Đông Dương lườm nàng một cái: "Nương nương rộng lượng mới bỏ qua cho ngươi một lần, nếu còn tái phạm, coi như nương nương bỏ qua ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ dễ dàng ghỡ tội như vậy! Có nghe hay không?"
Lưu Nguyệt mím môi, dè dặt nói: "Đông Dương tỷ tỷ, Lưu Nguyệt biết sai rồi, ngươi cũng đừng tức giận nữa."
Tuy nói như thế, nhưng không ai chú ý tới lúc nàng rũ mắt xuống, trong tầm mắt chợt lóe lên phẫn hận.
Đến lúc đi ngủ, Quân Mặc Ảnh đột nhiên nói chuyện này. Phượng Thiển mới biết, ban ngày minh nói chuyện đã bị nam nhân này nghe thấy.
"Vậy sao lúc ấy ngươi không biết ra ngoài giải thích cho ta, khiến ta giống như ỷ thế hiếp người." Phượng Thiển chem chép cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói.
"Ỷ thế hiếp người thì như thế nào?" Quân Mặc Ảnh xùy một tiếng, trên dung nhan tuấn mỹ đều là khinh thường: "Chỉ là một nô tài, nếu nàng không thích, đuổi ra ngoài là được. Còn lo lắng cái này làm gì?"
Phượng Thiển nhịn không được cười một tiếng, dùng ngón tay đâm lồng ngực của hắn: "Làm sao ngươi hư như vậy?"
Quân Mặc Ảnh thản nhiên nhíu mày.
"Đối tốt với nàng là đủ rồi. Nếu đối với nữ nhân khác cũng thế, quay đầu lại vật nhỏ lại ghen."
Phượng Thiển trợn mắt: "Ngươi được, còn có mặt mà nói! Cũng không biết ai mới là người ghen cả ngày lẫn đêm!"
"Ừm, trẫm cũng không biết."
". . . . . ."
******
Đã lâu Đoan Vương phi chưa gặp Thái hậu, tính toán vào cung bái kiến. Vừa đúng lúc Quân Hàn Tiêu có chuyện vào cung, liền bị nàng quấn muốn đi cùng nhau.
Quân Hàn Tiêu càng ngày càng bội phục nữ nhân này rồi, vừa mới bắt đầu còn là một người nhu nhược, từ sau khi Quý Phán Tư chết, nàng cũng không biết bị thần kinh gì, hoàn toàn thành nữ nhân chanh chua tâm cơ sâu nặng, càng nhìn căng khiến người tức muốn chết.
"Tiểu hoàng tẩu luôn nói muốn Bổn vương mang Vi Vi vào thăm nàng, nếu hôm nay trùng hợp như thế, cũng để nàng cùng vào cung thôi." Quân Hàn Tiêu nói xong cũng không cho Đoan Vương phi từ chối, liền trực tiếp sai người đi mời Long Vi.
Long Vi hùng hổ xuất hiện, toàn thân mặc y phục màu đen, Quân Hàn Tiêu chỉ nhìn thoáng qua liền cau mày. Nhưng ở trước mặt Đoan Vương phi, lại không thể phát tác, còn phải bày ra dáng vẻ ân ái với nàng.
"Vi Vi, nàng mặc giống lão phu nhân thế để làm gì?" Quân Hàn Tiêu tận lực kìm nén bày ra khuôn mặt tươi cười, trời mới biết hắn muốn đập chết nữ nhân này như thế nào.
Cố tình Long Vi cười còn rực rỡ hơn hắn: "Phẩm cấp của ta thấp kém, không phải ngươi sớm biết sao?"
Cố nén tức giận phun trào, Quân Hàn Tiêu vuốt vuốt ấn đường, dứt khoát không nói, trực tiếp mang theo hai người ngồi vào trong xe ngựa.
Hắn sợ nói thêm câu nữa với bà điên này, là có thể trực tiếp bóp chết nàng!
Sau khi vào cung, ba người đường ai nấy đi.
Quân Hàn Tiêu đi Ngự Thư Phòng, Đoan Vương phi đi cung Phượng Minh của Thái hậu, Long Vi đến chỗ Phượng Thiển
Nhìn thấy Đoan Vương phi, trong lòngThái hậu vẫn rất vui mừng.
Dù sao cũng là cháu ngoại nữ của bà, mặc kệ tình cảm như thế nào, chung quy có liên hệ máu mủ.
"Gần đây Lăng nhi sống như thế nào, trắc phi mới vào cửa không khi dễ ngươi chứ?"
Thật ra Thái hậu lo lắng Đoan Vương phi chịu uất ức, ban đầu là bà cố ý muốn cháu ngoại nữ gả cho Hàn Tiêu, kết quả ngày trước bị Quý Phán Tư đè ép, hiện tại thì tốt rồi, không dễ dàng chết một người, lại không giải thích được có thêm một Long Vi, thật là nửa điểm cũng không làm cho người ta tĩnh tâm.
Ai.
Có lẽ, Hàn Tiêu thật sự không có ý tứ về phương diện kia với Lăng nhi.
Con ngươi Đoan Vương phi chợt lóe, bỗng dưng hạ tầm mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Thái hậu, mím môi nhỏ giọng nói: "Dì, Vi Vi rất tốt, không khi dễ ta."
Thái hậu vừa nhìn dáng vẻ uất ức của nàng cũng biết nàng đang nói dối.