• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Oanh!

Ở một chỗ chiến trường khác, có ba đạo thân ảnh đang chiến đấu, trong đó hai người liên thủ đối phó một vị khác, mặc dù là lấy hai đánh một, thế nhưng cũng không chiếm được chỗ tốt, chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với đối phương.

-Hai người các ngươi có thể giữ chân ta được một lúc, thế nhưng không thể kéo ta cả đời! Ta không có giống như cái Dương Hùng vô dụng như vậy, mà các ngươi... cũng không có tên tiểu tử kia vượt cấp chiến đấu năng lực!

Tân Lập từ trong đám bụi mù hiện ra, hai mắt lạnh lùng nhìn xem hai đạo thân ảnh trước mặt, lạnh giọng nói.

Trần Thắng, Vân Lan hai người thân ảnh cũng chậm rãi xuất hiện, bất quá bọn hắn sắc mặt lúc này cũng không phải rất tốt, đều hơi chút tái nhợt, rõ ràng, hai người mặc dù liên thủ, thế nhưng đúng như Tân Lập đã nói, hoàn toàn không chiếm được chỗ tốt, thậm chí trên thực tế còn ăn một chút thiệt thòi.

-Hai người bọn họ đúng là không thể thắng được ngươi, thế nhưng nếu thêm ta thì sao?

Đúng lúc này, một đạo lạnh nhạt thanh âm từ phía sau vọng tới, thanh âm đó không phải rất lớn, thậm chí còn ẩn chứa một tia mệt mỏi, nhưng lại để cho Tân Lập không khỏi giật mình.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách hắn không xa không biết từ bao giờ đã đứng đó một cái tay cầm trường kiếm bạch y nam tử, người này không phải ai khác, chính là Vương Hạo Thần.

Vương Hạo Thần lúc này sắc mặt so với lúc trước đã thoáng chuyển biến tốt một ít, thế nhưng vẫn như cũ tái nhợt vô cùng, dù sao một trận chiến với Dương Hùng lúc trước đã khiến hắn tiêu hao quá nhiều, muốn khôi phục cũng không có dễ dàng như vậy.

Tân Lập lông mày khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên một vòng kiêng kị, thế nhưng nhớ tới Vương Hạo Thần vừa mới trải qua mấy lần đại chiến, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhìn đối phương cười lạnh nói:

-Tiểu tử! Đạo lý làm người phải biết đủ ngươi chẳng lẽ không biết? Dựa vào ngươi tình trạng bây giờ còn muốn giết ta, chẳng lẽ không sợ ăn no bể bụng hay sao?

Vương Hạo Thần không nói gì, ánh mắt từ đầu tới cuối như cũ rất lạnh nhạt, chỉ là ở nơi đáy mắt, lại ấn chứa hàn ý lạnh như băng.

Trần Thắng và Vân Lan lúc này cũng chạy tới Vương Hạo Thần bên người, người sau nhìn thấy sắc mặt Vương Hạo Thần tái nhợt thì có chút lo lắng hỏi:

-Ngươi không sao chứ? Nếu thực sự không được cũng đừng miễn cưỡng, ta và Trần Thắng mặc dù không thể đánh bại Tân Lập, thế nhưng vẫn có thể đem hắn cuốn lấy!

Vương Hạo Thần khẽ lắc đầu, hắn trình trạng quả thực không phải rất tốt, thế nhưng chưa tới mức đèn khô dầu kiệt, coi như liên thủ với Vân Lan, Trần Thắng hai người, cũng sẽ không làm vướng chân bọn hắn.

Trên hết, hắn hiểu rõ hai người kia liên thủ tuy rằng có thể giữ chân Tân Lập một lúc, thế nhưng không phải kế lâu dài, hơn nữa để lâu có thể sinh biến, một khi hai người bại, vậy kết cục của bọn hắn nhất định sẽ tồi tệ tới cực điểm.

Vì vậy Vương Hạo Thần không thể mạo hiểm chờ tới lúc mình khôi phục thể lực mới tham chiến, mà phải dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại Tân Lập, mới là lựa chọn tốt nhất lúc này.

-Muốn liên thủ đối phó ta? Cũng tốt, vậy để cho ta xem, hai cái Thất Tinh Vũ Đồ cùng một cái Ngũ Tinh Vũ Đồ gộp lại cùng một chỗ, đến tột cùng có bao nhiêu lực lượng!

Tân Lập nhìn thấy ba người muốn liên thủ, cũng không có ý sợ hãi, nếu là Vương Hạo Thần còn ở thời kỳ toàn thịnh, hắn chắc chắn sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy, thế nhưng là hắn tận mắt nhìn thấy người kia cùng Dương Hùng đại chiến thảm thiết một trận, mặc dù dành chiến thắng, thế nhưng cũng hao tổn rất nhiều, lúc này chiến lực còn lại chưa đủ ba thành đã xem như không tệ rồi, thực lực như vậy so với Trần Thắng, Vân Lan còn muốn yếu hơn một bậc, như vậy hắn có gì phải sợ hãi đối phương?

Một cái ngay cả Thất Tinh Vũ Đồ chiến lực còn không chạm đến, lại mộng tưởng muốn giết hắn? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Vương Hạo Thần mí mắt hơi cụp xuống, nhàn nhạt nói:

-Phải vậy không? Ta lúc này thực lực tuy rằng suy giảm không ít, thế nhưng muốn chém ngươi mà nói... đã phi thường đủ!

Chữ cuối cùng còn chưa dứt, hắn cả người đó hoá thành một đạo tàn ảnh, tựa như một cơn gió biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh đến mức làm kẻ khác phải hoa mắt váng đầu.

Một sát na sau, Vương Hạo Thần thân ảnh liền giống như quỷ mị xuất hiện tại Tân Lập sau lưng, Tử Lam Kiếm trong tay nhanh như chớp nhắm thẳng Tân Lập phần gáy đâm tới.

Vương Hạo Thần biết, lấy trạng thái của mình lúc này, thực sự không thích hợp đánh cùng Tân Lập liều mạng, vì thế mới quyết định tại dưới đối phương ít đề phòng nhất khoảnh khắc, liền bất ngờ tấn công, ý muốn trực tiếp đem đối phương tại chỗ diệt sát.

Không có chút nào hoa mỹ, chỉ có nhanh đến cực hạn!

-Xuyên Vân Thức!

Toàn Phong kiếm pháp là bộ kiếm pháp duy nhất mà Vương Hạo Thần tu luyện từ trước đến nay, hắn kiếm đạo toàn bộ tinh lực đều dồn vào bộ pháp kiếm pháp này, một khi thi triển ra, trong chớp mắt có thể lấy mạng kẻ địch.

Tốc độ của một kiếm này thực sự rất nhanh, thế nhưng Tân Lập cũng không phải kẻ tầm thường, lập tức nhận ra nguy cơ từ phía sau, cả người nhanh chóng xoay lại, một quyền hung hãn trực tiếp đánh đi ra.

-Keng!

Thanh âm kim loại va chạm lạnh lẽo vang lên, Vương Hạo Thần chỉ thấy mũi kiếm của mình tựa hồ vừa mới đâm vào một tảng đá, lực lượng phản chấn khiến cho tay hắn đều có chút tê dại, thân hình hướng về phía sau lui nhanh hơn chục bước, trong ngực huyết dịch xộn xạo, kém một chút liền phun ra một ngụm máu tươi.

Đây cũng không có cách, nếu là Vương Hạo Thần còn ở thời kỳ đỉnh phong, Tân Lập mặc dù có thể ngăn chặn một kiếm này của hắn, thế nhưng chắc chắn sẽ không giống như lúc này thoải mái như vậy, đáng tiếc Vương Hạo Thần chiến lực chỉ có thể phát huy không đến 4 thành lúc toàn thịnh, tốc độ lẫn lực công kích của một chiêu “ Xuyên Vân Thức “ vừa rồi đều bị giảm đi quá nhiều, vì thế mới khiến cho Tân Lập có thể như vậy ung dung ứng phó.

Vương Hạo Thần lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Tân Lập cánh tay, chỉ thấy nơi đầu quyền của đối phương vậy mà đeo lấy một đôi găng tay màu đen, trên đó có đính một lớp kim loại mỏng, ban đầu hắn cũng không quá để ý, lại không nghĩ tới, chỉ bởi vì có đôi thủ sáo này tồn tại, Tân Lập mới có gan dùng huyết nhục chi thủ chính diện đánh lui Vương Hạo Thần Tử Lam Kiếm.

Từ đó có thể khẳng định, đôi thủ sáo này, đồng dạng là huyền khí, hơn nữa cấp bậc tuyệt đối không kém hơn Tử Lam Kiếm.

-Ngay cả một quyền của ta đều không tiếp nổi, xem ra ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn muốn suy yếu!

Tân Lập nhếch miệng cười một tiếng, sau lần giao phong ngắn ngủi vừa rồi, hắn đại khái đã biết được Vương Hạo Thần tình trạng, đối phương căn bản không cách nào cũng hắn so đấu man lực, rõ ràng, người kia sau khi trải qua đại chiến đã suy yếu quá nhiều, coi như bây giờ lấy một đấu ba, hắn đều có tự tin chậm rãi đem ba người mài chết.

Đương nhiên, lấy Tân Lập cẩn thận tính cách, tuy rằng trong lòng tự tin, thế nhưng cũng không có xem thường Vương Hạo Thần, người sau thân là một cái thiên tài, cho dù lúc này đã không có chiến lực lúc toàn thịnh, thế nhưng đối với hắn vẫn có không nhỏ uy hiếp.

Điển hình là Vương Hạo Thần một kiếm vừa rồi tốc độ có thể nói là đáng sợ tới cực điểm, nếu không phải đối phương lực lượng không đủ, hắn đúng là không có gì nắm chắc có thể kịp thời ngăn cản một kiếm kia.

Vì vậy có thể nói, Vương Hạo Thần cứ việc đã không có thực lực lúc toàn thịnh đáng sợ như vậy, thế nhưng trong mắt Tân Lập, như cũ đáng sợ hơn Vân Lan cùng với Trần Thắng vô số lần.

Vương Hạo Thần nghe Tân Lập lời nói, cũng không có phản bác, chỉ có hai bàn tay khẽ xiết chặt, mặc kệ trong lòng hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thật quả thực đúng như đối phương vừa nói, hắn lúc này chiến lực suy yếu quá nhiều, cho dù là tại bất ngờ xuất kích tình huống, cũng không thể đả thương được đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK