• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ quán vừa nghe, vội vàng giải thích: "Quý khách, xin thứ lỗi, tiểu điếm đã hết chỗ, ngài xem......"

"Nói nhảm!"

Đại hán kia mắng to: "Ngươi biết chủ tử nhà ta là ai không?"

"Ngài không nói tiểu nhân nào biết ......"

"Hừ, vậy ta nói cho ngươi biết, nghe cho kỹ đừng sợ són ra quần, chủ tử nhà ta chính là Tam hoàng tử Xuất Vân quốc!"

Chủ quán sửng sốt một chút:" Cho nên?"

Đại hán sững sờ: "Còn cái gì? Ngươi sợ choáng váng rồi à? Tam hoàng tử Xuất Vân Quốc giá lâm, ngươi còn không tranh thủ nhường phòng trống, quỳ xuống đất nghênh đón, còn dám bày đặt chỗ này nói to nhỏ?"

Chủ quán lặng lẽ cười: “Quý khách này, ngài có thấy vị công tử đang cầm hành lý kia sao?”

“Ân……”

“Hắn là xem Thái Tử Hải Quốc, kế vị Quốc Quân đời sau!”

Đại hán: “……”

“Vị cô nương mặt xám mày cau đầu rối bù kia ngài thấy không?”

“Ân……”

“Nàng là trưởng công chúa Dạ Phong Quốc, muội muội Quốc Chủ !”

“……”

“Ngài thấy vài vị khách nhân mang sủng vật phát điện không?”

Đại hán đã yếu thế đi nhiều: “Hắn, bọn họ là thần thánh phương nào?”

Chủ quán: “…… Ách, không biết.”

“Ân? Cmn ngươi chơi ta?”

Chủ quán thở dài một tiếng: “Không phải, chỉ là bọn hắn thật sự quá nhiều……”

Đại hán: “…… Tiền, chúng ta có rất nhiều!”

Chủ quán gật đầu nói: “Cái này tiểu nhân đương nhiên biết, nhưng quán đã đầy khách, không có khả năng đuổi người, nếu không danh dự tiểu điếm còn đâu……”

Đại hán kia giận dữ, đột nhiên rút bảo đao ra, chỉ hướng chủ quán cười lạnh nói: “Hôm nay ngươi muốn đuổi hay không thì cũng phải đuổi, nếu không, hắc hắc, đừng trách đao kiếm không có mắt!”

“Ân?”

Đại hán đột nhiên chém xuống một đao! Cương mãnh sắc bén!

Tần Lôi và Vân Thanh Khung liếc nhau, đều hơi kinh hãi, đại hán này, ít nhất cũng là Tam phẩm Võ Giả!

Nhưng mà……

Chủ quán hừ một tiếng, một chân đạp ra, oanh!

Đại hán trực tiếp đị đá bay đánh vỡ cửa phòng ra mấy chục mét, rơi xuống đất. "Bịch" một tiếng, ngã xuống không dậy nổi.

Mọi người: “……”

Cơ mặt Tần Lôi hơi hơi co rút: “Không…… Không hổ là dưới chân Thánh Địa, chủ quán khách điếm cũng ít nhất là Bát phẩm Võ Giả!”

Chủ quán giận dữ: “Dám ở chỗ ta giương oai diễu võ, ngươi tưởng Xuất Vân Quốc là do quốc chủ với hoàng tử các ngươi định đoạt?”

“Nơi này là thiên hạ Huyền Thiên Đạo Tông!”

“Nói cho ngươi biết, Thất gia gia, Tam nhi nữ ta là nội môn đệ tử Huyền Thiên Đạo Tông! Chọc giận ta, một con bồ câu đưa thư lên, một đám các ngươi đều chịu khong nổi!”

Lão bà chủ quán chạy ra, thấy cảnh này vội khuyên nhủ: “Lão gia, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài, ngươi xem ngươi lại phát hỏa, ngoan, đem chân thu lại, ai, đối, nhấc lên, để xuống, rồi để xuống đi……”

Mọi người: “……”

Đại hán kia giãy giụa bò lên, trước khi đi còn uy hiếp: “Ngươi, các ngươi chờ! Tam hoàng tử sẽ không tha các ngươi!”

Mấy người Tần Lôi nhìn một tuồng kịch như vậy tuy thấy chút thú vị nhưng trong lòng lại lo sợ bất an.

Dưới chân Thánh địa, thế tục hoàng quyền căn bản như trò đùa, trước lực lượng tuyệt đối, cái gì hoàng đồ bá nghiệp, cái gì quyền thế địa vị đều chỉ là mây bay mà thôi.

Đương nhiên, ngươi có địa vị ở trong thánh địa, đó chính là một chuyện khác……

Mọi người ở chỗ này ba ngày, nghỉ ngơi tốt một phen, chuẩn bị tham gia khảo hạch nhập môn.

Nơi này trên cơ bản đều là thiếu niên tinh anh khắp nơi tới tham dự khảo hạch, ba ngày không biết đã xảy ra bao nhiêu xung đột, tử thương nghiêm trọng……

Chủ quán đúng là đã trải việc đời, mỗi khi có người bị nâng ra ngoài liền lạnh nhạt kêu một tiếng: “Có một phòng trống, người muốn trọ thì tới nhanh!”

Rốt cuộc cũng tới ngày Huyền Thiên Đạo Tông khai sơn môn.

Lý Thiên Sinh, Franklin, Tần Lôi, Tần Tích Vũ, Vân Thanh Khung, đoàn người sáng sớm dã xuất phát, đi hướng tới sơn môn Huyền Thiên Đạo Tông.

Dọc đường đi rộn ràng nhốn nháo, rất có tinh anh thiên hạ hội tụ tại đây, cao thủ nhiều như mây, cường giả như mưa.

Tần Lôi vừa thấy, đội ngũ tham dự báo danh đã xếp thành mấy chục hàng dài, chau mày, lựa chọn một cái ngắn nhất trong đó, đoàn người vội qua xếp hàng.

Qua một canh giờ, Lý Thiên Sinh đã sớm ngủ rồi, rốt cuộc cũng đến lượt họ.

Tần Lôi, Tần Tích Vũ, Vân Thanh Khung ba người tự nhiên là không hề vấn đề, đăng ký một chút tên họ tuổi lai lịch thân phận gì đó, đã bị liệt vào chờ tuyển.

Lý Thiên Sinh tới nơi này, đệ tử phụ trách đăng ký Huyền Thiên Đạo Tông không ngẩng đầu lên đã hỏi: “Họ tên!”

Tần Lôi sửng sốt, vội nói: “Hắn, lão nhân gia không phải tới tham gia khảo hạch, là đi cùng ta……”

Đệ tử kia ngẩng đầu nhìn hai người một cái: “Có thể đi cùng nhưng nếu không tham dự khảo hạch thì không được tiến vào trong sơn môn Huyền Thiên Đạo Tông!”

Lý Thiên Sinh bĩu môi, Tần Lôi chau mày.

“Làm, khụ khụ, để sư phụ cùng đi cũng không được sao?”

Đệ tử kia không kiên nhẫn nói: “Mặc kệ sư phụ đệ tử, tôi tớ thị vệ, nha hoàn hạ nhân, không thông qua khảo hạch đều không được đi vào! Ngươi nghĩ Huyền Thiên Đạo Tông là nơi nào? Còn nghĩ ngươi vẫn là đại thiếu gia sao!”

Lý Thiên Sinh gãi đầu: “Như thế có điểm không hay, từ xa tới mà không thể tiến vào sơn môn ……”

Tần Lôi khẽ nói: “Sư phụ, ngài xem ……”

Lý Thiên Sinh cười cười: “Không sao, cứ theo quy củ đi, vi sư cũng tham dự khảo hạch là được.”

Ba người Tần Lôi, Tần Tích Vũ, Vân Thanh Khung khiếp sợ.

“Cái gì?!”

Đệ tử kia bị bọn họ dọa sợ tới mức nhảy dựng, giận dữ nói: “Các ngươi rống lớn như vậy làm gì! Làm ta sợ nhảy dựng!”

Tần Lôi vội thấp giọng nói: “Sư phụ, ngài…… Ngài xác định sao?”

Lý Thiên Sinh cười nói: “Cái này có gì đâu, chỉ là khảo hạch cái nhập môn thôi? Như thế nào, ngươi sợ sư phụ không qua được?”

“Đương nhiên không phải! Chẳng qua……”

Tần Lôi lắc đầu thở dài một tiếng.

“Chẳng qua cái gì?”

Tần Lôi hổ thẹn nói: “Vì bồi đệ tử mà sư phụ phải hạ mình, cùng tham dự khảo hạch thánh địa này. Quả thực đệ tử làm sư phụ hổ thẹn, đệ tử hổ thẹn ……”

Tên đệ tử kia nghe xong lời này, thiếu chút nữa tức tới hụt hơi.

“Làm càn! Tham dự khảo hạch nhập môn của thánh địa mà coi là hạ mình?!”

“Tiến Huyền Thiên thánh địa ta thế nào lại hổ thẹn?!”

“Tiểu tử ngươi ta thấy là không muốn tham gia khảo hạch, cái tư tưởng này không qua được là phải!”

Tần Lôi còn muốn nói gì nữa, Vân Thanh Khung đã thấy không ổn, vội ngăn lại hắn nói: “Tần Lôi huynh bớt tranh cãi đi, lời đó đối Huyền Thiên thánh địa cũng quá mức bất kính……”

Tên đệ tử kia hừ lạnh một tiếng: “Xem ra ngươi còn thức thời!”

Vân Thanh Khung thở dài một tiếng, lại bồi thêm một câu: “Tuy ngươi nói cũng không sai……”

Đệ tử kia: “……”

Cả Tần Tích Vũ cũng không khỏi lắc đầu nói: “Này chẳng khác nào để trọng tài tham gia thi đấu a……”

Đệ tử kia: “???”

Chủ yếu là do sâu thẳm trong nội tâm họ đã đem Lý Thiên Sinh coi như thế ngoại cao nhân.

Nhưngtrong mắt người ngoài, tỷ như trong mắt đệ tử phụ trách báo danh nhập môn khảo hạch Huyền Thiên Đạo Tông, Lý Thiên Sinh vàTần Lôi, Vân Thanh Khung không khác nhau, thoạt nhìn, chỉ là một cái thiếu niên mười sáu bảy tuổi.

Lý Thiên Sinh ha hả cười, nhéo nhéo nắm tay: “Hiếm khi có chút hứng thú, ta liền cùng người trẻ tuổi các ngươi luyện chút……”

Ba người Tần Lôi, Tần Tích Vũ, Vân Thanh Khung đều chấn động, trên mặt tức khắc biến sắc.

Franklin cũng thở dài một tiếng: “Lại là một trận gió tanh mưa máu a……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK