Mục lục
Vấn Đạo Hồng Trần (Tiên Tử Thỉnh Tự Trọng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây có lẽ là tốc độ nhanh nhất dưới Vô Tướng mà Tần Dịch từng thấy.

Cho dù Trào Phong chi dực cùng bộ pháp thần diệu của hắn kết hợp, tốc độ không sai biệt lắm, nhưng sắc bén lại không bằng.

Loại nhất kích tất sát nhanh chuẩn hung ác kia... Cực kỳ giống độc xà rình rập đã lâu trong bóng tối, nhìn đúng thời cơ, bỗng nhiên thè lưỡi.

Ngay khi đại hán khí tuyệt, bỗng nhiên lôi quang lóe lên, toàn bộ pháp khí phi hành ầm ầm nổ tung, tu sĩ Đằng Vân trên pháp khí còn không kịp phản ứng, liền đều hóa thành tro bụi.

Hỏa quang nổ tung cùng huyết quang đan xen vẩy vào không trung, bóng đen lơ lửng trong khói bụi sấm sét, từ từ hiện ra bóng lưng của một thiếu nữ yểu điệu.

Tần Dịch môi mím chặt.

Khói bụi tản đi, ánh mắt của tất cả mọi người hầu như đều rơi vào trên vòng eo một tay có thể nắm kia, mềm mại như rắn. Thân thể mảnh mai duyên dáng yên tĩnh, trên lưng có cánh chim màu đen mở ra, lông vũ như mũi tên, ám sắc mơ hồ.

Vũ Thường hít vào một hơi.

Cánh chim... Đen đấy.

Đằng Xà!

Đương nhiên là Đằng Xà... Thiếu nữ hơi quay đầu, Tần Dịch liền nhìn thấy mặt nghiêng quen thuộc của Dạ Linh.

Chẳng qua là... Giống như nẩy nở hơn một chút, không còn loli rồi... Khóe mắt nghiêng nghiêng kia, có chút Đan Phượng chi ý, liếc xéo huyết vụ, đạm mạc bình tĩnh. Môi kia lại có hồng nhuận tươi đẹp, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt mà lại... Yêu dị.

Khuôn mặt đã từng bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà lộ ra tái nhợt cũng sớm đã cải thiện, trong suốt như ngọc, vô cùng mịn màng.

Trên người nàng là nhuyễn giáp đen kịt, toàn thân phủ lân, có hai giáp vai hình đầu rắn, rất dữ tợn. Trên hai bàn tay nhỏ nhắn còn có vết máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Tần Dịch kinh ngạc mà nhìn, đây là...

Thật sự là Dạ Linh sao?

"Đây chính là Xà yêu a! Đừng coi Đằng Xà không phải xà." Bên tai truyền đến thanh âm của Lưu Tô: "Bằng không ngươi cho rằng Xà yêu nên là như thế nào?"

Xà yêu nên là như thế nào?

Tần Dịch nuốt nước miếng, cả buổi phát không ra.

Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp... Không đúng, lúc mới gặp, nàng cũng không phải là con rắn ngu xuẩn a...

"Chỉ nghe nói bóng đen lóe lên, thái tử liền..."

Đó là chuyện thời điểm nào rồi... Loại ám sát giống như độc xà ám ảnh này, ký ức thật xa xôi, xa xôi đến mức gần như đã quên.

Trước khi bị đan dược của Lưu Tô tẩy đi cái gì đó, đây mới thật sự là Dạ Linh... Với ánh mắt chi độc, dùng người chi chuẩn của Lý Thanh Lân, hắn dùng cũng sẽ không phải một con rắn ngu xuẩn.

Đằng Xà, hung tướng, chủ kinh khủng đáng sợ, tính giảo hoạt.

Đan dược cấp thấp khi đó, cách tu hành bây giờ đã là xa vạn dặm... Nếu như nói Dạ Linh còn có thể bị đan dược kia ảnh hưởng, chính Tần Dịch cũng không tin.

Bên trong sấm sét hoàng mang lóe lên, một tên mập áo vàng xuất hiện ở bên cạnh Dạ Linh, lau mồ hôi nói: "Thiếu chủ, chúng ta trơ mắt nhìn những người trẻ tuổi kia bị đánh trọng thương đều nghẹn không ra tay, có phải có chút không tốt hay không? Bọn hắn tốt xấu xem như đang giúp Bạng tinh đấy..."

"Người trẻ tuổi? A..." Dạ Linh cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười lại có một chút vũ mị: "Ta mới là một tiểu yêu tinh hơn ba mươi năm đạo hạnh, bọn hắn một người hai người thấp nhất cũng ba bốn trăm tuổi, ai mới là người trẻ tuổi?"

Tần Dịch: "..."

"Ách..." Hàn Môn lau mồ hôi không nói.

Lại nói tiểu yêu quái cùng tiểu yêu tinh nhìn qua một ý tứ, nhưng Thiếu chủ ngài thật sự không biết hai từ này có chút khác biệt nho nhỏ sao?

Dạ Linh liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Có biết vì sao sư phụ để cho chúng ta đến phụ trách chuyện nơi đây không?"

Hàn Môn thăm dò nói: "Rèn luyện chúng ta? Bởi vì chúng ta cùng nhân loại quen thuộc?"

"Có gì phải rèn luyện..." Dạ Linh bĩu môi: "Bởi vì chúng ta đều kinh sợ a."

Hàn Môn: "Ách?"

Dạ Linh bĩu môi nói: "Ta sợ chết, ngươi sợ phiền phức, chúng ta cẩn thận chặt chẽ, sẽ không dễ dàng nhiệt huyết lên não, đây mới là mấu chốt. Bằng không ta tại sao phải ẩn nấp ám toán, ta đều Yêu Hoàng Cảnh rồi, thật sự cho là ta không thể nghênh ngang giết bọn hắn sao? Chỉ sợ có vạn nhất gì đó nha Hàn Môn..."

Hàn Môn tiếp tục lau mồ hôi, ngài cái này kinh sợ có phải có chút không hợp thói thường hay không, Yêu Hoàng ám toán Huy Dương sơ kỳ, ngươi tại sao không đi ám toán một con kiến?

"Không phải ta sợ không giết được bọn hắn, mà là sợ có người khác rình mò." Lời Dạ Linh nói lại cùng Tần Dịch lúc trước suy nghĩ vô cùng tiếp cận: "Ta phải quan sát tỉ mỉ, cam đoan sẽ không tiết lộ bất cứ dấu vết gì mới dám ra tay nhất kích tất sát."

Hàn Môn rốt cuộc khẽ gật đầu.

Dạ Linh nói: "Mập mạp, việc này chỉ có thể là nhân loại vì lợi ích tàn sát lẫn nhau, hoặc là hiệp sĩ nhân loại vì chính nghĩa nhìn không được, chỉ có thể là hai loại tính chất này, tuyệt đối không thể có bất cứ dấu vết gì tiết lộ ra yêu quái tham dự, ta cẩn thận, ngươi cũng phải cẩn thận."

Hàn Môn im lặng hồi lâu, thở dài: "Biết rõ."

"Thật ra ta thậm chí không quá muốn ra tay..." Dạ Linh sâu kín nói: "Những chính nghĩa chi sĩ kia, trên lý luận chết liền tương đối tốt. Chẳng qua là... Vẫn là không làm ra được... Hy vọng lần sau làm được a."

Hàn Môn mặt béo co rút, chỉ đành phải nói: "Cũng không cần cưỡng cầu, Thiếu chủ làm chuyện chính mình cảm thấy đúng là được."

Dạ Linh lắc đầu: "Tiếp tục như vậy, chúng ta thủy chung mệt mỏi, không cách nào trị tận gốc. Ngươi nói, gốc ở đâu?"

Hàn Môn nói: "Tìm ngọn nguồn nơi đây vì sao đột ngột mà xuất hiện nhiều yêu quái, mới là trị tận gốc."

"Đúng vậy." Dạ Linh trong mắt đã có chút phức tạp chi ý, thấp giọng nói: "Hồi ức thật quen thuộc... Lịch sử luôn là tái diễn như vậy."

Phía trên Tần Dịch im lặng.

Hóa Yêu Chướng, thúc đẩy sinh trưởng yêu quái. Nguyên nhân Dạ Linh khải linh.

Quả nhiên là hồi ức rất quen thuộc.

Hàn Môn thở dài: "Nhưng chúng ta thật sự không có đầu mối a."

"Chúng ta thân hãm tại cứu người, đương nhiên không có đầu mối." Dạ Linh thản nhiên nói: "Lúc những người trẻ tuổi này trọng thương về nhà khóc nhè, thậm chí là chết rồi, vì vậy lão đầu trong nhà đi ra lấy lại danh dự... Mà bên này phát hiện những người này cũng đã chết, nợ cũng hướng trên đầu bọn hắn tính toán, mâu thuẫn liền trở nên gay gắt, nhân loại óc chó đều đánh ra, vậy chúng ta chẳng phải liền bứt ra được rồi sao..."

An An nghe được trong tay đều là mồ hôi.

Con Xà yêu này có ý thức mà đang kích động mâu thuẫn của nhân loại thăng cấp, trong ý vị hời hợt này, đại biểu chính là nhân loại máu chảy thành sông.

Những tu sĩ trẻ tuổi kia rõ ràng là giúp các nàng đấy, nàng lại thiếu chút nữa muốn để cho bọn hắn đi tìm chết...

Trách không được Vũ Phù Tử sẽ đối với nàng có ý sợ hãi.

Quả thật là xà máu lạnh a...

Nhìn Dạ Linh con mắt lạnh như băng, An An nhịn không được rùng mình một cái.

"Ai ở đó!" Dạ Linh bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt sắc bén vô cùng, hắc mang như điện, bắn về phía phi thuyền trên mây.

Vũ Thường An An đồng thời lấy ra Nguyệt Nhận cùng ngọc trai, khẩn trương vô cùng. Mặc dù biết Thiếu chủ này là tới giúp đỡ Bạng Nữ đấy, nên coi là người một nhà, nhưng khí tràng của nàng quá yêu rồi, Vũ Thường An An thật sự sợ nàng vì diệt khẩu ai cũng giết.

Đây chính là một vị Yêu Hoàng Cảnh, còn có Đằng Xà thiên phú... Nàng thật sự muốn phát cuồng, sẽ là khổ chiến vô cùng khó khăn a?

Lại thấy Tần Dịch thở dài, giải trừ che giấu phi thuyền, đầu thò ra mạn thuyền phất phất tay.

"! ! !" Bóng đen phanh gấp, quay đầu bỏ chạy.

"Đứng lại!"

Dạ Linh ngừng lại, đưa lưng về phía phi thuyền, cánh ôm đầu, hai tay che mặt, bi kịch mà ngồi xổm trong mây: "Ô... Những lời vừa rồi không phải ta nói, là Hàn Môn khống chế ta nói đấy... Ta không phải con rắn xấu... Ô..."

Hàn Môn: "?"

Nguyệt Nhận của Vũ Thường xoay một cái, thiếu chút nữa cắm vào đùi mình, hạt châu trong tay An An đều rơi rồi, trợn mắt há hốc mồm.

Tần Dịch khẽ vươn cánh tay, lập tức nắm cổ Dạ Linh xách lên. Thiếu chủ Yêu Thành vừa rồi yêu dị máu lạnh hung tàn vô cùng, đầu rủ xuống trên tay hắn, giống như một con cá ướp muối theo gió đong đưa.

"Xong rồi, toàn bộ xong rồi... Ca ca sẽ không thích ta rồi..." Dạ Linh co lại, phát ra thanh âm sinh không thể luyến: "Ngâm sữa bò cũng tẩy không trắng, đào động nằm sấp vẫn là phẳng đấy, làm chuyện xấu còn bị nhìn thấy... Ca ca thích cái gì, ta liền không có cái đó, trách không được bị vứt bỏ tại Yêu Thành, mấy năm qua không hỏi đến..."

Thanh âm của Tần Dịch vang lên: "Ngươi không để cho bọn hắn đi chết, ngươi làm không được, vẫn như cũ bởi vì cứu người mà bôn tẩu mệt mỏi, vậy ngươi liền vẫn là Dạ Linh nha... Lúc nào lại làm chuyện xấu là ca ca không biết sao?"

Dạ Linh chớp chớp con mắt, quay đầu qua, liền nhìn thấy con mắt mang theo tươi cười của Tần Dịch.

Hai người nhìn nhau một hồi, Tần Dịch ánh mắt càng thêm nhu hòa: "Cao hơn rồi, con rắn ngu xuẩn."

Dạ Linh eo rắn uốn éo, như là thuận cán chui vào trong ngực của hắn, dùng sức ôm chặt: "Ca ca..."

Vũ Thường An An há to mồm, triệt để hóa đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Тruy Hồn
21 Tháng tám, 2019 23:27
Cái cảm nghĩ từ hôm 19 mà không để ý, sorry :3
Hieu Le
21 Tháng tám, 2019 20:45
vâng , chanh lộ bà nó rồi
ruakull
21 Tháng tám, 2019 16:37
catfight = )))
lazymiao
21 Tháng tám, 2019 16:25
thời Trung cổ khai hoang chết nhiều vì lạc đường, thiếu thuốc men.......tất cả đều có thể đc tán tu dễ dàng lấp hố.
lazymiao
21 Tháng tám, 2019 16:23
Quả chuẩn nhất của hậu cung Tần gia: chanh chua :))
natsukl
21 Tháng tám, 2019 14:09
Cháy rồi, cháy rồi :v
Hieu Le
21 Tháng tám, 2019 10:03
cháy hỏi lớn à
Hieu Le
21 Tháng tám, 2019 10:03
tác giả ko đề cập việc khi phàm nhân tìm ra họ có mất mát gì ko , chỉ đơn thuần khái quát , và tàu thuyền thì bạn có thể đừng nghĩ logic quá , truyện tu tiên là để tưởng tượng mà
Hieu Le
21 Tháng tám, 2019 10:00
đằng vân nha bạn
ruakull
21 Tháng tám, 2019 08:28
thì thời kỳ đại khám phá cũng chết bao nhiêu người mới tìm ra được các tuyến hàng hải mới đấy chứ
Nguyễn Tiến Dũng
21 Tháng tám, 2019 06:20
Đạo hữu, hậu cung có chút cháy a
tunglete100
21 Tháng tám, 2019 00:33
Đoán Cốt là cấp độ nào nhỉ, nhớ chết liền :'(
natsukl
21 Tháng tám, 2019 00:13
Họ không tạo đường giao thương rõ ràng được mà nhỉ :v
natsukl
21 Tháng tám, 2019 00:13
H
Nguyễn Trùng Dương
20 Tháng tám, 2019 23:23
Ko quan tâm có lên cấp giết người ko chỉ hóng lửa cháy hậu cung :))))
thinh3393
20 Tháng tám, 2019 23:02
bạn xem người polynesia chinh phục Thái Bình Dương chưa. Họ giỏi bất ngờ luôn đấy.
natsukl
20 Tháng tám, 2019 22:06
nói lúc "tìm ra" ấy :v theo lời kể của "tu sĩ bản địa" thì phàm nhân "đến đây và đặt tên", nói thật là với nền văn minh như miêu tả mà đi được quãng đường dài như thế mà không gặp vài con hải quái giết chết có thể nói là bug =)) có thể làm Long Ngạo Thiên rồi đó :v hóng tác giải quyết bug này
ngtrungkhanh
20 Tháng tám, 2019 21:42
Tòa thành này vẫn có tu sĩ các thứ mà, nên không phải hoàn toàn chỉ là sức người.
natsukl
20 Tháng tám, 2019 20:59
Và bạn vừa bỏ qua việc bao nhiêu người chết ở ngoài khơi đó đây lại là thế giới tu tiên nơi hiểm nguy nhiều hơn nữa nên việc người thường đi thuyền 3k dặm thấy điêu vc. Đấy là không nói đến vấn đề các cuộc di chuyển tìm vùng mới đều có sự hậu thuẫn lớn từ các đầu tư và đa phần có mục đích từ trước, thế nên dù thất bại họ vẫn tiếp tục ra khơi. Việc đi ra biển xong đi được 1k5km không có hậu thuẫn thì phải nói là bị đánh chìm nhưng không chết là đây =]]
ruakull
20 Tháng tám, 2019 20:19
lúc trước chưa có động cơ vẫn đi vòng quanh thế giới dc đấy thôi. thuyền chạy chính bằng sức gió
natsukl
20 Tháng tám, 2019 18:22
Để tính cho dễ thì tốc độ tàu vận tải hiện giờ trung bình cỡ 11.5 hải lý/h tức khoảng 21km/h, 3000 dặm tính theo dặm trung quốc thì là 1500km => mất hơn 2 tháng để đến đó, và đó là sử dụng động cơ, hệ thống lưu trữ hiện đại, còn đây là sức người :v chỉ đây thôi là thấy phàm nhân đến được mà không có sự trợ giúp của tu sĩ là quá bug =))
natsukl
20 Tháng tám, 2019 18:13
Lại thêm ba nghìn dặm, Đại Càn một bến cảng đến Thiên Nhai Đảo toàn bộ hành trình không sai biệt lắm là hơn bảy nghìn dặm? Xem ra thế giới này phàm nhân viễn dương còn có chút trình độ a, đặt ở địa cầu, lại thêm một chút đều sắp đến Châu Úc rồi. Giờ mới để ý thì đây có thể coi là 1 cái sạn vì không có động cơ chỉ bằng sức người thì tốc độ đi sẽ chậm, mà chậm thì thực phẩm sẽ cạn trước, còn nói thuyền to thì cũng không được vì với việc nó là gỗ đã hạn chế lớn đến kích thước rồi ( không nói đến việc dùng tu sĩ, thuyền phàm nhân sao tính tu sĩ được )
Hieu Le
20 Tháng tám, 2019 15:10
sở huynh đệ à , nói nhỏ thôi , mất mặt a :
Hieu Le
20 Tháng tám, 2019 15:04
lý sư muội còn cưỡi cả người ta nữa huynh đệ à
natsukl
20 Tháng tám, 2019 12:08
Ý nhầm, ngũ nữ =]]
BÌNH LUẬN FACEBOOK