Mục lục
[Dịch] Ác Bá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên mập rên rỉ, hai tay bụm lấy đũng quần té ngửa xuống. Nét mặt trên khuôn mặt hắn rất đặc sắc, một phần kinh ngạc hai phần giải thoát bảy phần thống khổ. Cường Tử cười khúc khích nói, máu đầy cả miệng.

Hắn thu tay về, chỉ vào tên to lớn nói:

- Mày, qua đây.

Tên to lớn lông mày chau sát lại, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần sợ hãi. Nếu như dựa theo điều kiện thân thể, tối thiểu nhất trông vẻ bên ngoài một tên to lớn chỉ cần đem ra bảy tám phần sức lực cũng có thể tùy tiện làm ngã hai gã Cương Tử. Quả đấm của gã lớn bằng cỡ cái chén. Quả thật Cường Tử vẫn luôn cho rằng mình có một đôi nắm tay to cỡ cái chén, chỉ chẳng qua chén của tên to lớn và cái chén của hắn hẳn không phải cùng một loại.

Tên to lớn nhìn Cường Tử, vẻ mặt kẻ kia kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, nheo mắt khiêu khích mình. Ánh mắt đó thật con mẹ nó khiến người ta căm tức, cho dù lúc Holyfield chế nhạo Tyson cũng không kiêu ngạo như vậy, Tyson còn cắn hắn được. Tuy nhiên trước đó Holyfield cũng không bị Tyson đánh thành bộ dạng như cái bánh maxima (một loại bánh như bánh cốm ở Việt Nam) bây giờ của Cường Tử. Nhớ năm đó Kinh Kha đâm Tần Vương, Tạp Khai Thối cũng là có ý này, cho dù tôi làm chẳng bằng anh, tôi cũng không chơi điểu anh. Quả thật tên to lớn cũng bị đánh giống như một cái màn thầu mới ra nồi, hắn không híp mắt còn có thể như thế nào được?

Tên to lớn mặc dù lửa giận bốc lên, nhưng vẫn còn khống chế được, nếu như năm đó Mike Tyson có tố chất giống như gã bây giờ cũng sẽ không khiến cho võ đài thế giới sôi trào nhiều năm như vậy. Gã nhìn Cường Tử, tuy rằng trong lòng thật sự hoảng hốt, có lo sợ, nhưng với thân phận cường giả đánh nhau vô số còn chưa bao giờ nếm mùi thất bại, gã phần nhiều vẫn là khinh bỉ đối với Cường Tử. Vừa ra tay đã nắm đũng quần, dù sao không thể coi là quang minh chính đại. Nếu như là dùng chân đá có thể còn nguyên vẹn, dùng tay… không thể nói rõ được.

- Tiểu tử, mày đừng tìm đường chết, không cần khiêu khích tao cũng có thể đánh chết mày.

Tên to lớn lạnh lùng nói.

Cường Tử cười khúc khích nói:

- Gia gia thích tìm đường chết thì thế nào? Đến đây, cháu nội tiễn gia gia con một đoạn nào.

Hắn tuy rằng tướng mạo vô lại, nhưng trong lòng ngược lại cực kỳ tỉnh táo. Hắn khiêu khích như vậy không phải là để giả vờ thúc ép gì. Ở trước nắm đấm của kẻ địch, giả vờ thúc ép như thế cho dù không bị sét đánh tan hồn phách cũng sẽ bị đánh thành đá vụn, vẫn phải cười toe toét.

Cường Tử không phải kẻ ngu ngốc, hắn mạnh miệng hô hào nhưng đồng thời trong lòng cũng tính toán thế nào mới có thể đánh thắng trận này. Xem xét tỉ mỉ tương phản thực lực hai bên địch ta, Cương Tử rút ra một kết luận chính là mình thật đang đi vào chỗ chết. Chiêu thức đánh nhau chết tiệt trong đầu kia lúc linh lúc không lình, lúc không muốn nhớ đến thì xua đi không được, đợi đến lúc muốn dùng lại nghĩ không ra, còn không thực tế bằng so với mua bán cổ phiếu dầu mỏ.

Chỗ dựa duy nhất chính là bộ dạng thân thể của mình bây giờ, chính Cường Tử cũng cảm thấy quỷ dị. Dựa theo lý thuyết nếu như là một người bình thường, đã trúng một quyền kia ở trên mặt thì đã nghẽo rồi, cho dù không chết may mắn cũng là liệt nửa người. Hắn không biết thực sự cổ chưa gãy hay cổ gãy rồi mới tính liệt nửa người. Cường Tử muốn bây giờ mình vẫn có thể nhảy đổng lên chửi má nó, không thể không thừa nhận cơ thể của mình quả thật biến thái. Về sau thiếu tiền thì ra đứng ở đường cái, một đấm một xu để cho người ta đánh chơi, không cần dùng đến ba năm nửa tháng gì cũng thành kẻ giàu có khấm khá rồi.

Nếu như, Cường Tử thầm nghĩ, nếu như có thể đánh ngã tên to lớn kia, thắng lợi này sẽ không xa. Ngoại trừ tên to lớn kia, ba tên còn lại về cơ bản không có ý muốn đánh nhau.

Hai tên trên chiếc xe máy thứ nhất, một tên nhuộm tóc vàng, một tên nhuộm tóc xanh. Hai người một trái một phải giống như hộ pháp đứng ở sau lưng tên to lớn, nhìn chăm chăm Cường Tử. Hai người quả thật không nhìn thấy rõ tên mập ngã xuống như thế nào, cho nên bây giờ khá cố kỵ Cường Tử, cũng không ngốc đến mức xông thẳng tới. Tuy nhiên bọn chúng thật sự sai lầm rồi, nếu như bọn chúng xông thẳng tới, Cường Tử bây giờ đã nằm xuống rồi.

Tóc vàng kéo áo tên to lớn nói:

- Vạn Thanh, làm sao đây?

Tên to lớn thở mạnh một tiếng không nói gì, tóc vàng lại nhìn tóc xanh, tóc xanh cũng đang nhìn gã, hai người mắt to nhìn đôi mắt nhỏ, thấy thế nào cũng không thuận mắt.

Bỗng nhiên Cường Tử trước mặt ngoắc ngón tay nói với tên to lớn:

- Cháu nội, đừng đợi nữa lên cùng nhau đi. Gia gia ta chơi với ba thằng bây, đừng có lên từng thằng gia gia ta phải phí sức.

Tóc xanh mắng một câu:

- Mẹ nó nói ai là cháu nội.

Cường Tử ngẫm nghĩ rồi nói:

- Thật xin lỗi, không nói mày đầu.

Tóc xanh ngây ra một lúc, không thể tưởng tượng nổi hỏi Cường Tử:

- Mày nói cái gì?

Cường Tử nghiêm trang nói:

- Tao nói mày không phải cháu của tao, về mặt di truyền, cho dù con tao kết hôn với phụ nữ ngoại quốc cũng không sinh ra con trai tóc xanh được. Về lại biển đi nhé, tuổi tác của mày cũng không nhỏ nữa rồi.

Cơ mặt Tên to lớn vốn đã kéo căng co giật mấy cái, cuối cùng nhịn không được nữa cười to lên. Gã cúi đầu nhìn tóc xanh, dùng ánh mắt vô cùng an ủi. Tóc xanh vừa muốn mở miệng mắng, chợt tóc vàng cười ha hả. Gã chỉ vào tóc xanh nói:

- Lão nhị, hắn nói anh là con rùa!

Tóc xanh giận dữ, vừa muốn xông lên đã bị tên to lớn một tay giữ chặt, tên to lớn vỗ bờ vai của gã nói:

- Hắn đang muốn chọc giận các anh, chúng ta đi thôi, hắn đánh không lại chúng ta.

Tóc vàng nói:

- Cùng lên đi, đi vội mà làm gì lãng phí lắm nha, chúng ta thế nào nhặt lại được mặt mũi đây, chia ra làm.

Cường Tử nói bóng gió một câu:

- Xem kìa, tóc vàng vẫn là giống cháu của ta hơn, nghe lời.

Tên to lớn giữ chặt tên cháu nội rùa đen rụt cổ, sải bước đi nhanh về phía Cường Tử. Gã nói với hai người bị Cường Tử trêu chọc.

- Tự tao tới, không đánh hắn thành cháu nội tao không mang họ Lý.

Cường Tử nghe hắn nói xong sửng sốt một thoáng, vươn ngón tay ngoắc tên to lớn. Tên to lớn cách Cường Tử ba bốn mét đứng lại, không rõ bộ dạng Cường Tử lại muốn trêu chọc cái gì nữa.

- Tao đánh với mày, mày thắng tao, tao bồi thường cặp sách cho mày. Mày thua gọi tao ba tiếng cha khấu đầu ba cái.

Cường Tử bỗng nhiên cười hỏi tên to lớn:

- Anh gọi là Lý Vạn Thanh?

Tên to lớn quay đầu trừng mắt liếc hai tên tóc nhuộm, tự nhủ không việc gì mày gọi tên tao làm cái gì, bây giờ đã giấu không được. Tuy nhiên tính tình gã khá tự cao tự đại, tự nhủ cho dù biết được tên mình có thể thế nào đây. Cùng lắm là thường tiền xong việc, coi như bán lỗ vốn vài chiếc xe đạp.

- Tao chính là Lý Vạn Thanh!

Câu trả lời này sáng như áng mây hồng, rất có vài phần khí khách nam nhi. Giống như anh hùng trong suy nghĩ tên to lớn này, ở trong vòng vây của ngàn người uống chén rượu lớn khí thế ngập trời ngạo nghễ nhìn trời đất.

- Ta chính là tiên phong! Hôm nay uống cạn chén rượu này, tất cả đem hết sức đánh một trận sảng khoái nha!

Cường Tử kêu lên một tiếng, híp mắt nói với tên to lớn:

- Mẹ anh sai tôi nhắn lại với anh.

Lý Vạn Thanh do dự một thoáng, khí thế chợt suy giảm ba phần.

- Anh quen biết mẹ tôi à? Bà nói cái gì?

- Bà nói bảo anh về nhà ăn cơm.

Lý Vạn Thanh nổi giận, xông gấp tới, vung quyền đánh vào đầu Cường Tử. Cường Tử khẽ cong eo né qua, năm ngón tay phải thành cái móc, rất có vài phần hao hao giống Ưng trảo công. Một tay chộp xuống vùng cấm của Lý Vạn Thanh, động tác đanh đá chua ngoa chiêu số không biết xấu hổ nhưng đã đến mức đăng phong tạo cực.

Một tiếng va chạm, một tay Cường Tử nắm được một con quái vật khổng lồ to lớn thô ráp, vật kia thô to như cánh tay. Quả thật Cường Tử bình sinh bắt chỗ đó của vô số người lần đầu mới gặp phải. Cường Tử hốt hoảng, tự nhủ thiên hạ còn có vật hung ác to lớn thế này sao? Trong lòng không tránh khỏi sinh ra vài phần tự ti. Hắn cúi đầu liếc nhìn, không khỏi mắng một câu, hóa ra vật hắn bắt được trong tay quả thật là cánh tay. Chỉ nghe Lý Vạn Thanh cười khúc khích nói vài lời:

- Tiểu tử, tao đã sớm đề phòng cái tiểu xảo này của mày… A!

Cường Tử một chiêu đắc thủ, nhảy ra ngoài vòng tròn. Lạnh lùng quan sát chăm chú Lý Vạn Thanh ôm chân nhảy như nhạc rap, không khỏi cười lạnh một tiếng:

- Anh cho rằng gia gia tôi chỉ biết hầu tử thâu đào sao? Giẫm ngón chân chiêu này quả nhiên vẫn là trăm lần thử không sai lệch nha.

Lý Vạn Thanh ôm chân nhìn hắn chửi thề.

Gã dùng sức xoa, nổi giận gầm lên lần nữa xông tới. Lần này tức giận phát hết ra ngoài, uy thế bức người. Cường Tử biết rõ bây giờ Lý Vạn Thanh đã nổi giận, một khi bị gã bắt được tuyệt đối không ngừng kêu một tiếng gia gia đơn giản như vậy có thể xong việc. Nếu như quả thật đơn giản như vậy… lão tử cũng không gọi!

Cường Tử lách mình tránh né khỏi nắm tay của Lý Vạn Thanh thay nhau đánh tới, nắm đấm to như cái chén kia uy vũ sinh gió. Cường Tử dựa vào thân thể linh hoạt miễn cưỡng còn có thể trụ vững được, nhưng lại không có một chút cơ hội hoàn thủ, có thể bảo đảm rằng không bị đánh đã rất khó khăn rồi.

Dù Cường Tử chay lì với tư thế tiêu sái, ra chiêu nổi tiếng sắc bén. Trước kia ở chợ đánh nhau cũng coi như là một tên hảo hán tiếng tăm vang dội thấy ai cũng mắng được. Tuy nhiên đối phó Lý Vạn Thanh vẫn là cố gắng hết sức. Sau khi tránh khỏi vài quyền bị một tay của Lý Vạn Thanh nắm được quần áo trước ngực, một quyền đánh từ dưới lên vào bụng Cường Tử. Cường Tử đau đớn ngũ quan cũng vặn vẹo vào nhau.

Lý Vạn Thanh thừa dịp Cường Tử gập người lại vì đau đớn, khuỷu tay nện ở trên lưng Cường Tử. Lần này Cường Tử ngã sấp nằm thẳng đơ ở trên mặt đất không ngừng run rẩy. Lý Vạn Thanh cũng không thu tay lại, mà là theo sát một chân đá Cường Tử trên mặt đất ra xa hai mét. Cường Tử lăn lật đi, sau đó không nhúc nhích nữa.

Lý Vạn Thành tiến lên hai bước, một chân đạp ở trên người Cường Tử cúi đầu nói:

- Cháu nội, gọi gia gia đi!

Cố sức vùng vẫy vài lần cũng không thể giãy thoát ra được, chỉ thấy vẻ mặt dứt khoát kiên quyết Cường Tử đang nhìn gã, ánh mắt kiên định không dời lạnh lẽo bất khuất. Thật giống như một nghĩa sĩ sắp đi đến pháp trường khiến cho người ta trông thấy mà sợ hãi.

- Muốn bảo tôi gọi gia gia? Hừ… Anh gọi vài tiếng được không?

Lý Vạn Thanh mơ hồ thoáng chốc, gã tự nhủ điều này tính ra làm sao? Trong lúc do dự chỉ thấy một mảnh sương mù hơi mỏng bay thẳng đến trước mặt mình, rốt cuộc tránh né không kịp. Cường Tử nắm một nắm cát trên đường tự nhủ cảm tạ cục bảo vệ môi trường, cảm ơn các cô các ngài sáng sớm đã dậy quét dọn đường lớn, nếu như không phải các ngài hôm nay lười biến tôi thật sự bại rồi.

Lý Vạn Thanh bị che mờ con mắt, theo bản năng đưa tay dụi, dưới chân buông lỏng đã bị Cường Tử giãy thoát ra được. Hay cho một tên Cường Tử, một con cá chép giỡn nước lại ngã lăn ra đất. Hắn lật người đứng lên một cước đá vào vùng cấm của Lý Vạn Thanh… Tiếp theo đó, Lý Vạn Thanh rên la thảm thiết bụm lấy đũng quần ngồi trên mặt đất, Cường Tử chùi con mắt đã bị máu làm cho nhòa đi, nở một nụ cười hung ác.

Hắn một chân đạp trên mặt Lý Vạn Thành, một dấu chân lớn vừa vặn để một đường dài trên mặt Lý Vạn Thành, trán đến cằm lập tức đen lại. Sau khi Cường Tử một chân đá trúng thì muốn thừa cơ đánh tiếp, chân nâng lên ngược lại không đá ra được. Hắn nhìn chân của mình, giầy bung keo, vớ thủng một lỗ lò ngón chân cái từ trong mũi giầy và đế giày ra. Cường Tử rên rỉ, mẹ nó ép phải bồi thường cho lão tử một đôi giày!

Một chân nhắm kỹ đá xuống, Lý Vạn Thanh hét lên ngã lăn ra. Cường Tử đáp xuống nhẹ nhàng, đặt mông ngồi ở trên người Lý Vạn Thanh đầu tiên là làm cho hai má của gã to ra.

- Đầu tiên thay mẹ của mày đánh mày, bà khổ cực không biết sao kể xiết kiếm tiền nuôi mày tạo điều kiện cho mày đến trường. Mày con mẹ nó trốn học ra ngoài đánh nhau!

- Thứ hai thay ba của mày đánh mày! Ông ta không dám ăn koong dám mặc hút thuốc cũng hút thuốc thối của đứa cháu nội này của mày, mày là một con chó sói không có lương tâm.

Sau hai điều đó Cường Tử dừng một lát, ngẩng đầu liếc nhìn tóc vàng và tóc xanh. Cả hai đã hoàn toàn ngây ngốc, cục diện này thật kích thích, kích thích đến mức khiến cho người ta không biết phải làm sao. Cường Tử hung hăng trừng mắt với cả hai, hai tên kia anh nhìn tôi, tôi nhìn anh ai cũng không biết nên làm cái gì. Cuối cùng vẫn là tóc xanh có nghĩa khí, gã xoắn ống tay áo nhảy lên chiếc xe mô tô ba chạy mất.

- Thằng oắt con đợi đấy, dám đánh huynh đệ của tao, gia gia tao sẽ gọi người đến.

Tóc vàng nhìn thấy tóc xanh chạy mất rồi, không ngờ ngồi khóc trên đất. Khóc phải gọi là thê thảm buồn khổ. Đó được gọi là lê hoa đái vũ. Ặc… Được rồi cũng là hoa nhưng là hoa hướng dương.

Cường Tử ngây ra một lúc hỏi:

- Anh kia khóc cái gì đó?

Tóc vàng liếc nhìn Cường Tử, âm thanh réo rắt thảm thiết vô cùng nói:

- Tôi không biết lái xe mô tô.

Cường Tử mắng một câu biến, tóc vàng đứng lên bỏ chạy, vừa chạy vừa hô:

- Vạn Thanh anh chờ đấy, tôi đi báo cảnh sát, bảo cảnh sát giáo huấn nó!

Cường Tử thoáng chốc bị chọc cười rộ lên, vỗ đầu Lý Vạn Thanh một cái nói:

- Huynh đệ anh đều có nghĩa khí như vậy à?

Lý Vạn Thanh xoa vùng cấm… Theo đó trả lời một cách đau khổ:

- Vậy là đúng rồi.

Cường Tử đưa tay muốn tiếp tục vả miệng gã, nghĩ ngợi cởi giày ra cái này bao lên cái kia.

- Đầu tiên thay mẹ mày đánh mày…

- Anh đánh xong rồi…

- Đồ phá hoại đừng nói chuyện, lý do không giống nhau. Thay mẹ anh đánh anh, bà vừa bán giá gốc một chiếc xe đạp cho tao để cho mày cán dẹp rồi, cái này vẫn phải đền một chiếc cho tao.

- Thứ hai thay ba của mày đánh mày, ông ta hút một điếu thuốc của tao cũng không nói cảm ơn.

- Thứ ba thay ba của mày đánh mày, nếu như ông ta hút sạch đầu thuốc có thể không nếm ra được thuốc kia của tao là giả hay sao?

Lý Vạn Thanh:…

Đợi Cường Tử đánh mệt mỏi từ trên người Lý Vạn Thanh bỏ đi, ngồi ở trên mặt đất thở hồng hộc. Lý Vạn Thanh gối lên cánh tay nằm trên mặt đất. Gã chuyển đầu nhìn thoáng qua Cường Tử, sau đó cười ha hả, nụ cười này cười Cường Tử. Hắn cho rằng Lý Vạn Thanh bị hắn đánh điên rồi. Nghe nói đánh người tàn tật thời hạn phạt tù ít nhất mười lăm năm, không biết đánh người đầu ốc ngu ngốc phải phán tội thế nào.

Lúc này tên mập cũng xiên xiên vẹo vẹo ngồi dậy, nhìn thấy Cường Tử xoay đầu nhìn gã vội vàng khoát tay nói:

- Đừng đánh, đừng đánh, tôi là con nhà ba đời con một, đánh nữ nhà chúng tôi không còn ai nói dõi nữa.

Lý Vạn Thanh còn đang cười ha ha, cười đủ rồi ngồi lên hét một tiếng:

- Sướng!

Cường Tử sửng sốt một thoáng tự nhủ thật khờ khạo, nào có kẻ để cho người ta cầm giầy vả vào miệng đứng dậy còn hét sướng hay không? Ngẫm lại cha mẹ Lý Vạn Thành, Cường Tử thật cắn rứt.

Lý Vạn Thành thoáng chốc đã đứng lên, vỗ bụi đất dính trên người mấy cái. Vươn tay ra nói với Cường Tử:

- Đi thôi.

Cường Tử theo bản năng phòng thủ một thoáng hỏi:

- Làm gì?

Lý Vạn Thanh thấy Cường Tử có bộ dạng khiếp đảm, thu tay về xoa tóc nói:

- Đi về nhà của tôi, chọn chiếc xe mới cho anh.

Gã quay đầu nhìn chiếc xe đạp bị cán thành chiếc ghế gấp của Cường Tử nói:

- Giant, chọn chiếc hàng thật cho anh.

Cường Tử đứng lên hỏi:

- Anh có ý gì đây?

Lý Vạn Thanh nhăn nhó nói:

- Nói thật tôi thật xem thường anh, đánh nhau nào có người như anh không, không phải đá đũng quần thì là ném cát. Thật hèn hạ. Tuy nhiên… Bản lĩnh không chịu thua của anh, tôi thích, là một thằng đàn ông!

Tên mập cũng đứng lên nói:

- Huynh đệ, anh tên là gì? Tôi cho rằng vung tay đánh quyền tôi là thiên hạ đệ nhất, không ngờ anh còn chịu được hơn cả tôi. Thân thể anh phải luyện như thế nào vậy? Tôi chính là do trăm cay nghìn đắng từ chổi lông gà của mẹ tôi mà thành.

Cường tử khinh bỉ liếc nhìn tên mập nói:

- Chổi lông gà tính là cái thối tha gì, sư phụ tôi hằng ngày cầm dao thép luyện tập với tôi!

- Sư phụ anh là người luyện võ à?

- Xào rau.

Tên mập:…

Lý Vạn Thanh nói:

- Trận đánh nhau hôm nay sướng thật, tôi thật chưa có lần nào để cho người ta vả miệng lớn đến thế này. Ngay từ đầu tôi thật tủi nhục, tận đáy lòng tôi muốn giết anh. Về sau anh vừa đánh vừa nói đả kích càng lớn đối với tôi. Bây giờ tôi mới biết được mình nhiều lỗi lầm. Chốc lát nữa trên đường về nhà tôi mua cho ba tôi một hộp thuốc lá ngon, nói một câu xin lỗi với mẹ của tôi, làm cho bà thêm phiền phức nữa mà thôi.

Tên mập thổn thức nói:

- Trong vòng tay mẹ hiền, anh em cũng phải giết…

Lý Vạn Thanh:…

Cường Tử:

- Thơ hay!

Lý Vạn Thanh:

- Người anh em anh tên là gì? Còn đến trường sao?

Cường Tử đỡ xe đạp lên nhìn một chút rồi trả lời:

- Lâm Cường, mấy ngày nữa phải đi Nhất Trung trình diện. Nói không chừng cùng một lớp với anh. Lúc tôi mua xe mẹ anh nói, bảo tôi sau này khuyên bảo anh nhiều hơn.

Sắc mặt tên mập biến đổi cực nhanh, run rẩy nói:

- Tiểu Cường, anh chính là Tiểu Cường đánh không chết trong truyền thuyết!

Cường Tử cả mặt máu biến hết thành đen, giống như trúng độc:

- Thẳng mập anh tên gì?

- Tiểu Cường ca, tôi gọi là Chu Hạo Nhiên. Về sau anh cứ gọi tôi là Háo Tử là được.

- Cường Tử:

- Anh thế này… Cũng có thể gọi Háo Tử (con chuột gầy) hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK