Sáng hôm sau Dạ Phong cố tình dậy muộn, Thiên Thiên mắng mỏ hắn rất lâu nhưng khi ra khỏi trấn lại không kìm được mà nhìn về phía bọn trẻ hôm qua, suy cho cùng nàng quay lại quá khứ đã là trái với tự nhiên, nếu còn làm gì nữa, sợ sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của chúng nó.
Thiếu nữ u sầu tối hôm qua dường như đã biến mất không dấu vết, trước mặt Dạ Phong chỉ có một cô nương tính tình cao ngạo, động cái gì ngứa mắt sẽ lại mắng hắn, suốt đường hai người đôi co vô số lần, Dạ Phong lại lấy đó làm vui, càng làm Thiên Thiên tức điên.
-Đi cùng ngươi không sớm thì muộn ta cũng tức chết.
-Vậy ư? Ta lại thấy đồng hành cùng cô thật tốt.
Dạ Phong vừa nói vừa nở nụ cười giả tạo, Thiên Thiên nhìn đã muốn đấm vào mặt hắn, đồ lưu manh!
Đi suốt mấy ngày đường, mặc dù có đồ ăn thức uống đầy đủ nhưng Thiên Thiên vẫn cảm thấy hơi mệt, bây giờ nàng chỉ là một cô nương bình thường, thể lực mặc dù có tốt hơn cũng không thể chịu nổi . Trái lại, Dạ Phong không hề che giấu sự ung dung thoải mái, thỉnh thoảng còn châm chọc nàng vài câu.
-Chà, cô nương mạnh mẽ ơi, nhanh lên nào.
-Sức mạnh hô phong hoán vũ của cô đi đâu rồi, sao chậm thế hả?
-…
Rốt cuộc cũng đến ngày nàng có thể vận được thần lực, lập tức bỏ mặc tên nhiều chuyện ấy mà cưỡi mây bay đi.
Ra khỏi cánh rừng rậm rạp, thấy một đám người tụ tập bên dưới, sẵn tính tò mò, nàng liền sà xuống xem thử…Hóa ra là cảnh truy sát. Thiên Thiên tự thấy mình chẳng phải là người hay lo chuyện bao đồng, mà người bị đuổi giết kia chưa chắc đã vô tội nhưng đôi mắt sắc lạnh của kẻ kia, cao quý mà lạnh nhạt, nhìn qua có vài phần giống Hàn Dương. Nàng nghĩ đến cảnh mình vung đao trợ cứu vị thượng thần băng lãnh bậc nhất Tam giới, trong lòng chợt nổi lên kích động.
Không kịp nghĩ ngợi, Thiên Thiên rút Băng Kiếm, quét một đường trên không trung, ánh kiếm lóe ra tứ phía, đám người áo đen kia lập tức nằm ẹp xuống, bất tỉnh. Người bị thương kia nhìn nàng đầy vẻ cảm kích, chắp tay nói:
-Tiên sinh, đa tạ ơn cứu mạng.
Thiên Thiên nhanh chóng đáp xuống, nhìn kẻ đó với vẻ nghi hoặc:
-Ta trông già lắm sao?
Người kia biết mình lỡ lời, vội sửa lại:
-Xin thứ lỗi. Công tử, đa tạ.
Thiên Thiên cúi người nhìn toàn thân một lượt, hỏi lại:
-Ta trông giống nam nhân ư?
Người kia chợt sửng sốt. Nàng mặc áo bó tay, tóc vấn cao, nhìn qua đúng là phong cách nữ phẫn nam trang, hắn không nói vì nghĩ đây là chuyện cá nhân của nàng. Chẳng ngờ…
Thiên Thiên sốt ruột hỏi tiếp:
-Này, nhìn ta không giống nữ nhân ư?
Hoàng hôn buông xuống đã lâu, mảnh trăng khuyết ló mình qua tầng mây, kéo bóng tối từ từ trùm lên vạn vật, cơn gió xào xạc thổi qua hai người, một nghi ngại, một thăm dò.
-Thật ngại quá, là lỗi của tại hạ, cô nương, đa tạ ơn cứu mạng.
Dạ Phong đứng nhìn đoạn đối thoại của hai người, không nhịn được xen vào:
-Thiên Thiên, cô thực không hiểu chuyện. Trong hoàn cảnh này, lẽ ra cô phải hỏi xem thương thế người ta thế nào, nếu có thể thì giúp xử lí sơ qua, có ai hạnh họe như cô không chứ, chỉ là xưng hô thôi mà.
Dạ Phong tay phe phẩy quạt, gật đầu chào người kia.
-Thứ nhất, ta không hạnh họe, hắn nghi ngờ giới tính của ta, tức là đang sỉ nhục lòng tự tôn của ta. Thứ hai, hắn và ta không quen không thân, hắn bị thương mắc gì ta phải quan tâm băng bó. Thứ ba…
Dạ Phong đột nhiên ngắt lời:
-Khoan đã, lời ta nói có nhiều vấn đề vậy sao?
Thiên Thiên phớt lờ vẻ bất mãn của hắn, tiếp tục nói:
- Thứ ba, nếu ngươi còn ở đây đôi co nữa, chúng ta sẽ cắm trại trên cây đấy!
Người bị thương kia bấy giờ mới có chỗ chen lời:
- Nếu hai vị không phiền, có thể tới tệ xá nghỉ ngơi một đêm vậy.
Dạ Phong còn chưa lên tiếng thì Thiên Thiên đã ngắt lời:
- Chúng ta có phiền.
Nàng vận thần lực, định tung người đi tiếp nhưng thần lực lại không cách nào xuất ra được, nàng thầm thở dài. Sớm biết có ngày này, năm xưa nàng đã chăm chỉ theo Hàn Dương học võ , ít nhất thì cũng học được một phần khinh công trác tuyệt. Thiên Thiên đành đứng lại nhưng không nói năng gì, trong lòng hi vọng Dạ Phong sẽ phát huy cái sự bao đồng của hắn.
Quả không phụ sự kì vọng của nàng, Dạ Phong tay cầm chiết phiến, ung dung chào hỏi:
- Tại hạ là Dạ Phong, hôm nay có lẽ phải làm phiền vị nhân huynh đây rồi. Chẳng hay quý tính đại danh của huynh là…?
- Đại danh thì không dám nhận, tại hạ họ Lý, hai vị cứ gọi là Lý Tinh Vân là được. Hai vị mời đi theo tại hạ, tệ xá ở ngay đây thôi.
Thiên Thiên đi cách hai người phía trước một đoạn, nghe đủ các thể loại chi hồ dã giả của bọn họ, thầm nghĩ sao thời này người ta lắm chuyện thế không biết, gặp nhau không còn gì để nói chắc.
Dạ Phong đi một đoạn lại quay lại vờ hỏi:
- Thiên Thiên, hình như cô cũng không phiền lắm.
- Chà, cô nương sao không bay nhanh lên.
- Cô nương, tại hạ chờ cô dài cổ rồi này.
….
Thiên Thiên cố nén giận, nhấc chân đi nhanh hơn, nếu không phải thần lực đột nhiên biến mất, bản công chúa há phải chịu sự sỉ nhục của ngươi.
- Dạ huynh, huynh có thấy không khí gần đây hơi lạnh không nhỉ?
Dạ Phong đưa mắt nhìn người nào đó vừa đi vừa nhìn mình đầy hận ý, tuy trong lòng đắc ý vô cùng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra thản nhiên.
- Có lẽ là Lý huynh nghĩ nhiều rồi, tại hạ thấy hôm nay tiết trời vô cùng ấm áp.
Lý Tinh Vân đành cười trừ không đáp.
Đi bộ nửa tiếng, Thiên Thiên đứng nhìn bốn chữ Tàng Binh sơn trang khắc trên cánh cổng bằng gỗ, bấy giờ nàng mới đắn đo có nên tin tưởng người tên Lý Tinh Vân này không.
- Bây giờ cô mới đắn đo, hình như không kịp nữa rồi. Mọi việc đều có ý nghĩa của nó, chúng ta cứ vào đi đã.
Dạ Phong đột nhiên nói thầm vào tai nàng rồi thản nhiên bước vào. Thiên Thiên nghĩ ngợi giây lát rồi đành tặc lưỡi đi theo, dù sao nàng cũng tò mò về tên họ Lý kia lắm.
Lý Tinh Vân vừa bước chân qua cổng, xung quanh đã rần rần tiếng hô “Điện hạ”, cả Thiên Thiên và Dạ Phong đều hồ nghi, không biết kẻ này là điện hạ xứ nào. Người trong sơn trang toàn bộ đều mặc quần áo đen bó sát người, đeo mặt nạ chữ bất, cái khác chỉ là màu sơn mặt nạ chia làm ba loại: đen, đỏ, xám. Bỗng một kẻ khoác áo choàng sắt đeo mặt nạ đỏ quỳ xuống trước mặt Lý Tinh Vân, hô lớn:
-Thuộc hạ bất tài không bảo vệ được điện hạ khiến người bị thương. Xin điện hạ trách tội.
Đám người xung quanh cũng nhất tề quỳ xuống, đồng thanh:
-Xin điện hạ trách tội.
Lý Tinh Vân đỡ người thủ lĩnh lên, hắn nói rất nhẹ nhưng Dạ Phong và Thiên Thiên không phải người thường nên đều nghe thấy.
-Lương soái, ta có thể trách tội ông nổi không? Bọn người phục kích ta hôm nay, ông dám chắc mình không dính dáng?
- Là do thuộc hạ tắc trách, nếu điện hạ không trách phạt, thuộc hạ tuyệt không đứng lên.
- Khẩn xin điện hạ trách tội! – Chúng thuộc hạ xung quanh dường như rất hiểu ý Lương soái, đồng thanh hô lớn.
Dạ Phong nói thầm vào tai nàng: “Thật không biết ai mới là thủ lĩnh nữa, cũng khổ cho Lý huynh rồi.” Dứt lời, hắn chắp quạt quay sang nói với Lý Tinh Vân:
-Lý huynh, vốn định cùng huynh đàm đạo nhưng hôm nay huynh bận rộn như vậy, có lẽ chúng ta nên để khi khác?”
Đoạn, hắn cười buồn, cánh tay cầm quạt rũ xuống, lộ vẻ tiếc nuối. Tiếc nuối, bất đắc dĩ… người khác hẳn sẽ nghĩ vậy nhưng Thiên Thiên dường như hiểu ẩn ý của nụ cười hắn dành cho kẻ làm điện hạ kia. “Tiểu tử, thang ngay trước mặt, để xem ngươi có biết xuống không?”
Lý Tinh Vân đang phiền muộn, nghe được câu nói của Dạ Phong thì bừng tỉnh đại ngộ, khiến y nhớ ra trước mặt còn có hai người này.
-Hôm nay ta có hẹn với hai vị bằng hữu, chuyện định tội tạm gác lại bàn sau. Các ngươi mau chuẩn bị tiệc rượu.
Lương soái còn định nói tiếp nhưng Lý Tinh Vân đã khoát tay rời đi, ông ta chỉ đành sai người phân phó theo lời điện hạ.
-Này, sao hắn không nói thẳng chúng ta là ân nhân nhỉ? Biết đâu…
-Nếu nói thật, e chúng ta sẽ bị kéo vào mớ rắc rối này, ngày mai khó mà rời đi được. – Dạ Phong miết nhẹ chuôi quạt, nghĩ bụng tên Lý Tinh Vân cũng có tình nghĩa đấy.
- Sao chúng ta lại bị sắp xếp xa nhau thế, rõ ràng đi cùng mà.
- Cô nương đang oán trách vì không được ở cùng tại hạ đấy ư?
- Ta đang nghiêm túc đấy!
- Làm sao ta biết được, có lẽ đây là phong tục ở chỗ này.
- Quái gở. – Thiên Thiên lẩm bẩm rồi theo hướng các tì nữ đi về hướng ngược lại với Dạ Phong.
Mặc dù an ủi Thiên Thiên như vậy nhưng Dạ Phong cũng vô cùng hoài nghi nơi này, lúc Lý Tinh Vân có ý mời nàng vốn định bỏ đi nhưng không hiểu sao lại do dự, muốn hắn cùng ở lại đây. Đành vậy, hắn nghĩ với sức của hai người, thoát khỏi một cái sơn trang hẳn không thành vấn đề.
Dạ Phong vốn cho rằng lấy thân phận bằng hữu đến đối ẩm sẽ không bị quấy rầy nhưng hắn đã đánh giá quá thấp sự lộng quyền của Lương soái. Thiên Thiên nói buồn ngủ không đến, hắn và Lý Tinh Vân vừa nói chuyện vừa phải để mắt hàng trăm ánh nhìn xung quanh, vậy mà Lý Tinh Vân vẫn nhắc nhở hắn được mấy câu, y quả không dễ dàng gì.
Sau khi làm mấy chục bài thơ, uống hết ba bình rượu, Dạ Phong viện cớ đêm khuya về nghỉ mặc dù mới vừa qua giờ Tuất. Hắn về sương phòng mà có đến mấy chục tên lính đi theo, lúc hắn cố ý rẽ sang phía phòng Thiên Thiên thì bị cản lại.
-Công tử, đêm khuya thanh vắng, chúng ta không nên quấy nhiễu cô nương ấy thì hơn.
Đúng là tự bê đá đập chân mình, Dạ Phong thầm nghĩ.
-Thiên Thiên, dậy mau. Chúng ta phải rời khỏi đây.
Thiên Thiên bị đánh thức đột ngột nên vô cùng khó chịu, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Dạ Phong kéo ra khỏi sương phòng.
Cơn gió lạnh lẽo phả vào mặt khiến Thiên Thiên dần tỉnh táo, nàng ngạc nhiên nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng không một bóng người, kì quái, rõ ràng trước đó nơi này canh phòng như giam lỏng người ta vậy.
-Bọn người ở đây đâu rồi?
-Ta hạ dược hết rồi, cô có thể bay được không, chúng ta phải nhanh lên.
Thiên Thiên rút khỏi bàn tay của Dạ Phong, thầm ngưng tụ thần lực nhưng vô dụng. Nàng lắc đầu.
-Nhưng chúng ta đi đâu đây? Chẳng phải nói mai mới xuất phát sao?
-Lý Tinh Vân đã cảnh báo ta, nơi này không thể nán lại, nếu không đi nhanh, với sức mình ta e không mang nổi cô ra khỏi đây đâu.
Tàng Binh sơn trang nhìn bề ngoài có vẻ thô sơ nhưng thực chất là một trang viên rộng lớn được bố trí vô cùng cẩn mật, chỉ đi lại trên hành lang mà hai người đã đụng phải không ít cạm bẫy. Lúc Dạ Phong kéo nàng tránh khỏi ám tiễn gần trong gang tấc còn bản thân hắn lại bị thương thì Thiên Thiên mới nhận ra một chuyện hệ trọng.
-Dạ Phong, ngươi sao lại yếu ớt thế?
-Bây giờ cô mới để ý à, ta trúng độc, mất nội lực rồi.
-Sao ngươi có thể bất cẩn thế?
Dạ Phong không trả lời, hắn còn đang bận tìm hướng ra an toàn nhất cho hai người, trong đầu bất giác nhớ tới cánh tay trái nâng rượu tối qua của Lương soái, dường như có chút bất ổn. Nếu hắn không đoán sai, câu thơ “ Tả kiến sinh lộ khôn tương phùng”* của Lý Tinh Vân tối qua là nhằm vào Đông các, liệu y có đến ở Tây Nam Đông các như đã hẹn không đây? Lương soái ở trước mặt bao nhiêu người mời rượu, hắn không thể không uống, ai ngờ mới nhấp một ít mà đã bị phong bế huyệt Khí Hải*, tụ lực ắt vong. Quả không hổ là Lương soái của Vô Diện quân oai phong một thời trên giang hồ. Đội quân này rất thần bí, hắn mới chỉ nghe danh nhưng không ngờ hôm nay lại được tận mắt đụng độ.
Hai người chỉ kịp trao đổi vài câu trước khi cả đội quân mặt nạ đứng bao vây xung quanh, bách kiếm lóe sáng, khí thế bừng bừng, quả không hổ tám chữ “Vô Diện kỳ binh, khán kiếm khai tử”.