Trong tẩm cung, hai tên thái giám ở phía sau Trịnh công công chạy lên, giống như sói như hổ lao thẳng tới chỗ cung nữ Xuân Thường, một đường lôi Xuân Thường ra ngoài, nếu tốc độ của bọn chậm một chút, chỉ sợ người chết là bọn họ, đừng nhìn Thái tử trước mặt người ngoài yếu đuối vô năng, nhưng ở trong Đông cung phủ Thái tử, lại hết sức lãnh khốc vô tình, hắn ở bên ngoài sinh khí, người trong Đông cung phủ Thái tử cũng sẽ không hay ho, chẳng qua mấy chuyện này đều bị Trịnh công công đè xuống, người bên ngoài không biết thôi.
Trong miệng của Xuân Thường rất nhanh bị người nhét vào một mảnh vải, một đường lôi ra ngoài.
Trịnh công công thật nhanh nhìn về phía Thái tử, âm thanh trấn an Thái tử cất lên:
“Điện hạ, người đừng giận, nô tài sẽ đánh chết tiện tì này, về sau nếu lại có người dám can đảm làm những việc như thế, nhất định sẽ giết không tha, mong Điện hạ thả lỏng tâm đi.”
Trịnh công công cẩn thận liếc mắt nhìn người ngồi trên giường lớn một cái, tâm tình phập phồng bất định, toàn bộ trong Đông cung phủ Thái tử này, chỉ có một người là hắn biết, hỉ nộ ái ố của Điện hạ rốt cuộc là vì cái gì.
Hắn thân là Thái tử Đông cung, nhưng thân lại là một nữ nhi, cho nên hắn vẫn muốn phế đi thân phận Thái tử, mỗi lần ở bên ngoài đều giả dạng thành bộ dáng yếu đuối vô năng, chỉ hy vọng Hoàng thượng giận dữ phế bỏ Thái tử.
Nhưng rốt cuộc Thái tử xuất thân từ hoàng gia, làm sao có thể chịu được đủ loại trêu trọc ở bên ngoài, cho nên mỗi lần bị sỉ nhục trở về, người trong Đông cung phủ Thái tử sẽ không hay ho, những thái giám hầu hạ bên người của hắn không phải chết thì chính là bị thương, hắn vì không muốn để người khác phát giác ra chuyện như vậy, cho nên thường xuyên lặng lẽ xử lý, điều này cũng khiến cho toàn bộ mọi người ở Đông cung phủ Thái tử phủ cho rằng hắn tâm ngoan thủ lạt, tàn khốc vô tình, trên thực tế người chân chính tàn khốc vô tình chính là Thái tử điện hạ.
Hắn thực sợ hãi Thái tử điện hạ tại đây lâm vào tình trạng xấu, càng ngày càng điên cuồng si điên, vì thế mà tâm mất phát điên, nếu nói như vậy, chẳng những Thái tử điện hạ, ngay cả Hoàng hậu cùng người của phủ Tương quốc công, chỉ sợ có thể sẽ bị liên lụy, đến lúc đó người chết có thể sẽ không chỉ là một người hai người, tâm tình Trịnh Đồng có chút trầm trọng.
Bất quá Trịnh Đồng không dám có nửa điểm bày tỏ, cung kính cúi đầu.
Phượng Ngọc Tuyền ngồi trên giường lớn, lúc này trong đầu từ từ có chút thanh minh, cô xuyên qua, xuyên đến trên người là Thái tử, lúc đầu cô còn vui vẻ, xuyên vào trên người một người nam nhân, kiếp trước chuyện cô đau đầu nhất chính là thân con gái, rất nhiều chuyện không có biện pháp ra tay ra chân đi làm, không nghĩ tới sau khi xuyên qua, lại xuyên vào trên người của một người nam nhân, điều này thật sự là quá tốt.
Nhưng theo ý thức ở trong đầu ngày càng nhiều, cô rốt cục minh bạch, mặc quần áo nam tử nhưng người căn bản lại không phải nam tử, mà là mặc trên người của một khối thân thể là nữ nhi, thân nữ nhi này còn là Thái tử Đông cung của Đại Lịch.
Một nữ tử thế nhưng lại trở thành Thái tử Đông cung, có thể nghĩ ra trên người của nàng cất dấu một cái âm mưu lớn kinh thiên đông địa như thế nào a.
Cô từng là Phượng Ngọc Tuyền, tổng giám đốc tập đoàn Lan Chi của thế kỷ hai mươi mốt, 26 tuổi, chết vì ung thư vú ở giai đoạn cuối, hoặc là nên nói cô chết trong một màn âm mưu có kế hoạch, trên thực tế mặc dù không có màn âm mưu tính kế kia, cô cũng sẽ chết vì ung thư vú ở giai đoạn cuối, đáng tiếc người mà cô tin tưởng kia, căn bản không biết cô là bệnh nhân mắc hung thư vú giai đoạn cuối, cho dù bọn họ không phái người động thủ, cô cũng sống không quá ba tháng.
Trong tẩm cung, Phượng Ngọc Tuyền ngồi trên giường lớn nghĩ tới chuyện kiếp trước của mình, không khỏi thê lãnh cười rộ lên, tươi cười như thế, khiến cho người ta đau lòng đến cực điểm.
Kiếp trước, cha của cô phong lưu thành tính, hoa tâm lạm tình, người này có bề ngoài anh tuấn tiêu sái, hơn nữa lấy một loại tư thái hào phóng với các thiên kim, khiến cho rất nhiều người phụ nữ chạy theo xua như xua vịt, mẹ của cô thân là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, bởi vì yêu người cha trẻ tuổi anh tuấn, cho nên không để ý đến phản đối của cha mẹ, kiên định gả cho cha của cô, nhưng sau khi mẹ cô sinh cô cùng em gái, cha cô phong lưu thành tính, bản tính liền lộ ra không bỏ sót chút gì, mẹ của cô cả ngày lấy lệ để rửa mặt, ông ngoại cùng bà ngoại chịu không nổi người con rể như vậy, quyết định trục xuất người con rể này ra khỏi Phượng gia, không nghĩ tới hai lão nhân gia lại mất trong một vụ tai nạn xe cộ.
Tất cả Phượng gia đều rơi vào trong tay người cha của cô, từ đó về sau, trong nhà không còn bóng dáng của ông ta, thân thể của mẹ càng ngày càng không tốt, nguyên nhân vì mẹ cô quá đau lòng liền sinh bệnh, cho nên Phượng Ngọc Tuyền từ nhỏ liền không thích đàn ông, căm hận đàn ông, ở trong lòng của cô, đàn ông đều là kẻ phong lưu hoa tâm, lạm tình vô sỉ, cô cùng mẹ còn có em gái nương tựa vào nhau, còn cha cô vẫn vui chơi ở bên ngoài.
Nhưng có một ngày, ông ta thế nhưng dẫn theo một người phụ nữ trở về, nói mình yêu người phụ nữ kia, quyết định ly hôn với mẹ, mẹ cô rốt cuộc không chịu nổi đả kích như vậy liền chết ngất, mà cô trơ mắt nhìn cha ôm người phụ nữ kia ly khai, cô ngăn cản đường đi của ông ta, chất vấn hắn vì cái gì nhẫn tâm như vậy, cha một cước đá văng cô ra, vẻ mặt chán ghét ly khai bọn họ.
Khi đó cô biết được một chuyện, cha chưa từng thích mẹ, ông ta lấy mẹ chỉ vì tiền của bà, hai chị em cô là do bà sinh, cho nên ông ta chưa từng yêu thương bọn họ.
Sau đó cha lợi dụng quan hệ, bức bách mẹ cùng ông ta ly hôn, nhưng ngay sau đêm ly hôn đó, mẹ để lại một phong thư cho cô, trên người trang bị đầy thuốc nổ tự chế, chạy tới chỗ ở của cha cùng người phụ nữ kia, đốt thuốc nổ, nổ chết ông ta cùng người phụ nữ kia, nhưng đồng thời người chết còn có chính bà.
Chiếu theo phong thư bà lưu lại cho cô, là để cho cô kế thừa sản nghiệp của ông bà ngoại, tập đoàn Lan Chi, cũng dặn cô hãy chăm sóc em gái thật tốt.
Một năm kia cô vừa tròn 20 tuổi, sinh viên đại học năm nhất, bởi vì cha mẹ cùng chêt, cô liền dứt khoát tạm nghỉ học, tiến nhập tập đoàn Lan Chi, lấy niên kỉ 20 tuổi của mình vùi đầu vào bên trong thương trường rộng lớn, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng chuyện gia đình cô trải qua, khiến cho tâm tính cô trưởng thành sớm, tính cách lạnh nhạt, thủ đoạn nhanh chuẩn, rất nhanh khiến cho người của tập đoàn Lan Chi thừa nhận vị tổng giám đốc trẻ tuổi là cô.
Chẳng những cô yên ổn ngồi vào vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lan Chi, còn nhanh chóng chuyển sang nền công nghiệp mỹ phẩm chuyên thuộc về tập đoàn Lan Chi, khiến cho tập đoàn Lan Chi trở thành lão đại trong ngành kinh doanh đồ trang điểm, cô trở thành nhân vật truyền kỳ trong nước, đi lên thành người giàu có đứng đầu ở Châu Á, có thể nói muốn người có người, muốn tài có tài, tài mạo song toàn.
Cô giống như một ánh hào quang, là người nổi tiếng trong giới truyền thông, trong mắt cánh đàn ông cô giống là một chiêc túi thơm, đi đến đâu cũng là trung tâm của vũ trụ, bên cạnh cô chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Trong đó có một người đàn ông cực kỳ cố chấp, theo đuổi cô suốt năm năm, nhưng mặc dù theo đuổi cô năm năm, cô đối với người đàn ông kia lúc nào cũng lúc gần lúc xa.
Cô biết, cả đời này cô sẽ không có cơ hội để tâm đến một người đàn ông, bởi vì trước đó cha cô đã lưu lại cho cô một bóng ma, khiến cho cô rất khó tin tưởng vào đàn ông.
Chỉ là cô không nghĩ tới, tên đàn ông này quá chấp nhất, mắt thấy cô thờ ơ, thế nhưng dám đem tay đụng đến trên người của em gái cô, mà cô hiểu rõ người cô yêu nhất chính là cô em gái này, thế nhưng lại vì một người đàn ông quyết định trừ bỏ người chị này là cô, để cho cô ta ngồi trên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lan Chi.
Khi đó cô cũng mới biết bản thân mình mắc ung thư vú, còn là ung thư vú giai đoạn cuối, nếu bọn họ cái gì cũng không làm, có lẽ cuối cùng tập đoàn Lan Chi sẽ có cơ hội thuận lợi rơi vào tay của bọn họ, thế nhưng chung quy bọn họ lại quá nóng vội, để cô phát hiện ra dấu vết bọn họ để lại.
Để cô biết chính em gái mình thế nhưng lại vì vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lan Chi muốn trừ bỏ người chị gái là cô, lòng của cô lạnh, lạnh quá, cô dứt khoát tìm luật sư, sau đó đem tất cả tài sản thuộc tập đoàn Lan Chi hiến tặng cho quốc gia, cô muốn cho tên đàn ông chấp nhất kia giỏ trúc múc nước dã tràng, cô muốn cho em gái của cô biết, nếu không có người chị này, cô ta cái gì cũng không có, tất cả cẩm y ngọc thực, tất cả giàu có xa hoa, tất cả xinh đẹp như hoa, tất cả đều là của người chị này cung cấp nuôi nấng cô ta.
Nếu không có người chị này, bất quá cả đời cô ta sẽ phải trải qua nghèo túng mà thôi.
Trong tẩm cung, Phượng Ngọc Tuyền nghĩ đến kiếp trước cảm xúc trăm mối ngổn ngang, không khỏi "ha ha" cười rộ lên, nước mắt như mưa liền chảy xuống.
Trịnh Đồng đứng trước giường sợ hãi, bùm một tiếng liền quỳ xuống, kinh hoảng kêu lên:
“Điện hạ, người làm sao vậy, đừng dọa lão nô, nếu như người có chỗ nào không vui, người hãy đánh chửi lão nô, trăm ngàn lần không cần nghẹn hỏng chính mình, điện hạ, người trăm ngàn phải bảo trọng thân thể a.”
Phượng Ngọc Tuyền không để ý tới Trịnh Đồng, nở nụ cười trong chốc lát, rồi tiếng cười bỗng nhiên tắc nghẽn đình chỉ, cô nâng tay lau khô nước mắt trên mặt, lông mày thâm thúy nhướn lên.
Người như vậy không đáng để cô thương tâm, kiếp trước cô đã chết, chết trong kế hoạch của bọn họ, hiện tại cô đã trọng sinh, không còn là bệnh nhân mắc bệnh ung thư vú, mà là một người khỏe mạnh, nghĩ như vậy, tâm tình Phượng Ngọc Tuyền có chút thư sướng, kiếp trước một khắc kia khi cô biết mình mắc ung thư vú, cô cỡ nào khát vọng có một bộ cơ thể khỏe mạnh cường tráng đầy khí lực a, không nghĩ tới ông trời rốt cuộc vẫn đối xử tử tế với cô, thế nhưng để cô trọng sinh.
Phượng Ngọc Tuyền nhìn Trịnh Đồng quỳ trước giường, trí nhớ trong đầu hiện lên, người này là đại tổng quản Đông cung phủ Thái tử, đối với cô cực kỳ trung tâm.
“Đứng lên đi.”
Phượng Ngọc Tuyền thản nhiên mở miệng, Trịnh Đồng cẩn thận ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phượng Ngọc Tuyền một cái, đánh giá cùng phán đoán điện hạ đây là không tức giận sao? Trịnh Đồng nhìn Phượng Ngọc Tuyền, cảm thấy Điện hạ so với trước kia tựa hồ có chút không giống, muốn nói không giống thế nào, hắn nhất thời cũng không biết nói thế nào cho rõ, nhưng hắn chỉ cảm thấy tựa hồ không giống với trước đây.
“Điện hạ, người không sao chứ? Lão nô biết tâm tình người hiện tại không vui, lúc trước trong Bảo Khố Chi Lâm bên kia, chẳng những Tần vương thế tử trêu đùa người, Vinh thân vương gia còn đánh bay người, cho nên tâm tình Điện hạ khẳng định không tốt, như vậy, lão nô kêu vài người đến đây cho Đện hạ xả giận, chỉ cần Điện hạ không khiến mình bị thương là tốt rồi.”
Phượng Ngọc Tuyền nghe trong lời nói Trịnh Đồng, trong đầu lơ đãng hiện lên một ít hình ảnh, những hình ảnh này đều là của Thái tử Dung Trăn bởi vì ở bên ngoài sinh khí, liền lấy người hầu bên người làm túi trút giận, trong đó nàng lấy roi ngoan lệ đánh thái giám, còn có dùng chân đá, thậm chí còn lấy đồ vật ném, tóm lại không ít tiểu thái giám chết trong tay của Thái tử.
Phượng Ngọc Tuyền đối với đời trước làm những chuyện như vậy tâm tình có chút bất lực bó tay, chính mình không bản lãnh làm cho Hoàng thượng phế bỏ đi thân phận Thái tử, làm sao có thể lấy người hầu hạ bên người để trút giận đây, thậm chí còn hại chết không ít người, Thái tử này cũng không phải là thứ tốt a, Phượng Ngọc Tuyền hừ lạnh, bất quá từ giờ trở đi, cô không còn là Phượng Ngọc Tuyền của kiếp trước nữa, mà là Thái tử Dung Trăn.