Bỗng nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên:
- Không được giết phụ thân ta, ngươi không được…
Thanh âm như vu hạp viên đề, đỗ quyên khấp huyết. (6)
(6) Hình ảnh ước lệ dùng để nói đến thanh âm thê lương ai oán.
Ngón tay đang điểm xuống của Hoàng Cổ Lăng đột nhiên thu lại, nhưng một thanh trường kiếm lại lặng lẽ từ phía sau đâm vào lưng hắn.
Hoàng Cổ Lăng vội vã lách người tránh qua. “Xoẹt” một tiếng, máu tươi từ trên vai trái của hắn bắn ra.
Hoàng Cổ Lăng quả thật không ngờ bản thân lại không thể tránh được một kiếm này.
Hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy phía sau là một vị công tử khuôn mặt như ngọc, phóng khoáng tiêu sái, tuổi chừng hai bảy hai tám. Trên người y mặc y phục màu xanh, đầu đội nho khăn, tay giơ ngang một thanh trường kiếm lấp lóe ánh xanh.
Người còn lại là một thiếu nữ mặc xiêm y màu bạc, khuôn mặt như trăng non, chân mày như vẽ, cặp môi anh đào, sống mũi như ngọc, xinh đẹp tuyệt luân không khác gì tiên nữ. Nàng từ bên ngoài bảy tám trượng như chim én lướt vào, nhẹ giọng kêu lên:
- Dương ca, huynh không nên đả thương hắn!
Hoàng Cổ Lăng nhìn thấy thiếu nữ này, trong lòng khẽ giật mình. Hắn có cảm giác như đã gặp thiếu nữ này ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra. Lúc này vai trái của hắn đã bị máu tươi nhiễm đỏ, hắn hừ lạnh một tiếng, liền xoay người rời đi.
Tây Môn Vũ Khiếu đột nhiên kêu lên:
- Dương Hoàn, không được để hắn đi!
Cái danh tự “Dương Hoàn” này khiến cho Hoàng Cổ Lăng giật mình một chút. Hắn quả thật không ngờ tên thư sinh tuấn mỹ này lại là kẻ tự xưng thiên hạ đệ nhất kiếm, giang hồ võ lâm minh chủ hắc đạo, “Nhất Kiếm Chấn Thiên Hạ” Dương Hoàn.
Dương Hoàn vốn trời sinh cuồng ngạo. Hắn thấy Hoàng Cổ Lăng muốn rời đi, liền giơ ngang trường kiếm, lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ như vậy mà đi sao?
Hoàng Cổ Lăng lạnh nhạt nói:
- Ngươi tự xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng lại đâm lén phía sau ta một kiếm, chẳng lẽ không thấy hổ thẹn sao?
Hắc đạo minh chủ Dương Hoàn vừa nghe, thần sắc trên mặt đột nhiên biến đổi, lãnh đạm nói:
- Đó là vì cứu người, cho nên mới xuất kiếm từ phía sau. Hừ! Nếu như ngươi không phục thì hãy tiếp của ta ba kiếm thử xem!
Thiếu nữ áo bạc nhìn thấy Hoàng Cổ Lăng trên người đầy máu, không đành lòng nói:
- Dương ca, huynh để hắn đi đi! Này… Đây là thuốc kim sang, ngươi hãy mau bôi vào vết thương, máu sẽ ngừng chảy ngay.
Ngọc thủ của nàng vung lên, một bao thuốc bột liền bay về hướng Hoàng Cổ Lăng.
Hoàng Cổ Lăng đưa tay tiếp lấy, hừ nhẹ một tiếng, lập tức vứt xuống đất, lãnh đạm nói:
- Ta cho dù có chết cũng sẽ không nhận dược vật của các ngươi!
Lần này sắc mặt của Dương Hoàn và thiếu nữ kia đều biến đổi. Thiếu nữ áo bạc không khỏi quan sát Hoàng Cổ Lăng vài lần, đột nhiên trong lòng rung động, không hiểu vì sao lại có một loại cảm giác kỳ diệu. Nàng chỉ cảm thấy trên người thiếu niên này dường như có một cỗ khí phách bất khuất hiên ngang của anh hùng nam tử.
Đột nhiên một tiếng cảm thán từ phía sau vang lên:
- Lan nhi, sao con lại nhân từ như vậy?
Hoàng Cổ Lăng vừa nghe được hai chữ “Lan nhi”, nhất thời như bị sét đánh, thầm nghĩ: “Là ả ta, đúng là ả ta! ‘Sát Nhân điện chủ’ tại miếu cổ không phải đã gọi Lan nhi hay sao?”
Hai mắt của hắn đột nhiên hiện lên vẻ thống hận, liếc nhìn thiếu nữ áo bạc vài lần, liền xoay người bước đi thật nhanh.
Bóng người chợt nhoáng lên, đồng thời một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên:
- Hôm nay cho dù ngươi có quỳ xuống dập đầu cũng không được, mau lấy kiếm ra đi!
Hoàng Cổ Lăng dùng tay phải điểm vài chỗ nơi miệng vết thương của mình, máu lập tức ngừng chảy. Hắn tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Dương Hoàn, ngươi cho rằng Hoàng mỗ ta sợ cái loại tiểu nhân ám toán sau lưng người khác như ngươi sao?
Nói đoạn, tay phải của hắn từ trong người lấy ra một thanh đoản kiếm lấp lánh ánh bạc, lập tức đâm tới.
Một kiếm này cực kỳ tinh xảo quỷ dị. Tây Môn Vũ Khiếu và thiếu nữ nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.
Dương Hoàn vốn tự xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm, đương nhiên là có chỗ hơn người. Chỉ thấy cổ tay của hắn đột nhiên hạ xuống thắt lưng, kiếm ảnh vung lên hóa thành thế vót, lướt qua đoản kiếm tấn công vào cổ tay của đối phương. Y tính toán vô cùng chuẩn xác, khi chiêu thức của Hoàng Cổ Lăng vừa muốn biến đổi phương vị, bỗng nhiên cổ tay của y rung lên, trường kiếm điểm, gạt, đâm, hất liên tục biến đổi thành những chiêu lăng lệ.
Hoàng Cổ Lăng trong lòng kinh hãi, lập tức lui lại vài bước, đoản kiếm trong tay vung lên hóa thành một mảnh ngân quang, khó khăn lắm mới thoát được độc thủ lần này, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đột nhiên lại nhún người sấn tới, kiếm quang lướt qua, đoản kiếm bỗng nhiên chuyển sang tay trái đâm tới. Tay phải của hắn cũng không rãnh rỗi, lập tức chụm lại thành chỉ kiếm đâm thẳng vào huyệt đạo của đối phương.
Dương Hoàn kinh ngạc “ồ” một tiếng, trường kiếm nghiêng ngiêng đâm ra, kiếm phong hướng thẳng về phía mạch môn của Hoàng Cổ Lăng.
Đoản kiếm trên tay trái Hoàng Cổ Lăng đột nhiên biến hóa, hóa thành một quầng sáng bạc chém vào mũi kiếm của đối phương.
Dương Hoàn cũng là một danh gia kiếm thuật, lúc này hắn đột nhiên cũng chuyển kiếm sang tay trái, một thức “Triều Bình Ngạn Cao” thân đi theo kiếm, đánh thẳng vào kiếm quang của đối phương.
Hoàng Cổ Lăng thầm kêu không hay, nhưng lúc này hắn đã không kịp lùi lại. Mắt thấy đoản kiếm của mình bị đánh bật ra, đồng thời trường kiếm trên tay trái của đối phương lại đâm về hướng thượng bàn. Trong lúc nguy cấp, tay phải của hắn liền duỗi ra, ngón tay bắn về phía kiếm quang.
“Keng” Một tiếng kêu nhỏ vang lên, trường kiếm trên tay trái Dương Hoàn bị một chỉ của Hoàng Cổ Lăng đẩy văng ra.
Dương Hoàn lại kinh ngạc kêu lên một tiếng, thân hình như chớp lui về phía sau một trượng, trong lòng cực kỳ kinh hãi. Y chính là hắc đạo minh chủ, cho nên hiểu rất rõ về những nhân vật trong võ lâm có thể cùng giao thủ với mình. Hoàng Cổ Lăng này lại là một kẻ không hề có tiếng tăm, tại sao lại có võ công cao cường như thế? Là vị nào tiền bối nào trong chốn võ lâm có thể dạy được một đệ tử xuất sắc như vậy?
Vừa rồi khi Dương Hoàn lao vào trong vòng kiếm của đối phương, bất kể là tuyệt đỉnh cao thủ nào, dưới tình thế đó cũng khó thoát khỏi độc thủ của y.
Khi mũi kiếm đâm tới, y cũng đã vận toàn bộ nội công, một chi kiếm hóa thành nhiều chi, phân biệt đâm về hướng các bộ phận nơi ngực và bụng của Hoàng Cổ Lăng. Đây chính là một trong thất đại độc kiếm thành danh võ lâm của y, vạn lần không ngờ lại bị Hoàng Cổ Lăng phá giải.
Trong lòng Dương Hoàn thầm nghĩ: “Hôm nay nếu như ta không giết hắn, diệt cỏ tận gốc, đợi qua vài năm nữa, danh hiệu hắc đạo võ lâm minh chủ và thiên hạ đệ nhất kiếm của ta nhất định sẽ bị kẻ này đoạt mất. Đồng thời bản thân trước mặtTây Môn Ngọc Lan cũng không còn mặt mũi.”
Nghĩ đến đây, trong lòng y đã nổi lên sát khí.
Dương Hoàn tâm niệm vừa động, kiếm trên tay trái lập tức công đến.
Hoàng Cổ Lăng trừng mắt giận dữ, đoản kiếm hư ảo vung lên giữa không trung, hình thành một bức tường kiếm màu bạc.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến thì lại rất nhanh. “Keng” một tiếng, hai thanh kiếm va chạm vào nhau. Ngay lúc này, tay phải của Dương Hoàn nhanh như chớp đâm vào yết hầu đối phương.
Hoàng Cổ Lăng chỉ cảm thấy tay phải chấn động, giống bị ngàn cân lực lượng đánh vào, hổ khẩu lập tức nóng lên, đoản kiếm rơi xuống trên mặt đất. Tiếng gió bỗng nhiên ập đến, khóe mắt của hắn liếc thấy cánh tay của địch nhân như kiếm đang đâm vào yết hầu yếu hại.
Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, tay trái liền giơ lên che lại một chỉ vào yết hầu, đồng thời tay phải đánh thẳng vào kiếm của đối phương.
“Phập” “Keng” hai tiếng vang lên, kiếm trong tay Dương Hoàn bị chấn bay ra, nhưng tay phải của Hoàng Cổ Lăng cũng đầm đìa máu.
Một tiếng cười bi thương lạnh lẽo vang lên.
Thân hình của Hoàng Cổ Lăng như tia chớp bay ra ngoài. Hắn cũng không có thời gian nhặt lấy đoản kiếm rơi dưới đất, bởi vì hắn biết nếu như còn nán lại đây, dù chỉ một chút cũng có thể gặp phải tai ương. Tình trạng hiện tại của hắn tuyệt đối không phải là địch thủ của người này.
Tây Môn Vũ Khiếu lớn tiếng kêu lên:
- Dương lão đệ, mau… mau chặn hắn lại…
Dương Hoàn cười lạnh:
- Hắn cũng không trốn thoát ba ngày đâu.
Lúc này, thân ảnh của Hoàng Cổ Lăng đã biến mất vào trong màn đêm.
Tây Môn Ngọc Lan nhẹ giọng nói:
- Dương ca! Huynh sao lại ra tay nặng như vậy, hắn đã bị một kiếm của huynh…
Tây Môn Vũ Khiếu cảm thán một tiếng:
- Thôi đi, thôi đi! Lá thư này nếu như bị Chung Nam Kiếm Khách lấy được…
Tây Môn Ngọc Lan liền hỏi:
- Cha! Đó là phong thư gì, có quan trọng lắm không?
Tây Môn Vũ Khiếu ngẩn ra một chút, thầm nghĩ: “Bí mật của phong thư kia, ta không thể để cho cho bọn chúng biết được. Ai! Phong thư này nếu như rơi vào tay Chung Nam Kiếm Khách, vậy thì Lam Tinh đệ không phải đã chết uổng hay sao… Đáng trách ta đã không nói cho y biết bộ mặt thật của ‘Sát Nhân điện chủ’. Ai! Tên gian tặc kia thật là đáng hận. Nếu như Tôn Tiên Cơ còn sống, y làm sao dám lớn mật hành sự như vậy.”
Dương Hoàn chân mày khẽ nhíu lại, liền hỏi:
- Tây Môn bá bá, tiểu tử kia đã mang theo phong thư gì?
“Cửu Vĩ Long” Tây Môn Vũ Khiếu than thở:
- Dương lão đệ, các người đừng nên hỏi! Nói chung phong thư kia không hủy đi thì không được.
Dương Hoàn nhướng mày nói:
- Vậy thì để vãn bối đuổi theo!
Vừa dứt lời, hắn liền lách người như tia chớp phóng ra bên ngoài.
Tây Môn Ngọc Lan vội kêu lên:
- Dương ca, huynh…
Sắc mặt của Tây Môn Vũ Khiếu đột nhiên trầm xuống:
- Lan nhi! Con nên biết lá thư này nếu như không lấy được, chắc chắn sẽ nguy hại đến hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh của võ lâm đồng đạo. Ta vì cứu vãn tràng đại họa này, cho nên mới không tiếc giết chết người kia. Lan nhi, con nói vi phụ làm như vậy là ác độc hay sao?
Tây Môn Ngọc Lan kinh ngạc nói:
- Cái gì? Lá thư này có quan hệ trọng đại như vậy?
Tây Môn Vũ Khiếu thở dài nói:
- Lan nhi! Nhiều năm qua chắc con cho rằng vi phụ là một người quỷ kế đa đoan, âm hiểm độc ác. Đúng vậy! Những việc làm của ta trong mấy năm gần đây đều là những chuyện khiến cho người khác khinh bỉ. Nhưng con nên biết, vi phụ đang tiến hành một kế hoạch có quan hệ trọng đại đến giang hồ võ lâm. Nếu như có thể thành công, khi đó con sẽ biết được sự khổ tâm của vi phụ nhiều năm nay. Lan nhi, con nên biết sự quan trọng của lá thư này, cho dù phải hy sinh tính mạng mấy chục người cũng đáng giá.
Tây Môn Ngọc Lan nhẹ giọng nói:
- Cha! Vậy thì Lan nhi phải đi bắt người kia lại!
Tây Môn Vũ Khiếu vẻ mặt hiền lành cười nói:
- Lan nhi! Võ công của thiếu niên kia vô cùng kỳ dị, con phải cẩn thận đấy!
Tây Môn Ngọc Lan đột nhiên nhặt thanh đoản kiếm dưới đất lên, thân thể mềm mại tựa như phi yến lướt qua ba bốn tầng viện lạc, thân ảnh mỹ lệ nhanh chóng biến mất vào bóng đêm mờ mịt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK