Trong phòng 209 trường đại học C, một vị giáo sư già đang giảng bài với giọng điệu trầm ấm. Chòm râu dài, trắng như cước của ông thi thoảng lại đung đưa trong gió, giống như những cành liễu phất phơ xuống hồ. Ánh mắt ông chứa đựng niềm tự hào, niềm vui và cũng là niềm say mê vô tận.
Các sinh viên hầu hết đều lắng nghe, vài người còn thích thú như được khám phá ra điều gì đó mới mẻ, cầm bút ghi sột soạt trên giấy, chẳng mấy chốc cũng kín vài tờ.
Chỉ duy nhất ở góc phòng, một đôi vai nhịp nhàng lên xuống của nữ sinh như hòa chung cùng với tiếng giảng. Cô gái này tên Hoàng Phương Tuyết, sinh viên năm 3 của khoa báo chí. Trong lúc cả lớp đang hăng hái say sưa, cô nằm gối đầu lên tay, tai đeo dây headphone và ngủ.
Qua nửa tiết, một chàng thanh niên lặng lẽ từ cửa sau đi vào, ngồi ngay bên cạnh Phương Tuyết. Anh ta lôi trong cặp ra một quyển sổ, chăm chú nghe thầy nói, rồi cúi xuống viết vài từ.
Phương Tuyết vẫn đắm chìm trong cơn mộng. Tối qua cô thức chơi game nên mới đến lớp ngủ bù. Mặc dù vậy, với chiến tích là cả đêm bị Boss đánh đến rớt cấp, cô vẫn không thể có được một giấc mơ an lành.
Tuyết nhận ra mình đang đứng ở khu vực Luyến thế, bất ngờ thấy con quái chết tiệt ngày hôm qua tiến lại gần, giơ đao chém xuống. Theo phản xạ, cô nhấc chân, đá cho Boss một cái. Chỉ kịp nghe thấy tiếng “Bốp” mạnh, nó liền theo đà bắn ra xa.
Tuyết khúc khích cười, cảm thấy hạnh phúc vì cuối cùng cũng trả thù được con quái. Cô cất tiếng “Ha hả” đến kinh thiên động địa, còn giơ ngón giữa rồi phỉ nhổ: ”Chết chưa con?”. Xong xuôi, cô chống nạnh, ngửa mặt lên trời, làm dáng vẻ của một anh hùng hiệp sĩ.
Đang mơ thấy mình đứng trên đỉnh cao, Tuyết cảm thấy có ai đó rút tai nghe của cô rồi đập đập vào bả vai. Tưởng con nhỏ Mai cùng phòng kí túc, theo thói quen, Tuyết gạt tay người đó ra rồi lầm bầm: “Để yên cho bà mày ngủ.” Càu nhàu một chút, cô lại tiến vào giấc ngon lành.
Chưa được hai phút, Tuyết lại có cảm giác ai đó đang gọi cô. Lần này không thể làm ngơ được nữa, cô liền mở mắt, vùng dậy, định mắng cho kẻ điên đó một trận. Nhưng cơn phẫn nộ chưa kịp bùng lên, Tuyết ngơ ngác vì trước mặt mình là một chàng trai lạ. Anh ta đang trợn tròn mắt nhìn cô, có phần ngạc nhiên và cả chấn động.
Nói chính xác là lạ. Bởi vốn là một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn, tính cách hòa đồng, Tuyết cũng là một nhân vật được săn đuổi ở trường đại học. Từ anh chàng đẹp trai nổi tiếng như Trần Thế Nguyên, cho đến Nguyễn Kiệt xấu tính xấu nết, không ai là cô không biết. Vậy mà người đang ngồi cạnh cô đây, đẹp đến nỗi tên Nguyên kia cũng chào thua, cô lại không thể xác định được anh ta là ai cả.
Chàng trai này có một khuôn mặt hoa đào. Đôi mắt hẹp dài sắc sảo được ẩn sau cái kính gọng đen, sống mũi cao, đôi môi căng mọng nhìn vào chỉ muốn cắn, tất cả dường như đều nổi bật trên làn da đẹp đến mức con gái cũng phải ghen tị. Không chỉ có thế, anh ta còn khoác trên người một bộ vest đen, dáng dấp cao to như ẩn như hiện, làm người ta chỉ muốn nhìn mãi không rời.
Phương Tuyết nghe được đâu đó tiếng trầm trồ, rồi cả tiếng bàn tán. Quay ngang quay dọc, cô phát hiện mình và người thanh niên này đang là tâm điểm của đám sinh viên. Cô ngượng ngùng cười trừ một cái, rồi xua xua tay nói với mọi người: “Không có gì đâu. Học tiếp thôi.”
Vậy mà ông trời dường như không tha cho cô. Không chỉ có các đồng học, mà vị giáo sư cũng đang nhìn cô chằm chằm. Lỗ tai cô nóng bừng, mặt tê rần rần như sắp đỏ. Phương Tuyết thầm khấn mình có một cái lỗ để chui xuống, cô cúi gằm, đầu như sắp đụng xuống bàn.
Vị giáo sư từng bước từng bước tiến đến chỗ Phương Tuyết. Cô lén nhìn theo, vài giọt mồ hôi vương trên trán. Cô chắc mẩm “Xong, lần này lại nợ môn thật rồi.” Đến lúc tiếng chân dừng lại bên cạnh, Tuyết lo lắng đển nỗi hai mắt nhắm tịt, trong đầu chuẩn bị tinh thần ăn mắng.
Thế nhưng, dường như không có tiếng gì cả. Phương Tuyết ngẩng đầu lên, thấy vị giáo sư đang nhìn chàng trai ngồi cạnh cô với ánh mắt ôn hòa. Anh ta hé ra nụ cười đẹp như chùm hoa nở trong sương sớm, cất lên tiếng nói nhẹ nhàng mà nam tính: “Chào thầy!”.
“Ồ, Quân, tôi tưởng tuần sau cậu mới đến?” Giáo sư vừa nói vừa cười. Tiếng cười của ông sang sảng giống những tiếng chuông ngân vang, nghe thật thân thiện và dễ mến.
“Em muốn đến trước một buổi để nghe thầy giảng. Thầy dạy rất hay!” Anh chàng tên Quân tay đẩy gọng kính, lễ phép đáp lại ông.
Ông gật đầu, vẫy vẫy chàng trai. Anh ta nhanh chóng thu dọn quyển sổ đặt trên mặt bàn, nhét vào chiếc cặp da bóng loáng rồi bước ra khỏi chỗ, đi theo sau giáo sư. Những cặp mắt của mọi người không còn để ý đến cô nữa, tất cả đều đổ dồn vào người chàng thanh niên lạ mặt. Có cái nhìn đầy ghen tị của lũ con trai, trong đó cũng có cả những ánh mắt bắn ra trái tim của mấy cô gái.
Thầy giáo kéo anh chàng lên bục giảng, quay người xuống phía lớp rồi cất tiếng nói: “Đây là Ngô Quân, cũng là một học trò cũ của tôi. Hết tuần này, tôi phải lên đường sang Pari, thời hạn khoảng một năm. Trong thời gian này, Quân sẽ dạy thay, mong các trò giúp đỡ”
Thầy vừa dứt lời, cả lớp bàn tán lao xao, nhộn nhạo như một cái chợ. Mấy nam sinh thì thở dài, mặt buồn bã như ăn phải bả. Nữ sinh thì vỗ tay rần rần, mắt hấp háy, miệng tươi cười, quay sang nhau bàn tán. Tất cả đều chung một chủ đề là làm sao tìm được số điện thoại của anh chàng kia.
Bầu không khí tưng bừng bị cắt ngang bởi tiếng chuông hết tiết. Trái ngược với những lần trước, mọi người không về ngay mà ùa lên phía bục giảng, đứng vây chàng trai thành một vòng tròn. Những câu hỏi cứ chen chúc nhau vang lên làm huyên náo cả một góc lớp.
Phương Tuyết khẽ cất sách vở vào trong cặp. Tuy là một người ưa thích cái đẹp, nhưng vẻ ngoài được đánh giá là nguy hiểm của anh khiến cô không dám tới gần. Trong đầu cô, tránh xa anh ta là tốt nhất. Thong thả đi đến chỗ bục, kéo con Mai, con Huyền với con Hạnh đang ngắm trai đến chảy nước dãi, cô gắt gỏng, cố lôi bằng được chúng nó về. Ba tiểu yêu tinh dù nuối tiếc nhưng vẫn trọng bạn, liền nghe theo lời Tuyết, thu xếp đồ đạc rồi về kí túc xá.
Trước khi ra khỏi lớp, ánh mắt cô vô tình chạm với Ngô Quân. Anh ta chăm chú nhìn cô, miệng cong lên hình vòng cung làm cô thẩy sởn gai ốc. Cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng, cô ngơ ngác không hiểu mình đã đắc tội gì?
“Này Phương Tuyết, vừa nãy anh chàng Ngô Quân đó đã làm gì?” Trên đường về, con Huyền bỗng hỏi cô một câu chẳng ra đầu ra đuôi.
“Làm gì là làm gì?” Phương Tuyết đứng sững lại, nheo nheo mắt nhìn ba đứa bạn cùng phòng.
“ Không phải là vừa nãy mày đánh thầy Quân à? Bọn tao nghe rõ ràng. Đến lúc quay lại đã thấy thầy ngã xuống đất, còn mày đang nằm trên bàn cười hơ hớ. Thầy gọi, mày lại mắng thầy còn gì?” Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Hạnh liền đưa ra khuôn mặt nghi ngờ.
Phương Tuyết chấn động. Cô đâu có đánh thầy? Mà khoan đã, vừa nãy cô mơ thấy con Boss, có đá nó một cái, không phải là đá nhầm vào thầy đấy chứ? Lại còn cái lời nói thô lỗ kia, chả lẽ cô đã dùng câu ấy để nói thầy? Giờ thì cô đã hiểu, tại sao anh ta lại nhìn cô với khuôn mặt nghiêm trọng như vậy.
Đưa đôi mắt oán giận liếc sang ba đứa bạn, cô gào lên phẫn nộ: “Vậy tại sao chúng mày không gọi tao?”
Con Mai nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội:”Ai bảo mày đòi ngồi bàn cuối. Bọn tao cần nghe giảng phải ngồi bàn đầu. Lỗi tại mày chứ ai?”
Phương Tuyết nghe xong lời trách móc, chỉ biết ngửa mặt lên trời khóc ròng. Tên Ngô Quân đó chắc chắn sẽ thù cô, không tha thứ cho cô đâu. Thôi xong, vậy là từ bây giờ cô sẽ không được sống yên ổn.