Đứng ở ngoài cửa phòng học, Đỗ Thừa giận dữ nói với Hân Nhi.

"Cái gì thế, đây là lỗi của chính anh mà lại đổ lên đầu em à, chưa thấy người đàn ông nào nhỏ mọn như anh, hừ." Hân Nhi tuy nói vậy, nhưng trong mắt cô không giấu được vẻ vui sướng, hiển nhiên là đang vô cùng đắc ý.

Bị Hân Nhi nói mỉa, Đỗ Thừa mới chợt nhận ra, rằng từ khi nhặt được chiếc máy tính trí năng đến từ tương lai, dường như hắn đã mất đi sự trầm lặng của ngày xưa. Và đương nhiên, tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến tiểu yêu tinh tinh quái này.

Ai mà ngờ chiếc máy tính trí năng lại có thể tạo ra cho Hân Nhi những tính cách siêu cấp đến vậy, hơn nữa còn rất nhân tính hóa, chân thật, khiến Đỗ Thừa không thể không đối xử với Hân Nhi như với một con người thật.

"Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, đàn ông con trai gì mà hẹp hòi, em xin lỗi đã được chưa." Thấy Đỗ Thừa im lặng không nói, Hân Nhi có vẻ cũng cảm thấy mình đùa hơi quá đáng, nên nhẹ nhàng dỗ dành.

"Thôi bỏ qua, anh không giận đâu, thực ra phá giáo viên cũng sướng lắm. Chúng ta nói chuyện khác đi." Đỗ Thừa lờ đi "ý tốt" của Hân Nhi, theo hắn thấy, Hân Nhi nhất định là lại có trò quái đản gì đó, cho nên vội nói sang chủ đề khác: "Hân Nhi, em đổi hệ thống thành Windows đi, sau đó nối mạng."

"Được, một giây là xong."

Hân Nhi ngoan ngoãn trả lời, hình ảnh trên màn hình ngay lập tức thay đổi, biến thành hệ thống Windows, một trong hai hệ thống Đỗ Thừa thường quen sử dụng, cái còn lại là linux.

Đứng ở hành lang không tiện dùng bàn phím ảo, nên Đỗ Thừa liền sử dụng tâm niệm để khống chế máy tính, tuy không tiện bằng bàn phím, nhưng nếu chỉ lướt mạng bình thường thì không ảnh hưởng lớn lắm.

Sau khi gõ một URL vào thanh địa chỉ, một hộp thoại đòi nhập mật mã lập tức hiện ra..

Rất rõ ràng, đây là một trang web đòi nhập mật mã mới được vào.

Đỗ Thừa nhập mật mã một cách thuần thục, ngay sau đó, một trang diễn đàn có giao diện phối hợp bởi hai màu đen và đỏ lập tức xuất hiện trước mắt Đỗ Thừa.

Liên minh geek.

Liên minh geek cực kỳ nổi tiếng trong giới geek và cả giới hacker, liên minh này chia ra làm hai bộ phận, gồm diễn đàn ẩn và công khai, đương nhiên phần ẩn cũng phân khu vực. Lúc này Đỗ Thừa đang vào diễn đàn ẩn khu vực Trung Quốc.

Đây là một diễn đàn cần trải qua nhiều bài kiểm tra mới được quyền vào, khi Đỗ Thừa học đại học năm hai, hắn phải mất gần nửa năm mới hoàn thành hết những bài kiểm tra của liên minh geek.

Sau khi vào diễn đàn ẩn, Đỗ Thừa ấn vào khu nhiệm vụ treo thưởng cấp thấp, đây là chỗ cho một vài geek cấp thấp trong liên minh kiếm ít tiền tiêu vặt, những geek cấp cao hơn thì sẽ có khu vực càng cao cấp hơn.

Đỗ Thừa tuy đã tham gia liên minh geek được hơn một năm, nhưng đến giờ hắn vẫn chỉ là một geek hai sao. Bởi hắn không có máy tính cá nhân, bình thường chỉ có thể sử dụng máy tính trong phòng máy của trường cho việc học tập, quả thật không có nhiều thời gian rảnh. Chẳng qua thi thoảng Đỗ Thừa cũng hoàn thành được vài nhiệm vụ kiếm chút tiền.

Vào khu nhiệm vụ treo thưởng cấp thấp xong, một đống nhiệm vụ liền hiện ra trước mắt Đỗ Thừa.

Những nhiệm vụ này đều được chuyển từ diễn đàn công khai vào diễn đàn ẩn, có đủ mọi loại: hoặc muốn tìm người diệt virus, diệt trojan cho máy tính; hoặc cần thành viên liên minh viết giúp một chương trình đặc biệt; hoặc nhờ crack chương trình vớ vẩn nào đó... nói tóm lại là phong phú đa dạng.

Nhưng những nhiệm vụ đều có một điểm chung, đó là số tiền thưởng của chúng không cao, thấp nhất là mười đồng, cao nhất cũng không quá ba trăm.

Đương nhiên đây là giá tiền thông thường ở khu nhiệm vụ cấp thấp, nếu là nhiệm vụ ở khu trung cấp, cao cấp hay đỉnh cấp thì số tiền thưởng sẽ tăng lên một cách đáng sợ.

Dù ở đây chỉ kiếm được vài đồng trinh, nhưng với Đỗ Thừa số tiền đó rất quan trọng, cứ có nhiều thời gian rảnh cái là hắn lại vào đây nhận nhiệm vụ để kiếm tiền.

Chăm chú xem qua từng nhiệm vụ một, những nhiệm vụ diệt virus, trojan bình thường Đỗ Thừa đều bỏ qua, bởi vì chúng vừa rắc rối vừa thưởng ít, hắn muốn chọn những nhiệm vụ nhờ crack chương trình.

Những nhiệm vụ này có rất nhiều, Đỗ Thừa nhanh chóng tìm được một cái phù hợp.

Đây là nhiệm vụ do một công ty linh kiện ô tô giao, công ty này muốn crack một phần mềm quản lý, phần mềm này thu phí rất đắt, cho nên họ phải nhờ liên minh geek.

Tiền thưởng của nhiệm vụ này chỉ có hai trăm, nhưng sau khi hoàn thành lại được nhận 20 điểm cống hiến. So với hai trăm đồng tiền thưởng, 20 điểm cống hiến này cũng rất quan trọng với Đỗ Thừa.

Điểm cống hiến là một trong những điều kiện để lên cấp của liên minh geek, điểm cống hiến hiện giờ của Đỗ Thừa là 125, chỉ cần tăng đến 300 là hắn có thể xin kiểm tra lên cấp. Nếu vượt qua được, hắn sẽ trở thành geek ba sao, hơn nữa có thể vào khu nhiệm vụ treo thưởng trung cấp, mà tiền thưởng của nhiệm vụ ở đây sẽ tăng rất nhiều. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK