Mục lục
[Dịch] Đại Minh Vương Hầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng tri huyện thất tha thất thểu bước lên kiệu quan, quay trở về nha môn.

Chỉ bằng uy thế của một Huyện thừa mà có thể bức ép một vị Tri Huyện chật vật rút lui, đây quả là một chuyện xưa nay chưa từng thấy, vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở cái Huyện Giang Phổ nhỏ bé này, chắc chắn từ nay về sau huyện Giang Phổ sẽ nổi tiếng trên quan trường.

Đám người đứng xem thở dài thỏa mãn, sự việc hôm nay quả là hết sức gay cấn và hồi hộp, vậy là nhờ cái trò hay này mà từ nay về sau, có lẽ trong suốt một thời gian dài bọn họ sẽ chẳng thiếu đề tài mà bàn tán.

Tào Nghị vẫn cung kính thi lễ đưa Hoàng tri huyện lên kiệu quan, hơn nữa còn cùng Tạ chủ bộ và Lý điển sử đứng nhìn theo bóng Hoàng tri huyện rời đi, làm đúng bổn phận quan viên của mình, mãi đến khi cỗ kiệu biến mất tại góc đường, bọn họ mới quay đầu lại, liền trao đổi ánh mắt với nhau, tất cả đều hiểu ý, nhưng chỉ giữ ở trong lòng.

Trần Tứ Lục thân hình béo mập đứng đơ một chổ, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt chờ Tào Nghị bước vào Túy Tiên Lâu.

Tiêu Phàm vô tình quay đầu lại, thấy Chu chưởng quầy của Kim Ngọc Lâu vẫn còn ngây ngốc quỳ trước cửa Túy Tiên Lâu, vẻ mặt dại ra, bộ dạng thất hồn lạc phách, Tiêu Phàm khẽ nhíu mày, bước ra phía trước, trước mặt đám đông vẫn chưa tản đi hết, nhìn Chu chưởng quầy mỉm cười, sau đó vẻ mặt đột nhiên biến đổi, giơ tay hung hăng tát lên mặt Chu chưởng quầy.

- Ba!

Tiếng bạt tai thanh thúy vang dội khiến đám người vây xem đang có ý định rời đi liền dừng bước, dáo dát nhìn ngó xung quanh.

Chu chưởng quầy bị Tiêu Phàm tát cho một cái đầu óc ông ông cả lên, dần dần cũng hồi phục lại tinh thần, sau đó vẻ mặt liền lập tức lộ vẻ không thể tin được, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm cả nửa ngày mới lắp bắp mở miệng nói được:

- Ngươi… ngươi tại sao lại đánh ta?

Tiêu Phàm nhún vai:

- Đánh ngươi cũng bình thương a.

- Ngươi… sao đánh ta?

Tiêu Phàm giật mình, đúng a, tại sao ta lại đánh hắn? Hắn chẳng có đắc tội gì với ta, ta đánh hắn làm gì? Thật là không đúng phép tắc …

Thấy Chu chưởng quầy nhìn mình bằng ánh mắt bi phẫn, Tiêu Phàm bỗng thấy có chút ngượng ngùng, ngửa đầu suy nghỉ cả nửa ngày rốt cục cũng tìm ra được một cái lý do, hắn liền ngồi xổm xuống đất, nói chuyện với Chu chưởng quầy bằng giọng điệu hết sức thành khẩn:

- Bởi vì, bộ dạng của ngươi thật rất đáng ghét, tại hạ thất lễ, không nhịn được, cho nên… Ngươi hiểu rồi chứ.

Lời nói còn chưa ra hết khỏi miệng nữa mà hắn đã đưa mắt liếc nhìn Chu chưởng quầy, sau đó liền đứng lên nhẹ nhàng phất ống tay áo, xoay người bước vào Túy Tiên Lâu, bỏ lại Chu chưởng quầy vẫn còn quỳ dưới đấy nhìn hắn bằng vẻ mặt hết sức căm hận.

Bước vào bên trong Túy Tiên Lâu, Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, cái bạt tai này đánh rất thích a, hắn không sợ đắc tội Hoàng tri huyện, dù sao cũng đã đắc tội rồi, có đắc tội thêm một chút nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì, làm nam nhân mà một tý can đảm này cũng không có còn gọi là nam nhân được sao?

********************************************

Trong căn phòng xa hoa nhất ở lầu ba của Túy Tiên Lầu, Tạ chủ bộ, Lý điển sử đang cùng nhau nâng ly, Tào Nghị quay đầu nhỏ giọng thì thầm với lão gia phó đứng phía sau:

- Phái người về đưa mật tín cho Yến Vương điện hạ, ta đã là chủ chính Giang Phổ.

Lão gia phó vâng lời liền lui ra sau.

********************************************

Trong nha phủ huyện Giang Phổ, Hoàng tri huyện cả người không ngừng run rẩy, cố gắng một lúc lâu sau mới bình phục lại được, rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo, trong mắt lập tức lóe lên tia hung quang, liền gọi hạ nhânh đến, lạnh giọng phân phó:

- Chuẩn bị kiệu, đi kinh sư, phủ lễ bộ Hoàng thị lang.

********************************************

Túy Tiên Lâu khai trương lần nữa.

Lần khai trương này, Tri huyện lão gia và Huyện thừa lão gia ở Huyện Giang Phổ bởi vì Tiêu Phàm, cô gia của Trần gia mà hoàn toàn trở mặt, tranh đấu một phen, cuối cùng Huyện thừa lão gia toàn thắng, tin tức này như ôn dịch, trong khoảnh khắc truyền khắp cả thị trấn.

Gió đã đổi hướng, từ nay về sau Hoàng tri huyện không còn là người nói một không ai dám nói hai nữa, bất cứ ai sáng suốt cũng đều nhìn ra được, hiện tại người cầm quyền chính của huyện Giang Phổ chính là vị Bát phẩm Huyện thừa Tào đại nhân, vị Hoàng tri huyện này đã hoàn toàn mất đi quyền lực.

Luồng gió chính trị đã biến đổi, Túy Tiên Lâu tự nhiên lại là nơi nghênh đón khách nhân đến từ khắp nơi, xưa nay có người đỡ đầu luôn luôn lúc nào cũng có lợi thế hơn người, hôm Túy Tiên Lâu khai trương, Tào huyện thừa đích thân dẫn hết quan viên lớn nhỏ trong nha môn đến chúc mừng, hơn nữa còn vì Tiêu Phàm chưởng quầy của Túy Tiên Lâu mà trở mặt cùng Hoàng tri huyện, chuyện đến mức này còn người nào không rõ ý tức của Tào đại nhân?

Vì lẽ này, sinh ý của Túy Tiên Lâu hết sức thịnh vượng.

Tâm tình của Tiêu chưởng quầy Túy Tiên Lâu đương nhiên cũng được nước lên thuyền, mà tên quan cản đường cũng không còn nữa, hiện tại đúng là cơ hội tốt để hắn thực hiện kế hoạch lớn, Tiêu Phàm cực kỳ có lòng tin, bởi vì dù sao hắn cũng là người xuyên việt, trong đầu đã có sẵn nguồn kiến thức ưu việt về phát triển sinh ý, mục đích đầu tiên của hắn ở đây chính là sự nghiệp, cho dù vẫn chỉ là làm công cho Trần Tứ Lục, bất quá hắn cũng không để ý đến vị nhạc phụ này, Tiêu Phàm là người có dã tâm, thành tựu tương lai đương nhiên không chỉ có vậy, hắn hiện tại là muốn bằng cách này từ từ dung nhập hoàn toàn vào thế giới cổ đại, chỉ có thích ứng được hoàn cảnh mới mong tiền đồ tương lai có thể tiến xa được.

Bên trong nội đường, Tiêu Phàm nhận cơ hội buổi chiều khách nhân không nhiều, liền cho gọi lão Thái cùng hai gã điếm tiểu nhị đến an bài vài việc.

- Lão Thái, nhiệm vụ của ngươi chính là thu tiền, bảo quản, và ghi chép thu nhập mỗi ngày, sau đó đưa lại cho ta xem, và phải rõ ràng, hơn nữa không được tham ô…

Tiêu Phàm nói xong đột nhiên nhe nanh, lộ ra răng cửa:

- Ngươi biết đương kim hoàng thượng xử tội tham quan thế nào không?

Lão Thái bị bộ dạng dữ tợn của Tiêu Phàm dọa cho sợ chết khiếp, lắc lắc đầu.

- Tham nhiều hơn mười lượng, lột da thực cây cỏ thị chúng.

Lão thái lo sợ cả người run rẩy.

- Ngươi biết thế nào là lột da thực cây cỏ không? Chính là để đao thủ dùng tiểu đao trực tiếp lột da hắn xuống, mà người đó lúc này vẫn còn chưa tắt thở, liền mổ bụng hắn, sau đó lấy những thứ trong bụng đem nấu cho chó ăn, sau khi lấy ra sạch sẽ mọi thứ, cái bụng chẳng còn gì cả làm sao bây giờ? Đơn giản thôi, lấy rơm lấy rạ nhồi nhét vào, lấp kín lại, cả người nhìn sơ ngang cũng không khác biệt lắm… ( má ơi, gớm quá, đang vừa ăn vừa dịch nữa chứ :10:, kiểu này vừa buồn nôn vừa ám ảnh :10: )

Lão Thái cùng hai tên điếm tiểu nhị nghe xong sắc mặt liền tái mét, bộ dáng muốn nôn mà không thể nôn được.

- Sợ sao?

- Sợ!

Ba người động loạt gật đầu.

Tiêu Phàm mỉm cười chụp lấy vai lão Thái:

- Cho nên nói, nếu muốn người khác không biết thì đừng làm, đã làm tất có ngày bị bắt…

Lão Thái bị hắn chụp một cái giật mình, đột nhiên mở miệng cầu xin:

- Chường quầy, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, từ nay về sau ta không dám nữa…

Nói xong lão Thái chìa tay đưa ra ba bốn miếng bạc vụn, cẩn thận để lại trên quầy:

- Lão đây thề với trời, hai ngày nay lão chỉ tham có một bấy nhiêu đấy, lão thề từ nay không bao giờ dám tham nữa…

Hai tên điếm tiểu thị tức khắc nhìn Tiêu Phàm bằng ánh mắt hết sức tôn sùng.

Tiêu Phàm nói:

- Ta chỉ là dọa các ngươi thôi, ngươi cũng thật là…

Vèo một tiếng, Tiêu Phàm nhanh tay xuất thủ, thu mớ bạc vụn ấy vào tay, nhét luôn vào trong người.

- Bạc bẩn tịch thu sung công!

Cấp dưới lấy bạc thì gọi là tham ô, còn mình lấy bạc thì là thu vào hợp pháp, bản chất sự việc hoàn toàn khác nhau.

Quay đầu lại nhìn hai tên điếm tiểu nhị, hai người này cũng là hai người trước đây đổ xúc xắc với Tiêu Phàm, tên của bọn họ rất là bình thường, vóc người cao lớn là Cẩu Tử, tên trông trẻ hơn là Đại Xuyên, hai tên này cũng có thể coi là nguyên lão của Túy Tiên Lâu, cũng có thể xem là thành phần nòng cốt.

- Vài ngày trước, đã tuyển thêm mười tên tiểu nhị, trong đó năm tên phụ trách đại đường, năm tên phụ trách lầu hai và ba, Cẩu Tử và Đại Xuyên, ta thăng hai ngươi là quản sự, quản lý cả đại sảnh lẫn trên lầu các.

- Chương quầy, cái gì gọi là quản lý?

- … Cũng chính là quản sư, chủ quản. Cẩu Tử ngươi trông coi năm tên tiểu nhị ở đại đường, còn Đại Xuyên ngươi quản năm tên trên lầu các.

Cẩu Tử cùng Đại Xuyên lập tức quỳ xuống, cảm động rơi nước mắt:

- Chưởng quầy để mắt đến chúng ta, xem trọng chúng ta hơn mười tên phế vật kia, vì chưởng quầy, tiểu nhân nguyện vào sinh ra tử làm mọi việc cho ngài…

Tiêu Phàm chầm chậm nói:

- Kỳ thật các ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, hai ngươi so với mười tên phế vật kia cũng giống nhau thôi, đều là phế vật cả, hai ngươi có hơn chẳng qua là do thâm niên lâu hơn đám phế vật đấy mà thôi…

****************************************

Sau khi phân phó xong xuôi, Tiêu Phàm mang ghế ra ngồi trước cửa lớn của Túy Tiên Lâu, sau đó ngồi dựa vào ghế ngửa đầu híp mắt, bắt đầu hưởng thụ cái gọi là ánh sáng ấm áp trong buổi chiều ngày đông.

"Trộm cắp thành, nhàn nhã kiếp phù du", những lời này mấu chốt không phải chữ “Nhàn” mà là chữ “Trộm cắp”. Trong suy nghĩ của mỗi người, mình cả đời bận rộn, muốn hưởng thụ thành tựu ít gì cũng phải đợi đến lúc về hưu hay về già, đây không phải ai cũng hiểu rõ hai chữ hưởng thụ. Như tên khất cái vui vẻ ca hát với lão phú ông rượu thịt xa hoa, kỳ thật về mặt tính chất cơ bản hai người này cũng giống nhau thôi.

Tiêu Phàm là người hiểu được thể nào là hưởng thụ, giống như trước đây, lần đầu tiên hắn đi làm trộm cướp, cũng không quên cướp lấy hai bình rượu mang theo, hắn ngoại trừ có lá gan lớn, trong máu cũng mang dòng máu cách mạng, chủ nghĩa lãng mạn, sống trên đời đôi lúc cũng phải như vậy a.

Đột nhiên, ánh sáng đang chói mắt chợt tối sầm lại, Tiêu Phàm có chút bất mãn mở mắt ra, liền thấy một thân ảnh thướt tha đứng trước mặt hắn, che khuất ánh sáng chiếu đến.

Tiêu Phàm mắt liền sáng lên, nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng:

- Tiểu Điềm Điềm, nàng đến đây tìm ta à?

Người mà hắn gọi là Tiểu Điềm Điềm cũng chính là Bão Cầm, kiếp trước và kiếp này, hai bóng hình trong đầu Tiêu Phàm không ngừng biến hóa, tách ra sau đó lại hòa trộn vào nhau, Tiêu Phàm thật sự vất vả để phân biệt ai là ai, nhưng khổ nỗi, đại đa số các lần ấy đều sai lầm.

Bão Cầm bị Tiêu Phàm chụp lấy tay sợ hãi hét lên, sau cơn sợ hãi nàng lại phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.

- Buông tay ta ra!

- Không, ta không buông!

Bão Cầm nóng nảy, tay còn lại hóa quyền thành chưởng, liền ra nhất chiêu “Lực Phách Hoa Sơn”, nhanh như chớp, hung hăng đánh lên đỉnh đầu Tiêu Phàm.

- Ngươi buông tay, buông tay, buông tay, buông tay…

Tiêu Phàm đành phải buông tay, bởi vì phía sau ót của hắn bị đánh đến tê dại rồi, vả lại hắn thật sự không muốn đầu mình bị nàng đánh như chẻ củi, cứ một lần lại một lần liên tục bổ xuống, mà tiểu nha đầu này mới có vài ngày không gặp, đạo lực phát ra sao lại càng lúc càng mạnh, Tiêu Phàm hoài nghi nàng có phải suốt ngày trốn trong phòng khổ luyện chưởng lực, sau đó liền cố tình chạy đến Túy Tiên Lâu thu thập mình.

Trong tiểu thuyết kiếm hiệp thong thường, thiếu niên nhân vật chính thường mang huyết hải thâm thù của cha mẹ, sau đó vô tình rơi xuống vách núi, kỳ lạ ở chổ là bất cứ cái vách núi nào cũng đều có một quyển võ công bí tịch tuyết thế giang hồ ở dưới chờ thiếu niên này đến tìm thấy và tu luyện. Hiển nhiên thiếu niên này sẽ một lòng khổ tu, lâu thì mấy năm, ngắn thì chỉ vài canh giờ, thiếu hiệp đã phá quan trở ra, tự tay trả huyết hải thâm cừu… (vô tình lụm được bí kiếp :110:)

Tiêu Phàm cảm thấy Bão Cầm có nhiều phương diện gần giống như thế, nhưng khác một điểm là nàng không phải có huyết hải thâm cừu, chỉ là hắn bức bách, một tiểu nha đầu chịu nhiều khổ cực…

Bão Cầm hiện tại vẫn đang tức giận trừng mắt nhìn hắn, cả người duy trì trạng thái cảnh giác cao độ, nhìn Tiêu Phàm như là nhìn thấy một tên biến thái vậy.

Tiêu Phàm ẩn ẩn cảm thấy có chút đau lòng, trên đời đúng là có những hiểu lầm không thể giải thích được, Tiêu Phàm đối với nàng hoàn toàn không có ý xấu, còn ngược lại nữa ý, bởi vì Tiêu Phàm với người yêu kiếp trước của hắn có khuôn mặt cực kỳ giống nhau, Tiêu Phàm cùng lắm chỉ là chú ý đến nàng thôi, chỉ tiếc là hiểu lầm ban đầu của hắn với nàng khiến nàng cực kỳ cảnh giác với hắn.

Hơn nữa trong lòng Tiêu Phàm, vị trí của vị thiên kiêm tiểu thư của Trần gia Trần Oanh Nhi so ra cũng không bằng Bão Cầm.

Không thích tiểu thư mà lại đi thích nha hoàng, cái này cũng không quan trọng, nam nhân nhìn thấy nữ nhân, đầu tiên không phải nhìn vào thân phận của nàng, thích chính là chính, không thích là không thích, nên có hỏi tại sao cũng không biết trả lời thế nào, Tiêu Phàm cũng vậy, hắn chỉ cảm thấy nhiều lúc Bão Cầm so với Trần Oanh Nhi còn có mị lực hơn, loại mị lực này cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Mà Trần Oanh Nhi lại thường xuyên ở trong khuê phòng, về phương diện tính tình có chút khô khan chất phác, nhưng điểm làm Tiêu Phàm cảm thấy không thoải mái nhất với nàng chính là ánh mắt, ánh mắt hết sức lãnh đạm, nếu có thể mở miệng được, Tiêu Phàm thật muốn nói với Trần Tứ Lục, hắn có thể hay không cưới nha hoàn mà không cần tiểu thư? Phỏng chừng Trần Tứ Lục không những không có phép mà còn lấy dao làm thịt hắn luôn.

Tiêu Phàm bình tĩnh nhìn Bão Cầm, vẫn không nhúc nhích, trong đầu có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ.

Bão Cầm bị Tiêu Phàm nhìn chăm chú một lúc lâu, thân hình khẽ run lên, nổi da gà khắp toàn thân, hai chân khẽ nhích ra, bộ dáng đúng là tiểu nha đầu này muốn bỏ chạy, khiến Tiêu Phàm không nhịn được muốn ôm nàng vào lòng yêu thương.

- Bão Cầm cô nương, nàng đến Túy Tiên Lầu có việc gì không?

Tiêu Phàm cố gắng điều chỉnh khuôn mặt cho trông hiền lành một chút, ít nhất không làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ.

Khuôn mặt hiền lành của Tiêu Phàm đã phát huy được tác dụng, Bão Cầm quả nhiên buông lỏng đề phòng, nhìn khuôn mặt tuấn tú nho nhã khẽ mỉm cười của hắn, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp của nàng có chút đỏ lên – trông có vẻ như thiếu nữ đã động lòng xuân? Hơn nữa Tiêu Phàm vốn là một thanh niên anh tuấn, nếu trước kia không có hiểu lầm đấy, vị thiếu niên Tiêu Phàm hào hoa phong nhã anh tuấn như thế này tuyệt đối dư sức làm điên đảo tâm can cô bé nai con Bão Cầm này ( ôi nai con giống tui, nai con là tui đó :47: )

Tim nàng hiện giờ đã đập thật nhanh. Nàng cũng không còn nhìn hắn bằng ánh mắt hận thù nữa.

- Ta… tiểu thư nhà ta lệnh ta đến trước, chào hỏi Tiêu công tử.

Bão Cầm nói đến câu cuối thanh âm đã bé đến mức không thể nghe thấy được, đầu nàng càng cúi càng thấp, cơ hồ muốn đụng đến ngực rồi.

Đối mặt với tiểu nha đầu đang thẹn cùng cực kỳ này, Tiêu Phàm lại nhất thời thất thần.

- Ngươi… Ngươi lại nhìn cái gì?

Bão Cầm bị Tiêu Phàm nhìn chăm chú đến mất cả tự nhiên, không tự chủ được liền khẽ nhéo vào người.

- Bão Cầm...

Tiêu Phàm gọi nàng bằng thanh âm hết sức thâm tình.

- Ân?

Bão Cầm vẫn như trước, thẹn thùng cúi đầu.

- Mấy ngày không gặp, nàng…

- Ta làm sao?

Khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ lên như màu ánh nắng nhiều.

- Nàng… Dậy thì, càng ngày trông càng đầy đặn.

Im lặng…

Thật lâu sau…

Bão Cầm bắt đầu thét lên.

- A, vô lại! Cái thứ như ngươi đúng là răng chó không mọc được ngà voi! Xem chưởng!

- Ba!

Ném đá, chọi gạch mời vào đây http://4vn/forum/showthread.php?80140-Chem-gio-Dai-Minh-Vuong-Hau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK