• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, tuyết ngừng rơi. Khắp nơi phủ một màu trắng xóa, những quả cầu tuyết nho nhỏ treo trên cây. Trầm Tố Nhi cùng Sơ Tuyết nghiên cứu rồi vẫn quyết định đi đường thủy. Không đi xe ngựa tránh mệt nhọc, cũng có thể được ngắm nhìn phong cảnh hai bờ song. Hai người cũng không nóng vội, đi du sơn ngoạn thủy mà.

Trầm Tố Nhi nói muốn cải trang, kết quả là thay một bộ nam trang. Nàng đã nghĩ qua, vào thời cổ đại mà đi ra ngoài thì có lẽ nam trang tương đối thuận tiện. Vậy là, một thiếu niên có nụ cười trong trẻo, xinh đẹp, tác phong nhanh nhẹn cứ như vậy mà xuất hiện. Chỉ là… Trong tay nàng lại cầm một cái quạt, thiếu chút nữa khiến Sơ Tuyết lăn ra ngất. Tiêu Linh Lung thì hé miệng muốn cười.

“Làm sao? Cười cái gì?” Trầm Tố Nhi không cảm giác được trên người mình có gì đó không ổn. Khi tầm mắt của bọn họ rơi vào cây quạt trong tay nàng thì lại có tiếng đạp tuyết vọng đến từ sân vườn bên ngoài nhà, nàng lập tức hiểu rõ. Bèn ngượng ngùng cười một tiếng, ho nhẹ để che dấu sự xấu hổ, thản nhiên nói: “Cái này… Các ngươi chưa nghe nói tới sao? Cây quạt là thứ mà văn nhân tao nhã ắt phải có, là món đồ bốn mùa đều có thể cầm để trang trí, tỏ vẻ trong bụng có chút kiến thức! Hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay Sơ Tuyết cũng phải cầm một cái.”

Yêu cầu thực biến thái. Mà nàng lại nói về nó lại thực đương nhiên, rất là nhẹ nhàng.

Phải chuẩn bị thỏa đáng…

Sơ Tuyết lại trở thành tiểu đồng cho nữ nhân nào đó sai khiến, các bọc quần áo toàn bộ do hắn cầm.

Quẫn! Tiểu vương gia đáng thương.

Nữ nhân nào đó nhìn ánh mắt những tỳ nữ, gia nô phủ tướng quân đều dồn cả vào trên người Sơ Tuyết khá là đồng tình cùng đau lòng, mà quay sang nàng chính là phẫn nộ và khinh thường. Nàng lại tiếp nhận ánh mắt của bọn họ không chút áy náy, không sao hết, ánh mắt của mấy người đó chính là đang tán thưởng mà! Cả đố kỵ nữa, là ai mới có loại đãi ngộ này chứ? Người ta chỉ đang thiếu một gã sai vặt thôi mà.

Tiêu Linh Lung vốn định đưa cho bọn họ một hai người tùy tùng, có điều là hai người nhất trí nói không cần. Sơ Tuyết tại sao cự tuyệt, chỉ có hắn biết. Trầm Tố Nhi thì là sợ phiền toái. Nếu như hai người hầu này có thể tự lập thì không cùng một loại người như nàng và Sơ Tuyết, mà không thể tự lập thì nàng phải bỏ tiền để nuôi! Hiện tại cuộc đời của nàng còn chưa ổn định, không có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy. Hơn nữa, chỉ là xách cái bọc quần áo nhỏ mà phải mang theo hai người hầu thì rất phiền toái! Có một mình Sơ Tuyết là đủ rồi, nếu như Sơ Tuyết không muốn xách thì để nàng cũng không thành vấn đề.

Nghĩ đến thật là sướng nha!

Tiêu Linh Lung đưa hai người tới cửa chính, vẻ mặt là lưu luyến không rời. Trầm Tố Nhi lại cười nói: “Linh Lung, chúng ta đi đây. Ngươi để ý chăm sóc mình thật tốt, sớm bình phục vết thương. Hẹn gặp lại.” Khách khí khách khí, lại hẹn hò cái gì hử? Trong thời cổ đại không có điện tín, cũng không có điện thoại, chẳng có mạng Internet nên liên lạc khó khăn. Nếu muốn truyền tin ở xa cũng cần mười ngày nửa tháng, mà còn không nhất thiết có thể đưa được đến nơi. Đưa đến rồi trở về cũng lại phải hơn mười ngày nửa tháng , toát mồ hôi…

“Hãy bảo trọng.” Sơ Tuyết cũng chêm vào một câu.

Tiêu Linh Lung khẽ nhíu mày trông đẹp vô cùng.. Đây đại khái chính là mỹ nhân đang khắc khoải, cũng hiện rõ vẻ thùy mị thướt tha khác nữa!

“Đúng rồi, sáng hôm nay như thế nào mà không thấy Trọng đại ca nhỉ?” Trầm Tố Nhi hỏi.

“Ca ca sáng sớm liền đi ra ngoài, cũng không thông báo một tiếng, cũng chẳng nói với ta một câu. Ngươi có muốn chờ huynh ấy về không?” Hy vọng sẽ ở lại đợi một hồi.

Trầm Tố Nhi xin lỗi cười cười “Không được, thuyền sắp xuất phát. Thôi cứ để lần gặp sau thì ta sẽ nói lời xin lỗi.”

“Ừ…”

Sơ Tuyết cùng Trầm Tố Nhi rời đi. Ngồi xe ngựa chạy thẳng tới bến thuyền. Ở trên xe ngựa, có người thật là thảnh thơi, tâm tình đặc biệt tốt. Tâm tình mà dễ chịu liền không nhịn được muốn hát vài câu. Vì thế nên cất tiếng ca.

“Ngươi gánh đồ, ta dắt ngựa, nghênh đón mặt trời mọc tiễn đưa ánh nắng chiều.

Đạp bằng những con đường nhấp nhô, đẩy lùi những gian nan nguy khó rồi chúng ta lại tiếp tục lên đường.

Ah… Ah… “

Trầm Tố Nhi hát đến lúc cao hứng còn đứng dậy nhún nhảy, chân dậm, tay đánh nhịp, dáng vẻ sung sướng đó cũng lây sang người khác.

“Hát bài gì đó? Thật là dễ nghe.” Câu trả lời lại là điều trước kia chưa từng nghe qua.

“Ha ha, bài này có tên là ” Xin hỏi đường đi lối nào”. Ca khúc chính trong Tây du. Nghĩ tới bốn thầy trò thì trong lòng nàng thực sự vui sướng. Chúng ta có giống như vậy không? Ở đó… Ta là ai? Ta làm Đường Tăng, Sơ Tuyết là… hỏng bét! Chả giống một ai cả, để hắn làm Đường Tăng vậy. Ha ha ha” Cười khúc khích.

“Đường Tăng là ai?”

“Vương tử cưỡi ngựa trắng.” Ha ha, nữ nhân nào đó cười đến càng đần độn.

“Vương tử cưỡi ngựa trắng thì gọi là Đường Tăng? Ta là hoàng tử thì… Chưa nghe nói qua!”

“Phốc!!!” Có người cười đến rụng cả răng! Sơ Tuyết đáng thương, bị người ta đùa giỡn mà còn không biết! ~

“Trông bộ dáng cười ngây ngô của nàng kìa!” Sơ Tuyết thực sự mờ mịt, nói cho cùng hắn cũng là một hoàng tử, đã từng làm qua, hiện tại đã là Vương gia. Nhưng lúc đó sao lại chưa từng nghe qua có cách gọi như thế nhỉ? Nhìn nàng cười thì giống như đang trêu cợt mình, nhưng trêu cợt thế nào thì lại không rõ ràng lắm.

“Đùa thôi mà.” Vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nụ cười thì rất hả hê.

“Ừ, xuất cung rồi, trông nàng rất vui vẻ, chẳng muốn gây phiền toái cũng chẳng muốn nhấc người lên nữa rồi.” Hừ hừ, cũng phải trêu chọc ai đó một câu chứ.

“Ách! Cái này… Sơ Tuyết, kỳ thật, Bổn tiểu thư vẫn luôn luôn… Ách, thật là cần mẫn đó.” Mặt không hề đỏ, chỉ là có hơi chột dạ.

“Phải? Ta nghe nói, có người nằm trên giường làm việc xấu bị Hoàng huynh bắt được!”

“Ách, lời đồn, lời đồn thôi…”

“Ta còn nghe nói, có người cự tuyệt đến điện Lâm Hương là bởi vì không muốn đi…”

“Ai nhỉ? Người này thực sự lười biếng, ta khẳng định sẽ không học theo.” Nàng gật đầu trả lời thật sự chăm chú.

“. . .”

Sơ Tuyết ngẩn ra, lần này đến phiên hắn cười! Cười đến đau bụng.

Trầm Tố Nhi nhìn lên Sơ Tuyết cười như vậy thì hài lòng, tâm tình thật sự rất tốt. Ngẫm lại những lời vừa rồi của mình thì cũng không khỏi nở nụ cười! Đúng vậy, cuộc sống ở trong cung đích xác rất tệ hại, không đúng! Phải nói là từ khi xuyên qua đến đây thì ngay từ đầu đã hết sức tệ hại. Tiêu cực như vậy thì còn sống là vì cái gì? Xuyên qua đi, xuyên qua chính là muốn hưởng thụ. Bởi vì trước lúc xuyên qua, nàng sống với quá nhiều uất ức mà! Ngày qua ngày, năm tiếp năm không ngừng công tác. Vì cuộc sống mà một người dốc sức làm, một người công tác, đến mệt đến ốm cũng không dám, cuộc sống đơn điệu cũng thật buồn tẻ. Đột nhiên xuyên qua đến đây, không cần làm mà cũng có cái ăn có chỗ ở, căn bản là giống như nghỉ phép vậy! Nhưng vẫn còn có chỗ không tốt vì có một cái gì đó thật u ám tối tăm!

Ha ha ha! Tuy nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nhưng mà… Trước mắt, việc xuất cung làm trạng thái tinh thần của nàng vô cùng tốt, ý chí lớn lao muốn kiếm được kết quả nào đấy để lại có được một mớ thu hoạch kha khá.

Tràn trề hứng thú đối với cuộc sống mới sắp tới . . . Ách, hoặc là nói những sự việc hiếu kỳ mới liệu có được tốt đẹp không. Dù sao cuộc sống của dân thường trong xã hội cổ đại như thế nào thì từ khi nàng xuyên qua tới đây vẫn còn thực sự chưa được biết. Loại gian khổ sắp tới không biết so với công việc hiện đại sẽ như thế nào?

Trước mắt, tâm tình của Trầm Tố Nhi đại khái chỉ là một loại hứng thú tạm thời. Kiểu như một người đã quen với một loại cuộc sống nào đó, nay đột nhiên thay đổi sang một hoàn cảnh mới thì ít nhiều có tham vọng thăm dò, hiếu kỳ đối với nơi đó mà thôi.

Còn như làm quen với cuộc sống giang hồ thì phỏng đoán nữ nhân nào đó lại sẽ . . . Ách, có thể hay không khôi phục lại bản chất không? Thật khó đoán trước.

Hai người đi tới bến đò lớn. Xe ngựa cũng rời đi. Bọn họ thẳng hướng bước lên thuyền. Muốn đi thì đương nhiên sẽ chọn thuyền xuất phát sớm nhất. Bọn họ vừa định bước lên ván cầu thì…

“Mục Khinh, đại ca chờ đã lâu, làm sao bây giờ mới đến?” Lúc này, từ một khoang thuyền khác có một nam nhân tuấn tú đi ra. Đúng là Tiêu Trọng Chi.

Trầm Tố Nhi cùng Sơ Tuyết nhìn thấy mà đồng thời ngẩn ra.

Chuyện gì đây? Trong nháy mắt không giải thích nổi.

Tiêu Trọng Chi bỗng trừng mắt nhìn bọn họ mà cười nói: “Lên thuyền, muốn đi đâu thì đại ca đưa các ngươi một đoạn đường.”

“Vâng! Rất hay!” Trầm Tố Nhi không chút do dự liền lôi kéo Sơ Tuyết cùng nhau đi lên thuyền của Tiêu Trọng Chi. Dù sao hai người cũng không có mục đích gì giống như đã nói ở trên nên liền quyết định đi Tê Thành chơi một chuyến.

Hai người lên trên thuyền, coi như không phải loại tốt nhất nhưng cũng rất lộng lẫy. Cánh cửa khoang thuyền sáng bóng, qua ô cửa sổ vuông được chạm hoa thấy rèm cửa sổ bằng tơ lụa màu xanh. Có phòng ngủ, phòng ngoài, nhà vệ sinh.

Nữ nhân nào đó giống như nhà quê ra tỉnh đi khắp thuyền tham quan một lần rôì mới đi vào phòng ngoài cùng với Sơ Tuyết và Tiêu Trọng Chi ngồi uống trà.

“Thuyền thật không tệ. Giống như một căn nhà nhỏ. Đúng rồi, Trọng soái ca, có phải thuyền của huynh không?” Trầm Tố Nhi khẽ cười liếc nhìn Tiêu Trọng Chi, trong bụng chính là có chủ ý phá đám.

“Không phải.”

“A . . . Thất vọng.” Dáng vẻ thì không thấy thất vọng, chỉ là nàng tùy ý nói một câu.

“Là bằng hữu trong triều cho mượn.” Tiêu Trọng Chi giải thích.

“Wow! Bằng hữu này thật lợi hại. Có điều cũng lợi hại giống như huynh vậy, dám giao cho bằng hữu tự nhiên cũng lợi hại.”

“Quá khen.” Tiêu Trọng Chi nhún nhường rất khách sáo.

Thuyền bắt đầu trôi rời bến.

Tiêu Trọng Chi nói người trên thuyền bao gồm gia đinh nô tỳ đại khái có hơn mười người. Hắn mời tất cả mọi người đến lối đi trước phòng để nhận mặt, cho bọn họ biết Sơ Tuyết cùng Trầm Tố Nhi cũng như để hai người thấy bọn họ, như vậy sẽ làm việc dễ dàng, không bị lẫn lộn.

Sơ Tuyết lúc mới lên thuyền còn hơi im lặng, dáng vẻ cũng hơi mất tự nhiên.

Trầm Tố Nhi được một tiểu nha đầu tên là Thu Minh dẫn đến phòng ngủ, nàng nói trước tiên muốn nghỉ ngơi một lát. Ở phòng trước chỉ có Sơ Tuyết cùng Tiêu Trọng Chi .

“Vương gia, xuất môn đã quen chưa?” Tiêu Trọng Chi mỉm cười hỏi một câu rất khách sáo, vừa có thể giải thích thành công sự lo lắng, cũng có thể nghĩ như chỉ là tùy tiện tìm một đề tài tâm sự để phá bỏ yên lặng.

Sơ Tuyết khẽ đáp “Cũng tạm được.”

Nói chuyện với nhau được mỗi một câu, rồi hai người lại không nói nên có điểm hơi ngột ngạt.

Một lát sau…

Sơ Tuyết rốt cục hỏi “Tại sao ngươi xuất hiện ở đây?” Hắn không cảm thấy Tiêu Trọng Chi chỉ là đơn giản muốn đưa hai người bọn họ đi một đoạn đường.

“Tại sao Vương gia hỏi như vậy?”

“Đừng đoán linh tinh. Ngươi không có khả năng tùy ý xuất kinh, hơn nữa những người ở nhà đò có thể nhìn ra được đều là người luyện võ, chỉ trừ mỗi hai tiểu nha đầu kia.”

“Thần đã nói, thuyền này là của bằng hữu, những người đó cũng tự nhiên là do bằng hữu thu xếp. Thần chỉ là một người để ngụy trang.”

“Để ngụy trang? Trên đời này ai dám bắt ngươi ngụy trang?”

“Ha ha ha” Tiêu Trọng Chi cười lớn một tiếng, tiếp theo lại thấp giọng nói: “Vương gia, trên đời này số người có thể dùng thần để ngụy trang khá nhiều. Ngài không phải là một người có tư cách sao? Có những điều trong lòng hiểu rõ là tốt rồi, đừng nói ra. Bằng hữu của thần không cho nói ra thì Vương gia tự mình phát hiện đi. Cũng không xem như Tiêu mỗ đã cãi lời.”

Ngụ ý rất rõ ràng, bằng hữu trong miệng hắn chính là Mộ Dung Cảnh. Ngoại trừ Mộ Dung Cảnh ra thì đích xác không có ai có bản lãnh dám bắt đường đường Tiêu đại tướng quân làm ngụy trang.

Sơ Tuyết có đâ thông suốt “Ta hiểu rồi.”

“Bằng hữu của thần không hy vọng hai người biết.”

“Ừ.” Giống như tác phong người nào đó.

“Hai người thật khiến cho người ta hâm mộ, đi ra ngoài cũng có nhiều người để ý trong lòng như vậy. Nhìn lại phía sau, có một chiếc thuyền vẫn luôn đi theo chúng ta.” Vẻ mặt Tiêu Trọng Chi chuyện trò giống như vui vẻ, nhưng lời nói và vẻ mặt lại không giống nhau, ánh mắt khá sắc bén nhưng rồi tia sáng đó lại nhanh chóng được thu hồi.

Sơ Tuyết âm thầm ngoái mặt ra đằng sau xem, đích xác có một cái thuyền không lớn không nhỏ đi ở phía sau. Nghe giọng của Tiêu Trọng Chi và nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn thì cũng hiểu được những người này không phải là hạng bụng dạ khó lường.

Sơ Tuyết hơi cười khổ. Hắn không thích tình huống này chứ đừng nói tới Tố Nhi. Trông thì giống như thả bọn họ cho tự do? Nhưng đây không phải như đang nắm họ trong lòng bàn tay, để bảo vệ à?

Tiêu Trọng Chi hình như nhìn thấu suy nghĩ của Sơ Tuyết nên nhẹ nhàng cười nói: “Vương gia nghĩ lầm rồi, những người đi theo phía sau này không phải do bằng hữu của thần thu xếp.”

“Hả?” trong mắt Sơ Tuyết sinh ra vài phần cảnh giác.

Lúc này, Tiêu Trọng Chi lại cười mà nói ra sự thực “Mặc dù không phải bằng hữu của thần thu xếp, nhưng mà cũng là bằng hữu của bằng hữu thần thu xếp.” Bằng hữu của bằng hữu, không nghi ngờ chính là chỉ Tư Mã Lạc. Thử hỏi ai có tư cách coi hoàng thượng là bằng hữu? Xem ra trước mắt thì cũng chỉ có Tư Mã Lạc mà thôi.

Sơ Tuyết liền không dám truy thêm nữa! Rất muốn nhắm mắt không để ý tới. Có ý tứ gì đây? Hắn cùng Tố Nhi đều cảm thấy buồn chán quá mức, tiếp theo sẽ là cái gì? Ra khỏi cửa thì phía sau có một đám lớn diễn viên đi theo!

Tiêu Trọng Chi ha ha cười “Có bọn họ thì chúng ta sẽ thật sự nhàn nhã đi chơi.” Hắn không thể không nói, khi Hoàng thượng hạ mệnh lệnh, hắn cảm giác đây là một loại mệnh lệnh ung dung cùng thoải mái chưa bao giờ có. Nếu nói phải lặng lẽ bảo vệ an toàn của bọn họ thì xem ra Tam vương gia cũng không phải đơn thuần là một cậu bé không hiểu chuyện, khi còn chưa lên thuyền thì mọi chuyện còn có thể đoán được. Có đoán được thì hắn cũng không muốn giấu diếm, chỉ là đừng chọc thủng một lớp mạng che mặt cuối cùng là được.

“Ngươi sẽ đưa chúng ta tới đâu?”

“Đến khi Vương gia quay về kinh mới thôi.”

“. . .”

Dừng một hồi lâu, Sơ Tuyết hỏi tiếp: “Nếu như ba năm ta vẫn không quay về thì sao?”

“Tiêu mỗ liền đi theo ba năm, mười năm không trở về liền theo mười năm.” Câu trả lời thật sự là dứt khoát.

“Mười năm? . . .” Sơ Tuyết bất đắc dĩ. Điều hắn muốn tuyệt không phải là như vậy, mà là hoàn toàn tự chủ, phía sau không ai đi theo bảo vệ, cũng không có người giám thị.

Sơ Tuyết cũng không đợi lâu nữa, liền trở lại phòng ngủ của mình.

Phòng ngủ trên thuyền cũng không lớn so với ở trên đất bằng, nhưng cũng rất tráng lệ thanh nhã. Trong phòng có bày vài quyển sách, chiếu theo sở thích của hắn cũng để đó một chiếc đàn ngọc, nói vậy đủ thấy người bố trí cũng bỏ nhiều tâm tư.

Hắn ngồi ở trước bàn để đàn mà có hơi thất thần. Mới vừa rồi đi cùng Trầm Tố Nhi ở trên xe ngựa thì hứng thú, nhưng giờ thì biết chính mình có lẽ sống dưới sự bảo vệ của những người khác nên bao nhiêu hứng thú cũng bay đi sạch trơn.

“Cộc cộc! Cộc!” Có tiếng gõ cửa.

“Ai?” Sơ Tuyết lên tiếng hỏi.

“Tiểu Tam thân ái, là ta.” Trầm Tố Nhi lên tiếng có hơi uể oải.

Sơ Tuyết sửng sốt, nghe ra điều gì đó. Phàm là nàng có giọng này thì rõ ràng trong lòng nàng không thoải mái, nhưng lại không tính là khổ sở mà có đan xen sự bình thản. Không nghĩ tới hứng thú của nàng với hắn bị mất nhanh như vậy sao?

“Vào đi, cửa không khóa.”

“MMD! Cứ như vậy làm cho người ta phạm tội chỉ vì không khóa, cũng không sợ hái hoa tặc sao? Ách, phải nói là trộm cỏ.” Trầm Tố Nhi đẩy cửa, miệng hơi mỉm cười, nửa dựa vào cửa nhưng lười biếng không vội đi vào.

Sơ Tuyết cũng trả lời lạnh nhạt, tâm tình bởi vì nàng xuất hiện nên cũng có hơi biến hóa.

“Không phải đang nghỉ ngơi sao? Tại sao lại tới đây?”

“Ha ha, ta ở phòng bên cạnh.” Trầm Tố Nhi cũng không e ngại, thoải mái mà đi. E cái gì mà ngại, hiện tại nàng cải nam trang kém tới mức có người nghi ngờ sao?

Trầm Tố Nhi cũng không khách khí, trực tiếp ngồi vào trên giường, còn nằm xuống, điệu bộ thì toe toét cũng rất chướng tai gai mắt. Khiến cho sắc mặt Sơ Tuyết có hơi đỏ.

Phòng ngủ trên thuyền so với cung điện thì thật sự nhỏ đến đáng thương, ghế cũng vẻn vẹn có một cái thì hắn đang chiếm. Ở trong hoàn cảnh này, nàng ngồi ở trên giường cũng không có gì kỳ quái, nhưng làm sao còn muốn nằm xuống? Cô nam quả nữ, dễ dàng để cho sự liên tưởng của người khác bay bổng.

“Tiểu Tam, mắt ta díu lại muốn ngủ trưa. . . Nhưng lại có hơi buồn bực nên không ngủ được.”

“A. Tại sao? . . .”

Nàng nói tiếp ” Tiêu Trọng Chi kia… thực sự chỉ đưa chúng ta đi một đoạn đường sao? Trước đây ta có nói với hắn… Ách, không có việc gì.” Vừa nói đã phát hiện không thích hợp nên không nói tiếp nữa, khi đó gọi người ta cùng nhau bỏ trốn à? Mặc dù lần bỏ trốn đó không phải là theo trai, có lẽ cái từ bỏ trốn này nghe cũng không tốt.

Ngay lúc ấy, Tiêu Trọng Chi cũng lý trí nên không đồng ý. Nhưng hắn bất giác đột nhiên nghĩ đến xuất phát mà lại còn chuẩn bị thuyền chu đáo. Đặc biệt thu xếp phòng ngủ thì rất tốt, rất dễ coi, cũng rất thích hợp với thói quen của nàng.

Có những thứ này, khó trách Trầm Tố Nhi sinh ra hoài nghi. Tận dưới đáy lòng, đối với may mắn của mình thì nàng mơ hồ có hoài nghi. Những người giống như Mộ Dung Cảnh và Tư Mã Lạc, làm sao mà nói thả là thả, nói đi liền đi?

Sơ Tuyết nói: “Tiêu đại ca nói sẽ không can thiệp chuyện còn lại của chúng ta. Chỉ là đi cùng thôi.”

“Cùng đi? Nếu Mộ Dung… Ách, để cho hoàng huynh của ngươi mà biết thì hắn không có việc gì sao?”

“Không có việc gì.” Sơ Tuyết nói rất khẳng định.

Lập tức nàng đi nhanh đến trước mặt Sơ Tuyết “Có việc gạt ta?”

“Ta… “

“Chúng ta cùng đi trên một chiếc thuyền, Tiểu Tam có việc gạt ta chính là không coi ta như đồng bọn. Vậy thì… chúng ta cũng mỗi người một ngả.” Một câu sau cùng Trầm Tố Nhi nói rất nghiêm túc, nếu như ngay cả hắn cũng gạt mình thì thực sự không cần phải … cùng nhau rời đi.

“Không! Không nên. Ta nói…” Sơ Tuyết căng thẳng liền đem toàn bộ câu chuyện nghe tại phòng ngoài cùng Tiêu Trọng Chi kể ra hết.

Nghe xong, Trầm Tố Nhi sửng sốt hồi lâu. Thì ra nàng mơ hồ suy đoán mà lại trúng toàn bộ! Trời ạ! Nghe xong, trong lòng thật buồn bực.

“Hừ! … Mâu thuẫn đã không còn.” Lúc rời đi thì nàng còn suy nghĩ việc mời một số người để bảo vệ an toàn của mình. Nhưng nếu do Mộ Dung Cảnh cùng Tư Mã Lạc phái đi thì trong lòng nàng lại không hề thích, cũng khó lòng thích ứng. Cảm giác chính mình có lẽ vẫn bị kẹt ở bên bọn họ, một chút tự do cá nhân cũng không có. Cho dù nàng làm cái gì thì kết quả, bọn họ có lẽ vẫn rõ như trong lòng bàn tay.

“Sơ Tuyết, buồn bực sao?” Trầm Tố Nhi phút chốc ngồi dậy, ánh mắt lanh lợi nhìn chăm chú vào Sơ Tuyết, nàng muốn nhìn xem phản ứng của hắn. Dần dần, đã hiểu, “Cũng giống như ta.”

“Hả?” Vừa nghe nàng nói thì Sơ Tuyết lại mờ mịt, cái gì mà giống như?

“Bực thật đấy! Ngốc đến chết.” Trầm Tố Nhi cười mắng một câu, lại còn cốc vào đầu hắn một cái. “Nhưng mà nếu ngẫm lại thì hình như cũng không có gì. Ha ha, có thêm những người này bảo vệ thì bọn họ ở nhà cũng không có lo lắng, còn chúng ta cũng sẽ không phải sợ cho an toàn của mình, có thể muốn làm gì thì làm…”

“Muốn làm gì thì làm?”

“He he he…” Nữ nhân nào đó đột nhiên cười đến đặc biệt thâm độc “Trộm cắp lừa gạt, gian dâm bắt làm nô lệ, không chuyện ác nào không làm. Nhưng lại có hai kẻ mạnh làm chỗ dựa ở phía sau! Khẳng định sẽ không đâu địch nổi.”

Sơ Tuyết cảm giác đầu óc quay cuồng, chóng hết mặt. Phút chốc, Trầm Tố Nhi thần bí cười hề hề ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói vài câu. Vẻn vẹn mấy câu đã làm cho Sơ Tuyết quăng hết sự u ám vừa rồi mà bắt đầu hoàn toàn hứng thú!

Mắt thấy hứng thú chơi đùa nổi lên, ai đó khóe miệng câu ra nụ cười có điểm xấu xa, khẽ nói: “Được, chúng ta tiếp tục chơi đùa…” Tương lai hình như có thêm một người vô cùng chờ mong!

Thấy Sơ Tuyết bị mình thuyết phục, giống như cấu kết với nhau làm việc xấu! Nữ nhân nào đó tâm tình vừa mới tốt lại lập tức uể oải nằm lăn ở trên giường, nói với giọng điệu như của đại gia “Tiểu Tam, đến đây! Đàn cho Gia nghe một khúc.”

“Gì?” Gia? Sửng sốt một lúc mới phục hồi được, Sơ Tuyết không khỏi cười to nhưng không thèm để ý chút nào liền xác nhận: “Tuân mệnh. Vậy thì Gia muốn nghe khúc nào?” Đáy mắt ẩn chứa ngoài sự vui vẻ ra thì cũng chỉ có vui vẻ.

“Tùy tiện.”

“Vâng! Tiểu nhân bắt đầu, Gia!” Sơ Tuyết mỉm cười, ngón tay thon lướt trên dây đàn. Âm thanh quen thuộc của đàn dần dần vang lên… Chẳng mấy chốc mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Tố Nhi dần dần kinh ngạc vạn phần.

“Ngừng! Sơ Tuyết, thủ khúc này ngươi lấy từ đâu?” Cũng là người xuyên qua sao? Bằng không làm sao hắn biết được ca khúc hiện đại. Nhưng lại gảy đúng khúc về Tôn Ngộ Không mà nàng vừa mới hát ở trên xe ngựa…, mà hắn, hắn lại gảy được?

Lúc này, ánh mắt của nàng đầy vẻ chờ mong và sáng rực trước nay chưa từng có. Nhưng mà lập tức liền thất vọng rồi. . .

“Cái gì mà từ đâu? Từ đâu thì không phải nàng biết rất rõ sao?”

“Được, làm sao mà ngươi lại gảy được khúc này?”

“Sao cơ? Vừa rồi không phải nàng hát? Ta đàn được thì có gì kỳ quái.” Nhíu mày, không lý giải được!

Có người không thể tin được! Thế giới này thật sự có thiên tài, hơn nữa trước mắt còn có một người… A…, là một vị. Trầm Tố Nhi vô cùng sùng bái nhìn về phía Sơ Tuyết, điệu bộ chăm chú đến si mê khiến cho Sơ Tuyết thấy ngại ngùng.

“Tiểu Tố Nhi, nàng làm sao vậy?”

“Tiểu Tam, ngươi thật sự rất soái!” Phút chốc, trong mắt nữ nhân nào đó hiện lên toàn là tiền. Có Sơ Tuyết ở đây, sau này làm sao còn phải sợ không tìm được cách kiếm tiền sao? Trong đôi mắt rực rỡ sắc màu đó, Sơ Tuyết cũng không biết là chính mình đã khiến cho người ta trổ tài tính toán một hồi. Còn Sơ Tuyết ánh mắt lấp lánh, lóe ra những tia rạng rỡ.

Cứ như vậy… cứ như vậy tiếp tục kéo dài, thì đời người cũng không có bất cứ tiếc nuối gì . .

Vì vậy, toàn bộ người trên thuyền vừa kinh ngạc vừa cảm thấy quái lạ!

Từ trong một phòng ngủ nào đó vọng ra một khúc đàn dễ nghe, một tiếng nói biến ảo khôn lường. Lại còn hát một khúc mà bọn họ chưa từng nghe qua. Tiếng ca mang theo vài phần hào khí cởi mở còn tiếng đàn như thoát ly phàm tục! Vang vọng đan xen với những bông tuyết nhỏ đang múa lượn trên mặt sông.

“Ngươi gánh đồ, ta dắt ngựa, nghênh đón mặt trời mọc tiễn đưa ánh nắng chiều.

Đạp bằng những con đường nhấp nhô, đẩy lùi những gian nan nguy khó rồi chúng ta lại tiếp tục lên đường.

Ah… Ah… Ah… Ah…

Trải qua bao mùa xuân hạ thu đông; trải qua bao phen đắng cay ngọt bùi. Xin hỏi đường ở phương nào, đường ngay dưới chân. Ngươi gánh đồ, ta dắt ngựa, vượt núi băng ngàn hai vai đẫm sương hoa. Mặc cho mưa gió sấm sét gào thét bên tai, hát một khúc ca hào hùng cùng nhau hướng về phía chân trời, hướng về phía thiên nhai.”

Tiêu Trọng Chi kinh ngạc. Bài hát này, người này, ý cảnh này, tiếng đàn này… Tất cả tất cả, đều quá mức mê hoặc người khác. Hắn thật lâu cũng không có cách nào trở lại bình thường từ trong tiếng ca. Hơn nữa, lúc như hai người trên thuyền đang chơi đùa rất vui vẻ. Lại có tiếng ca khác vọng ra, bài hát cũng khác, làn điệu thì bọn họ cũng chưa từng nghe bao giờ. Có nhẹ nhàng, có đau buồn, cũng có khi là lời xướng. Mặc dù đôi khi nữ nhân nào đó càn rỡ đến hồ đồ, trình độ cũng chẳng ra sao, nhưng mà cũng đủ làm cho người trên thuyền nghe được cũng có hương vị. Đặc biệt là Sơ Tuyết, mừng vui bất ngờ vô hạn. Hắn hỏi thẳng thắn: “Tiểu Tố Nhi, sao nàng lại biết những ca khúc kỳ quái như vậy ? Rất ý nghĩa đó… mà học ai vậy?

Vì vậy, nữ nhân nào đó rất vô liêm sỉ vỗ vỗ ngực vênh váo: “Ta là thiên tài! Không cần học liền biết.”

Tiếp theo… Sơ Tuyết hỏi: “Vậy nàng viết ra những bản nhạc này cho ta được không?”

“He! . . . Cái này… , kỳ thật… Thiên tài cũng có lúc ngu ngốc…”

“? ? !” Quạ đen bay qua!

Hai người hình như đã thông hiểu nên tự sung sướng tự tiêu dao.

Thuyền lớn đi lên thượng lưu mà vẫn lướt nhanh, thăng bằng cũng không hề chòng chành. Đến tối thì thuyền tới một trấn nhỏ. Bởi vì trời có tuyết, khí trời không tốt nên đặt an toàn là chính, nhà đò yêu cầu ban đêm không được ở lại thuyền. Thuyền đỗ tại một bến đò nhỏ. Có một vài thuyền khác cũng đang tập bến đỗ vào đó. Lúc này quan phủ đang sửa bến đò nên tự nhiên cũng phải thu phí bỏ neo. Nhà đò giao bạc cho thuyền cập bến rồi cũng tìm được một vị trí đỗ không tệ .

Trước khi màn đêm xuống, bởi vì lòng hiếu kỳ bùng lên nên Trầm Tố Nhi và Sơ Tuyết cùng lên bờ. Tiêu Trọng Chi tự nhiên cũng đi theo. Ba người dạo qua một vòng trong trấn nhỏ, cảm giác cũng không có gì đặc biệt. Bình thường, đại khái là ở gần Kinh thành thì bán các thứ so với Kinh thành cũng không khác biệt bao nhiêu, không có gì mới mẻ để hấp dẫn. Đi dạo không được bao lâu, Trầm Tố Nhi cũng không còn hứng thú bèn ồn ào đòi quay về thuyền.

Hai đại nam nhân, nói toạc ra thì so với người hầu cũng không có gì khác nhau, cứ để mọi chuyện cho nữ nhân nào đó làm chủ, đều để nàng quyết định. Kết quả, hai vị công tử thực sự phong lưu phóng khoáng cùng một thiếu gia phong độ chậm rãi đi trên đường trong trấn nhỏ quay về chỗ bến đò.

“Hai vị Gia, chúng ta có nên tìm nơi ngủ trọ trong trấn hay không?” Tiêu Trọng Chi mỉm cười đề nghị.

Sơ Tuyết trừng mắt nhìn, cảm giác rất tốt nên cũng hỏi Tố Nhi: “Đúng vậy, Gia, có muốn tìm một chỗ ở một đêm hay không?” Hắn gọi bằng Gia đã thành nghiện !

Trầm Tố Nhi cau đôi mày thanh tú đáng yêu mà lắc đầu rồi nói có hơi không cam lòng: “Trấn nhỏ này nhìn qua thì cũng khá, nhưng vừa rồi chúng ta đã đi qua mà không có nơi nào giống như khách điếm. Hình như có một quán rượu nhỏ trông rất cũ, khẳng định không vệ sinh. Ở những chỗ đó thì thà cứ ở trên thuyền cho sạch sẽ.” Nếu không phải có một cái bến đò thì đại khái ở nơi này ngay cả một chỗ để ăn cũng chẳng có.

Nữ nhân nào đó bình thường mặc dù hay toe toét, lại cũng lười biếng, nhưng về phương diện ý thức vệ sinh mà so sánh thì ăn đứt bất luận kẻ nào thời cổ đại. Bởi vì tốt xấu gì cũng là thiếu nữ trí thức đến từ thế kỷ 21, có tư tưởng và cách nhận thức giá trị đã chín chắn nên tự nhiên cũng hiểu được đã ra khỏi cửa là có vài thứ không thể tùy tiện ăn, có những nơi là không thể tùy tiện ở, có những người là không thể tùy tiện giao tiếp… Ách, lại nói lạc đề rồi….

“Đúng lúc Tiêu gia chúng ta ở trong trấn nhỏ này có một quán trọ nhỏ. Nếu như hai vị không chê, có thể…” Tiêu Trọng Chi không nói nhiều, ánh mắt rất thành khẩn.

Trầm Tố Nhi vừa định cự tuyệt “Không được.”

“Mục Khinh, có phải ngươi chưa từng qua đêm ở trên thuyền? Buổi tối thuyền đặc biệt chòng chành. Nhất là trong trời tuyết thế này thì ban ngày cùng ban đêm không giống nhau, đặc biệt lạnh. Việc giữ ấm trên thuyền tự nhiên không bằng ở trong phòng.” Khi gọi to tên giả của Trầm Tố Nhi như thế thì cũng có ý nghĩa những lời này thực sự nghiêm túc.

Tiêu Trọng Chi cố ý như thế vì lý do gì thì chỉ có một mình hắn biết. Đương nhiên, hắn không phải loại người vô duyên vô cớ liền yêu cầu lung tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK