Mục lục
[Dịch] Ngọc Tiên Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Lân đá vào người Tây Môn Vô Ngân, hung dữ nói: “Tiểu tử ngươi rõ ràng nhìn thấy trên tay ta chẳng mang đồ gì, thế mà còn làm cái bộ dạng giả vờ giả vịt đấy, thể nào cũng có ngày ta sẽ róc thịt ngươi!”
Tây Môn Vô Ngân né khỏi một cước của Hoa Lân, mặt trơ trơ đáp: “Sư phó à, người càng ngày càng lợi hại đó, từ xa như vậy đã nghe thấy đệ tử nói xấu người rồi, bội phục bội phục! Bao giờ thì người mới chịu dạy cho đệ tử vài chiêu đây?”
Da mặt của Tây Môn Vô Ngân đúng là đã luyện đến mức dày cực độ, trong một ngày có thể đổi đến tám cách xưng hô thân mật với Hoa Lân. Lúc thì gọi là sư phụ, khi thì gọi Lân thiếu, vừa nãy lại còn gọi hắn là Hoa chưởng môn, thực xứng là cao thủ vỗ mông ngựa hiếm thấy. Cổ Duyên nhìn không lọt mắt, gõ đầu hắn hai cái, giơ ngón tay cái chỉ vào mũi mình nói: “Sư phó của ngươi đang ở đây này…biết chưa hả?”
Hoa Lân cười ha ha nói: “Hắn gia nhập Hoa Sơn các ngươi khi nào thế? Vậy là Hoa Sơn phái có thêm một nhân tài rồi, thật hiếm có quá à!”
Tuy Diệp Thanh không có quan hệ mật thiết với bọn Cổ Duyên nhưng vẫn không nín được cười: “Nếu hắn bước vào quan trường thì nhất định sẽ leo nhanh hơn bất kỳ ai! Hi hi…”
Tây Môn Vô Ngân quả nhiên được đà nịnh hót, nói: “Ý?...Vị này là sư mẫu hay là công chúa nhà nào vậy? Tiểu nhân xin thỉnh an người trước ạ!”
Diệp Thanh che miệng chúm chím cười, cảm thấy da mặt của tên này còn dày hơn Hoa Lân gấp trăm lần.
Hoa Lân cũng cười cười, bỗng nhìn thấy Lã Ấu Văn đang đứng cung kính bên cạnh, hình như muốn tìm mình có việc, liền nói giọng khách khí phi thường: “Sao Lã thiếu hiệp cũng ở đây? Phải chăng có chuyện gì cần phân phó?”
Lã Ấu Văn gập người nói: “Tiền bối trở về vừa đúng lúc, vãn bối đặc biệt tới mời ngài…”
Hoa Lân bất giác vân vê khuôn mặt mình, lạ lùng hỏi: “Thế là thế nào? Có phải ta đột nhiên trở nên rất già không?”
Lã Ấu Văn vội vàng nói: “Không không không…sư thúc tổ bảo vãn bối mời ngài qua đó một chuyến.”
Hoa Lân mừng rỡ: “Ngươi vừa nói bọn Cốc tam ca đã đến đây rồi sao?”
Lã Ấu Văn đáp lời không chút chậm trễ: “Đúng vậy!...Sư thúc tổ đang chờ ngài trên tầng năm của Dật Tiên lâu!” Nói xong móc từ trong ngực áo ra một cái thẻ ngọc óng ánh sắc đỏ, đang định đưa cho Hoa Lân thì nào ngờ hắn sớm đã quay người lao nhanh ra ngoài sân, dáng điệu gấp gáp nhắn lại với
Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân: “Hai vị huynh đệ! Ta ra ngoài trước một lát, khi nào về sẽ tìm các người sau. Hà hà…”
Diệp Thanh lắc lắc đầu, đón lấy thẻ ngọc màu đỏ từ tay Lã Ấu Văn, nói: “Để ta giao lại cho công tử được rồi!” Dứt lời thu lấy thẻ ngọc rồi cũng chuyển thân chạy theo Hoa Lân…
Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân đều ngẩn ra, nhất thời không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Sau một lúc chôn chân tại chỗ, Tây Môn Vô Ngân toan đuổi theo bọn họ, nhưng Cổ Duyên đã chặn hắn lại, bảo: “Ài! Ngươi đừng có đi góp phần náo nhiệt nữa, ngoan ngoãn theo ta quay về luyện công đi!” Nói xong thi triển ‘Cầm Nã Thủ’ lôi xềnh xệch Tây Môn Vô Ngân quay về phòng…

Hoa Lân và Diệp Thanh lên đến tầng năm của Dật Tiên lâu, chỉ thấy cả một tầng sảnh đường lớn chỉ có năm người đang ngồi. Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong và “Quỷ Thần Trắc” Dư Hữu Lộ, đều là những người quen biết. Nhưng ngoại trừ họ ra còn có một trung niên nhân khí độ phi phàm ngồi ở chỗ dưới cùng, thấy vẻ mặt người đó trang nghiêm, khí như đình uyên, Hoa Lân còn tưởng rằng là vị cao thủ tiền bối nào đó.
Chợt cảm thấy không khí có hơi nặng nề, Hoa Lân trước tiên phá vỡ bầu im lặng: “Ai da! Lâu lắm không gặp đại ca, nhị ca, tam ca. Xin chào các huynh!...Ý? Còn có cả ông mù chết dẫm này nữa à, hì hì…”
Ngồi ở vị trí sau chót chính là Cốc Phi Hồng, chưởng môn tương lai của Thục Sơn. Y nghe thấy Hoa Lân gọi Dư sư thúc của mình là ông mù chết dẫm thì không khỏi biến sắc mặt. Càng không sao ngờ được rằng “ông mù chết dẫm” đó không hề nổi giận mà còn gật đầu với Hoa Lân.
Hoa Lân cũng không khách khí, bạo gan ngồi xuống cạnh Thượng Quan Truy Vân, bởi vì hắn cảm thấy mình gần gũi với ông hơn cả.
Nhưng Diệp Thanh thì khác, nàng từ nhỏ đã được Hoa phủ giáo dục phải phân rõ tôn ti lớn bé, do đó nàng chỉ có thể khép nép đứng sau lưng Hoa Lân. Mạnh Lôi thấy vậy, gọi lớn: “Ngũ muội! Tới đây…ngồi đây đi!”
Diệp Thanh nghệch mặt ra, đến khi bắt gặp Hoa Lân đưa mắt ra hiệu cho nàng cứ tự nhiên, nàng mới dám đi đến ngồi xuống chỗ đó.
Thượng Quan Truy Vân thấy mọi người đã tới đông đủ, liền hỏi Cốc Thanh Phong: “Đệ thấy nên bắt đầu chưa?”
Cốc Thanh Phong vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc, chỉ gật gật đầu.
Thượng Quan Truy Vân đầu tiên thở dài rồi mới cất giọng sang sảng: “Theo lời kể của Dư sư đệ, luyện tập ‘Phệ Huyết ma công’ có thể nhanh chóng nâng cao nội lực, với công lực hiện thời của Huyết Ma, chỉ e sớm đã vượt qua các vị ngồi đây. Vậy nên chúng ta phải lập tức liên thủ truy bắt, nếu không khi hắn luyện thành cảnh giới ‘Huyết Quang Hư Vô’, chỉ sợ khắp thiên hạ không có ai là đối thủ của hắn….Tứ đệ! Họa tượng Huyết Ma của đệ còn không? Chúng ta tiến hành theo kế hoạch cũ!”
Hoa Lân kỳ quái hỏi: “Khoan khoan! ‘Huyết Quang Hư Vô’ là cảnh giới gì? Các huynh giải thích cho đệ một chút đi! Nếu không chẳng may đụng độ há chẳng phải sẽ khiến đệ chết mà không minh bạch sao?”
Quỷ Thần Trắc ho một tiếng, trầm giọng giới thiệu sơ qua: “Huyết Quang Hư Vô – ý chỉ khi hắn luyện được đến mức vứt bỏ nhục thể bản thân, hoàn toàn biến thành một quầng máu phiêu dạt. Thử hỏi đến lúc đó thiên hạ còn ai có thể giết được hắn đây?”
Hoa Lân thất kinh: “Vậy hắn chẳng phải thực sự trở thành Huyết Ma rồi sao?”
Quỷ Thần Trắc nói giọng nặng trĩu: “Điều đó là đương nhiên rồi, nếu không sao chúng ta lại gọi hắn là Huyết Ma?...Kể cả như bây giờ, e rằng chúng ta đã không phải đối thủ của hắn rồi. Chỉ có cách nhân lúc hắn vừa hút xong máu người, phải cần một khoảng thời gian để luyện hóa tinh khí, lúc đó công lực của hắn sẽ giảm xuống còn năm sáu thành, chỉ cần chúng ta hợp lực vây bắt, xác suất thành công miễn cưỡng có thể đạt được sáu thành.”
Toàn trường chỉ có Hoa Lân là sôi nổi nhất, ngạc nhiên hỏi: “Ô! Sao ông biết rõ thế?”
Quỷ Thần Trắc biến sắc, lảng tránh nghi vấn của Hoa Lân, khoan thai nói: “Đêm đó tại Nguyên Lý trấn…vận khí của cậu thật tốt quá sức, có lẽ đã gặp đúng lúc hắn vừa mới luyện hóa tinh huyết, nếu không chỉ sợ cậu đã không chờ được tới khi bọn ta tới cứu rồi.”
Hoa Lân buồn bực nói: “Chỉ e không hẳn…” Trong lòng nhớ lại: “Khi đó, dựa vào công lực của các người căn bản không thể cứu được ta. Nếu không phải tên khốn kiếp Phần Âm tông bắt sống bản thiếu gia thì có khi ngay cả hạng cao thủ như Nhược Uyên cũng không sao cứu người dưới một đao Huyết Quang trảm của hắn.”
Thượng Quan Truy Vân thấy họ ngày càng nói lan man, liền nhắc Hoa Lân lần nữa: “Tứ đệ, chúng ta đem bức tranh đó dán ra ngoài đi. Cứ tiếp tục thế này thì sợ rằng thế lực của Huyết Ma sẽ ngày một lớn mạnh mất!”
Hoa Lân chỉ cười, cao giọng nói: “Thanh Thanh…đem tranh lên đây!”
Trên đời này cũng chỉ có Diệp Thanh là nghe lời Hoa Lân nhất, tức thì thưa lại: “Vâng…công tử!”
Những người ngồi đó đều thầm lắc đầu, tiểu tử này vĩnh viễn không sửa được cái tướng chết tiệt này, thật là kỳ quái, không hiểu hắn luyện kiểu gì mà ra được một thân công lực như vậy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK