Sau khi rời khỏi cung, Lạc Thiến mới nhớ tới một vấn đề quan trọng. Lạc Nhất tại sao vẫn chưa về?
Lại nói, cái vấn đề này, nàng cũng mới phát hiện không lâu. Nàng tới đây mới được 5 ngày. Lạc Thiến phải vừa lục lọi trí nhớ vừa lục lọi đồ trong thư phòng để nhớ lại kí ức. Cuối cùng tối qua khi đang mò mẫm mật thất thì Lạc Tam đưa thư tới, nói mật tin của Lạc Nhất.
Thất bại.
Chỉ có hai chữ, nhưng lại khiến đầu óc Lạc Thiến ong một tiếng nhớ lại rất nhiều chuyện.
Lạc Thiến vẫy tay cho Lạc Tam đi ra, bản thân ngồi tại chỗ gõ nhịp bàn. Bàn tay kia lại vô thức vuốt nhẹ ngọc bội mới tìm thấy.
Là ngọc Lưu Ly, biểu hiện Lưu Ly lâu chủ.
Ở Bạch quốc có một thế lực thần bí mà ngay cả đế vương cũng phải kiêng kị, đó là Lưu Ly Các. Lại nói, Lưu Ly các chủ là người được tuyển chọn kĩ lưỡng, là kiếm của thiên tử. Nói Lưu Ly các là ám vệ của đế vương cũng không phải, bởi vì các chủ không phải đế vương. Lưu Ly các hoạt động vừa nâng đỡ Bạch quốc, vừa có nhiệm vụ can ngăn đế vương. Nếu đế vương không đúng mực, các chủ hoàn toàn có khả năng phò tá 1 người khác lên làm đế.
Nhiệm vụ lần này là thâm nhập vào Trần quốc để giết Chiến vương gia – chiến thần bất bại của Trần quốc. Một lần bại duy nhất, lại trong tay Lạc Thiến. Hắn luôn cảnh giác với nàng. Con tin Trần quốc đưa sang, cũng là do hắn đề cử.
Lạc Thiến nghĩ lại có chút lạnh sống lưng. Về lí, Bạch Tu Nghi biết nàng là Lưu Ly các chủ. Vậy những dung túng của nàng ta cho nàng và Trang Huân, hoàn toàn là do tính kế? Bởi tổ huấn của Lưu Ly các, nàng ta sẵn sàng để Lạc Thiến và Trang Huân gian díu, đợi ngày phế bỏ?
Có điều, tổ chức này nàng ăn chắc rồi. Muốn tính kế nàng sao? Thật có lỗi, Bạch quốc vẫn là chờ bị diệt đi.
Trong mắt nàng không khỏi hiện lên một tia sát khí, nhưng lại biến mất rất nhanh.
“Ai?”
Bàn tay tùy tiện ném ra một ngân châm về phía lỗ hổng trên xà nhà. Người bên trên nhanh chóng thoát được, lại nhanh chóng biến mất.
“Chủ tử” A Tam nhanh chóng xuất hiện
“Không cần đuổi theo.”
Khóe môi nàng khẽ mỉm. Trong nhà, thực sự là nhiều chuột. Những con chuột này, mang tin tức về cho chủ nhân của họ. Vậy nàng cũng không ngại tương kế tựu kế đâu.
….
“Chủ tử, Nhất đã về.”
Vừa về phủ, Lạc Nhị đã ra nghênh đón. Lạc Thiến gật đầu rồi dặn dò bảo hắn đợi ở thư phòng. Sau đó nàng quay về thay triều phục ra.
Thật linh nhiệm. Vừa nhớ tới hắn hắn đã trở về.
Lạc Thiến thong thả bước vào thư phòng. Nam nhân mặc hắc y quì ở trong phòng từ bao giờ. Hắn không nhúc nhích, cúi đầu phục mệnh.
“Nhất làm nhiệm vụ thất bại, quay về nhận tội.”
Lạc Thiến ngồi yên, đánh giá Lạc Nhất. Hắn mới chỉ khoảng 20 tuổi, một nam nhân gầy và cao. Làn da hắn trắng bệch, đối lập hoàn toàn với hắc y trên người. Ngũ quan thanh tú, giọng nói hơi khàn khàn. Hắn cúi đầu nhưng vẫn thấy được hàng mi dài khẽ run.
“Đứng lên đi. Nếu Chiến vương dễ dàng ám sát thế thì đã không xứng với xưng danh của hắn.” Lạc Thiến cười nhạt “Vật đó lấy được chưa?”
“Bẩm, không phụ sự kì vọng của chủ tử.”
Lạc Nhất hai tay dâng lên một cái hộp chữ nhật. Lạc Thiến đón lấy. Trong đó chính là một cây trâm hoa mai sáu cánh. Vật của nữ tử, nhìn có chút bình thường, tại sao lại phải mạo hiểm xông vào Chiến vương phủ để trộm ra?
Đơn giản, bởi vì đây là vật định tình của nàng nha.
Nói ra thực nhức đầu. Chiến vương này vừa vặn là các chủ Ám Dạ các, tổ chức tương tự như Lưu Ly các ở Trần quốc.
Lạc Thiến lên làm các chủ từ năm 15 tuổi. Nàng bề ngoài là quan văn yếu nhược, nhưng về cơ bản cũng có chút võ công. Mặc dù võ không tinh nhưng giỏi về dược vật.
Hắn thua trên tay nàng, căn bản do nàng giỏi dùng dược.
Đụng độ một lần, cư nhiên bị hắn thần không biết quỉ không hay lấy mất trâm hoa mai.
Lại nói tập tục của Bạch quốc, nữ tử thành niên tự tay khắc một cây trâm vào lễ trưởng thành. Cây trâm này ý nghĩa vô cùng quan trọng, là vật định tình của Bạch quốc. Bạch quốc thờ thánh nữ, trâm này được tế lên thánh nữ, được chứng kiến của thánh nữ, với ước định tình cảm cho nam nhân mình yêu. Có khắc cái khác, cũng không được linh ứng như cây trâm ban đầu, cũng không được công nhận.
Vật này phải trao cho nam phu đêm động phòng. Thế nhưng căn bản lúc đó Lạc Thiến không có ý định này. Không lâu sau đó, khi giao thủ với Chiến vương đã bị đánh mất. Bản thân nàng thấy không sao. Nhưng trước đó không lâu Trang Huân đòi nên Lạc Thiến muốn tìm về. Lại nghe nói, nó được Chiến vương giữ. Vậy nên nói đi ám sát Chiến vương hay lấy cây trâm là nhiệm vụ chính đây?
Lạc Thiến nhìn nó đầy ý cười. Vậy thì vừa hay, tặng nó cho Trang Hàm đi. Không biết hắn có thích không. Có thể tưởng tượng vẻ mặt hắn sẽ thất kinh đến độ nào.