Đáng tiếc, chẳng có gì xảy ra!
Mạc Vân thở dài, đúng là thân phận tiểu nhân vật có khác, chẳng có cái gì hết. Chán ngán, cô nhìn chiếc hoa tai bất động trong bàn tay mình, mặt mũi buồn xo. Bỗng cô nghe có tiếng động phát ra từ một góc sâu bên trong nhà xưởng. Mạc Vân nhét vội con dao gấp và chiếc hoa tai vào túi quần, giấu ba lô dưới đống phụ tùng xe gần đó rồi cầm cái rìu lên. Cô cũng không định tiến sâu thêm vào mà chỉ đứng đó chờ xem vì cứ như trong hầu hết các tình tiết truyện cô đã đọc, mấy nhân vật sau khi tiến vào chỗ phát ra tiếng động thì đều gặp phải hiểm cảnh đến nỗi không có đường lui, vậy tại sao không ở nguyên một chỗ, cứ phải lao vào nguy hiểm làm gì chứ.
Tiếng động bắt đầu di chuyển tới gần cô hơn, Mạc Vân hai tay nắm chặt rìu cảm thấy mồ hôi đang túa ra khắp cơ thể, lông tóc trên người cũng dựng hết cả lên, trực giác cho cô biết thứ đang tiến đến chẳng tốt đẹp gì. Và đúng như Enstain từng nói, trong nhiều trường hợp thì trực giác của bạn đúng đến gầnn hư hoàn hảo. Một con tang thi mặc đồ công nhân sửa chữa đang lết cái chân trái bị gãy lừ lừ tiến về phía cô. Có vẻ như người công nhân này bị nhiễm bệnh bởi một người bị nhiễm bệnh khác và chạy vào sâu trong xưởng trốn cho đến khi bị độc tính xâm chiếm hoàn toàn chứ không phải bị tang thi tấn công, vì cơ thể anh ta gần như không bị thương tổn gì hết, trừ cái chân trái không duỗi thẳng được ra kia, hẳn là bị thương trong khi chạy trốn. Mạc Vân đang tính toán xem có thể tấn công thế nào, những tang thi vừa mới ra đời thường rất chậm chạp và sợ ánh sáng nên cô phải tranh thủ lợi thế này đánh nhanh thắng gọn, chứ cơ thể bé xíu yếu đuối này không thể vừa chiến đấu vừa chạy trốn lâu được. Mạc Vân biết từ trong những truyện và phim về tang thi thì trừ thị giác kém ra, thính giác và khứu giác của chúng rất nhạy. Vì thế cô liền tìm dưới chân rồi nhặt lên một cái cờ lê khá to. Mạc Vân thuận tay ném cái cờ lên sang trái, tạo ra một âm thanh giòn tan âm vang trong khu nhà xưởng yên tĩnh. Đúng như dự đoán, Mạc Vân thầm nghĩ mình thông minh, con tang thi liền quay sang phía phát ra tiếng động và chậm chạp chuyển hướng sang đó. Nhân cơ hội này, Mạc Vân nhanh chóng cầm búa lao lên nhắm thẳng cái cổ nó mà bổ.
"Một phát ăn ngay này!"
Nhưng Mạc Vân đã tính nhầm, cô quên mất hiện tại mình mới chỉ là đứa bé 7 tuổi đứng tới bụng của con tang thi cao lớn vốn là một công nhân nhà xưởng vạm vỡ kia, cho nên nhát chém ghim thẳng vào ngực con tang thi. Mạc Vân ớ ra bất động vì thất bại, con tang thi cũng bất động vì đột nhiên bị công kích, nhưng rất nhanh nó đã vương đôi bàn tay lực lưỡng về phía cô. Mạc Vân còn đang cố rút cái rìu ghim trước ngực con tang thi mà mãi vẫn không rút ra nổi. Tay cô run lên bần bật, chân cũng mềm nhũn, ngay cả khi nguy hiểm đang cận kề. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô tấn công người khác, bất kể người đó đã trở thành một con quái vật, thì cái cảm giác dùng vũ khí chém vào người ta cũng không dễ chịu chút nào. Cô sợ hãi, kinh hoàng và thậm chí còn có ý nghĩ muốn bù đắp lại cho nhát chém vừa rồi của mình.
Nhưng bản năng sinh tồn trong mỗi con người vẫn tồn tại, luôn cố gắng vẫy vùng tự cứu lấy mình trong hiểm cảnh. Khi cánh tay vô tri kia gần tóm được cô thì cô đã ngồi sụp xuống tránh và lăn một vòng về phía sau. Chạm đến cái ba lô, Mạc Vân ôm lấy rồi lao thẳng ra ngoài cừa nhà xưởng trong lúc con tang thi đuổi theo cô. Cô lại nhẩm tính, chỉ cần chạy ra cửa xưởng, ánh sáng mặt trời sẽ làm chậm bước con tang thi mới ra đời kia lại, nhưng thực tế lại chứng mình một lần nữa, IQ của cô có thể ở dưới mức trung bình. Ngoài cửa, là một đàn tang thi đang chờ cô, và dẫn đầu là người "mẹ" đã từng cứu cô, nay chỉ còn là cái xác không hồn máu thịt lẫn lộn vì đã mất đi cả mảng thịt ở lưng. Chính là lúc cô ném cái cờ lê nhằm đánh lạc hướng con tang thi trong xưởng, âm thanh vang giòn đó đã thu hút đám tang thi mới ra đời này. Đáng nhẽ cô phải nghĩ ra, có một con mới ra đời, thì ắt hẳn nhưng con khác cũng sẽ ra đời cùng thời điểm đó. Mạc Vân đứng đó, nhìn ra ngoài thì thấy cả đàn, nhìn vào trong liền thấy một con to vật lù đù chạy đến chỗ mình.
Khi mới xuyên tới đây, rơi vào nguy hiểm, cô còn nghĩ cứ thế chết đi, có thể quay về thực tại. Nhưng cho đến lúc này, khi đã hoàn toàn tỉnh táo, cô cảm nhận rõ nỗi sợ hãi khi phải đối mặt trước cái chết, hơn thế nữa, cô không muốn bị một đàn tang thi xâu xé đâu. Mạc Vân bắt đầu thấy ù tai, chóng mặt, mọi thứ trước mắt cô trở nên mơ hồ, tâm trí cô đang bị nỗi sợ kiểm soát dần, nếu cứ thế này, cô sẽ chết chắc. Nhưng lý trí nói cho cô biết, đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, trực giác đang giúp cô tìm ra lối thoát.
Sau đó Mạc Vân còn không biết mình đã thoát đi như thế nào, cô chỉ nhớ mang máng đã phát hiện được một cái thang được làm đơn giản bằng những vòng sắt ghim vào tường phía bên phải, nơi đó cách con tang thi trong xưởng cả chục mét. Cô tranh thủ lúc nó còn di chuyển chậm chạp liền chạy thật nhanh tới đó và trèo lên. Bên trên đó là gác xép dành cho công nhân nghỉ ngơi, khá rộng rãi và có cả cửa thoát hiểm dành cho trường hợp có hỏa hoạn. Sau cánh cửa là một hành lang, chạy hết hành lang sẽ đến một cầu thang bộ dẫn ra phía sau nhà xưởng, từ đó Mạc Vân mới chạy thoát. Thật may cho cô là thời gian xảy ra mạt thế không có ai trong phòng nghỉ đó, nếu không sẽ không chỉ có một đàn tang thi bên dưới kia.
Bây giờ lết đi trên dường, Mạc Vân vẫn còn trong trạng thái ngơ ngẩn, trái tim đập mạnh và run lên từng hồi. Bây giờ cô sẽ phải làm gì nữa? Đi đâu đây? Sống còn không biết có sống được không, chứ đừng nói gì tới việc đi tìm cha của cái thân thể này. Nhưng nếu không đi tìm cha thì mục đích cô tồn tại trong thế giới này là gì? Trốn chui trốn lủi chờ đến khi cạn kiệt thức ăn?
Chưa bao giờ Mạc Vân thấy ấm ức trong lòng như vậy, vì lý do gì mà cô lại tới đây? Cô không phải nhân vật chính, không có gia đình, không có dị năng, không có gì hết. Tự giác tay cô lần mò trong túi quần rồi lôi ra chiếc hoa tai. Nhìn viên đá màu lục sáng lấp lánh trong tay mình, Mạc Vân càng cảm thấy bực bội, tủi thân vô cùng, và thế là cô ngồi thụp xuống khóc rưng rức. Nước mắt nước mũi như được thể, thi nhau trào ra, nhưng cô không dám gào lên vì sợ sẽ thu hút lũ tang thi. vì thế đành dùng cả hai tay mà tự bịt mồm mình lại, mặt gục xuống hai đùi mà khóc nấc lên. Cô không biết mình đã khóc bao lâu, nhưng khi ngẩng mặt giơ tay lên thì thấy tay trống không, chiếc hoa tai đã... biến mất. Tim cô nhảy thót lên một cái, đó là thứ duy nhất cô có để chứng minh thân phận mình trong thế giới này. Mạc Vân hốt hoảng đứng dậy tìm quanh chỗ mình vừa ngồi xem nó có rớt đâu không. Nhưng cô không thấy. Chiếc hoa tai thực sự đã biến mất.
Mất cả tiếng trời tìm kiếm, giũ quần áo mà cũng không thấy. Cô không dám lục ba lô tìm vì sợ bị cướp đồ, hơn nữa lúc cô khóc, ba lô vẫn ở trên lưng, làm sao hoa tai có thể rơi vào đó được. Cuối cùng thì Mạc Vân cũng đành lê tấm thân mệt mỏi và thất vọng đi tiếp. Thôi, dù sao cô cũng không thật sự là Mạc Vân, nếu còn sống mà tìm được cha của khối thân thể này thì cũng chỉ để kiếm một chỗ dựa trong thời mạt thế mà thôi, mà chắc gì người đó đã tử tế với cô, bằng không hai mẹ con Mạc Vân đã không phải tự đối mặt với hiểm cảnh như vậy. Cô tự an ủi mình bằng vô số những tình tiết phản bội kinh điển trong những bộ truyện từng đọc.
Lấy lại tinh thần, Mạc Vân mới cảm nhận một điều kỳ lạ, nãy giờ chạy trốn, cô cũng chưa gặp bất kỳ một người nào. Chẳng lẽ mới chừng đó thời gian mà họ đã chạy nhanh như vậy? Cô đánh giá cảnh vật xung quanh một chút và phát hiện lý do. Cô là chạy thoát từ phía sau khu nhà xưởng và cứ thế lao về phía con đường nhỏ dẫn vào khu rừng thưa này. Nãy giờ cô mải chạy, còn chẳng biết mình đang đi trong rừng nữa. Dù sao thì cô cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu, cũng không rõ mình đang ở nơi nào, từ lúc xuyên vào đây cũng chỉ biết bỏ chạy khỏi lũ tang thi mà thôi. Vậy là Mạc Vân quyết định, cứ đi vào sâu trong rừng, vì trong này ít người, hẳn sẽ không có tang thi. Nhớ lại bộ phim The Walking Dead cô từng xem ở kiếp trước, vùng ngoại thành nơi rừng rú là nơi bọn tang thi tấn công sau cùng khi trong thành phố chẳng còn thức ăn. Yên tâm vì chí ít sẽ không gặp cả đàn tang thi trong này, Mạc Vân tiếp tục đi.
Đi mãi đến khi chạng vang và cái bụng réo lên một loạt những tiếng bất nhã, Mạc Vân mới dừng lại, định bụng ăn uống chút gì đó lấy sức. Chính lúc này cô phát hiện ra một căn nhà gỗ ở phía xa xa. Mạc Vân mừng rỡ, vậy là có chỗ trú thân đêm nay rồi. Mạc Vân vui mừng chạy thẳng tới căn nhà gỗ. Khi tới nơi cô mới thở hổn hển kiểm tra xung quanh xem tình trạng căn nhà. Trông nó khá cũ kỹ, dường như đã lâu lắm không có ai ở. Mặc dù rất mừng vì tìm được chỗ nương thân, chí ít căn nhà này có thể giữ an toàn cho cô một thời gian, nhưng Mạc Vân vẫn cẩn trọng không chạy ngay vào trong xem. Phía trước nhà có một cái gốc cây, trên đó có cắm một cây rìu gì sét, là nơi người chủ trước kia từng dùng để đón gỗ. Mạc Vân tiến lại đó, gác một chân lên cái gốc cây rồi dùng cả hai tay rút cây rìu lên, nó nặng hơn cô tưởng. Có vũ khí rồi, Mạc Vân cảm thấy an tâm hơn, lúc này mới chầm chầm xoay tay nắm cửa. Tiếng cửa còn cọt vang lên trong bầu không khí quỷ dị. Tại sao trực giác cứ đảo quanh cô cái cảm giác bên trong có người nhỉ? Mạc Vân càng cẩn thận hơn, giơ cái rìu thò vào bên trong trước khi tiến vào nhà còn người thì nép sát vào cạnh cửa chưa vội vào. Thì bất chợt:
- Chết này!
Một lực mạng giáng xuống cây rìu vừa thò vào bên trong của cô. Nếu cô không giữ chặt thì thiếu chút nữa cả cây rìu đã rơi rồi. Dường như người vừa tấn công cô phát hiện bị lừa nên sau khi dừng lại xác định rõ mục tiêu thì lại lao tới cô lần nữa. Cô nhìn thấy rõ, đó là một đứa bé trai, trông còn thấp hơn cả cô nhưng rất nhanh nhẹn cầm một cái gậy gỗ lao tới. Cô biết đó là người thì thở phào trong lòng rồi vừa nghiêng người né cú đánh của thằng bé, vừa hét lên:
- Tôi là người, không phải tang thi!
- Người ta cũng đánh!
Nó hét trả lại cô như vậy khiến cô nghẹn lời, đây là lý lẽ gì chứ?
Sau cú đánh hụt, thằng bé nhanh chóng thủ thế chuẩn bị đón tiếp theo. Mạc Vân vừa né vừa gào lên:
- Ngươi bị điên rồi sao? Cái gì mà người cũng đánh?
- Ngươi là đến cướp đồ của chúng ta phải không?
"Chúng ta"? Vậy là có hơn một người ở đây sao? Lại còn để một đứa trẻ hành động, hẳn những kẻ còn lại có lẽ cònn hỏ hơn cả thằng bé nữa. Nghĩ vậy, Mạc Vân vừa né đòn vừa buông lời thương lượng:
- Ta cũng có đồ, chúng ta có thể chia sẻ.
Lúc này cây gậy trên tay thằng bé mới dừng lại, nó nhìn chằm chằm Mạc Vân đầy ngờ vực. Mạc Vân liền thả ba lô trên vai xuống, nói:
- Đây là đồ của ta, trong này có thức ăn, còn có bông băng nữa.
Thằng bé nhìn cái ba lô không nhỏ, tuy mắt vẫn nghi ngờ không dời Mạc Vân nhưng tay thì hạ gậy xuống.
- Ngươi mà lừa ta, ta sẽ cho người biết tay đó.
Lúc này Mạc Vân mới nhìn rõ thằng bé, cô không thể không trầm trồ tán thưởng "Thật là một đứa bé xinh đẹp!" ngũ quan tinh xảo, bất chấp khuôn mặt hơi lấm bẩn và quần áo chật vật, có lẽ do phải chạy nạn tới đây thằng bé đã ăn khổ không ít đi. Thằng bé lạnh mặt, khí thế hừng hực bắt cô đi trước, còn nó theo sau, đẩy cô vào nhà.
Sau này Mạc Vân nghĩ lại mới thấy mình ngu, chưa gì đã khai báo đồ đạc của mình ra với người lạ, trong khi còn chưa biết người ta có những gì. Aiz, nhưng đó là chuyện sau này, còn hiện tại, cô được thằng bé cho vào nhà rồi.
Lại một giọng non nớt khác vang lên, lần này là giọng của một bé gái:
- Anh hai! Là ai vậy? Ông đã nói không được để bất kỳ ai vào nhà rồi mà.
Giọng nói run run phát lên từ phía trên nhà. Cô ngẩng đầu lên nhìn cái gác gỗ phía trên gần với nóc nhà, một khuôn mặt giống hệt mặt thằng bé đang lấm lét thò ra nhìn xuống. "Hai anh em song sinh" là suy nghĩ của cô lúc này. Giọng thằng bé lại vang lên, lần này nghe thật dịu dàng để trấn an đứa em gái:
- Không sao đâu, Tiểu Na đừng sợ, nó cũng là một đứa nhỏ thôi, không thể đánh lại anh hai đâu.
"Sao ngươi khẳng định ta không đánh lại ngươi? Nãy giờ ngươi cầm gậy phang có phát nào trúng người ta đâu!" Nghĩ vậy nhưng cô cũng chỉ bĩu môi mà không nói ra.
- Ngươi ngồi đây đi, chờ ông về rồi sẽ xét xem có cho ngươi ở lại không!
Thằng bé cao giọng ra lệnh, tay chỉ vào bộ bàn ghế gỗ duy nhất trong nhà. Mạc Vân cũng không nói gì, ngồi vào một trong bốn cái ghế. Lúc này cô mới thấy mệt mỏi và đói lả, bèn bỏ cái rìu xuống rồi lôi bánh quy trong ba lô ra ăn. Khi đang ăn, cô chợt nghe tiếng ùng ục vang lên, bụng ai đó đang reo, mà đó không phải là cô. Mạc Vân nhìn sang thằng bé thì thấy mặt nó đỏ bừng, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, lúc này giọng cô em gái trên gác rền rĩ vọng xuống:
- Anh, ông sao lâu quá chưa về, em đói quá rồi!
- Chờ chút nữa đi, Tiểu Na, ông đang mang thức ăn về rồi, nhất định có cá đó.
Thằng bé nhẹ giọng trấn an em gái. Nhưng hai đứa đợi đến cả tiếng nữa vẫn chưa thấy ông chúng về, đứa em gái lại kêu đói, còn thằng bé trông thì kiên định nhưng Mạc Vân biết, nó cũng đói lắm rồi nhưng vì lẽ nào đó, mặc dù điều kiện cho cô vào nhà là chia sẻ thức ăn, vậy mà nó cũng không lên tiếng đòi cô. Cô nhận định hai đứa trẻ này hẳn được giáo dục rất tốt, sống đến lúc này mà vẫn giữ tốt kỷ luật và lễ độ, vì thế cô liền có trách nhiệm lên tiếng.
- Ngươi đã cho ta trú nhờ trong này, vậy cũng ăn thức ăn của ta đi.
Cô còn tưởng hai đứa trẻ sẽ đồng ý ngay nhưng không, thằng bé nhìn ta một hồi bằng ánh mắt soi xét, mãi đến khi cô nghe có tiếng nuốt nước bọt phát ra từ trên gác, thì nó mới lên tiếng:
- Ta không cần, ta sẽ chờ ông, nhưng ngươi cho em gái ta cái gì ăn tạm đi.
Mạc Vân ngạc nhiên, nhìn thằng bé mới chỉ 6, 7 tuổi, nó đã được nuôi nấng thế nào mà lại kiên định đến vậy? Cũng không nghĩ nhiều, cô mở ba lô ra xem trong đó có những đồ ăn gì, sau đó nói:
- Ta có xúc xích ăn liền, bánh quy, kẹo, bò khô, một túi bánh mì, ít sữa và nước, các người muốn ăn gì?
- Bánh... bánh quy đi!
Cô lại ngước lên và chạm phải ánh mắt mong chờ thèm thuồng của đứa bé gái.
- Được!
Cô mỉm cười với nó rồi rút túi bánh quy còn lại ra cùng một chai nước, định bụng sẽ mang lên cho nó, nhưng thằng bé ngăn cô lại.
- Ngươi ngồi yên đó, để ta mang lên!
Ừ thì ngồi yên, cái đồ thích ra lệnh cho người khác, ranh con!
Khi những tiếp rồm rộp nhai bánh vang lên thì bóng tối chính thức bao trùm lên vạn vật. Trời đã tối hẳn, Mạc Vân rùng mình nghĩ, may mắn cô tìm được ngôi nhà này, bằng không cứ vất vưởng ngoài đường lớn thể nào cũng gặp lũ tang thi đi kiếm ăn, vì trời tối là lúc chúng hành động hăng hái nhất. Cô mò mẫm trong ba lô lôi ra được một cây nến và cái bật lửa. Ánh nến lấp lánh thắp lên khiến cả căn phòng trở nên ấm cúng. Cố nghe tiếng lịch kịch chỗ cầu thang lên gác, nhìn sang thấy hai anh em nhà kia đang lại gần chỗ mình.
- Tôi sợ bóng tối, có thể ngồi gần cậu được không?
Đứa bé gái lên tiếng hỏi cô bằng giọng non nớt đáng yêu vô cùng. Con bé mặc một chiếc váy trắng liền áo đã lấm bẩn đôi chỗ, mái tóc dài đến ngang vai hơi quăn từng lọn trông thật nhu mì yểu điệu. Thái độ thì hòa nhã dịu dàng rất gia dáng tiểu thư đài các.
Cô gật đầu:
- Đây là nhà các cậu mà, ngồi đi!
Nếu thân thiện thì cô cũng đáp trả thôi.
Vậy là cả hai đứa ngồi xuống cạnh cô. Thằng bé vẫn nghiêm mặt như thường nhưng đã bớt đi vẻ cảnh giác với cô. Đứa con gái đưa ra túi bánh và chai nước mới vơi đi một nửa trả lại cho cô, nói:
- Cảm ơn cậu, tôi ăn đủ rồi, chỗ này cậu cất đi để dành.
Cô cầm lại túi bánh nhưng không vội cất đi mà đẩy nó sang cho thằng bé:
- Cậu cũng nên ăn một chút đi!
Thấy thằng bé định từ chối nữa, cô liền đưa ra lý lẽ chính đáng:
- Còn không biết khi nào ông các cậu về, cứ ăn tạm đi bằng không có chuyện gì cũng không có sức mà chạy đâu. Dù sao tôi cũng đồng ý chia sẻ thức ăn với các cậu rồi.
Thằng bé không nói gì nhưng cũng không nhất quyết từ chối nữa, nó ăn ba cái bánh và uống một chút nước rồi trả lại đồ ăn cho cô.
- Tôi đủ rồi!
Cô cũng không ép nó nữa, nhìn là biết thằng bé thuộc dạng cố chấp từ trong trứng nước, cái tôi thì cực cao, cũng không dễ nghe theo người lạ. Để thay đổi không khí quỷ dị trong nhà, cô bèn lên tiếng giới thiệu thân phận:
- Tôi là Mạc Vân, tuổi... hình như 7, còn các cậu?
Đứa bé gái bỗng cười hi hi thích thú nói:
- Tuổi của mình mà sao còn 'hình như' chứ? Tôi là Mặc Thu Na, còn anh tôi là Mặc Quân Kiệu, chúng tôi là song sinh, năm nay 6 tuổi.
- Ồ, Mạc và Mặc nghe cũng na ná nhau nhỉ, chúng ta có duyên ghê!
Mạc Vân cười phớ lớ bắt chuyện, rốt cuộc cô cũng có cuộc nói chuyện đàng hoàng đầu tiên với người trong thế giới này, cảm giác thật kỳ diệu, mặc dù họ cũng chẳng khác thế giới của cô là bao.
- Hừ!
Tên nhóc Mặc Quân Kiệt xì ra một biểu hiện coi thường, có vẻ như hắn không thể đồng tình người như cô xếp chung chỗ với tầng lớp của hắn. Nhưng, đây là mạt thế, con người đều như nhau thôi nhóc ạ.
Trong lúc thái độ ngu ngốc của thằng nhóc làm đóng băng câu chuyên thì tiếng cửa lại còn cọt vang lên.
- Kiệt Nhi, Na Na, ông đã về đây!
Một giọng trầm ổn vang lên, Mạc Vân liền cảm thấy yên tâm và ấm áp vô cùng, cứ như đó là ông của cô vậy. Mặc Thu Na reo lên một tiếng rồi chạy về phía cửa:
- Ông đã về!
Tên nhóc Mặc Quân Kiệt cũng đứng lên đón ông của hắn, mặt hớn hở thấy rõ. Nhìn biểu cảm như cún thấy chủ của thằng nhóc lúc này, Mạc Vân mới nhận thấy bản thân đã quên nó mới chỉ là một thằng nhóc 6 tuổi mà thôi.