Đây là một không gian kỳ lạ, có ánh sáng lờ mờ, giống như cảnh tượng lê dân từ phía đông vừa thấy được bầu trời màu trắng bạc lúc bình mình, hơn nữa còn có từng đợt sương mù lượn lờ.
Đây là nơi nào, người của Thạch Thôn đều không biết mình đang ở đâu, tất cả đều ngẩn ra. Làm sao tự nhiên lại rời khỏi Đại Hoang, ra khỏi dãy núi đó.
Nhóc tỳ nhìn trái nhìn phải, ở ngoài Thạch Thôn sương mù lượn lờ, giống như một thế giới hỗn độn, có một loại khí tức xa xôi mà hoang vắng ập vào mặt, đi về phía trước, không mất bao lâu liền sẽ bị lạc đường.
Đầu thôn, cây liễu to lớn cắm rễ ở trên đất, vỏ thân cây cháy đen bị nứt ra, cành liễu non duy nhất kia không còn xanh biếc như lúc trước nữa mà đã hơi mất đi ánh sáng.
Những gì ở trước mắt khiến thôn dân hơi lo sợ không yên, thú triều trào dâng ở trong Thương Mãng Sơn Mạch, bọn họ đột nhiên lại thoát khỏi nơi đó, mà đây rốt cuộc là đâu? Tất cả mọi người đều đứng ở trước cây liễu, thành tâm cầu khẩn.
"Liễu Thần thi triển vô thượng đại pháp, để chúng ta tránh được một tai họa lớn." Tộc trưởng Thạch Vân Phong mở miệng, xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ấy sớm đã bị kinh động, xuất quan trước thời hạn.
Hiện tại ở đâu cũng không quan trọng, tất cả bọn họ đều còn sống cả, đây mới là kết quả tốt nhất.
"Không cần hốt hoảng, chúng ta đã tích trữ rất nhiều thịt khô, quả hạch và lúa hoang, đủ để chúng ta sống qua mấy tháng." Lão tộc trưởng nói.
"Không sai, chúng ta yên tâm chờ đợi, có Liễu Thần bảo vệ, sẽ không có nguy cơ gì đâu?" Thạch Lâm Hổ phụ đạo.
Mấy người chủ sự đều trước sau mở miệng, để thôn nhân bình tĩnh lại, không còn lo lắng. Tất cả mọi người đều bắt đầu làm việc đâu ra đấy, nghiền xay lúa hoang, thu thập thịt khô ở trên nóc nhà...
Thoáng cái đã qua hai tháng, nhóc tỳ đã bốn tuổi rồi, tóc đã dài tới vai, đôi mắt to như Hắc Bảo Thạch càng thêm có thần, nó lớn lên rất dễ thương. Mặc dù nó thoạt nhìn giống như một em bé bằng sứ, nhưng sức mạnh vô cùng, nhảy một cái là ba bốn mươi mét, trở thành đệ nhất cao thủ của Thạch Thôn.
"Nhóc tỳ, sao lại ngẩn ra vậy, có phải là muốn uống sữa thú không? Nhanh đến đây, ở đây có một bát này."
Nhóc tỳ ôm hai chân, ngồi xuất thần dưới cây liễu nghe vậy liền nhanh chóng đứng lên, đôi mắt chuyện động nhanh như chớp, la hét: "Ở đâu, ở đâu thế?"
"Ha ha... Quả thật là muốn uống sữa thú, những ngày này không đi ra ngoài, miệng nhạt nhẽo, thực sự là buồn chán lắm rồi chứ gì?" Một đám trẻ lớn đều bật cười.
Nhóc tỳ quýnh lên, giải thích: "Đâu có, đệ chỉ tùy miệng hỏi thôi mà."
Bọn trẻ cười lớn, nhóc thò lò mũi xanh nghĩ ra ý xấu, nhỏ giọng nói: "Nhà Lâm Hổ thúc vừa sinh một con hổ con, nhóc tỳ mày nếu thực sự thèm..."
"Lượn sang chỗ khác!" Nhóc tỳ vội vàng ngắt lời nó, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm nhóc thò lò mũi xanh hơn mình có mấy tháng tuổi nhưng bụng lại rất xấu xa này.
"Quân tử dùng mồm không dùng tay." Nhóc thò lò mũi xanh lau nước mũi một cái, nhanh chóng bỏ chạy.
"Răng rắc."
Đột nhiên, bầu trời nứt ra, một luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào làm tan đi màn xương mờ, cả không gian thoáng cái đều sáng sủa hơn rất nhiều.
"A, lại thấy ánh mặt trời rồi!" Bọn trẻ hét lớn, tất cả đều lộ vẻ mừng rỡ.
Người lớn cũng bị kinh động, tất cả đều đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên trời, ai ai cũng rất kích động. Bị vây ở chỗ này hơn hai tháng, cơ thể của họ cũng sắp rỉ rồi.
"Răng rắc!"
Giống như một cái bình ngọc bị vỡ, vùng không gian này rung mạnh một hồi, sau đó lấp lóe không ngừng, cuối cùng 'ầm' một tiếng, màn sương lờ mờ biến mất hoàn toàn, không còn thấy hỗn độn nữa, ánh sáng chiếu xuống.
Mặt trời rất lớn, treo cao ở trên trời, mặc dù rất chói mắt nhưng mọi người lại rất hưng phấn, không ngừng ngẩng đầu lên nhìn, lớn tiếng hoan hô. Bọn họ đã thoát khốn rồi, lại một lần nữa xuất hiện ở trên đại địa.
Bọn trẻ không thể chờ được nữa, oa oa hét lớn, xông ra khỏi làng, tham lam hít lấy hít để không khí trong lành có mang theo mùi thảo mộc, vừa nhảy vừa chạy.
"Ấy, không đúng nha. Đây không phải là khu rừng ở ngoài thôn chúng ta." Nhị Mãnh ngẩn ra, mắt thấy đây căn bản không giống với vùng núi mà mình đã thấy từ nhỏ.
Một con sông chảy qua trước làng, thỉnh thoảng có cá lớn nhảy lên, vảy vàng ở trên người lấp lóe ánh sáng, dâng lên từng đợt bọt sóng. Ở không xa còn có một cái hồ, xanh biếc trong veo, một đám chim lớn lông cánh rất đẹp đang nhàn nhã bước đi, con nào cũng dài hơn hai mét, chảy xuôi hào quang. Còn có một đám Độc Giác Thú, lấp lánh ánh sáng bạc, đang uống nước ở bên hồ.
"Phong cảnh thật là đẹp!" Bọn trẻ sau khi giật mình đều cảm thấy ngạc nhiên.
Người lớn cũng trợn mắt há mồm, thoát khỏi không gian kỳ lạ, những gì ở trước mắt hoàn toàn không giống với núi rừng ở ngoài thôn mà họ đã quen thuộc mấy chục năm nay, không ngờ lại tới một nơi đẹp đẽ như thế này.
"Chiêm chiếp..."
Tử Vân, Đại Bằng, Tiểu Thanh xông tới, vô cùng hưng phấn, chảy nước miếng nhìn những con cá lớn trong nước. Hiện tại bọn nó đã dài khoảng ba mét rưỡi, qua ba tháng đầu thì tốc độ sinh trưởng từ từ chậm lại.
Thanh Lân Ưng xuất hiện, vỗ đôi cánh bạc to lớn, sóng nước xông lên trên bờ, bảy tám con cá lớn vảy vàng đang nhảy ở trên bờ sông, con nào cũng nặng mười mấy cân. Kỳ lạ nhất chính là bên miệng bọn nó lại mọc hai cái râu rồng, óng ánh trong sáng, phát ra mùi thơm.
Ba con chim non nhanh chóng xông lên hưởng thụ món ngon.
Thạch Vân Phong giật mình, nhanh chóng bước tới, ôm lấy một con cá lớn, lật qua lật lại để nhịn, kinh ngạc nói: "Thật sự là Long Tu Ngư sao? Còn là loại vẩy vàng phẩm chất cực tốt nữa, đây chính là đồ tốt, có ẩn chứa linh tính, nếu ăn thường xuyên có thể tăng sức mạnh, cường gân tráng cốt, đối với bọn trẻ rất có tác dụng!"
Bọn trẻ nghe thấy thế liền lập tức kêu lớn, xông về bên hồ.
Loại cá này rất ít thấy, giàu linh tính, ở ngoại giới có giá rất cao, nhưng ở trong cái hồ này lại có rất nhiều, đủ để cho cả làng ăn thường xuyên.
"Tộc trưởng ông xem này, bọn chim lớn ở bên hồ không phải là Ngũ Sắc Kê có danh hiệu 'Tiểu Loan Điểu' hay sao?" Cha của Nhị Mãnh kích động, chỉ về phía trước, lúc trước hắn ở trong núi đã từng nhìn thấy một con từ rất xa, nhưng lại không thể bắt được.
"Rất giống... Đúng là nó!" Thạch Vân Phong mở to mắt, tử tế phân biệt, nháy mắt liền động dung.
Ngũ Sắc Kê, bộ lông rực rỡ vô cùng đẹp mắt, sinh trưởng giống như Loan Điểu. Mỗi một con đều dài hơn hai mét, là một loại thuốc bổ cốt khó có được.
Nếu ngã gẫy xương hay bị thương ở gân, chỉ cần đun một nồi Ngũ Sắc Kê rồi ăn cả thịt lẫn xương, lại uống thêm chút nước canh thì sẽ có công hiệu thần kỳ, rất nhanh sẽ liền xương.
Thạch Vân Phong lấy lại tinh thần, nghiêm túc dặn dò: "Ở đây có một đàn lớn sinh sống, không được hành động lỗ mãng, đừng bắt giết tùy tiện. Chờ lúc cần luyện dược ta sẽ bảo, không thể làm bọn nó sợ, phải để bọn nó sống quanh năm ở bên hồ."
Một đám tráng hán đều gật đầu đáp ứng, bởi vì ánh mắt của họ không có nằm trên người Ngũ Sắc Kê. tinh thần không yên, ai cũng đang nhìn chằm chằm Độc Giác Thú ở bên khác, đàn ngựa quý lấp lánh ánh sáng bạc đó khiến bất cứ người đàn ông nào cũng động lòng.
Sinh sống ở trong đại sơn, tất cả đàn ông mạnh mẽ đều hy vọng có một con ngựa quý ngày đi vạn dặm, đây là sở thích và ước mà chỉ đàn ông mới có.
Độc Giác Thú là do Lân Mã biến dị sản sinh, vô cùng ít, mà ở đây lại có nguyên một đàn, không dưới năm sáu chục con, tự nhiên khiến cho một đám trai tráng đều đỏ mắt. Chỉ là họ biết, đây cũng coi như là hung thú, rất khó chọc.
"Cứ từ từ, sớm muộn cũng sẽ bắt mấy con, đừng làm bọn nó sợ, chỉ cần sống quanh năm ở trên vùng đất phì nhiêu này thì sớm muộn sẽ thuộc về chúng ta thôi." Thạch Phi Giao nhỏ giọng nói.
Cảnh tượng ở ngoài thôn thay đổi rất lớn, trải qua sự kinh hãi lúc ban đầu xong, thôn nhân đều không còn cảm thấy mất mát nữa, bởi vì địa phương này quá tốt, mỗi chung quanh thôi đã có rất nhiều sinh vật hiếm có, là một vùng đất quý đẹp đẽ.
Nhóc tỳ ngây ngẩn xuất thần, nhìn đám Long Tu Ngư người đầy vẩy vàng đang nhảy lên ở trong hồ, còn có mấy chục con Độc Giác Thú ở bên hồ, nó vẻ mặt hoảng hốt, lẩm bẩm tự nói: "HÌnh như đã nhìn thấy ở đâu rồi, một cái hồ rất là lớn, chim chóc so với bọn Tiểu Loan Điểu này còn rực rỡ hơn, lớn hơn nhiều, có quý tộc đi săn..."
Nhìn thấy bộ dạng của nó, nếp nhăn trên mặt tộc trưởng Thạch Vân Phong run lên, kể cả là mấy người Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao cũng biến sắc, không còn nhìn chằm chằm Độc Giác Thú nữa.
"Cha, mẹ, con nhớ cha mẹ lắm." Nhóc tỳ buồn bã, nhỏ giọng nói, một mình ngồi ở bên hồ, ôm hai chân mà thất thần.
Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao nhìn nhau một cái, không dám nói gì nhiều.
"Tộc trưởng gia gia, bọn họ rốt cuộc có còn tại thế hay không vậy? Cháu thật sự rất nhớ họ!" Nhóc tỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt đầy hơi nước, nghiêm túc hỏi, đây là lần đầu tiên nó hỏi trực tiếp như vậy.
Thạch Vân Phong nghĩ lại chuyện năm đó, tâm tình phức tạp, ông ấy ngồi xổm xuống, dùng bàn tay thô ráp vuốt ve đầu của nhóc tỳ, không biết nên nói như thế nào.
Đột nhiên, một tia điện đỏ xẹt qua, vô cùng rực rỡ, thoáng cái nhuộm đỏ cả bầu trời, giống như xuất hiện một đám mây lớn.
Một con chim đỏ như lửa, toàn thân trong suốt, chỉ to bằng bàn tay từ trên trời rơi xuống, đâm thẳng đầu xuống trước cây liễu ở đầu thôn.
"A, Tiểu Hồng!" Nhóc tỳ liền đứng lên, nhanh chóng xông tới.
Con chim tước này toàn thân đỏ đậm, sau khi rơi xuống tất cả thần hi đều thu lại, lông đỏ trở nên ảm đạm, một vết thương đáng sợ đâm xuyên bụng và ngực, gần như chém đứt người nó. Ngoài ra ở trên đầu nó còn có mấy cái lỗ, suýt nữa xuyên thấu vào xương xọ.
Con chim tước toàn thân màu đỏ đậm này rất thê thảm, thương thế cực nặng, trong những vết thương đó mơ hồ có ký hiệu đáng sợ lấp lóe, vẫn đang phá hủy sinh cơ của nó.
"Tiểu Hồng mày làm sao vậy?" Nhóc tỳ nhẹ giọng hỏi.
Con chim tước ở trên đất có đôi mắt không phải màu đỏ, trắng đen rõ ràng, giống như bảo thạch, trừng mắt lườm nhóc tỳ một cái. Loại u oán và tức giận đó khiến nó cũng có chút xấu hổ, gãi gãi đầu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng năm, 2022 00:39
Trạch trư rác rưởi vậy cũng đọc được
07 Tháng hai, 2022 15:04
sao không dịch tiếp vậy ạ...từ chap 1800 trở lên khó đọc ạ
21 Tháng mười một, 2021 10:30
Sao k thấy nói đến con trai TH nhỉ
22 Tháng mười, 2021 19:31
yy đâu ra bác hồi trc t đọc thấy tội main luôn nhỏ bị móc xương, lớn lên chút đánh với 7 thần chết r sống lại, gánh toàn thạch tộc sỉ nhục (gánh cái mác phản bội), có đoạn tu vi bị phế về lại hạ giới, cuối truyện là người thân sư phụ chết hết
Phải nói đây là 1 bộ kinh điển 1 thời
Truyện này hơi cũ nên cv khó đọc tý
14 Tháng mười, 2021 17:56
đọc 100c tưởng đang đọc truyện yy không à, có phải nó yy đến hết truyện không vậy
12 Tháng mười, 2021 13:23
mình đọc dịch không được phải tìm cv đọc, còn người khác phải tìm dịch đọc :v đọc đi sau quen là hết đọc dịch được các đh ạ
12 Tháng chín, 2021 07:10
Truyện khá hay, rất thú vị
01 Tháng chín, 2021 22:57
đọc truyện trạch trư xong đọc truyện người khác rất khó nuốt
không nghĩ thần đông viết truyện lại sạn nhiều đến vậy
dở, chỉ xứng đáng 6/10
17 Tháng tám, 2021 22:04
Hạc vô song kỉ nguyên này nửa bước Vương Bất Hủ rồi bạn, còn Hạc Tử Minh là đời sau mà cùng thế hệ với Thạc Hạo
17 Tháng bảy, 2021 19:03
Đọc mà khó hiểu qa ai giải thích hộ vs
17 Tháng bảy, 2021 19:03
Chuonh 1304 gặp dc thằng hạ vô song sống o kỷ nguyên trước tới ky nguyen này sao cảnh giới k tăng len vay
20 Tháng sáu, 2021 21:05
chặt đi rồi cuối truyện ai trả nhân quả mà hiến tế
03 Tháng mười hai, 2020 15:00
đến bao giờ mới dịch xong đây đọc convert chán kinh khủng
02 Tháng tám, 2020 01:46
Tạ Vân Phi hối hận nhưng mà cũng có làm gì chứng tỏ thành ý đâu nhỉ. Tạ Vân Phi đưa mẹ đẻ về quê, nhưng với sự ngang ngược của bà ta, hơn nữa có sự nhúng tay đầy "tốt bụng" của cộng đồng mạng, bà ta liệu có thể quay trở lại và gây chuyện không?
Tạ Vân Phi nói muốn có 2 đứa con, sau đó vì Lâm Hiểu Hàm muốn ly hôn nên đi xin lỗi và khóc lóc, cũng nói là đã hiểu cho vợ. TUY NHIÊN lại không hề khẳng định rằng mình ko còn muốn 2 đứa con nữa, cũng như không có hành động nào khẳng định rằng trong tương lai sẽ không ép buộc Tạ Hiểu Hàm sinh con tiếp. Cho dù hiện tại Tạ Vân Phi gay gắt với cha mẹ đẻ, hai người kia cũng tỏ ra nhường nhịn, nhưng liệu tương lai có chắc chắn được sẽ không tranh chấp một lần nữa không.
Tất cả những lời nói và hành động của Tạ Vân Phi đều không hề đảm bảo sự thành ý, cũng như chắc chắn cho tương lai của hai người hoàn toàn không còn sự lo lắng nào về các vấn đề khiến cuộc hôn nhân rạn nứt! Hơn nữa, với những gì mà Tạ Hiểu Hàm đã trải qua, chỉ có sự khổ sở trong vài ngày của Tạ Vân Phi là hoàn toàn không thể bù đắp được.
06 Tháng bảy, 2020 22:05
đọc càng nhiều nuốt càng k nổi.
27 Tháng năm, 2020 13:30
Thạch Hạo chỉ chặt đứt vạn cổ, tách bỏ giới hải khỏi thế giới thôi, để tạo nên một thế giới hoàn mỹ cho mọi người ấy
12 Tháng năm, 2020 23:53
Mới đọc thấy truyện hài hước, càng về sau càng nẫu ruột gan
30 Tháng tư, 2020 16:01
chặt xong ko giữ đc mạng con với vợ vì cả gia tộc muốn giữ thằng kia
30 Tháng tư, 2020 16:00
map già thiên tiên lộ bị chặt đứt rồi đại đế mới sống đc 1 vạn năm tích góp nhiều năm mới ra đám hồng trần tiên vô thủy ngoan nhân với diệp phàm thiên đế mới mở ra được nên ai cũng chết đc cả
13 Tháng hai, 2020 12:14
=)) hồng phấn khô lâu. méo trường sinh đc thì cũng chỉ còn lại nắm đất. Tần Dao làm thế là đúng r
04 Tháng hai, 2020 14:05
đọc chap cuối mà tôi khóc vc ạ, một mình Hạo độc đoán vạn cổ, duy ngã độc tôn mà cũng phải đánh đổi tất cả không còn ai bên cạnh, nhìn người thân bạn bè huyết tế chết hết
02 Tháng một, 2020 00:03
đọc khó chịu con vân hi.
thằng main đã nói rõ ràng là nó ko muốn đến thiên châu do nó có chuyện muốn làm.
con lol đó còn ko chịu suy nghĩ, kể vụ main giết thằng chiến vương cho gia tộc để tụi nó tò mò rồi bắt main.
nó ko suy nghĩ qua 1 lần là thằng main có chiến lực mạnh vậy thì sẽ có bí mật, mà tộc nhận của nó ko phải ai cũng giống nó. tình tiết này quá khó chịu, sau này con tác còn ghép đôi vân hi vs main thì chứng tỏ tác quá tệ.
hồi xưa drop truyện già thiên cũng vì tác viết ngược ***, tự nhiên cho Tần Dao làm người yêu của Diệp Phàm, rồi cho chết 1 cách lãng xẹt: thấy phàm mạnh quá nên nôn nóng tu luyện, khiến tẩu hỏa rời chết?? tình tiết nhảm lol nhất từng xem. chán. bộ kia có tần dao, bộ này có vân hi. chán ***
25 Tháng mười hai, 2019 10:24
mới đọc đến khúc nhớ lại lúc bị đào cốt. bố thạch hạo thật sự đáng trách. đứa nào đụng con mình thì chặt đứa đó chứ có mẹ gì mà nói này nói nọ. dịt mẹ, lúc nó.đưa mặt ra thì ko chặt nó đi, đánh bể xương làm mẹ gì. lúc sau muốn chặt cũng ko dc.
16 Tháng mười một, 2019 00:44
cùng một giới mà. cái thế giới bên già thiên là cái cửu thiên thập địa vs tiên vực đấy
25 Tháng mười, 2019 10:35
2019aizzzz đợi cái kết viên mãn
BÌNH LUẬN FACEBOOK