Lưu Cương không có lái xe quay về công ty mà trực tiếp về nhà, vấn đề của Lý Dương cần tự hắn phải suy nghĩ.
Lúc này tinh thần của Lý Dương cũng không được thoải mái cho lắm. Hắn cảm thấy được, đối với Vương Giai Gia hắn thuộc về loại nhất kiến chung tình. Thế nhưng tiếp xúc nhiều ngày với Ngô Hiểu Ly, trong lòng nói không có hảo cảm với nàng thì tuyệt đối là gạt người.
Suy nghĩ thật lâu, nghĩ không ra kết quả, Lý Dương chỉ có thể để vấn đề này ra sau đầu. Cũng may hắn còn trẻ, chính là mới bước vào con đường phát triển sự nghiệp, vấn đề cảm tình, cứ thuận theo tự nhiên đi, tất cả là tùy duyên.
Ngày hôm sau, Lý Dương trực tiếp tới công ty làm việc. Tâm tình của Lý Dương lúc này coi như không tồi, không thèm nghĩ tới những chuyện khó giải quyết, tự mình tìm phiền não làm chi.
-Trợ lý Lý, xin chào!
-Chào!
Bắt chuyện với công nhân, Lý Dương liền đi tới tầng hai. Lưu Cương tiểu tử này còn chưa xuống xe, vẫn ở trên xe, chỉ cần lúc Lý Dương đi làm, Lưu Cương nếu không phải ngồi trên xe thì ngồi trong phòng khách chờ hắn, chưa từng thấy Lưu Cương đi đâu chơi cả.
Lúc vừa mới tới chân cầu thang tầng hai, Lý Dương đột nhiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Ngô Hiểu Ly đã đi làm rồi, đồng thời còn mỉm cười nhìn hắn. Càng làm cho Lý Dương kinh ngạc chính là chuyện sau đó, Ngô Hiểu Ly không ngờ chủ động bắt chuyện với Lý Dương.
-Lý Dương, xin chào!
-A, chào!
Lý Dương lảo đảo một cái, Ngô Hiểu Ly cùng Lý Dương quan hệ cho dù tốt thế nào cũng chưa bao giờ chủ động chào hỏi mình ở công ty cả. Lý Dương cảm giác được hôm nay hình như mặt trời mọc ở đằng tây hay sao ấy.
Không chỉ làm cho Lý Dương kinh ngạc, những công nhân viên khác trong công ty cũng kinh ngạc. Ngô Hiểu ly bình thường năng lực nghiệp vụ rất mạnh, điển hình của loại hình lãnh mỹ nhân, hơn nữa mọi người đều biết. Trong công ty cho dù là giám đốc Trương, Ngô Hiểu Ly cũng chưa bao giờ chủ động chào hỏi.
Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly. Ngô Hiểu Ly sau khi bắt chuyện xong liền đi làm việc của mình, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Lý Dương cười khổ lắc đầu, rất nhanh đi lên trên tầng hai. Lý Dương mơ hồ cảm giác được, cải biến nho nhỏ của Ngô Hiểu Ly này có liên quan tới hắn.
Lúc tới phòng làm việc, Lý Dương lần thứ hai lắc đầu sau đó mới đẩy cửa đi vào.
-Cô là ai?
Lý Dương kinh ngạc phát hiện ra, trong phòng làm việc của hắn có một nữ nhân còn trẻ tuổi đang ngồi trên ghế của hắn. Kế toán bình thường tới sớm hơn Lý Dương một chút cũng không biết hiện giờ đi đâu rồi.
-Anh là Lý Dương, Lý tiên sinh sao.
Nữ nhân này đột nhiên đứng lên, vóc người nữ nhân này rất cao, chừng một mét bảy năm, cũng không có đi giày cao gót. Nếu mà đi giày cao gót mà nói, sợ rằng tạo áp lực rất lớn cho Lý Dương.
-Tôi là Lý Dương.
Lý Dương gật đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Y phục của nữ nhân trước mặt này làm cho Lý Dương có một loại cảm giác quý phái, làm cho người tôi có một cảm giác áp bách vô hình, vừa nhìn qua đã biết không phải là người bình thường rồi.
-Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là An Văn Quân, là trưởng phòng nguyên liệu của tập đoàn An Thị.
Nữ nhân mỉm cười vươn tay ra, Lý Dương hơi sửng sốt một chút, quả nhiên là không giống. Nữ nhân trẻ tuổi này là người tới từ tổng công ty, còn là trưởng phòng gì đó. Nhưng mà nàng vừa giới thiệu cái tên Lý Dương đã lập tức hiểu ra rồi. An thị tập đoàn cũng là một xí nghiệp gia tộc, nữ nhân này họ An, khẳng định là thành viên trọng yếu trong An thị gia tộc, nếu không thì sẽ không thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy trong khi tuổi còn trẻ.
-Thì ra là trưởng phòng An, xin chào, xin chào.
Lý Dương vội vàng vươn tay, cầm bàn tay nhỏ bé của An Văn Quân một chút. Không hổ là nữ nhân gia đình giàu có, tay nhỏ bé trắng trẻo, Lý Dương còn chưa từng nhìn qua bàn tay nào đẹp như vậy.
-A!
Lý Dương hơi chút kinh ngạc nhìn thoáng qua cổ tay An Văn Quân. Trên cổ tay của An Văn Quân có mang theo một cái vòng tay bằng Phỉ Thúy. Đối với Phỉ Thúy Lý Dương đã có hiểu biết vô cùng sâu sắc, chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ra vòng tay loại pha lê này rất không tồi, ít nhất cũng phải 2000 vạn.
An Văn Quân rút bàn tay nhỏ bé của mình về, từ khi Lý Dương vào cửa nàng đã một mực quan sát Lý Dương rồi. Lúc mới đầu nhìn thấy Lý Dương, nàng có hơi chút kinh ngạc cùng nghi hoặc. Nhưng mà khi mình tự giới thiệu xong, trong mắt Lý Dương cũng hiện lên một chút thần sắc kinh ngạc sau đó giống như người bình thường vậy.
Khi Lý Dương nhìn thấy vòng tay của mình cũng nhẹ nhàng ngẩn người, cũng không có cảm giác đặc biệt ngoài ý muốn nhiều lắm.
Nhưng tất cả, làm cho ấn tượng của An Văn Quân với Lý Dương đề thăng không ít. Đồng thời cũng có chút phiền muộn nho nhỏ, chính mình là mỹ nữ nổi danh ở Hongkong, thế mà Lý Dương trước mặt này lại nhìn như nhìn một nữ nhân khác vậy, không có một chút đối đãi đặc thù nào cả.
Điểm này thực ra An Văn Quân đã nghĩ oan cho Lý Dương rồi. Lý Dương lúc này đang còn mê man vì chuyện của hai nữ nhân, nào có tâm tư nghĩ tới mỹ nữ khác. Hắn nhìn thấy An Văn Quân cũng cảm giác được một chút kinh diễm mà thôi, những ý nghĩ khác quả nhiên không có.
-Lý tiên sinh, kỳ thực mấy hôm trước tôi phải tới, nhưng chỉ vì có một số việc cho nên mới lỡ một chút, thực sự rất xin lỗi.
An Văn Quân đột nhiên hạ thấp thắt lưng cung kính chào, Lý Dương kinh ngạc đồng thời cũng càng thêm bội phục nữ nhân trước mắt này. Từ khi nàng giới thiệu xong thân phận của mình, Lý Dương cũng biết mục đích của nàng khi tới đây. Nhưng cũng không nghĩ tới đối phương lại thành khẩn tới như vậy.
-Không, cũng không có gì, tôi, tôi…
Lý Dương cuống quýt muốn đỡ An Văn Quân, nhưng nghĩ tới đối phương là nữ nhân cũng không tiện, cánh tay vừa đưa ra đột nhiên rụt lại, có vẻ rất xấu hổ.
Hi hi!
An Văn Quân khẽ cười một tiếng, nhìn Lý Dương tiếp tục nói rằng:
-Kỳ thực từ lúc Lý tiên sinh liên tục cung cấp Phỉ Thúy cấp cao cho công ty chúng tôi đã phải tới rồi. Lý tiên sinh ngài là một cao thủ trong nghề đổ thạch. Chỉ tiếc là trong công ty không có người có ánh mắt chân chính, làm cho ngài vẫn long đong, mãi tới khi ngài tỏa sáng ở Nam Dương chúng tôi mới phát hiện ra được.
An Văn Quân vừa nói vừa lắc đầu, khóe mắt vẫn tiếp tục quan sát Lý Dương. Sắc mặt Lý Dương lúc này vẫn thản nhiên một nụ cười, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thở dài, An Văn Quân nói thêm:
-Ngày hôm qua chúng tôi thu được tin tức từ giám đốc Trương báo ngài muốn từ chức xong càng hối hận hơn. Chủ tịch đã lập tức phái tôi tới Minh Dương, hỏi xem còn có thể vãn hồi lại chuyện này được không. Chỉ cần ngài đáp ứng ở lại An thị làm chuyên gia đổ thạch mà nói. Chúng tôi có thể cho ngài hàng năm trăm vạn tiền lương, đổ được lấy 5 thành.
An Văn Quân nói xong, nháy mắt nhìn Lý Dương. Lý Dương cũng không biết, một năm trăm vạn tiền lương, đổ được lấy 5% đó đã là phi thường cao bên trong những chuyên gia đổ thạch ở An Thị rồi. 5 thành nhìn như không cao lắm nhưng mà mỗi khối đổ thạch thành công đều có, mà đổ hỏng cũng không phải bồi thường tiền. Hơn nữa đổ thạch chính là do công ty tự mình bỏ tiền ra mua cho, bọn họ chỉ có chờ kiếm tiền mà thôi.
Nhìn An Văn Quân, Lý Dương đột nhiên thở dài, hắn thực sự cảm nhận được thành ý của nữ nhân này. Nếu như là trước khi đáp ứng với Trịnh Khải Đạt mở công ty đấu giá, Lý Dương có thể đồng ý không chút do dự, nhưng lúc này, chỉ có thể cự tuyệt mà thôi.
Lý Dương lắc đầu nói:
-Trưởng phòng An, thực sự xin lỗi, tôi nghĩ vấn đề này giám đốc Trương đã đề cập qua. Tôi muốn gây dựng sự nghiệp cho chính mình, cho nên hôm nay mới từ chức. Hiện giờ tôi đã cùng bạn bè đầu tư hơn 6000 vạn mở một công ty bán đấu giá rồi. Thật không thể tiếp tục ở lại An thị làm việc được nữa, kỳ thực tôi cũng rất có cảm tình với An thị.
An Văn Quân trên mặt hiện lên chút kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh khôi phục lại, hơn nữa nàng cũng có chút nắm bắt tâm lý của Lý Dương.
An Thị coi trọng Lý Dương là từ khi Lý Dương lực áp Thiệu Ngọc Cường ở Nam Dương. Cho dù Lý Dương ở Nam Dương ngày đầu tiên đổ ra Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng, cũng không khiến cho An Thị coi trọng được. Chỉ đáng tiếc một khối nguyên liệu cực phẩm như vậy mà không thể tới tay thôi.
Nhưng từ khi Thiệu Ngọc Cường đổ thạch hỏng mà bị Lý Dương đổ ra Lam Tinh Linh xong, toàn bộ An Thị lập tức coi trọng Lý Dương. Cũng chính lúc này bọn họ mới biết được Lý Dương không ngờ là người của công ty bọn họ. Hơn nữa trước kia đã cung cấp cho công ty vài khối Phỉ Thúy nguyên liệu không tồi.
Thiệu Ngọc Cường là ai? Đồ đệ của Phỉ Thúy Vương, là người của Thiệu gia, đối thủ cạnh tranh nhiều năm, tại Quảng Đông hay hongkong đều có uy vọng rất lớn. Lần này tới Nam Dương không ngờ bị thua trong tay một người còn rất trẻ. Mà người thanh niên này càng không ngờ hơn được lại chính là công nhân trong công ty bọn họ.
Cái phát hiện này, làm cho chủ tịch vừa giận vừa vui, giận chính là công ty có nhân tài như vậy mà không ai phát hiện ra, vui chính là một cao thủ như vậy lại là người trong công ty. Nguyên hắn vốn muốn mượn hơi giờ lại không cần phải như vậy nữa rồi, điều lên tổng công ty thật nhanh mới là chính sự.
Ngay khi chủ tịch cùng mấy lãnh đạo cao cấp của công ty đang thương lượng lợi dụng cơ hội này như thế nào, muốn áp chế Thiệu Thị tập đoàn như thế nào. Thì đột nhiên công ty con ở Minh Dương phát tới báo cáo, làm cho chủ tịch ném bay cái chén nước tại chỗ.
Lý Dương không ngờ muốn từ chức, muốn tự mình gây dựng sự nghiệp. Mắt thấy nhân tài đỉnh cấp sắp mất đi, chủ tịch lập tức phía An Văn Quân tự mình đi xuống Minh Dương mượn hơi Lý Dương, vô luận thế nào cũng phải lưu Lý Dương lại.
Đừng xem An Văn Quân còn trẻ tuổi, nàng đã công tác ở phòng nguyên liệu ngọc khí này đã hơn một năm rồi. Thành tích còn lớn hơn so với trưởng phòng tiền nhiệm, nàng đương nhiên không phải là loại nữ nhân bình hoa. Trước khi tới Minh Dương, An Văn Quân đã góp nhặt tất cả những tư liệu có thể lấy được về Lý Dương, nhưng tiếc là thời gian quá ngắn, tư liệu cũng không có nhiều. Hơn nữa trong tư liệu chỉ ghi là Lý Dương muốn gây dựng sự nghiệp riêng, cũng không nói tới chuyện hắn đầu tư hơn 6000 vạn vào công ty bán đấu giá.
-Thì ra là như vậy, thật muốn chức mừng Lý tiên sinh rồi, công ty bán đấu giá có tiền cảnh rất tốt. Công ty chúng tôi hàng năm đều tiến hành hợp tác với công ty đấu giá, nói không chừng sau này chúng tôi còn cơ hội hợp tác.
Biết trong tư liệu của mình vẫn còn sai sót, An Văn Quân lập tức lấy lui làm tiến, tạm thời ổn định Lý Dương. Nàng cũng không nghĩ tới Lý Dương có quyết đoán lớn như vậy mà đầu tư vào công ty đấu giá.
Mà trước đi, An Văn Quân đã tính toán qua, suy đoán nếu như Lý Dương đầu tư việc buôn bán, vốn của hắn ít nhất phải có hai nghìn vạn, sẽ không vượt quá hai nghìn vạn. Mỗi người trong tiềm thức đều lưu lại cho mình một số vốn nhất định, nói như vậy nàng có nắm chắc có thể thuyết phục được Lý Dương ở lại An thị làm chuyên gia đổ thạch.
Dù sao đầu tư vào công việc buôn bán cũng không có lợi nhuận ổn định, mà ở lại làm chuyên giả đổ thạch của An thị, Lý Dương nếu một năm có thể giải ra được số lượng nguyên liệu Phỉ Thúy hơn ức. Phần trăm của hắn cũng đủ hơn năm trăm vạn, hơn nữa một năm tiền lương cùng tiền thưởng cũng không kém so với mình mở công ty, cho nên nàng mới vô cùng tự tin khi tới Minh Dương này.
Chỉ tiếc rằng nàng không ngờ được đã gặp phải một quái thai như Lý Dương, dũng cảm lấy toàn bộ vốn liếng ra đầu tư, làm cho kế hoạch của nàng phải cải biến đi.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: