>
Chương 66: Lạc Thiên !
Thạch Sanh kia được gặp lại sư tôn, biểu tình ban đầu cũng không khác gì Đoàn Thế Khánh lúc trước, bất quá, Tiểu Tượng tính khí vốn ôn nhu, cho nên hồi tao ngộ này trở nên vô cùng ướt át, sau hết thảy mọi chuyện, nội tâm Vũ Thiên Long cảm khái không thôi.
Riêng Tiểu Mã lại tỏ ra không phục, nhìn đồng bạn đều có đồ tử đồ tôn hơn nữa lại còn đạt đến thành tựu rất cao như hiện tại, rốt cuộc chỉ mình hắn là không có gì để đem ra khoe khoang cùng thiên hạ, khiến cho lòng hắn buồn bực muốn chảy máu, mấy ngày liền mặt ủ mày chau.
Đám người Phong Vũ Môn sau khi biết rõ lai lịch của Vũ Thiên Long thì đồng dạng đều tận tình tỏ ra hết sức cung kính, năm tên Thánh Tử riêng phần mình nội tâm âm thầm kêu khổ, lo sợ rằng Vũ Thiên Long sẽ chấp nhặt chuyện cũ mà lấy cớ đó để báo tư thù, bởi Lý Trác Thần sư tôn hắn mặc dù đã rời đi tông môn gần ngàn năm, nhưng uy nghiêm còn đó, danh vọng còn nguyên, trong lòng mỗi đời đệ tử cùng những bậc đại cự phách đầu lĩnh tông môn đều mặc định xem hắn như chí cao vô thượng tồn tại, bối phận càng là có một không hai, dễ hiểu tại sao đệ tử của hắn lại được trọng vọng đến vậy.
Đoàn Thế Khánh nhận lời khẫn cầu, đi trợ giúp Vũ Thiên Long, dùng tu vị Hợp Đạo kỳ hóa thiên địa linh khí thành đan dược, Công Tôn Uyển sau khi nuốt vào Sinh Cơ Đan thì dần dần hồi tỉnh, thọ nguyên cùng tinh lực của nàng được bù đắp đến chín thành đã bị xói mòn, tuy bề ngoài vẫn còn nhợt nhạt, yếu ớt vô cùng, thế nhưng dung mạo cũng đã trở lại với nguyên bản vốn có ban đầu.
Sư đồ bọn họ tao ngộ nhau sau một đoạn tuế nguyệt thật dài, dĩ nhiên có rất nhiều chuyện để cùng nhau ôn lại, khoảng thời gian này đối với Vũ Thiên Long mà nói cũng khá thảnh thơi, hắn hằng ngày ngoài việc cùng Công Tôn Uyển bồi chuyện thì rất thường xuyên đi ra bên ngoài thăm thú cảnh vật khắp Trấn Đông Lâm.
Tín Anh Vương mặc dù thù giết con còn chưa trả được nhưng rốt cuộc chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt, Trấn Đông Lâm sau lần kinh biến kia cuối cùng cũng dần trở lại với nếp sống thường ngày, nội tâm bá tánh hiển nhiên có căm phẫn, có kêu gào, bất quá bọn họ cũng chỉ là phận phàm nhân, mà con sâu cái kiến thì không thể có tâm lay trời được.
Ba ngày sau, Đạp Thiên Kiều chính thức mở ra, trên bầu trời thất thải quang mang chói lòa phô trương khuếch tán, đứng từ bên dưới đại địa nhìn lên có thể thấy rõ ràng nguyên bản một cây cầu thật lớn nối dài hai chiều thiên địa, cây cầu này có hết thảy chín nhịp.
Hơn một vạn tu chân nhân sĩ khắp quốc gia Đại Việt háo hức tiến đến thử sức, cầu lấy vận may, thế nhưng nhân số có hạn, cuối cùng tròn bảy mươi người sỡ hữu thiên phú siêu quần cùng chút may mắn là thuận lợi thông qua.
Vũ Thiên Long mặc dù muốn đi trải nghiệm thử cảm giác đạp thiên kia, bất quá, bản thân hắn từ trước vốn đã là môn hạ của Phong Vũ Môn rồi, hơn nữa bối phận lại cực kỳ siêu nhiên, cho nên cũng không nhất thiết phải nhọc công, mấy ngày sau Đoàn Thế Khánh đích thân giáng lâm, tận tay đưa cho Vũ Thiên Long một cái lệnh bài, nói là: Từ nay có thể tùy ý tiến nhập tông môn.
Ngây ngốc tại Trấn Đông Lâm hơn nửa tháng trời, rốt cuộc một ngày này Vũ Thiên Long cùng đám người Thiết Trụ, Công Tôn Uyển phải tạm thời chia tay, bọn họ cũng đã đến lúc trở về Vạn Kiếm Tông, mặc dù có lưu luyến, có không đành, bất quá trước mặt là trời rộng đất dài và trong thiên hạ cuộc hội ngộ nào rồi cũng phải đến lúc phân ly, mặc dù bóng lưng quay ngược thế nhưng tâm ý vẫn còn.
Tam Linh trọng trách hộ chủ nặng nề, bất quá, bởi vì không thể theo Vũ Thiên Long tiến nhập tông môn, cho nên đành phải quay về chốn cũ Vọng Tiên Sơn chờ đợi.
Một ngày trên ngọn Thương Tùng Phong có hai cái bóng hình, bọn họ vai sát vai, mắt hướng ra biển, ngồi đó từ lúc bình minh mãi cho đến hoàng hôn, khi tà dương nhuộm đỏ chân trời Vũ Thiên Long bỗng nhiên nắm lấy tay Công Tôn Uyển, hai người nhìn nhau.
Thời khắc này đọng lại, chìm xuống, gió lạnh thì thầm, chân trời vàng hoe, ở đó hoá thành vĩnh hằng khung cảnh.
Vũ Thiên Long lại bước ra thêm một bước nữa trên con đường tầm Đạo, từ đây đã không còn là tán tu nhân gian, tất nhiên môn quy ràng buộc sẽ ít nhiều mất đi tự do vốn có, thế nhưng tất cả đều là xứng đáng, bởi bản thân hắn cần thêm một hồi thể ngộ như thế này, cần đi trải nghiệm một cái tổ hợp chân chính tên gọi: Tông môn!.
Mấy ngày sau Vũ Thiên Long dùng lệnh bài do Đoàn Thế Khánh ban, mở ra truyền tống trận tiến nhập Thánh Môn.
Bởi lẽ oanh động lần này quá lớn, bản thân hắn càng không muốn phải nhận thêm phiền phức, suy nghĩ hồi lâu Vũ Thiên Long mới quyết định đổi tên thay họ, lấy cái danh tự Lạc Thiên mà ngày đó trong mộng cảnh hắn đã từng đi gắn bó suốt bảy mươi năm nhân sinh hư ảo.
Chỉ có hai vị, môn chủ cùng phó môn chủ là biết sự tồn tại cùng bối phận của Lạc Thiên này, bất quá, bọn họ càng hiểu rõ tâm ý của Vũ Thiên Long, cho nên đều riêng phần mình âm thầm chấp nhận.
Phong Vũ Môn đại cung nằm tại tam trọng thiên, toàn bộ kiến trúc được quy hoạch xây dựng bên trên bảy đốt xương sống của một đầu thi long viễn cổ, nguyên bản chính là toái phiến của một kiện tiên thiên chí bảo không trọn vẹn.
Đập vào mắt như hư như thực một màu trắng xóa, đại địa màu trắng, xung quanh lượn lờ mây trắng, khắp nơi lại được tầng tầng sương khói mông lung bao phủ, khung cảnh nhìn qua hết sức huyền ảo.
Một tòa cung điện với quy mô cực kỳ hoành tráng đắm chìm trong thương thiên ngũ sắc, cung điện này được chia làm thượng hạ hai phần, phần bên dưới lớn hơn nhiều là chỗ dành cho tông môn đệ tử làm nơi sinh hoạt cùng tu luyện, phần bên trên mặc dù nhỏ hơn lại là nơi dành cho các bậc trưởng bối tông môn cư ngụ, nhìn qua tựa hồ được chồng chất lên nhau tạo hình nên một tòa tháp khổng lồ treo trong hư vô, thế nhưng trên thực tế lại bị cách biệt bởi một tầng thương khung cố định.
Thi thoảng có thể bắt gặp vài đầu Thánh thú Thanh Long ẩn mình trong mây tía, lại nghe được thanh âm Long ngâm hạc khiếu đầy trời, thiên địa linh khí nơi này cực kỳ nồng đậm, nồng đậm đến độ cô đặc lại, ngưng tụ gần như thực chất, huyễn hóa nên vô số kỳ quan dị cảnh đẹp mắt.
Đại não kinh thiên sóng lớn, trái tim gia tốc liên hồi, Vũ Thiên Long vừa đi vừa trợn mắt, ngẩng đầu quan sát: ” Đúng là chốn phúc địa tu chân! Nhìn thế nào cũng thấy quá mức hoa lệ Thần Thánh! ” Vũ Thiên Long tỏ ra kinh hãi, cảm khái nói.
Từ địa phương truyền tống phải đi hơn mười dặm đường mới đến được đại môn, đại môn này cao hơn ngàn trượng, đỉnh chạm đến mây xanh, tường thành ngoằn ngoèo gấp khúc, kéo dài mãi không thấy tận cùng.
Bên ngoài là một tốp quân binh ngày đêm canh gác, bọn họ thân mặc nhuyễn giáp, tay lăm lăm cầm pháp khí, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, đám người này nhân số có tầm hơn một trăm, trên eo mang theo ngọc bội thân phận ngoại môn đệ tử, bất quá, nhìn qua ba động tu vị, hơn một nửa trong số đó đều là Kết Đan cường giả.
” Kết Đan cũng chỉ là ngoại môn đệ tử! Vậy ta Ngưng Khí thì là cái gì đây? ” Thần sắc ngốc trệ, Vũ Thiên Long đảo mắt một vòng âm thầm đánh giá.
Trên đường lớn lúc này có rất đông người qua lại, Vũ Thiên Long hòa vào dòng người, chậm rãi tiến đến đại môn.
” Ngươi! Lệnh bài thân phận đâu? ” Một tên quan binh canh cổng tay cầm roi da, gắt giọng hỏi.
Vũ Thiên Long cố nặn ra vẻ mặt hòa ái, vội vàng xuất ra tấm lệnh bài của mình, khi hắn vừa mới đưa tấm lệnh bài lên, tên quan binh này bỗng nhiên bĩu môi cười, khinh khỉnh nói: ” Là người thế tục, ta cứ tưởng tân đệ tử đến, ngươi không ngoan ngoãn ở dưới kia chạy lên đây làm gì? “.
” Thưa quan gia! Ta có người quen là đệ tử Thánh Môn, mấy tháng trước vì phụ thân có lời nhờ cậy cho nên mới được người ta gửi gắm! ” Vũ Thiên Long thành thật đáp lời.
” Dẫn hắn vào Tạp Dịch Quán! ” Tên quan binh này lạnh nhạt nhìn Vũ Thiên Long rồi quay sang nói với một tên quan binh khác, có lẽ là cấp dưới của hắn.
Bởi lẽ Thánh Môn cũng giống như thế giới phàm nhân mà thôi, cái vấn đề nhờ cậy, chạy chọt hay đút lót cửa sau chung quy đều là chuyện bình thường, hắn đứng nơi này canh cổng cho đến nay đã hơn mười giáp, cũng từng gặp qua không ít trường hợp như vậy, cho nên khi Vũ Thiên Long đưa ra lệnh bài thân phận thì vẻ mặt hắn thủy chung không biểu hiện ra chút cảm xúc nào.
Theo chân tên quan binh đi vào bên trong đại môn, đi vòng quanh qua một cái hàn đàm thật lớn, đi thêm tầm mười dặm đường nhỏ, Vũ Thiên Long sửng người, vẻ mặt ngốc trệ nhìn xem địa phương trước mắt.
Đây mà là đại cung gì! Một dãy nhà xập xệ tầm hơn trăm túp lều làm bằng gỗ mục, bên trên che lợp bởi phiên tranh vách nứa, bốn phía khói bếp theo gió lượn lờ, còn nghe ra rõ ràng mùi vị thơm lừng của Linh Thực được nấu chính.
Lúc này có đại lượng nam nữ nửa thân dưới quấn tạp dề đang tất bật chạy đi chạy lại, bọn hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thần sắc ai nấy đều tỏ ra vô cùng gấp gáp.
Vũ Thiên Long vội vàng hít lấy một hơi khí lạnh, ánh mắt cổ quái nhìn thẳng lên trên lối vào, ở đó treo cao một tấm biển lớn đề ba chữ ” Tạp Dịch Quán “.