Editor: Xám
Hàn Đan bị Kỷ Vân Dực làm giật mình như vậy, chút rượu uống vào lập tức tỉnh ra vài phần, đỏ mặt không an phận giãy dụa thân thể, muốn tránh thoát khỏi sự giam cầm của người đó. Không ngờ vùng vẫy không có kết quả, ngược lại bị người ta giữ vai, nhất thời tiến thoái lưỡng nan không thể động đậy.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông vài giây, nhanh trí nhíu mày "Ọe ——" một tiếng tỏ vẻ muốn ói lại dừng. Kỷ Vân Dực đứng dậy, cô đang thầm vui sướng vì thực hiện được mưu kế nhỏ, lại phát hiện ra người chợt nhẹ bẫng, đã bị người ta tóm cổ áo xách từ ghế sofa lên, kéo cô một mạch vào nhà vệ sinh.
Hình ảnh một vài người đàn ông vì hoảng sợ mà luống cuống kéo quần đập vào tầm mắt, phản ứng đầu tiên của Hàn Đan là nhanh chóng che mặt lại."...... Anh điên rồi! Đây là nhà vệ sinh nam!"
Anh không coi ai ra gì kéo cô vào một buồng nhỏ đã mở cửa, sau đó đóng cửa lại.
Bên ngoài truyền đến vài tiếng oán trách đại loại như "Có bệnh à", nhưng trong nháy mắt đã không còn tiếng động gì nữa, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Nghĩ cũng đoán được thế nào người họ Kỷ nào đó ra ngoài cũng sẽ đưa một đống đàn ông áo đen theo, chắc chắn mấy ông chú phàn nàn đã bị dọn sạch rồi.
Trong căn buồng nhỏ hẹp, tại toilet nam của khách sạn.
Hàn Đan đi giày cao gót rất cao, lảo đảo cố gắng đứng vững.
Kỷ Vân Dực mặt không đổi sắc đứng ở trước mặt cô.
Và chiếc bồn cầu màu trắng vô tội kia.
"Không phải muốn nôn sao? Nôn đi." Anh nhíu mày nói.
"Bây giờ tôi không muốn nôn nữa." Nhưng cổ tay muốn mở cửa của lại bị bắt lấy. Cô dùng sức vùng vẫy thoát ra, ai ngờ đối phương chỉ kéo rất nhẹ, vừa vung ra, tay lại đập lên vách gỗ, sinh đau đớn.
Nỗi đau khiến vành mắt người ta chua xót.
"Anh có thể giả vờ không nhìn thấy tôi, rồi cứ như vậy mà bỏ đi không?" Mượn cảm giác hơi say, cô ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười bi thương, "Chỉ hôm nay mà thôi, cầu xin anh."
Có thể là nghe theo, phối hợp, nhẫn nhục chịu đựng, lạnh nhạt, mặc cho anh hết lần này đến lần khác xuất hiện trong cuộc sống của tôi, sau đó thay đổi nó hoàn toàn.
Nhưng hôm nay, làm phiền anh tránh ra được không?
Mệt mỏi quá. Tôi bôn ba trong ánh mắt đồng cảm của những người biết chuyện, mỗi một nụ cười cố gắng bình tĩnh, mỗi một lần đối mặt giống như vô tình, mỗi một câu chuyện phiếm điềm nhiên như không đều kiệt quệ sức lực.
Muốn ở một mình, dùng tất cả thời gian để kỷ niệm và quên đi.
Đột nhiên, bàn tay va đập đến đỏ bừng bị người khác nắm lấy, sự lạnh lẽo nơi ngón tay dần dần được ấm áp bao phủ.
"Đừng cười nữa, thật xấu xí." Kỷ Vân Dực khẽ cau mày.
Không còn sức lực tránh thoát nữa, cô chỉ rũ mí mắt xuống, để mặc anh nắm, đứng nguyên tại chỗ.
"Em thích cậu ta?" Lần đầu tiên gặp mặt anh đã từng hỏi câu này.
"Đúng vậy, thích. Đã thích rất lâu rồi, nhưng chỉ có thể đứng từ xa mỉm cười chúc phúc cho hôn lễ của anh ấy và người khác. Kỷ Vân Dực, tôi thảm hại như vậy, anh hài lòng chưa?" Cô nói từng chữ xong, dáng người gầy yếu run lên nhè nhẹ.
Ánh sáng ấm áp chiếu vào mắt người đàn ông, hiện ra nhiều màu sắc chồng lên nhau, giống như một khối hổ phách ảm đạm. Anh im lặng giây lát, đẩy cửa kéo cô ra ngoài. Lần này đã dùng đủ lực, cầm cổ tay cô phát đau.
Hàn Đan loạng choạng theo anh đi vào đại sảnh của khách sạn. A Khiết thấy hai người xuất hiện, vội vã đi lên, vẻ mặt lo lắng.
"Gặp gỡ ở phòng vệ sinh, đúng là cách khiến người ta có cảm giác mới mẻ." Người đàn ông mặc đồ tây màu xám đậm bên cạnh cô lười biếng trêu chọc, dường như hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt u ám của người nào đó.
"Bảo Đỗ Như Lâm tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, ngay bây giờ." Kỷ Vân Dực căn dặn người đàn ông áo đen ở phía sau. Giọng nói giống như đã kết thành băng, lạnh lẽo bức người.
"Ai chà, người ta xử lý gióng chống khua chiêng như vậy, nói không chừng sẽ không ổn đâu, dù sao cũng phải có lý do chứ." Giọng nói của người đàn ông yêu nghiệt du dương. Dưới làn tóc mai mềm mại, một đôi mắt bồ câu đào hoa màu xám hơi híp lại, dường như bất kỳ lúc nào cũng mang theo ý cười lười biếng vô cùng thong thả. Nếu nói hào quang của Kỷ Vân Dực giống như mặt trời nóng bỏng lóa mắt, vậy khí chất ôn hòa của người này lại giống như trăng ẩn trong mây.
"Nói với ông ta cô dâu là người của tôi." Lời ít mà ý nhiều.
"Ừm, lý do này không tệ." Người nọ cười khẽ.
"Anh điên rồi à?!" Mắt thấy mấy người đàn ông áo đen trả lời rồi rời đi, trên mặt Hàn Đan đã mất đi sắc máu.
"Không phải muốn lấy người đàn ông đó sao, anh tác thành cho em." Kỷ Vân Dực mặt không đổi sắc kéo cô đi về phía cầu thang máy."Nếu như em không ngại mặc áo cưới đã qua tay, một lát nữa có thể đứng ở vị trí cô dâu tiến hành hôn lễ lại từ đầu."
"Tên điên này, buông tay ra!" Trong mắt cô đầy vẻ kinh hoàng, bị ném mạnh vào trong thang máy.
Thang máy đi lên. Anh đứng quay mặt về phía cửa, không nhìn cô thêm cái nào nữa.
Vào giây phút cửa sắp mở ra, một bàn tay giữ chặt vào nút đóng.
"Anh nhất định phải bức tôi vào tình cảnh thảm thương thế này sao?" Giọng nói của cô đang run rẩy.
"Sau khi gả vào nhà họ Đỗ em sẽ có thể sớm chiều bên cạnh người em thích, phải vội vã lên mới đúng..."
Lời nói ngừng ở đây.
Khi ánh mắt dừng ở trên mặt cô, đã mất đi âm thanh.
Đáy mắt chứa đầy chất lỏng long lanh trong suốt, hiện ra nỗi bi thương tan nát.
Cô cứ dùng đôi mắt đau khổ ướt đẫm như vậy để nhìn mình, giống như một chú hươu con cô đơn không nơi nương tựa.
Trong ấn tượng chưa bao giờ từng thấy cô khóc.Từ phẫn nộ giằng co lúc đầu, đến nhẫn nhục chịu đựng về sau. Cho dù là tình cảnh quẫn bách chật vật đến mức nào, cuối cùng vẫn là vẻ mặt thản nhiên. Mà lúc này, khi giọt lệ đầu tiên tràn mi lăn xuống gò má, tay phải của anh lại giống như không chịu khống chế mà vuốt nhẹ lên gò má cô.
Chỗ tiếp xúc của ngón tay ấm áp ở cạnh quai hàm, Hàn Đan hai mắt ngấn lệ mê man nhìn anh, mà anh cũng nhìn bàn tay mình giống như không thể tin được, sửng sốt xuất thần.
Tiếp đó, từng giọt lệ to mang theo hơi ấm rơi xuống, thấm ướt ngón tay anh.
Người đàn ông đứng nguyên tại chỗ trầm mặc giây lát, đưa tay kéo cô vào trong lòng mình.
Hàn Đan muốn đẩy anh ra, nhưng lại phát hiện chút sức lực đó giống như kiến càng lay cây. Dứt khoát vùi đầu xuống nức nở nghẹn ngào, bả vai run lên, giống như một đứa trẻ bị uất ức.
Nỗi đau lòng đã đè nén rất lâu sau khi thất tình giống như thủy triều trào dâng, tất cả sự ngụy trang chẳng khác nào vỡ đê ngàn dặm. Trong hai mươi tám năm đã trôi qua, cuối cùng sự mến mộ giữ lại lâu nhất đã bị người ta vẽ lên một điểm dừng trắng nhợt.Người đã từng yêu, vẫn còn yêu, không thể yêu nữa. Em đứng ngoài nhìn hạnh phúc của anh, chia sẻ niềm vui sướng của anh, điềm nhiên như không với sự đùa cợt châm chọc và đồng cảm thương hại kia, rồi lại hối hận mình chưa từng có dũng khí nói yêu anh.
Chính vào lúc này, cửa thang máy mở ra.
Rất nhiều người đứng bên ngoài cửa bao giồm cả Đỗ Như Lâm. Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người đều trợn tròn mắt, hoàn toàn lặng ngắt như tờ. Kỷ Vân Dực một tay ôm Hàn Đan, một tay ấn đầu cô vào lồng ngực, cau mày nhìn lướt qua bên ngoài một cái, lạnh lùng nhả ra vài chữ: "Đi xuống, cảm ơn." Khí thế mạnh mẽ khiến mọi người cảm thấy toàn thân cứng ngắc. Bên cạnh lập tức có người nhanh chóng ấn nút tầng một nhanh như điện giật. Cửa chầm chậm đóng lại, thang máy đi xuống.
"Khóc xong rồi à?" Anh hỏi.
Hàn Đan cúi đầu xuống sụt sịt mũi, ánh mắt cố gắng tránh né dấu vết ẩm ướt trên ngực người nào đó.
"Khóc xong rồi thì đi ra." Anh bỏ lại một câu đã đi ra bên ngoài.
Rốt cuộc hôm nay có phải ngày mất mặt hay không...... Hàn Đan thở dài một hơi, đang định ra khỏi thang máy nhưng chân lại đau đớn, "Sss ——" hít vào một hơi khí lạnh. Cúi đầu mới phát hiện ra đằng sau mắt cá chân đã bị giày mới cọ rách da, đi đường ma sát đến mức đau đớn một hồi. Cô nghĩ một lát, cởi giày ra xách ở trên tay, ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt nhíu mày của Kỷ Vân Dực.
Một giây sau, chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng mất đi cân bằng. Cô hoảng hốt hô thành tiếng, người đã bị người ta ôm ngang trong lòng, hoảng hốt làm giày rơi xuống đất"…của tôi."
"Đừng hy vọng anh sẽ nhặt giày cho em." Lời chưa ra khỏi miệng đã bị anh cắt ngang.
"Thả tôi xuống, tôi tự nhặt."
"Em tiếp tục nhích tới nhích lui anh sẽ ném em và đôi giày kia lên lầu." Anh nghiến răng, lạnh mặt ném cô vào trong xe.
Đèn hoa vừa lên. Người đàn ông yêu nghiệt ngồi ở ghế lái của chiếc BMWX5 màu đen quay đầu lại, rất hứng thú nhìn hai người, hỏi: "Đầu tiên là nhà vệ sinh, về sau là cầu thang máy, bây giờ là đâu đây?"
"Đưa cô gái phiền phức này về." Sau khi nói xong Kỷ Vân Dực đã tựa vào lưng ghế sau, mặt quay ra bên ngoài cửa sổ, không nói một lời.
"A Khiết đang ở đâu?" Vừa mới khóc xong, giọng của Hàn Đan rất nặng âm mũi.
"Đồng nghiệp của cô?" Người đàn ông yêu nghiệt cong môi lên, "Lo hai vị vẫn chưa thỏa mãn, có thể còn có sắp xếp khác, cho nên vừa rồi đã cho người đóng gói chuyển phát về rồi. A, đúng rồi, tôi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi là Lạc Tiêu, tạm thời đảm nhiệm tài xế chuyên trách bên người của vị bên cạnh cô."
Tài xế chuyên trách …bên người sao? Cách gọi này thật là kỳ lạ. Ánh mắt của Hàn Đan lướt từ gương mặt yêu nghiệt quá mức xinh đẹp kia sang khuôn mặt biến thái bên cạnh, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều gian tình."Xin chào, tôi tên là Hàn Đan."
"Nếu như tôi nhớ không nhầm, hẳn là nhà cô ở trên đường Tây Lâm."
"Tại sao anh biết?" Cô kinh ngạc.
"Ừm, tại sao tôi lại biết nhỉ?" Anh mang theo ý cười mơ hồ không rõ.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ liên tục lùi lại. Hàn Đan tựa vào cửa sổ, trong đầu rối bời, cả người vì say và mệt mỏi mà buồn ngủ.
Sự im lặng lan tràn.
Nhìn vào kính chiếu hậu, đôi nam nữ một trái một phải ngồi kề cạnh cửa sổ quay sang hai bên, khoảng trống ở giữa có thể chen thêm vị trí của hai người nữa. Lạc Tiêu cong môi, chậm rãi đạp chân ga xuống, sau đó đột nhiên rẽ ở ngã tư đường.
Dưới tác dụng của quán tính, Hàn Đan không hề phòng bị thuận thế ngã xuống, đầu đập lên đùi Kỷ Vân Dực.
Cô cuống quýt ngồi dậy.
Đèn bên đường xuyên qua cửa sổ, buồng xe sáng lên trong nháy mắt, rồi lại nhanh chóng tối đi.
Mà trong khoảnh khắc đó, đập vào mắt Hàn Đan là vẻ mặt không thể hiểu rõ của người đàn ông.
Anh nhìn về phía mình. Ánh mắt giống như sơn cốc bị sương mù bao phủ, che giấu tất cả, nhưng đường nét lại như ẩn như hiện.
Sự tối đi nhanh chóng đã làm mơ hồ tất cả. Một giây sau, cái cô nhìn thấy chỉ là nửa bên mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ của anh.
Là ảo giác sao?
Một chút đau thương và dịu dàng lướt qua đó.
Cô không dám khẳng định.
"Dùng Lafite* 82 năm làm lương cơ bản, hẳn là có thể tìm được một số tài xế có kỹ thuật lái xe giỏi hơn." Giọng nói của người đang ông ở ghế sau u ám.
*Lafite: Château Lafite Rothschild – một trong những nhãn hiệu rượu vang đắt tiền nhất thế giới.
"Tôi sai rồi." Thái độ nhận tội của tài xế nào đó khá tốt đẹp.
Xe tới dưới lầu.
Hàn Đan nói lời cảm ơn với Lạc Tiêu rồi lập tức định xuống xe. Lại thấy có người đặt một đôi giày hở mũi màu tím sậm lên mặt đất bên ngoài cửa xe. Gót giày không cao, trên giày nạm hoa đính ngọc màu đen, dưới ánh đèn hiện ra sắc ngọc ảm đạm. Trên đế giày in kí hiệu hoa văn phức tạp của nhãn hiệu đắt tiền nào đó.
Cô hơi kinh ngạc quay đầu lại.
"Đền cho em." Kỷ Vân Dực ngồi yên không nhúc nhích, "Anh không thích nợ đồ của người khác. Không thích thì vứt đi."
Anh cho rằng ai cũng là tên phá gia như anh sao? Hàn Đan không biết làm sao. Nếu như nói không nhận, với tính cách của anh sẽ thật sự cho người ném thẳng đi, coi như đôi giày này lãng phí rồi.
Vì vậy cô dứt khoát xuống xe đi vào, vừa chân đến bất ngờ, mà chỗ gót chân làm bằng da rất mềm.
"Cảm ơn. Hôm nay tôi......" Cô moi ruột moi gan nghĩ ra câu khéo léo một chút. Dù sao, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều rất bất ngờ.
"Ở trước mặt người khác em cũng khóc như vậy sao?" Anh đột nhiên hỏi.
Cô ngẩn người, không biết nên đáp thế nào.
"Thôi." Anh giống như chợt mất đi hứng thú với đáp án, "Đi thôi."
Lạc Tiêu vẫy vẫy tay với cô, lái X5 rời đi, ba chiếc xe màu đen đi theo phía sau như cái đuôi.
Hàn Đan đứng nguyên tại chỗ, làn váy bị gió nhẹ nhàng thổi bay lên, giống như một chú cá cô đơn trong biển sâu